Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 8 - Chương 143: Sự sống và cái chết




❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎ Ông ta chỉ còn cách chiến thắng trong gang tấc. ◎

Đêm muộn, trên tầng 27 tòa nhà thương mại Bến Viễn.

Ánh đèn trong phòng đổ bóng, Mộc Dự liếc mắt để ý thấy cánh cửa vừa đóng lại không biết từ lúc nào đã mở ra…

Gã nhận ra có người tới, vội vàng né tránh.

Lịch Trọng Nam cuối cùng cũng đến, anh vòng ra phía sau Mộc Dự, hất gậy trong tay ra, trực tiếp đam về phía Mộc Dự.

Mộc Dự cúi đầu tránh thoát chiêu đầu tiên, gã đứng dậy giơ tay đỡ đòn.

Lịch Trọng Nam dùng một đòn tấn công phản thủ từ bên dưới, vung gậy vạch một đường vào cánh tay gã, Mộc Dự trở tay không kịp, trúng một gậy, đau đến cắn răng.

Hai người đánh nhau trong hội trường.

Đinh Quân Nhiễm nhất thời không giúp được gì, ở một bên hô to: “Đội trưởng Lịch cẩn thận!”

Mặc dù y đã sớm biết chuyện Lịch Trọng Nam còn sống, nhưng lúc này nhìn thấy anh vẫn không khỏi kích động. Đồng thời y cũng biết sức chiến đấu của Mộc Dự không hề kém, ra chiêu tàn nhẫn, đổ mồ hôi thay Lịch Trọng Nam.

Trong nháy mắt, đã so qua mấy chiêu.

Đây là liều chết chiến đấu, hai người đều không lưu lại cho đối phương đường sống.

Lịch Trọng Nam chiếm thế thượng phong, đầu và tay của Mộc Dự đã sớm nhuốm máu.

Tuy Lịch Trọng Nam mấy năm nay không làm cảnh sát nữa, nhưng kỹ năng cơ bản vẫn chưa bị mai một, kĩ thuật dùng côn không có đường tắt, chỉ có không ngừng luyện tập.

Động tác của anh linh hoạt, uyển chuyển, đánh vào các khớp xương của Mộc Dự. Dù là đập vào hay đâm vào, đều khiến cho Mộc Dự vô cùng chật vật.

Mộc Dự đa phần đều phải phòng thủ, thỉnh thoảng mới tấn công được, sức của gã không yếu, cũng quen thuộc với địa hình. Gã thử lấy súng ra vài lần, đều bị Lịch Trọng Nam ngăn cản.

Lịch Trọng Nam thì rất quân tử, nhưng Mộc Dự lại không từ thủ đoạn, gã ngắm chuẩn dùi cui trong tay Lịch Trọng Nam không thể đoạt đi tính mạng người khác, giơ tay phải liều mạng vung hai cái, làm gãy xương cánh tay phải, hung hăng đạp Lịch Trọng Nam một cái, bản thân lui đến bên bàn ăn.

Mộc Dự dùng tay trái nhặt một chai rượu thủy tinh trên bàn, dùng bình rượu chặn lại gậy trong tay Lịch Trọng Nam, bình rượu vang lên tiếng vỡ vụn.

Mộc Dự nắm bắt thời cơ, lui về phía sau vài bước kéo Đinh Quân Nhiễm lại.

Đinh Quân Nhiễm vừa rồi đang ôm chặt vết thương, cảm thấy hơi chóng mặt, dựa vào bức tường bên cạnh mới có thể đứng vững, mất máu quá nhiều, vết thương đau như búa bổ, thị lực cũng trở nên mờ mịt, giống như cách một tầng sương mù. Y hoàn toàn không hề đề phòng, bỗng nhiên bị Mộc Dự bắt làm con tin.

Mộc Dự dùng bình rượu kề vào hầu họng Đinh Quân Nhiễm, uy hiếp Lịch Trọng Nam: “Mày thử tiến thêm một bước nữa xem, tao sẽ giết nó ngay!”

Lịch Trọng Nam dừng lại.

Mộc Dự cười: “Tao biết cảnh sát Lịch sẽ không lấy tính mạng của người khác ra đùa giỡn mà, mày ném gậy đi, tao sẽ không làm khó nữa.”

