Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 8 - Chương 133: Không đáng




❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎ Giữa phần con và phần người, y vẫn chọn phần người.◎

Bến Viễn, 30 năm trước, rạng sáng.

Đây dường như là một đêm tối bình thường.

Một phụ nữ mang thai xuất hiện trên đường phố Bến Viễn.

Cô ấy tên là Vu Duyệt, từng là một vật chứa.

Trong bốn năm trước đó, cô đã bị giam cầm, lần lượt sinh ba đứa con dưới sự c**ng bức, hiện đang mang thai đứa thứ tư.

Cô năm nay mới 24 tuổi, mặt xanh xao, tóc bù xù, vừa thoát khỏi địa ngục trần gian, nhưng gia đình cô đã chuyển ra khỏi căn nhà trong ký ức của cô.

Cô không có điện thoại di động, không giấy tờ tùy thân và không có tiền.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tất cả mọi thứ ở quê hương đã thay đổi, đường phố trở nên khác lạ, những tòa nhà mới đã được xây dựng gần đó.

Lòng cô tràn đầy sợ hãi, bị giam cầm lâu ngày đã khiến cơ thể cô suy nhược, tinh thần đang trên bờ vực suy sụp, cô đi suốt quãng đường từ cảng đến đây, đôi chân đã mỏi nhừ, cả người cũng đã đến cực hạn.

Vu Duyệt vừa lạnh vừa đói, cảm thấy mình có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Cô đứng ngơ ngác ở một ngã tư gần đó, mắt nhìn vào bóng tối xa xăm, cố nhớ xem mình còn có những người thân và bạn bè nào khác không.

Cô không biết mình nên đi đâu, nên đi tìm ai. Trong giây lát, cô nghĩ mình nên nhờ cảnh sát giúp đỡ, nhưng rồi cô nhớ lại lời người phụ nữ nói, cô không thể báo cảnh sát…

Vậy thì cô có thể đi đâu nữa?

Vu Duyệt đứng bên đường, mũi đau nhức, nước mắt giàn giụa trên mặt, bắt đầu nức nở khóc.

Ngay khi cô cảm thấy tuyệt vọng, một chiếc xe ô tô đột nhiên từ từ dừng lại trước mặt cô.

Vu Duyệt ngẩng đầu, trên xe vẽ mấy bông tuyết, là một chiếc xe đông lạnh.

Người lái xe đông lạnh là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên. Họ nghiêng đầu nhìn cô, người phụ nữ trung niên hỏi: “Cô gái, muộn như vậy rồi, tại sao còn chưa về nha?”

Vu Duyệt biết mình mặc quần áo bẩn thỉu, thoạt nhìn có chút kỳ lạ.

Cô lau nước mắt trên mặt, không biết nói sao về chuyện gì đã xảy ra với mình, chỉ có thể bịa ra một câu nói dối: “Cháu… Cháu cãi nhau với người nhà.”

Ánh mắt của người phụ nữ trung niên di chuyển xuống, rơi vào phần bụng phồng lên của cô: “Cô gái, muộn như vậy rồi, không thể đi bộ mãi trên đường được, lên xe đi, nhà tôi còn phòng trống, cháu cứ ở đó tạm một đêm cũng được.”

Cô hơi ngập ngừng: “Cảm ơn, nhưng chắc không cần đâu ạ.”

Sau khi trải qua những chuyện đó, cô không còn dám tùy tiện tin tưởng người khác nữa.

Vu Duyệt đi đến một băng ghế bên đường, cuộn người nằm trên đó.

Cô mơ mơ màng màng, hình như ngủ thiếp đi một lúc, sau đó cảm thấy có người vỗ nhẹ vào vai mình.

Vu Duyệt mở mắt ra, phát hiện chiếc xe đông lạnh kia lại quay trở lại, dừng lại cách cô không xa. Người đàn ông trung niên xuống xe hút thuốc, là người phụ nữ trung niên đã đánh thức cô.

Người phụ nữ nhét cho cô một ít thức ăn và một lon sữa: “Không đi với chúng tôi cũng không sao, đề phòng với người lạ cũng tốt, nhưng cháu phải ăn chút gì đó chứ.  Dù không nghĩ cho bản thân, thì cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng chứ.”

