Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 6 - Chương 100: Hôn




❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor:  Mèo ❁

===========================

◎”Như vậy mới được gọi là hôn. “(2 gộp 1)◎

Vào ban đêm, Bến Viễn nằm trên một con đường chính chạy từ Bắc vào Nam.

Một chiếc xe sang trọng đang di chuyển trên đường với tốc độ rất nhanh.

Bên trong xe có một nam thanh niên đeo kính, người này chính là Hàn Thanh Dật, người phụ trách quỹ Bến Ái, gã cũng là một trong những trụ cột hiện tại của Phòng Thương mại Hà Đồ.

Gã đã cung cấp một số tiền bất hợp pháp đáng kể cho Phòng Thương mại thông qua các hoạt động như rửa tiền.

Bây giờ cuối cùng mọi thứ đã bị bại lộ.

Từ lúc lên xe, Hàn Thanh Dật không ngừng gọi điện thoại.

Lúc này, gã cầm điện thoại di động, nghe cấp dưới báo cáo: “Tổng giám đốc Hàn, phải làm sao bây giờ, chúng tôi hiện giờ có lẽ không vây được hai cảnh sát kia.” Thanh âm của thủ hạ mang theo sự tức tưởi.

Hàn Thanh Dật nói, “Mấy người cố gắng giữ chân, viện trợ sẽ mau đến thôi. Với lại nhớ phải làm sạch các tài liệu liên quan đến Quỹ càng sớm càng tốt, phải chắc chắn thu hẹp được phạm vi ảnh hưởng.”

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Thanh Dật cắn răng, nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt.

Gã nhíu mày.

Bất luận thế nào, có lẽ bát cơm này của gã cũng chẳng giữ nổi nữa.

Cảnh đêm của thành phố không ngừng lướt qua cửa sổ xe, những tòa nhà cao tầng vẫn đang sáng đèn, nhưng gã lại chẳng còn tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đẹp.

Hàn Thanh Dật là du học sinh rồi về nước, trong nhà cũng có chút tiền.

Từ nhỏ gã đã có thiên phú về toán học, gã thích những con số và biến chúng trở thành tiền bạc.

Gã là một người đầy tham vọng, không bao giờ hài lòng với hiện tại, lúc nào cũng cảm thấy mình phải làm nên nghiệp lớn.

Lúc vừa về nước, gã đã rất cố gắng để gây dựng sự nghiệp, nhưng lại phát hiện ra mình đã bỏ lỡ cơ hội bùng nổ của internet.

Gã cũng không muốn kinh doanh đơn giản.

Vì vậy, gã bèn chuyển mình sang lĩnh vực tài chính.

Đầu tư, cho vay, phát hành riêng lẻ(1), tiền ảo.

(1): Phát hành riêng lẻ là việc phát hành trong đó chứng khoán được bán trong phạm vi một số người nhất định (thông thường là cho các nhà đầu tư có tổ chức), với những điều kiện hạn chế và khối lượng phát hành phải đạt một mức nhất định. Việc phát hành chứng khoán riêng lẻ thông thường chịu sự điều chỉnh của Luật công ty.

Gã rất thông minh, bắt đầu dựa vào quan hệ nhà mình, không tiếc sức ôm đùi leo lên.

Tài năng của gã được đánh giá cao, thành công tiến vào phòng thương mại, và vì khả năng rửa tiền, hội trưởng đã để cho gã quản lý Quỹ.

Gã đã quen thuộc với hoạt động của quỹ, rất nhanh đã tiến hành hoạt động rửa tiền.

Rất nhiều tiền đều được rửa thông qua các khoản quyên góp rồi luân chuyển theo mọi hướng.

Nhưng bởi vì là quỹ tư nhân, nước chảy trên sổ sách quá ít, cho dù gã có rửa tiền thế nào, cũng giống như hạt cát ở trong một cái ao nhỏ.

Địa vị của gã ở trong thương hội cũng không vững chắc, giống hệt như một tên tạp vụ, suốt ngày đi giúp người khác lấp li3m sổ đen, gã nhận ra mình cần phải làm gì đó để củng cố địa vị của mình trong thương hội.

Mấy năm trước, gã gặp được người kia, là người Mộc Dự giới thiệu cho gã.

Người đàn ông đó được gọi là Trúc Mộng Sư.

Một người có thể xây dựng ước mơ cho mọi người.

