Editor: Minh Nguyệt75
"A, nhị tỷ, ngươi cũng ở trong này sao, không quan hệ, vạn nhất ta bị thương, nhị tỷ khẳng định sẽ cứu ta đúng không? Dù sao nhị tỷ thiện lương như vậy mà!" Hách Liên Yêu trong mắt lóe lên tia sánh lạnh.
"Ách... Đúng vậy, ta nhất định sẽ cứu ngươi, dù sao ngươi cũng là muội muội của ta." Hách Liên Nhiễn nghe Hách Liên Yêu nói hơi sửng sốt một chút rồi lập tức phản ứng lại nhớ đến mục đích của mình mình đến đây là gì, sắc mặt trở nên xanh mét."Hừ, Hách Liên Yêu, đừng tưởng rằng ngươi khen ta hai câu ta là ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ta nói cho ngươi biết, hôm nay chính là ngày chết của ngươi. Mới vừa rồi ta chỉ là khách khí với ngươi một chút, ngươi cũng đừng có mà ảo tưởng. Hôm nay, dù là ai cũng không cứu được ngươi, nói cho ngươi biết vị trí Lăng vương phi là của ta." Nghĩ đến Hách Liên Yêu không hề có chỗ dựa vững chắc, Hách Liên Nhiễm to gan hơn một chút, sợ gì chứ, nơi này hẻo lánh như vậy, dù giết chết nàng cũng không có người thấy được, huống chi bản thân còn dẫn theo vài người đến.
"Nhị. Nhị tỷ, ngươi muốn làm gì?" Hách Liên Yêu giả vờ đáng thương hề hề nhưng thực ra trong lòng đã sớm vui mừng đến nở hoa. Không sợ ngươi đến kiếm chuyện với ta, chỉ sợ ngươi không đến. Hiện tại hành động của Hách Liên Nhiễm mang lại cho Hách Liên Yêu thật lớn tiên nghi.
"Làm gì? Đương nhiên là giết ngươi, yêu tinh này ngươi đáng lẽ là không nên xuất hiện trên đời này. Người đâu, đánh chết tiểu tiện nhân này cho ta."
Vài đại hán phía sau Hách Liên Nhiễm đi về phía trước một bước, khinh miệt nhìn Hách Liên Yêu một nữ nhân mới mười lăm mười sáu tuổi.
Đại hán vừa mới giơ tay lên thì thấy Hách Liên Yêu đột nhiên hành động cầm lấy chân của một người trong đó sử dụng sức lực toàn thân vật ngã hắn. Tất cả mọi người còn chưa có phản ứng lại, Hách Liên Yêu đột nhiên đứng lên nắm chặt chiếc xương sườn thứ bảy phía sau lưng của người nọ nhẹ nhàng kéo, chỉ nghe thấy hắn kêu "A!" nột tiếng, tên đại hán kia té trên mặt đất cực độ thống khổ run rẩy ngay cả nói đều nói không nên lời, chỉ chốc lát liền tắt thở .
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, không ai nghĩ đến thoạt nhìn mảnh mai nữ sinh này khi giết người ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái. Đang mải nghĩ, Hách Liên Yêu đột nhiên vẩy một gói bột màu trắng lên trên bầu trời, sau đó hô to: "Đây là độc dược, không muốn chết thì đừng động đậy, vừa động độc sẽ phát tác bỏ mình." Không ai nghĩ đến nàng sẽ đột nhiên sử dụng chiêu này, đều đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, lại nhìn nhị tiểu thư sắc mặt đã chuyển từ đỏ sang tím rồi lại sang xanh cuối cùng lại chuyển thành màu trắng bệch.
Tình hình đảo ngược!
"Ôi nha nha, nhị tỷ, ta còn chưa nói ngươi thế nào đã động thủ đâu? Ta còn chưa nói ý tưởng của ta đâu." Hách Liên Yêu cầm lấy đao trong tay đại hán đã chết nằm dưới đất kia đặt trên cổ Hách Liên Nhiễm nhẹ nhàng hoa gống như nếu lại dùng thêm sức lực Hách Liên Nhiễm sẽ chết.
