❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
(1):Người xây dựng ước mơ
◎ Gieo rắc cơn ác mộng. ◎
Hôm đó Triệu Mộng An đang viết luận văn ở tiệm net, đúng lúc ý tưởng bị kẹt.
Người đàn ông ngồi bên cạnh chơi trò chơi, mời gã ăn một hộp mì ăn liền, rồi bắt đầu trò chuyện với gã.
Sau khi hai người trò chuyện được vài câu, người đàn ông nói đang thiếu người, trả tiền cho gã để gã chơi cùng, mỗi trận sẽ cho gã hai mươi lăm đô.
Với cái giá này, Triệu Mộng An động tâm. Nhưng gã từ nhỏ tới lớn chưa từng chơi game, đỏ mặt xua tay nói không biết chơi, người đàn ông cũng không ghét bỏ gã, ngược lại còn kiên nhẫn dạy gã.
Vì vậy, gã lần đầu tiên bước vào thế giới trong trò chơi.
Triệu Mộng An phát hiện thì ra còn có một thế giới thú vị như vậy.
Gã theo người đó chơi hai ván, người đàn ông cho gã năm mươi đô như đã hứa.
Gã thêm thông tin liên lạc của người đàn ông, thỉnh thoảng người đó sẽ lên mạng tại tiệm net gần trường học, khi thấy gã đến, người đó sẽ rủ gã, giúp gã trả tiền net, còn mời gã ăn tối.
Gã nghĩ mình đã gặp được một người tốt.
Lúc đầu, người đàn ông sẽ lắng nghe gã kể về những trải nghiệm của mình.
Sau đó, người đàn ông hỏi gã thêm một vài câu hỏi.
Dần dần, người đàn ông bắt đầu truyền đạo một vài ý tưởng của mình, đưa ra một số ví dụ, nói một vài đạo lý. Gã dần dần mở lòng với người đàn ông, nói chuyện với người đó còn nhiều hơn là nói chuyện với các bạn học trong ký túc xá.
Người đàn ông này dường như rất có kinh nghiệm xã hội, nói được về nhiều vấn đề trong xã hội với thái độ của một người từng trải.
Có lần người đàn ông mời gã đi ăn tối, rót cho gã một ly rượu vang đỏ trong một nhà hàng sang trọng.
“Học tập không hẳn sẽ giúp cậu thay đổi được số phận đâu. Cậu được sinh ra ở điểm khởi đầu, còn người ta được sinh ra ở vạch đích, cậu mãi mãi chẳng bao giờ chạy nhanh hơn người ta được. Những người giàu có, đều ước mấy người như cậu nằm sấp dưới đất, làm trâu làm ngựa cho bọn họ.”
Triệu Mộng An nghe thấy lời này thì cảm thấy không đúng lắm, nhưng gã lại chẳng thể nói được một câu phản bác.
“Khi còn nhỏ, nghe được nhiều nhất chính là câu học giỏi toán – lý – hóa là có thể chu du khắp thiên hạ, khi lớn lên mới nhận ra, người kiếm được tiền đều có bộ dáng đẹp trai lại còn là phú nhị đại, người ta làm livestreamer kiếm được mấy trăm vạn, mấy chục triệu một lúc, mở miệng một cái cái là có tài nguyên tới. Còn cậu thì sao? Đi giao đồ ăn, một đơn chỉ có ba đồng, đến trễ thì bị trừ mất hai đồng.”
“Cậu tưởng chỉ cần có thiên quân vạn mã là có thể đánh sập được cầu độc mộc sao, nhưng thật ra, những môn học trong đại học, chỉ là đang bồi dưỡng các cậu trở thành nô lệ khổ sai có học thức mà thôi.”
“Đại học chính là một âm mưu.”
“Ngoại trừ những người có thiên phú dị bẩm được vào những trường danh tiếng, có vài người may mắn hơn, nhưng chẳng có ai thông qua con được học hành mà thực hiện được bước nhảy vọt của giai cấp cả. Phục vụ, shipper, bán bảo hiểm là cấp thấp nhất, không có phẩm giá. Còn bác sĩ, giáo viên, luật sư, công chức, kể cả cảnh sát, đều là những con ong thợ được người giàu đào tạo ra, cả đời cũng không thể thăng tiến được.”