Lịch Trọng Nam tỏ vẻ do dự.

Khuôn mặt Mộc Dự dữ tợn, chiếc bình rượu vỡ trên tay đâm vào cổ Đinh Quân Nhiễm,  một vệt máu đỏ chảy xuống cổ áo.

Đinh Quân Nhiễm nóng nảy: “Đội trưởng Lịch đừng tin ông ta! Ông ta có súng trong tay!”

Một khi Lịch Trọng Nam mất đi vũ khí, Mộc Dự sẽ nạp đạn, hai người bọn họ đều sẽ chết ở chỗ này.

Trong nháy mắt đó, Đinh Quân Nhiễm đã nghĩ, nếu như mình có vũ khí thì tốt rồi, vậy thì sẽ không liên lụy đến đội trưởng Lịch, khiến anh rơi vào thế bị động.

À, có lẽ mình có vũ khí.

Đinh Quân Nhiễm cúi đầu, nhìn thấy con dao đang cắm trong người mình…

Mộc Dự hình như còn đang nói cái gì đó, bên tai Đinh Quân Nhiễm truyền đến tiếng cười đắc ý của gã. Y đặt tay lên chuôi đao, khẽ động một cái đã toát ra mồ hôi lạnh vì đau. Nhưng y hạ quyết tâm, hai tay tiếp tục dùng sức…

Mộc Dự Là và Lịch Trọng Nam đều không chú ý tới động tác nhỏ của Đinh Quân Nhiễm.

Giằng co một hồi, Lịch Trọng Nam do dự một lúc, nhưng vẫn đặt cây gậy trong tay xuống đất.

Mộc Dự mỉm cười, nghĩ rằng mình có cơ hội chiến thắng. Gã ném chai rượu đi, cúi đầu vươn tay nạp băng đạn. Nếu thuận lợi, trong vòng nửa phút, hai người trước mặt sẽ biến thành thi thể.

Ngay lúc đó, Lịch Trọng Nam lao tới không chút do dự.

Cùng lúc đó, Đinh Quân Nhiễm cúi đầu, cắn răng, nín thở, dùng sức rút con dao ra khỏi người bằng cả hai tay, máu tươi phun ra.

Đinh Quân Nhiễm hoàn toàn không quan tâm đ ến vết thương của mình, thừa dịp Mộc Dự không kịp phản ứng, xoay người cầm dao đâm vào người đối phương.

Tất cả những chuyện này xảy ra trong nháy mắt, Mộc Dự căn bản không nghĩ tới Đinh Quân Nhiễm sẽ làm ra chuyện như này, gã bị đâm một nhát, trở tay không kịp, đôi mắt mở to không thể tin được, mắng một tiếng: “Thằng điên này…”

Lịch Trọng Nam nhìn thấy một màn trước mắt này cũng hét lên một tiếng: “Đinh Quân Nhiễm!”

Đinh Quân Nhiễm không nghĩ đến việc liệu mình có thể sống sót hay không, trong suy nghĩ của y chỉ có một từ đồng quy vu tận. Sắc mặt tái nhợt, khóe môi còn có tơ máu, dùng sức đẩy Mộc Dự lui về phía sau vài bước.

Đinh Quân Nhiễm  nhìn vẻ mặt không thể tin được của Mộc Dự, cười nói: “Tôi thắng rồi.”

Con quỷ này đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.

Chỉ khi Mộc Dự chết, y mới được tự do, cũng chỉ khi gã chết, Lịch Trọng Nam mới an toàn.

Mộc Dự là hoàn toàn không nghĩ tới Đinh Quân Nhiễm bị trọng thương vẫn có sức lớn như vậy. Gã bị đẩy lùi lại vài bước, lưng đập vào cửa sổ thủy tinh sát đất phía sau. Tấm kính này vừa rồi đã sớm bị bắn vào không ít lỗ đạn, không chịu nổi lực, vỡ tan tành.

Mộc Dự ngã ngửa ra sau, gã vươn tay, kéo lấy thân thể Đinh Quân Nhiễm, muốn kéo cả y ngã xuống.

Đinh Quân Nhiễm đã sớm nỏ mạnh hết đà, bị gã kéo như vậy, cơ thể cũng ngã về phía trước.