"Tam muội, là. . . Là ta sai lầm rồi, chúng ta là tỷ muội, ngươi chắc chắn sẽ không nỡ giết tỷ tỷ của ngươi. Ta thề, về sau ta sẽ đối tốt với ngươi." Hách Liên Nhiễm cả người đều phát run, nhưng lại vì sợ hãi trúng độc bỏ mình mànỗ lực khắc chế . . .
"Đúng vậy, ngươi là tỷ tỷ của ta, ta chắc chắn sẽ không giết ngươi."
"Đúng vậy đúng vậy, ta là tỷ tỷ của ngươi, tam muội ngươi. . . Ngươi. . ." Hách Liên Nhiễm còn chưa xong liền ngã xuống.
Tất cả đại hán đều khiếp sợ nhìn thiếu nữ đang cầm đao kia, nàng. . . Thế nhưng không có một chút do dự cầm đại đao cắm vào trái tim của tỷ tỷ mình. . . Nàng là ác ma sao? Hoán Khê đứng bên cạnh cũng ngây dại, từ sau khi tiểu thư tỉnh lại giống như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, không còn yếu đuối như trước ngược lại nhiều hơn một chút âm ngoan, này. . . Đây là tiểu thư sao. . . .
Lúc này, Hách Liên Yêu đột nhiên quay đầu nhìn vài đại hán còn chưa có hồi thần kia cười, trong chốc lát gió thổi mây phun (nguyệt: nguyên văn là phong vân biến sắc nhưng thuần Việt vẫn hơn nhỉ *cười*), nghiêng nước nghiêng thành, bế nguyệt tu hoa (nguyệt: hu..hu.. từ này Nguyệt muốn đổi sang thuần Việt nhưng không tìm được từ phù hợp *khóc ròng*). . . Sau đó, nàng mở miệng nói: "Các ngươi vừa rồi. . . ."
"Chúng ta vừa rồi không nhìn thấy cái gì hết, khôngkhông nhìn thấy, ha ha, ha ha. . ." Đại hán vội vàng nói. Chê cười, giải dược còn trong tay vị tam tiểu thư này đâu.
"Không, các ngươi thấy, các ngươi đương nhiên thấy vừa rồi nhị tiểu thư cùng vị huynh đệ này gây gổ, sau đó trong tình thế cấp bách vị huynh đệ kia “không để ý” giết nhị tiểu thư, sau đó, các ngươi đồng loạt tiến lên giết chết hung thủ."
"Vâng vâng vâng, chúng ta thấy, còn giết hung thủ giết nhị tiểu thư." Vài tên đại hán đồng loạt đáp ứng
"Tốt đây là giải dược, nhung chỉ là tạm thời ngày ta thành thân, ta sẽ cho các ngươi giải dược chân chính, nếu trước ngày đó . . ."
"Chúng ta sẽ không nói ra ngoài, tuyệt đối sẽ không, chúng ta thề."
Đối với Hách Liên Yêu, người luôn thề như uống nước thì câu nói cuối cùng kia chỉ là cái P (nguyệt: cái mông ý, hí hí *che miệng cười*) , nhưng là nàng tin tưởng, bọn họ còn muốn giữ lại mạng sống, vì thế vẫy vẫy tay làm cho bọn họ rời đi."Tiểu thư, độc dược kia người lấy tự nơi nào?" Hoán Khê hỏi Hách Liên Yêu.
"Ngươi bộ dáng hiện tại của ta có khả năng mua được độc dược sao? Đó là bột mì ta lấy ở trong phòng bếp."
Miệng Hoán Khê há hốc ra như thể nhét vừa một quả trứng gà, tiểu thư rất suất, thế nhưng chỉ dùng bột mì có thể giải quyết một bang người. . . .