Những lời này đánh trúng ngực Triệu Mộng An, gã vẫn thấy hoang mang, nhưng lại nói không nên lời. Gã dường như bị người ta dắt đi, mở ra một cánh cửa mà bản thân vẫn luôn xem nhẹ.
Ban đầu gã vẫn chăm chú lắng nghe, sau đó rượu vào, chỉ cảm thấy miệng người đàn ông ở trước mắt không ngừng mấp máy.
Dần dần, gã không biết mình bị làm sao, chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Gã bắt đầu kể lại trải nghiệm của mình, cũng nói cho người đàn ông biết chuyện mình được Kim Duyệt Văn tài trợ.
Nghe xong, người đàn ông tỏ vẻ tiếc hận: “Nếu cậu không chọn chuyên ngành này, biết điều này sớm hơn, có lẽ cuộc sống của cậu vẫn còn cứu vãn được. Nhưng bây giờ, cuộc sống của cậu đã thành ra như vậy rồi. Không thể tìm được việc làm, ngay cả khi tìm được cũng sẽ thất nghiệp ở tuổi 35 thôi, bị người ta đá tới đá lui như rác rưởi.”
Nghe xong lời này, Triệu Mộng An cảm giác mình giống như một bệnh nhân mắc bệnh nan y, mặt như tro tàn.
Người đàn ông thở dài nói: “Kim Duyệt Văn thành công như vậy, ông ta hẳn là biết những thứ này, nhưng vì sao ông ta lại không nói cho cậu biết? Xem ra, ông ta chỉ đang mượn cớ tài trợ cho cậu, để nhận lời khen ngợi của người khác mà thôi.”
Đúng vậy!
Kim Duyệt Văn nhất định là có ý nghĩ như vậy, ông ta căn bản không nghĩ tới chuyện giúp đỡ gã mọi thứ!
Ông ta tài trợ cho nhiều người như vậy, bản thân gã cũng chỉ được là một công cụ để ông ta trình diễn mà thôi.
Từ đó về sau, gã không thể nào học hành đàng hoàng được nữa, trái tim bắt đầu lạnh dần, thành tích càng ngày càng đi xuống trầm trọng.
Gã bắt đầu mượn trò chơi để giải tỏa, bắt đầu trốn học, bắt đầu căm hận Kim Duyệt Văn.
Sau đó, người đàn ông không ngừng nói vài đạo lý, cố ý hoặc vô tình k1ch thích gã.
Thế giới quan của Triệu Mộng An dần dần sụp đổ.
Thẩm Quân Từ ở trong phòng quan sát nghe đến đây, mẫn cảm bắt được tin tức.
Người trẻ tuổi trước mắt, là bị người ta tẩy não, những lý luận nhìn thì có vẻ như rất có đạo lý, nhưng thật ra tràn đầy sơ hở, vô cùng phiến diện.
Bản thân Triệu Mộng An trong lòng có mặt xấu, nhưng nếu như không gặp được người đàn ông đó, gã có thể chỉ là một thanh niên bình thường mê mang mà phẫn nộ, nhưng khi được người khác dẫn dắt, cái ác trong lòng dần dần phóng đại, đến cuối cùng hóa thành ma quỷ, nuốt chửng hoàn toàn nhân tính của gã.
Loại phương pháp lợi dụng nhân tính này đã có từ xa xưa, để mà nói về nguồn gốc, thì nổi danh nhất chính là kỹ thuật tấn công tâm trí của Quỷ Cốc Tử(2).
(2): Quỷ Cốc Tử (tiếng Trung: 鬼谷子), tương truyền tên thật là Vương Hủ (王诩), còn gọi là Vương Thiền (王禅), Vương Lợi (王利), Vương Thông (王通), tự là Hủ (诩), đạo hiệu Huyền Vi Tử (玄微子). Người đời thường gọi ông là Quỷ Cốc tiên sinh, Vương Thiền lão tổ. Quỷ Cốc Tử vừa có lục thao tam lược của chính trị gia, lại giỏi thuật tung hoành của nhà ngoại giao, đồng thời được truyền lại kỹ năng của âm dương gia, khả năng đoán trước của nhà tiên tri, nên người đời xưng Quỷ Cốc Tử là một vị kỳ tài, toàn tài.
Cố Ngôn Sâm cũng nhạy bén phát hiện ra điểm này, hắn mở miệng hỏi: “Người đàn ông kia là ai? Tên hắn là gì? Hắn ta làm nghề gì?”