Vu Duyệt nhận lấy sữa, có thể nghe ra sự quan tâm dành cho cô từ lời nói của người phụ nữ.

Đối phương không cố chấp đưa cô đi cùng, mà ngược lại còn đưa đồ ăn đóng gói cho cô, điều này khiến cô buông lỏng cảnh giác.

Đối phương có lẽ không phải là người xấu.

Nhìn vẻ mặt mộc mạc của hai vợ chồng, cuối cùng mở lon sữa, sữa để ở trong xe không quá lạnh, cô uống mấy hớp rồi ăn thêm mấy cái bánh quy.

Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh trò chuyện với cô một lúc, nói nhà bọn họ mở kho lạnh, có hai đứa con rất kháu khỉnh.

Cuối cùng người phụ nữ trung niên nói: “Tôi biết mang thai không phải là chuyện dễ, bây giờ cháu lại chỉ có một thân một mình, ai cũng cần giúp đỡ khi họ gặp khó khăn. Nếu cháu không muốn ở nhà chúng tôi, chúng tôi có thể cho cháu mượn tiền, rồi tìm cho cháu một khách sạn gần đây để ở.”

Vu Duyệt cảm động, một đôi vợ chồng bình thường không quen biết, thế nhưng lại đối xử tốt với cô như vậy.

Cô đã không còn một xu dính túi, đứa trẻ phải mấy tháng nữa mới ra đời, đối phương cũng chẳng được lợi lộc gì.

Có lẽ, đến nhà bọn họ cũng được, chỉ cần phiền họ ở lại một đêm là được.

Sáng mai, cô có thể lấy lại được tinh thần, tìm cách về đơn vị cũ của bố, cố gắng liên lạc tìm nơi ở mới của gia đình mình.

Với lại, không thể báo cảnh sát không có nghĩa là không thể nhờ cảnh sát giúp đỡ, cô chỉ cần nói mình mất trí nhớ, những người đó sẽ giúp cô tìm người nhà.

Cô đã trốn thoát khỏi hang ổ của ma quỷ đó, trở về trần thế.

Cô dường như đã nhìn thấy bình minh khi mặt trời mọc vào ngày mai.

Trên đời này vẫn còn người tốt.

Ví dụ như số 15, ví dụ như người lái thuyền sẵn sàng chở họ đi, ví dụ như…

Phía trước xe kho lạnh tương đối rộng, đủ để ba người ngồi, hai vợ chồng di chuyển, nhường chỗ cho cô.

Vu Duyệt vui vẻ ngồi trong xe, trong xe vừa ấm áp vừa yên tĩnh, cô cực kỳ mệt mỏi, cuối cùng cũng cảm nhận được một khoảnh khắc bình yên.

Tay cô vuốt v e bụng mình, có thể cảm nhận được chuyển động của đứa bé, đứa bé này đã được sáu tháng, nó đã ở trong bụng cô, trở thành một sinh mệnh.

Ngay cả khi những người đàn ông có tội, nhưng đứa trẻ thì vô tội.

Vu Duyệt nghĩ, cô đã mất ba đứa con rồi, có lẽ sẽ giữ được đứa này.

Khi đó cô thật không ngờ, mình vừa thoát khỏi hang sói rồi lại bước vào miệng cọp.

Kể từ ngày đó, không còn ai thấy cô nữa, người thiếu kinh nghiệm xã hội, thuần khiết và tốt bụng như cô cứ như vậy biến mất trên đường phố của thành phố Bến Viễn.

Bốn tháng sau, cô hạ sinh một bé trai.

Bảy tháng sau, đúng ngày con tròn 100 ngày, người phụ nữ tội nghiệp làm vật chứa này, kết thúc cuộc sống của mình.

Kể từ đó, cô biến thành một xác chết, nằm ngủ trong một góc kho lạnh.

Mặt trời mọc như thường lệ mỗi ngày, ngày càng có nhiều tòa nhà mới được xây dựng trong thành phố, đường phố được xây dựng rộng hơn.

Cách trang điểm, kiểu tóc và quần áo của mọi người đều đã thay đổi.

Thời gian trôi qua, hoàn cảnh thay đổi.