Bọn họ ở tầng 27 của tòa nhà thương mại, một khi rơi xuống sẽ tan xương nát thịt.

Trong một khoảnh khắc, Đinh Quân Nhiễm cảm thấy mình chết chắc, thậm chí y đã sẵn sàng cùng nhau ngã xuống.

Đúng lúc này, Đinh Quân Nhiễm cảm thấy mình đang bị người kéo lại, là Lịch Trọng Nam nhào tới túm lấy y.

Mộc Dự lộ ra vẻ mặt không cam lòng, hét lên một tiếng, từ cửa sổ vỡ ra ngã xuống.

Sau khi rơi từ tầng 27 xuống, phải mất vài giây trước mới có tiếng tiếp đất.

Làm xong tất cả, cơ thể Đinh Quân Nhiễm thoát lực, ngã xuống.

Lịch Trọng Nam để cho y nằm thẳng xuống, kiểm tra thương thế.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, quần áo Đinh Quân Nhiễm đều bị nhuộm đỏ, cả người trở thành một người máu.

Lịch Trọng Nam c ởi quần áo giúp y đè chặt vết thương: “Đứa bé ngốc, tôi còn có vũ khí khác, vừa rồi là tôi lừa hắn…”

Đinh Quân Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía anh, mọi người trước kia đều nói y thông minh, nói y điên, chưa từng có người nào nói y ngốc. Nhưng hành động hôm nay của y quả thật rất ngu ngốc, lúc ấy y căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, thậm chí nghĩ cũng chưa nghĩ kĩ, lúc đó trong đầu y chỉ có một ý niệm duy nhất, y có thể chết nhưng đội trưởng Lịch thì không được xảy ra chuyện gì.

Bây giờ nói những điều này cũng chẳng ích gì.

Đinh Quân Nhiễm vươn bàn tay run rẩy nắm lấy Lịch Trọng Nam: “Đội trưởng Lịch, có thể gặp lại chú, thật tốt…”

Chưa bao giờ y cảm thấy tự do và hạnh phúc như lúc này, nhưng y nhanh chóng cảm thấy lạnh, miệng vết thương rất đau, y còn muốn nói cái gì đó.

Y muốn nói, lúc trước vì muốn tìm Lịch Trọng Nam nên y mới gặp được Mộc Dự, muốn nói Mộc Dự đã từng dùng mạng sống của Lịch Trọng Nam uy hiếp y phục tùng, muốn nói lần này y đã cố gắng lên kế hoạch, lừa Chân Gia Húc, muốn nói mình đã tuân thủ ước định đến cục cảnh sát, cũng chưa từng giết cảnh sát.

Nhưng mùi máu tươi bốc lên, chặn lại cổ họng, y há miệng phun ra một ngụm máu nữa.

Lịch Trọng Nam bị hoảng sợ, đưa tay quệt máu trên môi.

Đinh Quân Nhiễm nuốt lại bao nhiêu lời vào bụng. Đến cuối cùng chỉ nói: “Đội trưởng Lịch, năm đó sau khi tôi ra khỏi tù, đã đi tìm chú, nhưng chú không có ở nhà…”

“Tôi biết rồi, bây giờ đã biết rồi…” Lịch Trọng Nam giúp y ấn chặt vết thương. Nếu như thành phố này không có người xấu thì tốt rồi, đáng tiếc đối với bọn họ, không có chữ gọi là nếu như.

Đinh Quân Nhiễm nói: “Lạnh quá, đội trưởng Lịch, có phải tôi sắp chết rồi không?”

Mí mắt của y đang đánh nhau, muốn ngủ, Lịch Trọng Nam ôm y, cái ôm rất ấm áp.

Trong ký ức của y, khi còn nhỏ bị ốm, mẹ cũng đã ôm y như thế này.

Thanh âm Lịch Trọng Nam vững vàng vang lên, an ủi y: “Cậu còn trẻ, sẽ không có việc gì đâu.” Ngoài miệng anh nói như vậy, trong lòng lại rất hoảng hốt.

Dưới sự đè ép của anh, máu vẫn chảy không ngừng, đỏ sẫm, nóng hổi, ​​không ngừng chảy xuống các khớp ngón tay, rất nhanh tụ lại thành vũng.