Triệu Mộng An suy nghĩ một chút: “Hình như anh ta họ Mạnh, gọi là Mạnh Thì, hay Mạnh Sư gì đó? Tôi cũng không biết anh ta làm gì, chỉ biết tên anh ta trong trò chơi là Trúc Mộng Sư.”
Bây giờ nhớ lại, gã mới phát hiện ra mình đối với người đàn ông thần bí này hiểu biết rất ít.
Mà lời nói của người đàn ông này vô hình trung đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời gã.
Người đó đang xây dựng một giấc mơ, nhưng đó là một cơn ác mộng.
Học tốt thì khó, nhưng học xấu lại rất dễ.
Triệu Mộng An cầm tiền Kim Duyệt Văn trợ cấp, bắt đầu uống rượu, đi tìm Tân Tiểu Mỹ, lần đầu tiên nếm thử mùi vị của tình dục.
Gã trộm một đôi giày thể thao của phú nhị đại trong ký túc xá bên cạnh, vừa mới xỏ vào, cảm giác như chân mình đang đặt trong mây vậy.
Thậm chí gã còn vay tiền online để tận hưởng cuộc sống.
Dưới sự ảnh hưởng của người đàn ông, Triệu Mộng An cảm thấy, sự tài trợ của Kim Duyệt Văn mang theo một loại đùa cợt của người giai cấp trên, cố ý chọn cho gã một chuyên ngành nhìn thì đầy hứa hẹn nhưng lại chẳng ra làm sao, nhìn gã giãy dụa trong bùn lầy.
Kim Duyệt Văn nhìn qua giống như đang chắp cánh ước mơ cho gã, nhưng gã nhận ra, sau khi tỉnh mộng, gã sẽ lại ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Nếu không phải do Kim Duyệt Văn, có lẽ gã sẽ tốt nghiệp trung học cơ sở, rồi thoải mái đi làm công nhân, một người làm công tiêu chuẩn.
Là Kim Duyệt Văn để cho gã tiếp xúc với tất cả những thứ vốn không nên thuộc về mình, cho gã hy vọng, rồi lại đẩy gã xuống vách núi.
Đúng lúc này, Kim Duyệt Văn dường như phát hiện ra điều gì đó, bắt đầu cắt giảm chi phí sinh hoạt cho gã, nói với gã phải học cách sống độc lập đi.
Điều này đã trở thành ngòi nổ cho tất cả mọi thứ.
Kim Duyệt Văn cảm thấy, việc mình trợ cấp với Triệu Mộng An không phải là một sự ràng buộc, ông có quyền chủ động tùy thời dừng lại chuyện này.
Thế nhưng điều ông không ngờ đến là, loại tài trợ dài hạn này một khi đã bắt đầu, thì đã biến thành một loại nghĩa vụ, một khi cho tiền ít đi một chút, sẽ là tội ác tày trời.
Đây là đạo lý xưa nay đã có, một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân(3).
(3): Câu gốc: “升米恩, 斗米仇” – thăng mễ ân, đấu mễ cừu: Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân. Nếu cứu một người ở thời điểm chết đói, cho họ một thăng gạo, họ sẽ coi ngươi trở thành ân nhân. Tuy nhiên, nếu ngươi tiếp tục cho họ 1 đấu gạo, họ sẽ muốn ngươi cho họ thêm nữa. Nếu một ngày nào đó, đột nhiên bởi vì nguyên nhân khác mà ngươi không giúp đỡ, đối phương sẽ ghi hận ngươi, và nhớ hận cả đời. Giống như người tiếp nhận cứu tế, sau đó đã thành thói quen thường cho rằng cứu tế là chuyện đương nhiên, tự nhiên sẽ không cân nhắc mình nên làm gì, dựa vào bản thân làm việc để kiếm ăn. Nếu sau đó ngươi phát hiện hắn đã khôi phục năng lực làm việc, ngươi không cứu tế hắn nữa, hắn sẽ mang hận với ngươi. Ngươi giúp đỡ người khác, khiến hắn hình thành sự ỷ lại, từ cảm kích biến thành dĩ nhiên. Thế cho nên cuối cùng sẽ biến thành kẻ thù.
Hận ý của Triệu Mộng An đối với ông dần dần gia tăng, thậm chí vượt xa cả lòng biết ơn đối với ông.
Hết thảy giống như quả cầu tuyết phát triển đến mức không thể vãn hồi, cuối cùng một ngàn đồng tiền, khiến Kim Duyệt Văn mất mạng.