Ba mươi năm đã trôi qua…

❁❁❁

Ba mươi năm sau, Bến Xa.

Vào đêm Trung thu, một đội cảnh sát hình sự đã nhanh chóng tập hợp, lái xe đến nhà của Trương Triệu Tín.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ, ba chiếc xe cảnh sát đã dừng trước nhà họ.

Đó là một căn biệt thự nhỏ hai tầng, bên ngoài nhìn thoáng qua có thể thấy được tình hình bên trong, tất cả dấu vết đều cho thấy nơi đây vừa mới xảy ra một trận giằng co.

Đèn sáng nhưng căn phòng lại vô cùng bừa bộn, trên sàn có những mảnh đ ĩa vỡ, bánh trung thu rơi xuống sàn, bị người ta giẫm lên.

Vẫn còn một ít máu trên sàn.

Thẩm Quân Từ đeo găng tay, ngồi xổm xuống nhìn kỹ: “Lượng máu rất ít, còn chưa đông lại, thời gian ước tính sẽ không quá nửa giờ.”

Cố Ngôn Sâm cũng xem xét hiện trường: “Dựa theo dấu chân, chắc cậu ta đã trói bố mẹ rồi mang đi.”

Vô Lượng cũng đánh hơi bên trong một hồi, cụp đuôi lại, nhìn về phía cửa.

Người quản lý tài sản và Bạch Mộng đã kiểm tra thiết bị giám sát gần đó, bọn họ nhìn thấy cảnh Trương Vân Vỹ lái xe rời đi.

Bạch Mộng ngẩng đầu: “Trương Vân Vĩ lái xe ra ngoài, không biết đi đâu, tôi đã liên hệ với Skynet để theo dõi.”

Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một lúc: “Chỗ cậu ta có thể đi không nhiều lắm, bọn họ còn có nhà khác hay sản nghiệp nào khác không?”

Bây giờ, Trương Vân Vỹ bắt cóc và khống chế hai người già, không thể tùy tiện tìm một chỗ. Hơn nữa y cũng không trực tiếp giết người, nếu không bọn họ tìm được chính là hai cái thi thể.

Bạch Mộng tìm kiếm trên máy tính một lúc rồi nói: “Việc kinh doanh kho lạnh của nhà bọn họ mấy năm gần đây rất thuận lợi, có mua thêm một kho lạnh khác nhỏ hơn.”

Cố Ngôn Sâm: “Vị trí cụ thể.”

Bạch Mộng: “Ở phía tây thành phố, đã được cải tạo, vẫn chưa bắt đầu mở cửa kinh doanh.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Chắc là ở đó, chúng ta phải đến đó càng sớm càng tốt.”

❁❁❁

Lúc này, trong một kho lạnh nhỏ ở phía tây của Bến Viễn.

Kho lạnh chưa được đưa vào sử dụng, bên trong rất trống trải, chỉ còn sót lại vài chiếc ghế sau khi cải tạo.

Ở đây được thiết lập âm 10 độ, máy làm lạnh kêu ù ù.

Trương Vân Vỹ ngồi đối diện hai người già bị trói chân. Trên người y mặc quần áo bảo hộ rất dày, nhưng hai người già kia lại chỉ mặc quần áo bình thường.

Quần áo mỏng manh hoàn toàn không thể chống lại cái lạnh trong kho lạnh, sắc mặt hai người già lạnh đến xanh mét, màu môi bắt đầu chuyển sang màu tím.

Trên râu Trương Triệu Tín phủ đầy băng, tay hắn bị xước trong lúc giằng co với Trương Vân Vĩ, không ngừng hít mũi, thân thể run rẩy.

Quý Mai Anh thì tựa vào bên cạnh ông khóc, nước mắt bà rơi xuống, đọng lại trên mặt, bà đưa tay lên lau, nước mắt đọng thành vết sương trên mặt,  mũi bà đỏ vô cùng, thoạt nhìn giống như một chú hề trong rạp xiếc.

Họ đến đây đã được mười phút, ban đầu Trương Triệu Tín và Quý Mai Anh từ chối nói chuyện cũng từ chối trả lời.