Trúc Mộng Sư dường như rất giỏi nắm bắt lòng người.

Sau vài lần trao đổi, người kia đã phát hiện ra hoàn cảnh khó khăn của gã.

Trúc Mộng Sư nói: “Vấn đề của cậu không phải chỉ là thiếu tiền thôi sao? Cậu có thể khuyến khích mọi người bàn giao lại di sản của họ cho quỹ thì chẳng phải vấn đề đã được giải quyết được rồi hay sao.”

Gã mở miệng nói: “Để mấy người đó đồng ý quyên góp nào có dễ dàng như thế, mấy ông bà già  đó keo kiệt lắm.”

Trúc Mộng Sư hỏi gã, “Lá gan của cậu lớn chứ?”

Gã uống một hớp rượu vang đỏ rồi trả lời: “Tất nhiên.” 

Rửa tiền, bản thân nó đã là hành vi phạm pháp rồi.

Nhiều năm nay, gã không biết đã làm biết bao nhiêu chuyện xấu. Theo quan điểm của gã, trước quyền lực và tiền bạc thì giết người có đáng là bao.

Để leo lên, gã không việc gì phải sợ hãi, bao gồm cả việc bán linh hồn của mình cho quỷ.

“Vậy được, tôi có thể cho cậu một con đường tắt, có một mô hình kinh doanh, nếu cậu làm theo mô hình này, có thể sớm trở thành trụ cột của phòng thương mại.” 

Sau đó, Trúc Mộng Sư bèn nói cho gã biết phương thức lấy danh nghĩa dưỡng lão để lừa gạt di sản.

Phương thức này lợi dụng mặt tối của bản chất con người.

Gã vô cùng kinh ngạc trước những tính toán bên trong.

Trúc Mộng Sư trước mắt gần như chuẩn xác bắt được lòng người.

Sau khi lắng nghe toàn bộ kế hoạch và cách thức hoạt động, gã cảm thấy có lẽ mình sẽ vô cùng thành công.

Gã hỏi Trúc Mộng Sư: “Anh cho tôi ý tưởng này, vậy anh cần gì?”

Gã sẵn sàng.

Tiền bạc, địa vị, người đẹp, gã đều sẵn sàng bỏ ra.

“Không cần báo đáp, cậu cứ làm theo là được rồi. Tôi chỉ đang muốn chứng minh suy nghĩ của mình mà thôi.” Khóe miệng Trúc Mộng Sư mang theo ý cười, “Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ cảm thấy rất vui vẻ.”

Gã cảm thấy Trúc Mộng Sư là một kẻ kì lạ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự thưởng thức của gã đối với Trúc Mộng Sư, càng không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa bọn họ.

Sau khi Trúc Mộng Sư nói ra suy nghĩ của mình, bọn họ bắt đầu xuống tay, đưa lí thuyết đi vào thực tiễn.

Gã là người to tan, hành động cũng nhanh nhạy, lúc đầu bọn họ chỉ làm một ít thử nghiệm, lựa chọn mười người để tiến hành khống chế, những người đó rất nhanh đã bị thao túng, trở thành nền tảng trong tổ chức, cũng trở thành tín đồ trung thành với bọn họ.

Trong đó, bảo gồm cả quản lý và thầy Bàng.

Chẳng bao lâu, quỹ đã giao cho phòng thương mại hàng chục triệu nhân dân tệ một lúc, trở thành “huyết ngưu”(2) của phòng thương mại.

(2): kẻ bán máu của mình để kiếm sống

Lúc đó, cục trưởng Vương đang còn tại chức, quản lý khá lỏng lẻo.

Rất ít khi chú ý đến người cao tuổi.

Hàn Thanh Dật bắt đầu nhanh chóng khuếch trương, nhân rộng loại hình thức này, không kiêng nể gì ở trong thành phố vơ vét tiền bạc.

Gã thậm chí còn mở một số công ty ở nước ngoài để tạo điều kiện cho việc lưu thông tiền bạc.

Vị trí của gã trong thương hội cũng càng ngày càng nằm gần trung tâm, cho đến tận khi ngồi lên tầng cao nhất.

Sau khi cục trưởng Đinh nhậm chức, Hàn Thanh Dật bị nhắc nhở mấy lần nên mới hạn chế lại, nhưng gã rất yêu số tiền đó.

Gã biết mình không giống như những người khác, và gã phải khiến cho mình có giá trị để sử dụng.