Học sinh nghèo mà ông đã tài trợ trong bảy năm cuối cùng trở thành một con sói.
Con sói vùng lên, cắn chết ông ta.
Nghe xong tất cả, Thẩm Quân Từ ngồi trong phòng quan sát nhìn thanh niên trong phòng thẩm vấn, thở dài một hơi.
Kim Duyệt Văn là một người tốt, ông tiếc công sức làm việc thiện, nhưng tiền không thể giải quyết hết thảy vấn đề, ông ấy xuất tiền ra cứu người, nhưng không cứu được lòng người.
Bạn có thể đối xử với người ta vô cùng ấm áp, nhưng chắc gì người ta đã đối xử dịu dàng với bạn.
Hiểu được động cơ giết người xong, Cố Ngôn Sâm tiếp tục hỏi các chi tiết khác của vụ án: “Còn cha của Kim Duyệt Văn thì sao? Cả bảo an Tống Nhiên, vì sao cậu cũng muốn giết bọn họ?”
Triệu Mộng An nói: “Tôi vốn định giết Kim Duyệt Văn rồi rời đi, nhưng ông lão đó bỗng nhiên từ trên tầng đi xuống, hô lên, tôi mới cho ông ta một đao. Lúc tôi ra ngoài, lại gặp thêm một người đàn ông mặc áo mưa ngăn cản mình. Giết một người hay giết ba người đều cùng một tội, nên tôi mới giết luôn cậu ta. Sau đó, tôi thấy cách đó không xa có một cái cống đang mở nên đã nhét cậu ta vào đó.”
Lục Anh hỏi: “Cậu lấy điện thoại của cậu ta đúng không?”
“Tôi nghĩ, có lẽ cảnh sát sẽ nghi ngờ cậu ta bỏ trốn. Nên mấy ngày sau đó, tôi cố tình không tắt máy, cũng không đổi sim.”
“Hôm Chu Như hẹn, vì sao ban đầu lại đồng ý đến gặp cô ấy?”
“Tôi xem ảnh cô ấy đăng lên mạng xã hội WeChat, trông rất đẹp. Tôi nghĩ, mình tự xưng là bạn của nhân viên bảo vệ nhỏ đó, hẹn cô ấy ra ngoài, hoặc trực tiếp đến cướp tiệm massage. Nhưng lúc đến giao lộ, thấy cảnh sát mình từng gặp tại hiện trường vụ án, anh ta đang mặc thường phục, nhìn ngó xung quanh. Khi đó tôi mới biết đây là cái bẫy của cảnh sát. ”
Những nghi vấn trong vụ án lần lượt được hé lộ.
Triệu Mộng An trước mắt đã sớm không còn nhân tính, chỉ có thú tính.
Cuối cùng gã đã ngừng che giấu và thú nhận tất cả mọi tội ác mình làm.
Chờ gã nói xong, Lục Anh mở miệng nói: “Bảo vệ mà cậu giế t chết, năm nay mười chín tuổi, tiền lương một tháng là ba ngàn đồng, mỗi đêm đều tự học, muốn tham gia kì thi đại học dành cho người lớn.”
Triệu Mộng An “Ồ” một tiếng, trên mặt hiện ra biểu tình trào phúng: “Là do cậu ta ngu ngốc, lại muốn sống một cuộc đời giống như tôi mà thôi.”
Ánh mắt Cố Ngôn Sâm nhìn về phía gã, Triệu Mộng An lúc trước bị bắt, có chút sợ hắn, gã cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình, thu lại nụ cười.
Cố Ngôn Sâm nói: “Có một chuyện tôi có thể nói cho cậu biết, trong quá trình điều tra, chúng tôi phát hiện, Kim Duyệt Văn từng có mấy chục triệu trong tay, nhưng khi ông ta chết, trên tài khoản cá nhân chỉ còn lại hai vạn tệ. Ông ta không có tiền, ông ấy không hề nói dối cậu.”
Kim Duyệt Văn thật sự là không có tiền.
Bị những người mình từng giúp đỡ giống như ma cà rồng hút đến sạch sẽ.
Cuối cùng còn bị rơi vào kết cục chết không toàn thây.
Trên đời này, làm người tốt là chuyện khó nhất.