Nhưng Trương Vân Vỹ lấy ra mấy bộ quần áo, ai nói ra sự thật, người đó sẽ nhận được một bộ quần áo.

Khi nhiệt độ giảm xuống, bàn tay và bàn chân là những bộ phận đầu tiên mất ý thức.

Trương Vân Vỹ cau mày, giọng run run: “Nói cho con biết, người phụ nữ đó là ai!”

Trương Triệu Tín nói: “Đó là một người phụ nữ không rõ lai lịch.”

“Hai người biết cô ấy phải không?”

Quý Mai Anh nói: “Xem như, quen biết… Cô ấy căn bản không biết nhà mình ở đâu, trong nhà có ai. Bố mẹ rủ… rủ lòng thương cho cô ấy ở nhờ một thời gian.”

“Đừng nói dối, nếu không nói thật với con, con sẽ cho hai người sẽ chết cóng ở đây!” Trương Vân Vỹ tiếp tục bức hỏi, “Con là do cô ấy sinh ra phải không?”

Hai người già lại tiếp tục im lặng.

Một lát sau, Trương Triệu Tín nhắm hai mắt lại: “Phải.”

Ông đã ở trong kho lạnh nửa đời người, biết nếu tiếp tục đông lạnh, ngón tay và ngón chân của ông có thể sẽ biến thành màu tím đen, có lẽ sẽ phải cắt cụt.

Trương Triệu Tín thành thật, đổi được một bộ quần áo mỏng manh.

Trương Vân Vỹ lại hỏi: “Hai người vì đứa bé trong bụng nên mới bắt cóc cô ấy phải không?”

Quý Mai Anh nức nở gật đầu, bà cũng nhận được một bộ quần áo.

Một khi có sự khởi đầu này, hai người già bắt đầu vì sự ấm áp đó, nói ra những điều bí mật.

Dưới sự k1ch thích của cái lạnh, đầu óc của họ giống như một cỗ máy ngừng hoạt động, run lên bần bật, đến lời nói cũng không che đậy nổi.

Quý Mai Anh khóc lóc nói: “Bố mẹ cũng không muốn làm như vậy. Bố mẹ cũng đã từng nghĩ sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, nhưng bố mẹ đã chờ đợi rất lâu mà vẫn không có được một đứa trẻ khỏe mạnh.”

“Mẹ con khi ấy đã hơi bất thường rồi, nửa đêm, cô ấy bỗng nhiên ngồi dậy, ngồi trên giường khóc suốt đêm. Một ngày nọ, khi cô ấy đang ở trong công viên, nhìn thấy một đứa bé giống như em gái của con, bèn đến ôm nó đi. Sau đó bị mẹ của đứa trẻ đuổi theo, giải thích rất lâu mới không bị cảnh sát bắt đi.”

“Cơ thể mẹ không còn khả năng sinh sản, bố mẹ chỉ là muốn có một đứa bé, không quan trọng đó có phải là con ruột hay không. Bố mẹ đã từng nghĩ, sẽ mua một đứa trẻ, nhưng thành phố lại cấm mua bán trẻ em, bố mẹ cũng không thể tìm thấy nơi để mua trẻ em, vì vậy bố con bảo, chúng ta tìm phụ nữ mang thai, xem có tìm được một người mẹ đơn thân hay không.”

Họ nói về sự bất lực của mình, như thể họ là những người đáng thương bị vận mệnh buộc phải làm vậy.

Nhưng khi Trương Vân Vĩ nghe tới đây, chỉ cảm thấy bọn họ là người điên.

Nghe xong những lời này, Trương Vân Vỹ ném cho bọn họ một chiếc áo mỏng manh, hai người mặc vào, cuối cùng cũng lấy lại được một chút ý thức.

“Con thả bố mẹ ra được không, chẳng lẽ con không nhớ đến ân dưỡng dục của bố mẹ suốt ba mươi năm qua sao?” Nhìn “đứa con trai” mình đã nuôi hơn ba mươi năm trước mắt, Trương Triệu Tín nói.

Khuôn mặt Trương Vân Vỹ lạnh như băng, không chút động lòng, y giơ những bộ quần áo kia lên: “Tôi sẽ không thả hai người đi, tôi muốn nghe hết tất cả mọi chuyện.”