Lúc này, tất cả đèn xung quanh đột nhiên bật sáng.

Cả thành phố dường như sống lại trong nháy mắt.

Lịch Trọng Nam nói với y: “Đinh Quân Nhiễm, đừng ngủ, nhìn này, có sóng điện thoại rồi. Tôi gọi cấp cứu, cậu sẽ ổn thôi!”

Đinh Quân Nhiễm cố gắng mở mắt ra, không chớp mắt nhìn Lịch Trọng Nam, cho dù bây giờ y có chết cũng đáng. Ánh sáng bên ngoài sao có thể sáng bằng ánh sáng trước mắt y?

Lịch Trọng Nam để Đinh Quân Nhiễm nằm trên đùi mình, một tay giúp Đinh Quân Nhiễm đè lại vết thương, tay kia lấy điện thoại di động ra gọi 120. Sau khi nói rõ vị trí, anh cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Thẩm Quân Từ.

Giọng anh gấp gáp: “Cậu đang ở đâu?”

“Dưới lầu trung tâm thương mại Bến Viễn. Tôi thấy có người rơi xuống lầu…”

Giọng của Thẩm Quân Từ phát ra từ điện thoại di động. Bọn họ vừa đậu xe ở dưới lầu trung tâm thương mại Bến Viễn nửa phút trước, sau đó liền nhìn thấy một màn rơi lầu.

Lịch Trọng Nam run rẩy nói: “Người ngã xuống là Mộc Dự, Đinh Quân Nhiễm bị thương, chúng tôi ở tầng 27.” Anh dừng lại nói, “Cậu lên đây giúp tôi cứu cậu ta được không.”

Thẩm Quân Từ quen biết Lịch Trọng Nam đã lâu, đội trưởng Lịch rất ít khi cầu cạnh người khác.

Thật ra, cậu đã sớm nghe Lịch Trọng Nam nhắc đến cái tên Đinh Quân Nhiễm này, cũng rất đồng cảm với tình cảnh của y.

Chỉ là lần đầu tiên thẩm vấn, cậu không hề biết, người tự xưng là “A Nam” kia, chính là Đinh Quân Nhiễm trong miệng Lịch Trọng Nam.

Có lần cậu gọi cho Lịch Trọng Nam để bàn chuyện của Đinh Quân Nhiễm.

Lịch Trọng Nam khi đó nói: “Là tôi không chăm sóc tốt cho đứa  nhỏ kia. Cậu ấy đến văn phòng thành phố để báo tin. Tôi từng bảo cậu ấy báo cảnh sát về công ty vệ sinh. Nếu cậu ta có làm gì sai thì đáng bị trừng phạt.”

Lịch Trọng Nam vẫn là một người vừa dịu dàng lại vừa cố chấp như vậy, một khi đã xác định làm gì, sẽ kiên trì đến cùng.

Thẩm Quân Từ nói: “Tôi sẽ lên ngay.”

Cố Ngôn Sâm ở một bên cũng nghe được một chút, hắn sắp xếp: “Anh sẽ dẫn người lên tầng trên cùng đuổi theo Chân Gia Húc trước, chúng ta sẽ gặp nhau sau.”

Thẩm Quân Từ nói một tiếng “Được.”, cậu lấy chiếc hộp điều tra từ cốp xe cảnh sát ra, trong đó có nhiều dụng cụ khám nghiệm tử thi.

Mấy vị cảnh sát đi lên cầu thang, Lục Anh vừa đi vừa gọi điện thoại cho cục thành phố thông báo tình hình.

Cố Ngôn Sâm dẫn đầu, trong tay cầm súng bắn tỉa, giơ thẻ cảnh sát lên, vệ sĩ canh cửa lập tức lui ra phía sau.

Thẩm Quân Từ đi lên tầng 27, trong khi Cố Ngôn Sâm thì trực tiếp ấn lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Tòa nhà này thuộc loại siêu cao tầng ở Bến Viễn, chiều cao hơn 100 mét, diện tích mỗi tầng không dưới 2.000 mét vuông, tầng trên cùng cũng phù hợp với tiêu chuẩn sân đỗ trực thăng.