Chỉ có con đường này, chỉ cần có số tiền đó ở đây, gã mới có thể đảm bảo được vị trí của mình trong thương hội.

Nếu không có con đường sinh tài này, gã có thể bị đá ra khỏi vị trí cốt lõi trong vài phút.

Hàn Thanh Dật bây giờ có hơi hối hận.

Gã không phải hối hận mình nên sớm thu tay lại, mà là hối hận ở lần họp trước, không đề xuất thủ tiêu những tên cảnh sát khó ưa này.

Gã vừa gọi điện thoại cho hội trưởng phòng thương hội Hà Đồ, hội trưởng an ủi gã không nên hoảng loạn, nói ông ta sẽ đi chào hỏi rồi xử lý, bảo gã nên bình tĩnh chút, chớ được nóng nảy.

Nhưng trong lòng Hàn Thanh Dật lại chưa bao giờ khủng hoảng như lúc này.

Chuyện quỹ cướp bóc bất hợp pháp di sản sẽ bị vạch trần, đối với hắn, đối với quỹ, thậm chí là thương hội phía sau, đều là tổn thất vô cùng lớn.

Gã dường như đang trơ mắt đứng nhìn một tòa cao ốc ở trước mặt mình dần dần lật đổ.

Nửa năm nay, gã đã chứng kiến quá nhiều người bị thương hội vứt bỏ, Chung Chí Thuần, sau nữa là Diêu Lâm.

Những người đó, ngoài miệng nói thì dễ nghe, nhưng lúc thật sự xảy ra chuyện gì, sẽ tránh như tránh tà.

Gã sợ mình sẽ là người tiếp theo bị bỏ rơi.

Và tất cả những chuyện này, đều là do mấy tên cảnh sát chết tiệt kia!

Hai mắt Hàn Thanh Dật đỏ lên, gã gọi điện thoại cho tâm phúc chạy tới, cắn răng hạ mệnh lệnh: “Nếu có cơ hội, bảo công ty vệ sinh giết hết những cảnh sát trà trộn vào.”

“Giết…. Giết người?” Tâm phúc rõ ràng đang hoảng loạn “Hàn tổng, giết người, nhất là giết cảnh sát, ý nghĩa của hai chuyện này không giống nhau đâu.”

Không giết thì còn có thể có đường lui, nhưng một khi giết người, giết cảnh sát, trước mắt cũng chỉ có một đường lui.

Hàn Thanh Dật đã không nghe vào tai bất kỳ lời khuyên bảo nào, gã lạnh lùng nói: “Có gì khác nhau chứ? Nếu như những chuyện đó bị phát hiện, tôi còn quan tâm đ ến hai mạng người cỏn con đó à?”

Nghĩ đến việc kinh doanh nhiều này sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt, trong lòng gã dâng lên lòng căm hận vô tận.

Sự hào hoa phong nhã ngày xưa của Hàn Thanh Dật đã biến mất không còn gì, thay vào đó là sự điên cuồng lạnh lùng.

“A Tấn không phải bảo công ty vệ sinh đang ở đó sao? Bao nhiêu tiền, tôi trả! Chuyển thẳng vào tài khoản của họ ngay bây giờ! Với lại, trên trục đường chính đến trang viên, gây ra một vụ tai nạn giao thông đi, cố gắng ngăn chặn mấy tên cảnh sát kia.”

Sau khi cúp điện thoại, trong mắt Hàn Thanh Dật tràn đầy vẻ nham hiểm, gã mở miệng nói: “Mấy người muốn tôi chết, chí ít tôi cũng phải kéo thêm được cái đêm lưng theo cùng!”

Gã vừa sắp xếp xong, màn hình điện thoại lại sáng lên.

Hàn Thanh Dật nhìn thoáng qua, cảm xúc hơi ổn định lại một chút rồi nghe máy.

Trên màn hình xuất hiện một bé gái đáng yêu: “Bố ơi, khi nào bố về nhà ạ?” 

Hàn Thanh Dật nở nụ cười, sự hung ác trên mặt gã đã biến mất không còn gì, thay vào đó là sự hòa ái, dễ gần: “Oánh Oánh ngoan, buối tối bố còn phải tăng ca, con nhớ phải uống sữa nhé. Bố yêu con, chờ bố về sẽ mang quà cho con.”

