Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 7 - Chương 109: Thi thể máu




❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎ “Có thể nào là Thanh Đạo Phu không?”(Cập nhật lần 2)◎

Sáng sớm, Cố Ngôn Sâm dậy sớm hơn thường lệ.

Hắn nhìn Thẩm Quân Từ đang ngủ say bên cạnh, pháp y Thẩm vùi mặt vào trong chăn, ngủ cực kỳ an tĩnh.

Cố Ngôn Sâm ổn định lại tâm tình, đi tắm nước lạnh, tự mình thay thuốc, rồi xúc cát mèo cho Tuyết Nha, quyết định xuống lầu dắt Vô Lượng đi dạo.

Đón ánh nắng mặt trời buổi sáng, đội trưởng Cố châm cho mình một điếu thuốc.

Nghĩ đến mình không biết còn phải nghe theo lời dặn của bác sĩ đến khi nào, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ còn phải mất ngủ dài dài.

Đội trưởng Cố vừa hút thuốc vừa lẩm bẩm: “Chả biết Quân Từ đã rời giường chưa nữa?”

Vừa nhắc tới pháp y Thẩm, Vô Lượng đã quay vút nhìn hắn, lỗ tai cũng dựng thẳng lên, đôi mắt kia thông minh giống hệt con người. Chân sau của nó dùng sức bám lên người Cố Ngôn Sâm.

Cố Ngôn Sâm biết đây là động tác cầu xin quan tâm của chú chó, hắn vươn tay sờ đầu Vô Lượng: “Mày nói xem, sáng nay em ấy muốn ăn gì?”

Trước kia khi không có ai bên cạnh, Cố Ngôn Sâm cũng thường nói chuyện với Vô Lượng, nhưng đa phần cũng chỉ là thuận miệng cảm thán vài câu.

Bây giờ hỏi xong vấn đề, Cố Ngôn Sâm tự giác cho Vô Lượng ăn một nắm thức ăn cho chó.

Mình nói chuyện này với một con chó làm gì không biết? Đã thế nó còn là một con chó độc thân.

So với đám chó cùng tuổi, Vô Lượng cũng được coi là một chú chó tinh khôn, trong nháy mắt, Cố Ngôn Sâm cảm thấy dường như nó hiểu lời hắn nói, cũng hiểu hắn muốn gì. Ánh mắt nó đột nhiên sáng lên, thè lưỡi thở hai tiếng, kéo Cố Ngôn Sâm đi.

Tất nhiên sức lực của cựu cảnh khuyển cũng không phải là nhỏ.

Vết thương của Cố Ngôn Sâm cũng không phải nhẹ, nên cũng chẳng dám cứng rắn giữ nó lại.

Vô Lượng đi thẳng ra ngoài tiểu khu, ngồi xổm trước quầy bán bánh quẩy, không chịu rời đi.

Cố Ngôn Sâm hiếm khi dẫn nó đến nơi có nhiều người như vậy.

Bóng lưng đen bóng này nhìn có hơi hũng mãnh, nữ sinh đang đứng xếp hàng sợ hãi trốn sang một bên.

Cố Ngôn Sâm vội vàng siết chặt dây thừng chó nói: “Thật ngại quá, chó cảnh sát đã nghỉ hưu, không cắn người đâu.”

Hắn nói rồi kéo Vô Lượng về: “Về thôi.” Thời gian đi dạo cũng khá lâu rồi, nên quay về.

Vô Lượng vẫn không nhúc nhích.

Cố Ngôn Sâm chỉ chỉ phía trước hỏi: “Ý của mày là, bảo tao mua cái này làm bữa sáng ấy hả?”

Chú chó vẫn yên lặng ngồi xổm, gừ một tiếng, quẫy đuôi liên tục. Nó dường như đang trả lời câu hỏi của hắn.

Cố Ngôn Sâm nhìn thời gian vẫn còn sớm, bèn đứng xếp cuối đội. Trước đây Cố Ngôn Sâm chưa từng thấy Thẩm Quân Từ ăn cái này, cũng không biết cậu có thích hay không. Nhưng sáng sớm đã có nhiều người xếp hàng như vậy, có thể thấy quán bánh quẩy này làm ăn không tệ.

Phải mất hơn hai mươi phút xếp hàng, Cố Ngôn Sâm mới mua được sữa đậu nành và bánh quẩy về, đúng lúc Thẩm Quân Từ cũng vừa thức dậy.