Cố Ngôn Sâm nói: “Chuyện thứ hai tôi muốn nói cho cậu biết, học phí cộng với chi phí sinh hoạt, Kim Duyệt Văn tổng cộng trợ cấp cho cậu mười hai vạn nhân dân tệ, đây là số tiền nhiều người kiếm rất lâu mới có được. Chúng tôi đã kiểm tra điện thoại di động của Kim Duyệt Văn, ông ta vốn đã nhờ một người bạn, sắp xếp công việc cho cậu, bởi vì cậu không thể tốt nghiệp một cách thuận lợi, công ty đối phương mới không cần cậu. Nếu không có sự giúp đỡ của ông ấy, cuộc sống của cậu chỉ càng thêm tồi tệ hơn mà thôi. Ông ấy không hề nợ cậu cái gì hết, mà chính cậu mới là người nợ ông ấy.”
Triệu Mộng An ngây dại.
Gã bắt đầu suy tư, vì sao mình lại hận một người như vậy chứ?
Sao cứ phải cố chấp mãi một chuyện như thế…
Cố Ngôn Sâm nói: “Xuất thân là chuyện không thể lựa chọn, thế giới này không có ai phải xin lỗi cậu cả. Với lại, tôi không cần biết cậu nghe ai nói, những nhận thức về giáo dục đó hoàn toàn là sai trái. Mục đích cơ bản của giáo dục không phải là để trở nên giàu có như cậu nghĩ, mà là để cho một người bình thường trở nên ngày một tốt hơn.”
Nghe xong những lời này, Triệu Mộng An lại sửng sốt vài giây, cả người như thể hóa đá ở trên ghế thẩm vấn.
Hóa ra, đây mới là mục đích của giáo dục sao?
“Kiến thức, sự nỗ lực, và kinh nghiệm, những điều này cho phép mọi người có quyền chọn cuộc sống của riêng mình. Người giàu không hẳn đã hạnh phúc, người nghèo không hẳn đã đau khổ.”
“Giáo dục ở trong trường là ý thức chung, là lý tưởng, là đạo đức, thành tích thực sự không quan trọng, kiếm tiền thì lại càng không phải là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của một người. Nhưng trở thành một người tốt, là điều nhất định phải làm.”
Cố Ngôn Sâm nói tới đây, nhìn về phía Triệu Mộng An, hắn kiềm chế xúc động muốn mắng chửi người, nơi này có camera, tương lai còn phải làm chứng cứ.
“Chỉ vì một vài giả thiết, một ít quan niệm sai lầm, cậu thế mà lại giết người.”
Giết một người đã giúp đỡ gã, giết một người bình thường vô tội, có gia đình vì gã mà tan vỡ.
“Cậu đã tự tay bóp chết cơ hội của mình để làm một người bình thường. Người thân của cậu sẽ thấy xấu hổ vì cậu, tất cả mọi người khi nhắc đến cậu sẽ đều chỉ nghĩ rằng cậu là một kẻ giết người tàn nhẫn.”
Nghe xong mấy câu này, Triệu Mộng An như bị động đến chỗ đau.
Từ nhỏ gã đã là phượng hoàng bay ra khỏi nhà, là người kiêu ngạo trong thôn, vô cùng coi trọng mặt mũi.
Gã bắt đầu suy nghĩ về những gì người khác sẽ nói về gã sau này, sẽ chế nhạo ba mẹ gã như thế nào. Vừa nghĩ đến ánh mắt của những người đó, Triệu Mộng An bèn cảm giác mình sắp điên rồi.
Trong ánh mắt Cố Ngôn Sâm tràn ngập sự khinh bỉ: “Người cũng có người tốt, người xấu. Nhưng cậu căn bản không được coi là con người.”
Triệu Mộng An lúc này cũng tỉnh táo lại.
Lời nói của cảnh sát trước mắt, giống như gậy gỗ, từng câu từng chữ giáng mạnh vào đầu gã.
Ngồi trong phòng thẩm vấn, gã lại nhớ lại lời nói của người đàn ông tên Mạnh Thời…
Triệu Mộng An bỗng nhiên tỉnh ngộ, thứ mà gã hủy hoại không chỉ riêng gì Kim Duyệt Văn mà còn cả cuộc đời của Tống Nhiên, gã cũng hủy hoại luôn cả cuộc đời mình.
Mười mấy năm nỗ lực đọc sách của gã, hy vọng tha thiết của cha mẹ, bởi vì một ý niệm kém cỏi của gã, tất cả đều hóa thành bong bóng.