Trong mắt người ngoài, gã là một doanh nhân tài giỏi, một lòng  một dạ dồn tâm sức vào tổ chức từ thiện, là một người cha yêu thương con cái, là một đứa con hiếu thảo.

Gã đã duy trì hình ảnh tốt đẹp này của mình cho đến tận bây giờ.

Đáng tiếc, những chuyện kinh doanh gã từng làm trong nhiều năm qua, cũng chỉ giống như là một giấc mộng xuân thu.

Sau đêm nay, tỉnh dậy.

Sẽ tan thành mây khói.

❁❁❁

Đêm khuya, trong trang viên.

Cuộc tranh chấp bị kích động đã trở thành một cuộc ẩu đả.

Xung đột giữa học viên và nhân viên cuối cùng đã nổ ra.

Trên mặt đất là một mảng hỗn độn, ghế dựa bị đổ không ít, còn có vài cái bị gãy làm mấy đoạn.

Tiếng đánh nhau trong phòng, tiếng la hét thảm thiết không dứt bên tai.

Học viên tức giận nhao vào cấu xé nhân viên.

Thầy Bàng bị người ta ấn vào góc tường, chật vật bảo vệ đầu mình, có một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi cởi giày ra đang đánh ông ta.

Người quản lý cũng đã bị quật ngã từ lâu.

Trước mặt Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ vài tên côn đồ đã nằm rạp, nhưng vẫn  có người không sợ chết vây quanh.

Cố Ngôn Sâm phóng người lên, mượn thế rơi xuống, đạp ngã một người, sau đó hắn tung một cú đấm, đánh vào mặt đối thủ, người nọ trực tiếp phun ra một ngụm máu, trong miệng rơi ra một vài cái răng.

Tên đó vẫn còn muốn đứng lên, Thẩm Quân Từ từ phía sau siết lấy cổ hắn, dùng cánh tay tác động lực chính xác lên động mạch hai bên, não  không được cung cấp đủ máu, rất nhanh sẽ bị choáng váng. Đối phương giãy dụa một hồi, thân thể cũng mềm nhũn, trượt xuống.

Mắt thấy lại có người quấn lấy Cố Ngôn Sâm, Cố Ngôn Sâm xoay tay phải người nọ. Thẩm Quân Từ từ phía sau vòng qua, dùng bình hoa trang trí trực tiếp đập lên đầu đối phương.

Cậu đánh vào điểm yếu nhất đằng sau hộp sọ, có thể nhanh chóng khiến cho người ta mất đi sức chiến đấu.

Hai người phối hợp ăn ý, dường như đã diễn tập qua rất nhiều lần.

Cố Ngôn Sâm bỏ người trên tay ra, Thẩm Quân từ sau lưng Cố Ngôn Sâm nhìn quanh bốn phía.

Trong khoảng thời gian này, những người bị mắc kẹt đã vội vã chạy đến cửa, nhưng có người từ ngoài cửa bước vào, chặn những người đó trở lại.

Quả nhiên viện quân của đối phương đã đến trước.

Phải tốc chiến tốc thắng!

Không đợi những người đó xông tới, Cố Ngôn Sâm xách một cái ghế đã bị đập nát ở bên cạnh, ném về phía đèn chính treo trên nóc nhà.

Sau đó hắn kéo Thẩm Quân Từ, cúi người né tránh.

Đèn được làm bằng hàng chục quả cầu thủy tinh khổng lồ nối với nhau, toàn bộ phần thân đèn chỉ dựa vào dây chịu lực, bị một kích như vậy, đèn lóe ra tia lửa, lay động vài cái rồi từ trên không trung rơi xuống.

Đèn thủy tinh rơi xuống đất, phát ra  tiếng loảng xoảng.

Kính vỡ bắn tung tóe, giống như hàng ngàn viên đạn.

Người của đối phương tránh không kịp, đều bị văng phải, bị thủy tinh làm trầy xước, tuy không chết nhưng lại bị không chế, trong phòng nhất thời rơi vào trong bóng tối.

Trước mắt mọi người đều có lỗ hổng, hiện tại đây chính là thời cơ tốt nhất để phá vòng vây. Những người còn bị nhốt trong phòng đã phá vỡ phòng tuyến của đối phương, từ cửa ào ra ngoài.

Cố Ngôn Sâm nhặt một con dao găm từ trên mặt đất để phòng thân, hướng về phía Thẩm Quân Từ hô một tiếng, “Đi!”