Vô Lương đạt được mục đích, che giấu công đức danh lợi, vung chân chó ngoảnh đi không ngoái đầu lại, ăn chút thức ăn cho chó rồi nằm sấp trong ổ nghỉ ngơi.

Thẩm Quân Từ nhận lấy bữa sáng Cố Ngôn Sâm mua có chút vui mừng, cậu thuận tay chọc sữa đậu nành: “Cảm ơn, em thích bánh quẩy nhà này làm lắm.”

Bánh quẩy ở cửa này làm không tồi, bên ngoài chiên giòn, bên trong bọc chút nhân trứng muối, ăn vào có vị bùi bùi. Nhưng Thẩm Quân Từ hay dậy muộn, nên lúc nào cũng cần phải xếp hàng dài, cậu lười biếng nên rất ít khi ăn.

“Em thích là tốt rồi.” Cố Ngôn Sâm nói xong, quyết định buổi tối thêm đùi gà cho Vô Lượng.

Bữa sáng còn chưa ăn xong, điện thoại của cục trưởng Đinh đã gọi tới: “Đội trưởng Cố, chú vốn định cho cháu và pháp y Thẩm nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng sáng nay nhận được báo án, vụ này có hơi khó giải quyết.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Không sao đâu ạ, nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, vết thương của cháu cũng sắp khỏi rồi. Lát nữa cháu dẫn pháp y Thẩm qua đó.”

“Chú đã cử đội 3 qua đó trước rồi, lát đến thì chào hỏi qua là được.” Cục trưởng Đinh nói đến đây thì thở dài một hơi, “Vụ án này rất kì lạ, làm không tốt sẽ lên hot search. Chỉ giao cho cháu, chú mới yên tâm được.”

Sau đó lão cục trưởng lại dặn dò thêm vài câu.

Cúp điện thoại của cục trưởng Đinh, Cố Ngôn Sâm thu dọn đồ đạc nói: “Chúng ta phải nhanh lên, có vụ án mới.”

Thẩm Quân Từ ừ một tiếng, ăn xong miếng bánh quẩy cuối cùng, dùng khăn giấy lau tay, đi theo hắn xuống tầng.

❁❁❁

Vụ việc xảy ra tại một công viên rừng gần Bến Viễn.

Đội điều tra hình sự số 3 tới trước, kéo dây cảnh giới, đôi vật chứng cũng đã đến thu thập chứng cứ, bởi vì vụ án được giao cho bộ phận hình sự đặc biệt, pháp y đến trước không dám di chuyển thi thể.

Bạch Mộng, Lục Anh và những người khác cũng xuất phát từ cục thành phố, bọn họ đến trước.

Quyết định điều chuyển Dư Thâm cũng được chấp thuận, hôm nay cậu ta cũng đi theo tới, Thích Nhất An cầm hòm khảo sát, đã bắt đầu làm việc.

Mãi đến khi xuống xe, Cố Ngôn Sâm mới biết tại sao cục trưởng Đinh lại nói kì lạ.

Bởi đây là một hiện trường ném xác kỳ lạ,

Hiện trường có rất nhiều thực vật, xanh mướt mắt, bởi vì hôm qua trời mưa, hôm nay một mảng rừng dưới ánh mặt trời chiếu rọi một mảng sương mù, thoạt nhìn như có người đi trong sương mù.

Thứ đầu tiên mà Cố Ngôn Sâm nhìn thấy một cái cây khổng lồ, là một cây long não, còn gọi là cây dã hương, đứng sừng sững ở đây nhiều năm, thân cây vô cùng to lớn, đường kính hơn ba thước, vài người mới có thể ôm hết thân cây. Trên thân cây thô ráp, các cây thân leo quấn đầy trên đó, là một gốc tử đằng khổng lồ, mới rụng hoa không lâu.

Trên thân cây và các loại dây leo, buộc rất nhiều dải ruy băng màu đỏ và chuông gió nhiều màu sắc, mỗi khi có gió sẽ phát ra tiếng leng keng.

Nếu như không phải lúc này dưới tán cây có thi thể, nơi này sẽ đẹp giống hệt như tiên cảnh trong truyện cổ tích vậy.

Một nhân viên kiểm lâm đang nói chuyện với cảnh sát.

Cách đó không xa, một đôi tình nhân sợ hãi đang được cảnh sát đến trước ghi lời khai.

Hai người đến đây cầu phúc, mới sáng sớm đã đến đây, nhưng lại nhìn thấy một màn như vậy, bị dọa không nhỏ.