Hai người già rơi vào tuyệt vọng, họ kể với y những gì đã xảy ra đêm đó.

Khoảnh khắc nhìn thấy Vu Duyệt, bọn họ không hẹn cùng nổi lên ý xấu.

Trộm con thì hơi khó, vậy còn bắt cóc bà bầu thì sao?

Có một đứa trẻ chưa chào đời trong bụng người phụ nữ, sự tồn tại của nó chưa được ghi lại ở bất cứ đâu.

Đứa nhỏ kia, hoàn toàn thuộc về bọn họ.

Còn người phụ nữ ấy, sau khi sinh con, sứ mệnh của cô đã kết thúc.

“Con trai, người phụ nữ kia chắc chắn đã chọc phải người có quyền thế nào đó. Có một khoảng thời gian, có người đăng tin tìm một người phụ nữ có chiếc cốc trên vai. Cô ấy có hình đó ở vai.”

“Người phụ nữ đó bị điên, kêu la mỗi ngày, bảo hãy thả cô ấy đi đi, sớm muộn gì cũng có người phát hiện ra cô ấy. Sau đó, cô ấy qua đời vì bệnh tật.”

“Nói dối!” Trương Vân Vỹ hét lên, “Cảnh sát sẽ làm khám nghiệm tử thi, các người đừng cố lừa tôi!”

Trương Triệu Tín thở dài: “Bố mẹ không còn lựa chọn nào khác, nên mới phải giết cô ấy.”

“Bố mẹ dùng lửa than, đốt than trong phòng, cô ấy ngủ thiếp đi, không đau đớn chút nào.”

Họ nói về những tội lỗi chôn vùi theo năm tháng.

Trương Vân Vỹ nhìn hai người già đang run rẩy trước mặt, cắn răng đưa cho mỗi người một bộ quần áo.

Y nhớ lại khi còn bé mình muốn ăn một loại kẹo, quấn lấy Trương Triệu Tín đòi ông mua cho, y nghĩ đến lúc mình bị bệnh, Quý Mai Anh cả đêm không ngủ chăm sóc y. Y nhớ đến hương vị món canh Quý Mai Anh làm, nhớ tới Trương Triệu Tín mua nhà và xe cho y, còn đưa kho lạnh của mình cho y kinh doanh.

Nhưng đây không phải là lý do để họ giết người! Tất cả những thứ này dù đẹp đẽ đến đâu cũng không thể che đậy được tội ác, đây không nên là cuộc sống của y!

Y giống như đang đứng giữa cán cân, một bên là ơn dưỡng dục, một bên là thù giết mẹ.

Y cau mày hỏi: “Con cái đối với hai người quan trọng như vậy sao?”

Quý Mai Anh khóc nức nở: “Con trai, con chính là mạng sống của chúng ta. Mẹ không thể sống thiếu con được.”

Trương Triệu Tín nói: “Con trai, con chưa có con, con không biết con cái quan trọng như thế nào đối với một gia đình đâu. Mất con thì buồn biết bao. Nhà không có con chính là nấm mồ.”

“Có nhiều người già cô độc, bọn họ cũng không giống như hai người, biến thành hung thủ giết người. Tôi không có con, cũng sống rất tốt đấy thôi!” Trương Vân Vĩ chán ghét nói, “Còn nữa, đừng gọi tôi là con trai, tôi cảm thấy ghê tởm.”

Khi còn học tiểu học, y đã từng bị bạn học bắt nạt, có một tên mập ở cùng tiểu khu với y, chỉ vào y nói: “Cậu không phải là con ruột của bố mẹ cậu, bố mẹ bọn tôi đều còn trẻ, bố mẹ cậu lại già như vậy. Mẹ tôi nói, bà ấy chưa từng thấy mẹ cậu mang thai, cậu là đứa bé được nhặt trong thùng rác!”

Từ đó, y phát hiện ra sự khác biệt giữa mình và người khác.

Y lục lọi album ảnh trong nhà mình mà nhưng không tìm thấy bức ảnh mẹ y mang thai y, chỉ có ảnh mẹ mang thai anh trai và chị gái.