Thẩm Quân Từ theo sát phía sau, lao ra khỏi đại sảnh.

Trời đã vào cuối thu, thời tiết hơi se lạnh, sắc trời một mảng tối tăm.

Đợi khi ra khỏi tòa chính, bọn họ mới phát hiện, trang viên này so với tưởng tượng của bọn họ thì lớn hơn rất nhiều.

Trong trang viên không có nhiều đèn, đa phần đều bị bao phủ trong bóng tối, giống như một hang động ma thuật lộng lẫy.

Có rất nhiều cây xanh được trồng trên bãi đất trống trước mặt, giống hệt như một mê cung.

Đám người hoảng hốt chạy trốn chung quanh, nóng lòng muốn rời khỏi nơi âm u quỷ quái này.

Hôm nay, người đến nghe huấn luyện có không ít người đều là người đã có tuổi, có vài người phụ nữ trung niên chạy ở sau cùng, đang ở phía trước cách Thẩm Quân Từ không xa.

Trong màn đêm đen này.

Bỗng nhiên một tiếng súng vang lên.

Một viên đạn bắn xuống khoảng đất cách chân họ không xa.

Chuyện đã đến nước này, đối phương hẳn là muốn giết người!

Có người đứng trên cao, bắn về phía đám đông.

Sau đó viên đạn thứ hai được b ắn ra, bắn trúng đùi một vị trung niên phía trước, người nọ kêu thảm một tiếng, co giật rồi ngã xuống đất.

Trong đám người phát ra tiếng thét chói tai, có người sợ tới mức dừng bước, ôm lấy đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Thẩm Quân Từ quay đầu lại, nhìn thấy có một người cầm súng đang đứng ở tầng hai của trang viên.

Sắc trời xám xịt, bọn họ không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, người nọ từ trên cao nhìn xuống, mở chức năng hồng ngoại, những người chạy trốn ở phía dưới giống như bia ngắm sống.

Thẩm Quân Từ quyết đoán kéo Cố Ngôn Sâm: “Chúng ta đi bên này!”

Mục tiêu của đối phương chắc chắn là bọn họ.

Lúc này bọn họ chạy vào trong đám người là an toàn nhất, nhưng như vậy có thể khiến dân chúng bị thương, biến thành một vụ thảm sát.

Họ chạy theo hướng khác với đám đông để thu hút những người kia.

Sau khi bọn họ đổi phương hướng, xạ thủ quả nhiên xoay họng súng, buông tha cho dân chúng bình thường, đuổi theo bắn bọn họ.

Không biết khả năng bắn súng của người nọ kém cỏi hay đang cố ý, dường như đang đùa bỡn, vết đạn đều bắn dưới chân cách bọn họ không xa, nhưng lại không hề nóng lòng bắn chết bọn họ.

Cố Ngôn Sâm cảm giác được, có lẽ người trên lầu hẳn là tay súng bắn tỉa chuyên nghiệp. Rất có thể là người mà họ gặp lần cuối tại nhà máy luyện thép.

Vào ban đêm, ở cự ly như này, đối phương có trang bị chuyên nghiệp lại còn có ưu thế địa hình, bắn không trúng ngược lại còn khó hơn cả bắn trúng.

Trong lòng hắn nhanh chóng phán đoán tình thế.

Người của quỹ rất có thể muốn giết bọn họ để trút giận, công ty vệ sinh thu tiền không thể không làm việc, nhưng thoạt nhìn, bọn chúng cũng có chút sợ giết cảnh sát, nên không vội xuống tay giế t chết.

Thẩm Quân Từ còn chưa chạy ra ngoài được mấy mét, lại “pằng” một tiếng, bắp chân cậu nóng lên, bị đạn sượt qua.

Thẩm Quân Từ mất thăng bằng, chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất.

Cố Ngôn Sâm xoay người đỡ cậu dậy: “Em bị thương sao?”

Thẩm Quân Từ cắn răng nói: “Bị bắn sượt qua thôi.”

Cậu bị thương không nặng, nhưng trên đùi có vết đạn xẹt qua, vẫn đang chảy máu.

“May chạy!” Cố Ngôn Sâm không dám dừng lại, kéo cậu lên chạy về phía trước.

Hắn quen thuộc tầm bắn của loại súng này, chỉ cần đi thêm một đoạn nữa, là có thể an toàn.