Mấy người Cố Ngôn Sâm lên lầu, muốn leo lên sân thượng, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cánh cửa nặng nề. Cố Ngôn Sâm đưa tay lắc lắc, cửa không nhúc nhích. Khóa cửa như vậy, ngay cả đạn cũng không thể xuyên thủng.

Trên cửa có khóa mật mã, Lục Anh ấn một cái, màn hình sáng lên: “Mật khẩu tám chữ số…”

Cố Ngôn Sâm nói: “Bảo Bạch Mộng đi hỏi Hoắc Lôi, xem có biết tin tức gì không.”

Hoắc Lôi và Chân Gia Húc thân thiết nhiều năm như vậy, có lẽ cô có thể biết một chút gì đó.

Bạch Mộng đi vào phòng thẩm vấn một chuyến, rất nhanh liền chạy về: “Hoắc Lôi nói, Chân Gia Húc từng phàn nàn với cô ấy, trí nhớ của ông ta càng ngày càng kém, mật mã đều đổi hết thành sinh nhật. Tôi đã tra tài liệu, sinh nhật Chân Gia Húc là…” Sau đó cô báo ra một dãy số.

Lục Anh ấn theo, khóa mật mã tích một tiếng, không mở.

Lục Anh nhìn hướng dẫn khóa mật mã, lau mồ hôi: “Khóa mật mã này có giới hạn số lần, trước mắt chỉ còn chín cơ hội, nếu không nó sẽ bị khóa tạm thời.”

Bạch Mộng hoảng hốt: “Vậy có thể là sinh nhật người quen của ông ta không? Để tôi đi tra tài liệu, tìm ra những khả năng khác…”

Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một lát, quyết định: “Lục Anh, cậu tiếp tục canh giữ ở đây, có manh mối thì tiếp tục thử, tôi lên lầu bên cạnh trước.”

Lục Anh có chút bối rối: “Từ lầu bên cạnh có thể lên sân thượng này không?”

Anh nhất thời nghĩ đến thao tác mạo hiểm buộc một sợi dây thừng trong bộ đội đặc chủng, cách một tầng không trượt qua. Nhưng đây là độ cao trăm mét, chỉ c ần sai lầm một chút chính là tan xương nát thịt. Hiện tại dưới lầu còn có một thi thể vừa rơi xuống.

“Không thể.” Cố Ngôn Sâm nói xong lắc lắc súng bắn tỉa trong tay, “Nhưng có thể ngăn cản ông ta chạy trốn.”

Đây là trung tâm thương mại của Bến Viễn, các tòa nhà cao tầng san sát. Tòa nhà bên cạnh và chiều cao của tòa nhà này không khác nhau lắm, là hai tòa nhà song sinh liền kề.

Nếu có thể lên sân thượng của tòa bên cạnh, có thể tiến hành bắn tỉa.

❁❁❁

Lúc này Thẩm Quân Từ đã tiến vào phòng tiệc tiếp khách ở tầng 27.

Lịch Trọng Nam ôm Đinh Quân Nhiễm, để cho y thoải mái nhất có thể.

Đinh Quân Nhiễm vừa rồi mơ mơ màng màng, nghe được Lịch Trọng Nam gọi điện cầu cứu. Y cố gắng mở hai mắt ra, nhìn thấy Thẩm Quân Từ xách rương điều tra, toàn thân đầy máu bẩn đứng ở trước mắt mình.

Y nhận ra Thẩm Quân Từ. Pháp y này… Hình như đang chờ thu thi.

Đinh Quân Nhiễm giật mình tỉnh giấc, nắm chặt tay Lịch Trọng Nam nói: “Đội trưởng Lịch, sao chú lại gọi pháp y tới đây? Tôi… Tôi nghĩ tôi vẫn có thể cứu.”

Lịch Trọng Nam đè y lại: “Đừng ầm ĩ, khó lắm mới gọi đến được đấy, pháp y thì cũng là bác sĩ, cậu cứ nằm im đi.”

Thẩm Quân Từ đeo găng tay: “Nếu tôi bây giờ tôi mà rời đi, một giờ sau có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau ở phòng pháp y của cục thành phố.”