Mà hận ý, sự tức giận của gã, hóa ra đều chẳng có nguyên do nào cả.
Hối hận, ảo não, sợ hãi trong nháy mắt dồn lên.
“Tôi… Tôi đã bị lừa… Vì sao không có ai sớm nói cho tôi biết những chuyện đó là sai…”
Gã ôm đầu, khóc lớn.
Cuối cùng gã cũng hối hận và phải trả giá đắt cho sự bồng bột và ngu ngốc của mình.
“Chờ đợi cậu sẽ là án tử hình.” Cố Ngôn Sâm hy vọng trước khi bị xử tử gã biết được những chuyện này, ngày đêm ngồi hối hận trong tù, như thể đang trong địa ngục.
Thẩm vấn đã hoàn tất.
Cố Ngôn Sâm thu dọn một chút, cầm lời khai đã có chữ ký của Triệu Mộng An đi rồi rời khỏi phòng thẩm vấn.
Thẩm Quân Từ nghe xong, đang dựa vào hành lang, nâng mắt nhìn về phía hắn.
Cố Ngôn Sâm nói: “Vụ án kết thúc rồi. Thật sự là một tên cặn bã hiếm có, còn nói một đống thứ vô bổ.”
Thẩm Quân Từ thở dài một tiếng: “Xảy ra chuyện như vậy, sẽ khiến cho rất nhiều người vốn nên được giúp đỡ, sẽ không nhận được trợ giúp nữa.”
Nhìn hành lang không có người, Cố Ngôn Sâm hạ giọng nói, “Anh cảm thấy trong vụ án này, mấu chốt là ở người tên Mạnh Thời kia. Anh đã bảo Bạch Mộng đi lấy thông tin đăng ký và hồ sơ theo dõi của của tiệm net, chỉ không biết còn lưu giữ lại thời gian lâu vậy không.”
Thẩm Quân Từ gật đầu: “Em cũng nghĩ ngờ người đứng sau Trúc Mộng Sư có thể là người lập kế hoạch.”
Đây là một loại tội phạm xảo quyệt, thậm chí còn âm hiểm hơn cả Đinh Quân Nhiễm trước đó và loại bọn họ nhắc tới.
Thuật tâm lý rất khó mà lần được ra dấu vết.
Thậm chí Triệu Mộng An phạm tội cũng cho rằng xuất phát từ suy nghĩ của mình.
Nhưng thật ra, gã đã bị Trúc Mộng Sư ảnh hưởng rất lớn.
Một người thầy, một người bạn tốt có thể thay đổi cuộc sống của một người, một kẻ ác có động cơ thầm kín cũng đủ để hủy hoại cuộc sống của một người.
Cố Ngôn Sâm nói: “Vụ án này anh sẽ điều tra lại, cái chết của Kim Duyệt Văn có thể còn ẩn giấu những nguyên nhân khác.”
Thẩm Quân Từ lại gật đầu.
Hai người nói đến đây, Thẩm Quân Từ mở miệng: “Đúng rồi đội trưởng Cố, buổi tối anh rảnh không? Giúp em một việc nhé?”
Cố Ngôn Sâm: “Chuyện gì thế?”
Thẩm Quân Từ: “Em và cửa hàng thú cưng đã bàn bạc xong xuôi, sẽ chuẩn bị đón Tuyết Nha về nhà, cho nên em đã mua một ít nhu yếu phẩm, bây giờ đồ vẫn còn ở phòng gửi đồ.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Được, buổi tối anh đi lấy giúp em.” Nói đến đây, hắn nhớ tới, “Đúng rồi, thắt lưng có thỏa mái không?”
Thẩm Quân Từ: “Cũng tạm, nếu không phải sự lựa chọn tốt nhất cho phụ nữ mang thai thì càng tốt hơn.”
“…” Cố Ngôn Sâm dừng bước.
Thẩm Quân Từ: “?”
Cố Ngôn Sâm vội vàng giải thích: “Là do mẹ anh chọn á, có lẽ bà ấy có chút hiểu lầm.”
Lúc trước hắn hơi bận, không có thời gian xem, mới bảo mẹ chuyển phát nhanh tới thẳng cục thành phố.
Thẩm Quân Từ: “Vậy cảm ơn bác gái giúp em.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Bất kể đau lưng kiểu gì, anh đều sẽ chịu trách nhiệm.” Đội trưởng Cố nói.