Màn đạn trên lầu vẫn không nhanh không chậm bắn xuống liên tiếp.

Tiếng súng vang lên gần ngay bên tai.

Viên đạn rơi xuống cách họ không xa, tạo ra tia lửa trên mặt đất.

Trong cơn mưa bom bão đạn, Thẩm Quân Từ được Cố Ngôn Sâm kéo đi về phía trước, cậu bỗng nhiên cảm giác được thân thể Cố Ngôn Sâm run lên.

Cậu muốn hỏi hắn, Cố Ngôn Sâm lại nói: “Tôi không sao, nhanh lên!”

Chỉ trong vài giây, bọn họ chạy đến khúc cua, rốt cục cũng tránh được đòn tấn công của lính bắn tỉa.

Tay súng bắn tỉa trên lầu thu súng, nói vào tai nghe, “Ông chủ, đã hoàn thành nhiệm vụ. Theo chỉ dẫn của ông, người đó đã bị thương, nhưng không chết.”

Giọng của Mộc Dự truyền đến: “Rút đi, lấy được tiền là được, đừng để ý đến cục diện rối rắm của bọn họ.”

❁❁❁

Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ chạy sang bên cạnh trang viên.

Phía trước lại có hai gã vệ sĩ đuổi theo, đối mặt với bọn họ.

Những người này đã được huấn luyện, thân thủ so với những người vừa rồi càng nhanh hơn, thân hình cũng cao lớn hơn rất nhiều.

Đã đến lúc liều mạng, Cố Ngôn Sâm không giữ lại nữa, hắn lấy con dao găm vừa nhặt được ra.

So được mấy chiếu, Cố Ngôn Sâm đã thăm dò thực lực đối phương.

Tuy rằng người trước mắt luyện được một thân cơ bắp, nhưng rõ ràng cũng chỉ là hoa giấy, giống như dã thú trong rạp xiếc, chiêu thức của Cố Ngôn Sâm vừa đơn giản lại thực dụng hơn.

Hắn dùng sát chiêu, kèm theo động tác nâng gối, dao găm trong tay nhanh chóng vẽ ra một đường, mang theo tiếng xé gió.

Động tác này tên là lực đẩy thẳng, nâng cao gối, là một động tác trong chiến đấu dùng dao găm của quân cảnh. Phối hợp với việc nâng đầu gối để đâm ra lưỡi dao sắc bén.

Dưới ánh trăng, dao găm trong tay Cố Ngôn Sâm hiện lên tia sáng lạnh, trực tiếp đánh vào ngực người trước mắt.

Chiêu thức của hắn tốc độ rất nhanh, vừa chuẩn xác vừa ngoan độc, đánh thẳng vào chỗ yếu hại của đối phương.

Nếu đối phương không đề phòng, dao găm trong tay sẽ đâm thẳng vào ngực.

Vệ sĩ giơ tay lên ngăn cản, nhưng trên ngực vẫn bị thương, người đàn ông khẽ r3n rỉ một tiếng rồi che lấy ngực.

Cố Ngôn Sâm và đối thủ đều lảo đảo, đối phương còn chưa kịp xoay người.

Cố Ngôn Sâm cắn răng, dao găm trong tay thuần thục ném lên trên, hoàn thành việc hoán đổi tay, dùng tay trái cầm con dao găm trong tay và đâm một nhát vào cơ thể đối phương.

Đối phương khẽ rên một tiếng, rốt cục ngã xuống mặt đất.

Thẩm Quân Từ cầm vũ khí, cậu so chiêu với người trước mắt được hai chiêu, biết sức mình bạc nhược, nên chỉ đánh dương đông kích tây, khuỷu tay đâm vào tai đối phương, ngay khi đối phương giơ tay ngăn cản, cậu nhanh chóng biến chiêu, cho đối phương một đá đoạn tử tuyệt tôn.

Bị đánh trúng nhược điểm, tráng hán đối diện đau đến suýt chút nữa quỳ xuống đất, Thẩm Quân Từ lại dùng khuỷu tay đánh thẳng vào huyệt thái dương của đối phương.

Người đàn ông ngã xuống đất.

Rất nhanh chóng đã đánh ngã hai người, bọn họ cũng không ham chiến, xoay người lại chạy về phía trước.

Cuối cùng cũng bỏ xa những người đó.

Cố Ngôn Sâm vẫn đang tìm đường, Thẩm Quân Từ kéo hắn.