Thẩm Quân Từ ngẩng đầu nhìn sợi dây đỏ buộc trên cây: “Cái cây này rất nổi tiếng hả?”

Lục Anh từng nghe qua một số truyền thuyết, giới thiệu với cậu: “Chỗ này là một điểm tham quan nhỏ nổi tiếng, được gọi là cây tình nhân. Truyền thuyết kể rằng một cây với cây thân leo đã dây dưa mấy trăm năm, cũng từng trải qua lôi kiếp, nhưng không hề chết đi, ngược lại càng ngày càng rậm rạp. Về sau còn có truyền thuyết cái cây này và cây dây leo kia là một cặp yêu nhau đến kiếp thứ mười, xuống độ kiếp, cuối cùng cả hai đều thành tiên. Vì vậy, thường có người đến dưới gốc cây để cầu hôn hoặc cầu nguyện, hi vọng mình sẽ được ban phước.”

Thẩm Quân Từ nhìn kỹ, dưới cây dây leo, đặt một khối thi thể của một cô gái, bộ phận cụ thể là từ đầu đến ngực, hai tay buông thõng, mái tóc dài rối bù vướng vào cành cây, thi thể giống như là quả do cây sinh ra, gần như hợp thành một thể với cái cây.

Khuôn mặt và một phần da của thi thể đã bị phá hủy hoàn toàn, biến thành một đống thịt bầy nhầy, thoạt nhìn giống như là một thi thể máu.

Thịt thối đã thu hút ruồi bọ và côn trùng trong rừng bay vo ve xung quanh, hương vị có chút khiến người ta buồn nôn, bức tranh này cực kỳ chấn động thị giác.

Hiện trường ném xác rất quan trọng, trong đó cũng chứa rất nhiều thông tin tội phạm. Điều tra hiện trường pháp y thường là điểm khởi đầu của công tác điều tra hình sự.

Thích Nhất An sớm đã chủ động lấy máy ảnh ra chụp ảnh, sau đó lấy ra mẫu điều tra hiện trường pháp y, chuẩn bị điền vào.

Bạch Mộng quan sát hiện trường một lúc rồi kết luận: “Thời gian vứt xác hẳn là sau rạng sáng, trời mưa, hiện trường có dấu vết bánh xe, người vứt xác đã lái xe đến đây.”

Dư Thâm cũng ở bên cạnh tìm kiếm, phát hiện ra một số dấu vết, để cho nhân viên giám định dấu vết thu thập: “Từ dấu chân có thể thấy là đàn ông, trẻ tuổi, cao trên một mét bảy lăm. Dưới gốc cây có dấu vết té ngã, trong bụi cây còn sót lại phần kính vỡ từ đèn pin.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Cách vứt xác này không phổ biến.”

Nguyên nhân hung thủ giết người rất nhiều, sau khi giết người xong, nếu như thời gian dư dả, bình thường đều có cách thức xử lý.

Loại thứ nhất, hung thủ biết giết người là chuyện xấu, sau khi giết xong sẽ cố gắng che giấu, kiểu hung thủ này đa phần thấy áy náy, sợ hãi, sẽ đem thi thể ném ở nơi bí ẩn, chẳng hạn như đổ vào xi măng, chôn dưới đất, mua tủ đông cất giữ, phân xác, cắt nhỏ, ném chìm dưới hồ, đốt xác.

Nói chung sẽ làm đủ mọi cách để người khác không phát hiện ra. Phương thức vứt xác này cũng thường thấy ở những tội phạm tái phạm.

Loại thứ hai, hung thủ cảm thấy giết người là chuyện bé, cũng rất tự tin mình sẽ không bị tìm thấy, do đó sau khi giết người, hoặc là để thi thể ở tại hiện trường vụ án, hoặc tùy tiện vứt xác, như trong vali cũ, đống rác, nhà cũ, trong bụng búp bê, bọn họ xác giống như vứt rác, không thèm quan tâm đ ến địa điểm vứt xác.

Loại thứ ba, hung thủ cảm thấy giết người là một chuyện rất quan trọng, cảm thấy đó chính là kiệt tác của mình, nên rất muốn khoe khoang, rất muốn người khác nhìn thấy, loại hung thủ này sẽ đặt thi thể ở những nơi mọi người dễ thấy, ví dụ như trên cầu vượt, cổng trường, khu đô thị, chợ, thậm chí là đưa cho người nhà của nạn nhân…

Ba trường hợp kể trên là những phương pháp vứt xác phổ biến nhất.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có trường hợp đặc biệt, ví dụ như hung thủ đôi khi sẽ xen kẽ giữa hai loại tâm lý, thúc đẩy hắn làm ra hành vi vứt xác bất thường, có người còn di chuyển thi thể, nhưng cơ bản đều phù hợp với lẽ thường.