Sau khi nói xong, cậu ngồi xổm xuống nhìn tình huống của Đinh Quân Nhiễm. Sắc mặt của Đinh Quân Nhiễm lúc này tái nhợt, môi trắng bệch, không có chút máu nào, hô hấp đã bắt đầu dồn dập.

Người lớn nếu mất trên 1.000 ml máu sẽ gây sốc do mất máu, nhìn vết máu trên quần áo thì có vẻ đã mất hơn 800 ml máu rồi.

Thẩm Quân Từ vén quần áo Đinh Quân Nhiễm lên, giúp y kiểm tra vết thương, cậu hơi nhíu mày: “Sao anh lại rút dao ra?”

Nếu con dao vẫn cắm ở đây, có thể ngăn chặn lượng máu chảy ra.

Lịch Trọng Nam nói: “Là do cậu ấy tự rút ra, đâm Mộc Dự. Đẩy ông ta ngã xuống.”

Thẩm Quân Từ nghe vậy gật đầu, sau đó cậu đè lên vết thương, máu đỏ sậm lập tức chảy ra.

Đinh Quân Nhiễm có chút đau, cắn răng “hừm” một tiếng.

Thẩm Quân Từ phán đoán: “Con dao cắt đứt tĩnh mạch trong ổ bụng, chiếu theo tốc độ mất máu này, cậu ấy còn khoảng mười phút, chắc chắn không đợi được đến lúc đến bệnh viện.”

Cậu không phải bác sĩ, nhưng pháp y cũng rất quen thuộc với cơ thể con người, thậm chí cậu còn rất nhạy cảm với cái chết.

Lịch Trọng Nam hỏi: “Cậu giúp cậu ấy cầm máu được không?”

“Để tôi thử xem, tĩnh mạch đều ở sâu trong cơ thể con người.” Thẩm Quân Từ cầm một chiếc khay sạch trên bàn bên cạnh vừa nói, vừa rót lên một ít rượu nồng độ cao vừa rồi trên bàn chưa uống hết, sau đó ngâm con dao mổ và dụng cụ cầm máu vào đó để khử trùng đơn giản, bưng khay đến trước mặt Lịch Trọng Nam.

Lịch Trọng Nam nhìn về phía cậu với ánh mắt tha thiết.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thẩm Quân Từ chợt nhớ tới chính mình trong quá khứ, khi đó có lẽ Cố Ngôn Sâm cũng hy vọng có thể có người cứu Lâm Lạc nhỉ.

Môi trường ở đây đơn sơ, thiết bị hạn chế, nếu bị cắt trúng động mạch thì cầm máu sẽ khó hơn, nhưng nếu cắt trúng tĩnh mạch, thì có thể đặt cược một phen.

Đinh Quân Nhiễm sắp bị dọa chết khiếp,  cuộn tròn người lại: “Đội trưởng Lịch, tôi không cần nữa, tôi đáng bị như vậy, để tôi chết đi…”

“Không phải vừa rồi cậu nói mình vẫn còn cứu được sao?” Lịch Trọng Nam đưa tay đè bả vai y lại.

Pháp y Thẩm cũng hỏi: “Dũng khí khi rút dao của cậu đâu hết rồi?”

Đinh Quân Nhiễm: “…” Bây giờ hối hận còn kịp không?

Lịch Trọng Nam nói: “Tôi sẽ ở bên cậu. Tôi hy vọng cậu có thể sống.”

Nghe xong những lời này, Đinh Quân Nhiễm không giãy dụa nữa, y cắn răng, giống như một đứa trẻ, kéo chặt tay áo của Lịch Trọng Nam.

“Tôi trước kia tiếp xúc đều là người chết, đây là lần đầu tiên cứu người sống. Vì vậy, đội trưởng Lịch giữ chặt cậu ta nhé.” Thẩm Quân Từ nói chuyện, động tác rất nhanh. Cậu rạch vết thương bằng đôi tay đeo găng, máu chảy ra nhiều hơn.

Rượu chạm vào vết thương, vật lạ xâm nhập vào cơ thể, nhưng không hề có tí thuốc mê nào cả, từ đầu đến cuối đều duy trì thần trí thanh tỉnh.