Thậm chí hai tháng trước khi sinh, mẹ y vẫn có vóc dáng thon thả, không có dấu hiệu của sự mang thai nào.

Ở trường trung học, y được học môn sinh học.

Trương Vân Vỹ lấy tờ khai kiểm tra sức khỏe của bố mẹ ra, nhóm máu của bọn họ chứng minh, y không phải là con ruột của bọn họ.

Một năm trước, có một người đàn ông tìm đến y.

Người đàn ông đó tên Mạnh Thời.

Y từng nói chuyện với gã một lần.

Đó là một người đàn ông kỳ lạ, nói những lời kỳ lạ.

“Tôi đã tìm thám tử tư, tìm những người cùng tuổi mình ở Bến Viễn. Trong số đó, có vài người tôi không chắc lắm, nhưng riêng cậu, tôi khá chắc chắn. Cậu hẳn không phải là con của Quý Mai Anh và Trương Triệu Tín. Cậu là một đứa trẻ của vật chứa. Tôi nghĩ cậu được một con chim mang đến đây.”

Y cúi mặt xuống hỏi, “Ý anh là sao?” Y không hiểu những gì người đàn ông này nói.

Mạnh Thời nhìn y mỉm cười: “Tôi chỉ đến thăm cậu, xem cậu sống một cuộc sống như thế nào thôi.”

Y đứng dậy nói, “Tôi không biết anh đang nói gì cả, tôi không quan tâm đ ến những người đó, cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt. Cha mẹ nuôi cũng rất yêu thương tôi.”

“Cậu không tò mò, mẹ ruột cậu đang ở đâu à?” Mạnh Thời mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, “Chẳng lẽ bà ấy bị bố mẹ nuôi anh giết rồi à? Giết mẹ đoạt con, không có con của mình, thì cướp con của người khác để bù đắp.”

Mắt Trương Vân Vĩ mở to, lời nói của Mạnh Thời gieo một hạt giống hoài nghi trong lòng y.

Y nhanh chóng rời khỏi đó.

Kể từ ngày đó, sự nuông chiều của bố mẹ, vào trong mắt y, hương vị đã thay đổi.

Liệu người nuôi nấng y có phải là kẻ thù giết mẹ y không?

Y dọn ra ở riêng, không dám ăn đồ họ cho, từ chối buổi xem mắt do bọn họ sắp đặt.

Y đã đi khắp nơi để tìm kiếm những người mất tích. Nhưng lại không bao giờ dám hỏi dì Tần, người có thể biết sự thật.

Cho đến hôm nay…

Y đứng từ xa nhìn cảnh sát xử lý thi thể kia, mà lòng bàn chân lạnh toát.

Tại sao ai đó lại làm thế?

Y chưa bao giờ nóng lòng muốn chứng thực mọi chuyện như vậy, muốn biết được sự thật, muốn hiểu rõ về thân thế của mình.

Mẹ ruột của mình, có thật sự là người phụ nữ kia hay không, bị người ta đông lạnh trong kho lạnh ba mươi năm.

Giờ biết hết mọi chuyện, y cũng không thấy nhẹ lòng.

Trương Triệu Tín và Quý Mai Anh ở trước mắt y khóc rống lên, nói mình biết sai rồi, cầu xin y lưu lại cho bọn họ một con đường sống, thả bọn họ đi đầu thú.

Y ném tất cả quần áo xuống đất,  nhìn họ tuyệt vọng giành lấy những bộ quần áo ít ỏi đó.

Trương Vân Vỹ đi ra khỏi kho lạnh, châm một điếu thuốc cho mình.

Mắt y đỏ hoe nhìn bóng đêm xa xăm.

Đêm đó ba mươi năm trước, mẹ y có lẽ cũng vậy, nhìn về cuối thành phố.

Trước khi hút xong một điếu, Trương Vân Vĩ không hề tỏ ra ngạc nhiên, một chiếc ô tô dừng trước cửa.

Cố Ngôn Sâm từ trên xe bước xuống, Thẩm Quân Từ cũng mở cửa sau, Vô Lượng bước xuống xe, chạy về phía người đàn ông trước mặt.

Mấy chiếc xe cảnh sát còn lại cũng đi vào, dừng lại chung quanh, chặn đường lui của y.