Thi thể cô gái trước mặt, da mặt bị phá hủy, thi thể cũng bị phân tách, tất cả đều để che giấu thân phận của người đã chết, rất thận trọng.

Nhưng người ném xác lại đặt thi thể dưới gốc cây tình nhân trong công viên rừng, giống như sợ mọi người không thể phát hiện ra được.

Cố Ngôn Sâm nhất thời không thể giải thích được hai loại hành vi mâu thuẫn này.

Những người khác của đội điều tra đặc biệt vẫn đứng thảo luận về hiện trường ném xác quỷ dị này.

Bạch Mộng ở bên cạnh xen vào: “Có thể là… Là người đàn ông đã từng bị cô gái từ chối, vì vậy trả thù mà giết cô gái, nên cố ý đặt ở đây? Kiểu một lời cảnh báo ấy?”

Cô  đưa ra ý tưởng.

Thẩm Quân Từ: “Có lẽ tình hình còn phức tạp hơn nhiều so với chúng ta tưởng. Hoặc có lẽ mọi thứ rất đơn giản, chỉ là chúng ta không biết một số điều kiện tiên quyết mà thôi.”

Cố Ngôn Sâm gật gật đầu, đồng ý với cách nói của Thẩm Quân Từ, chuyện xảy ra bất thường tất có trá, trong vụ án này nhất định có thứ mà bọn họ không biết.

Lục Anh ngồi xổm trên mặt đất tìm dấu vết, có chút tiếc nuối quay đầu lại nói: “Đáng tiếc mưa lớn đã rửa trôi gần hết dấu vết rồi.”

Chỉ có một vài dấu chân trên mặt đất, nếu có dấu chân đầy đủ, hoặc vết máu, có thể có nhiều thông tin hơn.

Thẩm Quân Từ đi lên, cậu thuần thục đeo găng tay, vươn tay, từ phía dưới nhẹ nhàng nâng đầu cô gái lên, xoay mặt cô gái lại, đối mặt với mình.

Cậu cẩn thận cúi đầu nhìn, giống như đang cầm một tác phẩm nghệ thuật.

Da trên đầu đã bị phá hủy hoàn toàn, mí mắt cũng bị phá hủy, không còn trọn vẹn, hóa chất làm tổn thương một con mắt, con mắt còn lại mở hờ, màu sắc đồng tử cực nhạt.

Độ mờ của giác mạc tăng dần theo thời gian tử vong, bây giờ đã hoàn toàn đục ngầu, dự kiến thời gian tử vong đã hơn hai ngày.

Thẩm Quân Từ nói: “Từ khung xương ở phần đầu có thể thấy, khi còn sống, nạn nhân có lẽ rất xinh đẹp.”

Thẩm Quân Từ nhìn thi thể, Cố Ngôn Sâm ở một bên nhìn cậu.

Người khác không dám nhìn cái đầu đẫm máu kia, chứ đừng nói nhìn ra được vẻ đẹp trong đó.

Thẩm Quân Từ lại rất bình tĩnh. Người đẹp lạnh nhạt cầm cái đầu có thể nhìn thấy rõ xương sọ, đây vốn là một hình ảnh có hơi quỷ dị.

Sau đó Thẩm Quân Từ đứng lên, bóng dáng cậu dưới tán cây tình nhân, thoạt nhìn rất mỏng manh.

Thẩm Quân Từ cúi đầu nhìn thi thể trên mặt đất một hồi, rồi mở miệng nói: “Tôi còn phát hiện ra ít chuyện kì lạ.”

Cố Ngôn Sâm tiến lên hỏi: “Chuyện gì?”

Thẩm Quân Từ chỉ chỉ thi thể: “Toàn bộ răng của cô ấy đều bị người ta nhổ đi, một cái không còn. Cách làm rất chuyên nghiệp.”

Cố Ngôn Sâm nghĩ đến một khả năng: “Có khả năng, người xử lý và ném xác, không phải là một người.” Hắn dừng một chút nói, “Có thể nào là Thanh Đạo Phu hay không?”

Thẩm Quân Từ gật đầu: “Rất giống thứ mà bọn họ có thể làm ra.”

Nhưng nếu thi thể được xử lý bởi Thanh Đạo Phu, thì người vứt xác là ai? Mục đích của người đó là gì?