Tóc Đinh Quân Nhiễm lòa xòa,  mồ hôi lạnh túa ra trên trán, gân xanh trên cổ nổi hết lên vì đâu. Dù đã chuẩn bị kỹ càng nhưng người y vẫn cứng đờ vì đau, nắm chặt góc áo Lịch Trọng Nam.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng Lịch Trọng Nam quặn thắt, anh an ủi: “Sẽ ổn thôi…”

Thẩm Quân Từ tập trung quan sát vết thương, dùng ngón tay đẩy các cơ quan nội tạng ấm áp sang một bên.

Máu chảy quá nhiều, nếu như đây là một bác sĩ thiếu kinh nghiệm có thể sẽ luống cuống tay chân.

Các bác sĩ bình thường đều bắt đầu học từ việc giải phẫu thi thể, Thẩm Quân Từ vừa vặn đã được giải phẫu nhiều thi thể như vậy, là một pháp y có kinh nghiệm phong phú. Thông qua máu thịt, cậu gần như có thể hình dung ra mạch nào đang chảy máu.

Thẩm Quân Từ chỉ dựa vào cảm giác, có thể phán đoán ra vị trí gần như chính xác, trước tiên cậu đưa ngón tay vào đè mạch máu lại, máu quả nhiên chậm lại.

Đôi khi sự sống và cái chết thực sự chỉ là một ranh giới mơ hồ.

Thẩm Quân Từ cầm lấy một cái kìm cầm máu, kẹp nó vào một đầu của mạch máu, loại kìm cầm máu này thường là để pháp y dùng, nhưng cũng thích hợp cho việc phẫu thuật người sống, là dụng cụ phẫu thuật có hiệu quả cầm máu.

Sau đó Thẩm Quân Từ lại kẹp đầu kia lại, máu chảy ra càng lúc càng chậm lại.

Thẩm Quân Từ thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy: “Đừng động vào kìm cầm máu, hẳn là có thể kiên trì đến lúc lên bàn mổ.”

Trước mắt hoàn toàn không còn biện pháp nào khác.

Lúc này, thân thể căng thẳng của Đinh Quyết Nhiễm cuối cùng xụi lơ, từng ngụm thở ra, khóe mắt tràn đầy nước mắt s1nh lý vì đau. Y có thể tự mình cảm nhận được, máu đã chảy chậm lại.

Xem ra pháp y Thẩm vẫn đáng tin cậy.

Lịch Trọng Nam mở miệng nói: “Cảm ơn.”

Toàn bộ quá trình có vẻ rất dài, nhưng trên thực tế chỉ mất ba phút.

Thẩm Quân Từ tháo găng tay ra: “Tôi lên lầu xem trước, có tình huống gì thì gọi cho tôi.”

❁❁❁

Lúc này trên tầng cao nhất, Chân Gia Húc nhìn toàn bộ thành phố Bến Viễn.

Giờ đã có điện, thành phố dưới bầu trời đêm lại rực rỡ ánh đèn, cảnh đêm của thành phố phía xa thật rực rỡ.

Đây là nơi ông đã sống mấy chục năm, với tư cách là doanh nhân Chân Gia Húc, với tư cách là hội trưởng của Thương hội Hà Đồ, ở chỗ này ông từng hô phong hoán vũ, quyền thế ngập trời.

Nhưng bây giờ, tất cả đã biến mất.

Chân Gia Húc nghe được từ phương xa truyền đến tiếng ong ong, đó là tiếng cánh quạt trực thăng phát ra.

Máy bay đón ông ta cuối cùng đã đến.

Máy bay từ xa tiến đến, từ một điểm nhỏ dần dần mở rộng, cuối cùng càng lúc càng lớn, lơ lửng trước mặt.

Chân Gia Húc cảm nhận luồng không khí do cánh quạt mang lại, gió thổi tung tóc ông ta, trái tim ông đập thình thịch vì phấn khích.

Khi ông ta lên máy bay, trực thăng sẽ đi qua biển, và khi thức dậy, ông ta đã ở nước ngoài.

Mặc dù có một số sai lầm trong kế hoạch, nhưng cuối cùng ông ta vẫn có thể trốn thoát một cách suôn sẻ.

Nhìn máy bay chuẩn bị hạ cánh, Chân Gia Húc mỉm cười trên sân thượng.

Ông ta chỉ còn cách chiến thắng trong gang tấc..