Trương Vân Vỹ không nói thêm gì, ném tàn thuốc, giơ hai tay lên, mặc cho còng tay, sau đó y nói: “Điện thoại di động ở trong túi, tôi vừa ghi âm.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cậu hỏi ra chân tướng rồi à?”

“Loại chuyện này, vẫn là tự mình hỏi ra đáp án thì tốt hơn.” Trương Vân Vĩ cười khổ.

Hai người già cuối cùng được giải cứu khỏi kho lạnh, họ bị cảnh sát còng tay. Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng bị tê cóng ở các mức độ khác nhau, sẽ được đưa đến bệnh viện.

Trương Vân Vỹ lạnh lùng nhìn tất cả: “Tôi không có ý giết họ, nhưng tôi cũng không muốn để bọn họ sống tốt. Họ đóng băng mẹ tôi trong ba mươi năm, tôi phải để cho họ nếm thử hương vị này.”

Nếu cảnh sát không đến, về sau y cũng thả họ ra mà thôi.

Cố Ngôn Sâm nói: “Nếu họ chết, vậy cậu cũng giống như bọn họ.”

Trương Vân Vỹ gật đầu, ánh mắt khôi phục sự thanh tỉnh: “Tôi biết, giết bọn họ, không đáng.”

Thẩm Quân Từ nghĩ ra gì đó, lấy ảnh Hà Văn Lâm trong điện thoại di động cho Trương Vân Vỹ xem: “Cậu có từng thấy qua người này không.”

Trương Vân Vỹ trong giây lát đã nhận ra: “Từng gặp, chính người này đã nói cho tôi biết, người nuôi dưỡng tôi có thể là hung thủ giết mẹ ruột tôi.”

Không phải tất cả mọi người sẽ xuống địa ngục sau khi bị ma quỷ cám dỗ.

Giữa phần con và phần người, y vẫn chọn phần người.

Pháp luật sẽ trừng phạt họ, hai người đó sẽ phải trả giá cho việc giết người.

❁❁❁

Sau khi xét nghiệm ADN, cảnh sát xác nhận Trương Vân Vỹ có quan hệ mẹ con với thi thể nữ.

Vụ xác chết đông lạnh cuối cùng đã được phá, Cố Ngôn Sâm theo thông tin Trương Triệu Tín cung cấp, điều tra qua, tìm được thân phận của Vu Duyệt.

Cha mẹ của Vu Duyệt vẫn còn sống, khi biết tin con gái đã đến ngôi nhà cũ để tìm họ, hai người già ôm nhau khóc. Họ cũng sẵn sàng nhận lại cháu trai mình.

Sau kỳ nghỉ Tết Trung thu, Dư Thâm tìm Cố Ngôn Sâm, kéo hắn ra hành lang với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Đội trưởng Cố, tôi đã tìm thấy một thứ.”

“Gì thế?” Cố Ngôn Sâm hỏi cậu ta.

Dư Thâm nói: “Trước đây, chúng tôi tra cứu trong kho hồ sơ của cảnh sát, không tìm được hồ sơ báo cảnh sát của cha mẹ Vu Duyệt.”

Cố Ngôn Sâm “Ừ” một tiếng, hắn cũng phát hiện ra điểm này, chính vì vậy, bọn họ mới không thể xác định được danh tính của Vu Duyệt ngay từ đầu.

Nhưng theo lời khai của cha mẹ Vu Duyệt, sau khi con gái mất tích, bọn họ đã báo cảnh sát.

Cục thành phố Bến Viễn đã thực hiện điện tử hóa tất cả các hồ sơ vụ án, mạng dữ liệu và công việc văn phòng được vi tính hóa từ hơn mười năm trước.

Các tài liệu và vụ án cũ đều được quét và đối chiếu, lưu trữ trong kho lưu trữ của cảnh sát.

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Có phải hồ sơ đã bị mất không?”

Dư Thâm lắc đầu: “Đây không phải là hồ sơ duy nhất biến mất, tôi cũng đã tìm kiếm trong hệ thống của cảnh sát, trong đó, tôi không tìm được hồ sơ mất tích của cha mẹ mình.”

Cậu ta là người báo án, nhiều năm như vậy, vụ án đó vẫn là vết sẹo trong lòng cậu ta, không thể xóa nhòa.

Sau khi vào đội cảnh sát hình sự, cậu ta chưa bao giờ chủ động truy tìm vụ án đó.

Cho đến khi vụ mất tích của Vu Duyệt không khớp với hồ sơ.

Cố Ngôn Sâm nhíu mày.

Điều này là không thể. Mặc dù đó là một vụ án hơn mười năm trước, nó đã được Cục thành phố điều tra, Lục Anh lúc đó còn là cảnh sát phụ trách vụ án đó, vụ án chẳng những có hồ sơ báo án, còn phải có cả tư liệu điều tra của cảnh sát.

Dư Thâm nói: “Tôi căn cứ vào số vụ án đã từng điều tra, số hiệu không giống nhau, nhưng cùng một vụ án khác lại có nội dung tư liệu giống nhau. Vì vậy, khi duyệt số, tôi không tìm thấy hồ sơ nào bị thiếu.”

Cố Ngôn Sâm an ủi Dư Thâm: “Chuyện này tôi biết rồi, sẽ đi xác minh. Tìm hồ sơ vụ án của cha mẹ cậu.”

Dư Thâm ừm một tiếng, xoay người rời đi.

Cố Ngôn Sâm trở lại trước máy tính, hắn suy nghĩ một lát, mở hệ thống cảnh sát ra, sau đó nhập tên Mạc Tuyết Tình.

Năm đó, sau khi mẹ hắn mất tích, bà ngoại cũng đã báo cảnh sát.

Theo hoạt động bình thường, chỉ cần nhập tên, hệ thống sẽ nhảy ra các trường hợp có liên quan.

Cố Ngôn Sâm nhấn phím Enter.

Một vài từ xuất hiện trên màn hình: Không tìm thấy hồ sơ có liên quan.

Cậu gõ một cái tên khác: “Lâm Lạc.” 

Lần này thông tin vụ án hiện ra, đây là vụ án mà Cố Ngôn Sâm quen thuộc nhất, hắn đã ghi nhớ gần như tất cả những lời thú tội trong đó. Hắn kéo xuống phía dưới, nhìn thấy lời khai của lớp trưởng: Tôi thấy Chu Thần đâm Lâm Lạc bị thương.

Nhưng hắn nhớ trong hồ sơ gốc lại ghi là: Tôi không thấy chuyện gì xảy ra trong căn phòng đó.

Ngay lúc đó, Cố Ngôn Sâm cảm thấy ớn lạnh, hắn nhớ đến một chức năng khác của Thanh Đạo Phu, đó là loại bỏ dữ liệu mạng, khi mọi người quá tin tưởng vào hệ thống điện tử, lỗ hổng cũng theo đó mà sinh ra.

Thỉnh thoảng mình thấy thiếu 1 case, sẽ chỉ nghĩ là mất file hoặc lỗi hệ thống.

Những thay đổi trong bản ghi bên trong thậm chí còn khó tìm hơn.

Ai sẽ nhìn chằm chằm vào các vụ án cũ mỗi ngày cơ chứ?

Họ phá án rồi tin tưởng những thông tin điện tử này.

Cố Ngôn Sâm nhìn màn hình máy tính, chìm trong suy nghĩ.

Những người đó từ lâu đã phát hiện ra rằng việc xóa một mẩu thông tin dễ hơn nhiều so với việc loại bỏ một trang web.

Đặc biệt là những sự việc đã có từ rất lâu, những nhân chứng đã qua đời, thậm chí những người thân của nạn nhân đã từ bỏ hoặc quên lãng.

Sau năm năm, mười năm, hai mươi năm, liệu còn có thể tìm ra chân lý?

Thế giới mà họ nhìn thấy, chỉ là thế giới mà những người khác muốn họ nhìn thấy.

Thông tin sai lệch tạo thành một mê cung trước mắt hắn.

Cố Ngôn Sâm gọi điện thoại cho Thẩm Quân Từ.

Thẩm Quân Từ nghe hắn nói xong, lạnh giọng nói: “Em hiểu rồi, vậy chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, phá bỏ những trở ngại này.”