Đội trưởng Cố lúc này mới phát hiện ở bên phải có một khe hở rộng không tới nửa mét, ở trong đêm tối, vô cùng bí mật.

Hai người vội vàng nghiêng người trốn vào.

Vừa trải qua vận động kịch liệt, hai người đều th ở dốc, nhưng để tránh bị phát hiện, bọn họ cố gắng không phát ra tiếng động.

Khe hở rất hẹp, thân thể hai người gần như phải nghiêng người dán sát vào nhau.

Sắc trời tối tăm, ánh đèn trong trang viên không đủ sáng.

Đối phương quả nhiên không phát hiện ra nơi bọn họ đang lẩn trốn.

“Nhìn bên kia kìa!”

“Có phải ở phía trước hay không?”

“Phía trước là cửa phụ, không phải đã chạy ra ngoài rồi chứ?”

Có người đang đuổi theo phía trước.

Thẩm Quân Từ nín thở, chờ những người truy đuổi bọn họ dần dần chạy xa.

Tiếng bước chân lộn xộn dần biến mất.

Ở một góc trang viên bỗng nhiên an tĩnh lại.

Chung quanh biến thành bóng tối vô tận, dựa vào ánh trăng, chỉ có thể nhìn thấy người trước mắt.

Đến lúc này, Thẩm Quân Từ mới phát hiện, thân thể cậu và Cố Ngôn Sâm gần như đang kề sát vào nhau.

Họ gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Cố Ngôn Sâm vươn tay trái ra, cẩn thận lót sau đầu cậu.

Thẩm Quân Từ cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Bao lâu nữa thì viện trợ mới đến?”

Cố Ngôn Sâm th ở dốc, trả lời: “Có lẽ, nhanh thì vài phút nữa thôi.”

Hắn nói đến đây, suy nghĩ một chút nói: “Nếu như không có gì ngăn cản.”

Lựa chọn an toàn nhất của bọn họ bây giờ, chính là ở chỗ này lánh tạm, đợi đến khi có người tiếp ứng đến.

“Đám người này, thật sự là điên rồi.” Thẩm Quân Từ nói, biết rõ bọn họ là cảnh sát, lại còn dám làm ra hành động tập kích cảnh sát, giết cảnh sát.

Cố Ngôn Sâm nói: “Điều này cho thấy bọn chúng đang sợ hãi.”

Đối phương đang giãy dụa.

Thẩm Quân Từ hỏi: “Vừa rồi anh không sao chứ?”

Lúc né đạn của đối phương, cậu cảm thấy thân thể Cố Ngôn Sâm hơi run lên một chút.

Sau khi quan sát và xác định khu vực lân cận an toàn, Cố Ngôn Sâm không trả lời cậu, mà dùng tay nắm lấy mặt cậu: “Chúng ta nói chuyện chút đi, mười phút sẽ trôi qua nhanh thôi. Tim em thế nào rồi?”

Thẩm Quân Từ ừ một tiếng, vừa rồi trải qua vận động, trái tim đập thình thịch, không tính là khó chịu, cậu vẫn có thể chịu được.

Cố Ngôn Sâm cúi đầu nhìn Thẩm Quân Từ, nương theo ánh trăng, người trước mắt cúi đầu, trong mái tóc dày lộ ra một ít trán, làn da trắng bệch.

Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngày trước, trước khi nuôi Vô Lượng, tôi từng nuôi một con mèo con.”

Thẩm Quân Từ hỏi: “Sau đó thì sao, sao chưa từng nghe anh nhắc tới?”

Cố Ngôn Sâm ho nhẹ hai tiếng, tiếp tục nói: “Là một con mèo lông ngắn Mỹ xinh đẹp và uyển chuyển, lúc tôi nhặt được nó, nhìn hơi đáng thương. Mẹ nó mất rồi, nó ở bên cạnh, nước mắt lưng tròng, trở thành một con mèo vô gia cư, ai đến gần sẽ giương nanh múa vuốt. Sau đó, tôi mang thức ăn mèo đến cho nó, mưa dầm thấm lâu. Tôi thường xuyên đến nhìn nó, thỉnh thoảng sẽ chơi với nó, có một hôm trời mưa, cả người nó ướt nhẹp, mắt vì thế mà càng lớn hơn…”

Thẩm Quân Từ trong bóng tối cúi đầu, nghe ra ý tứ khác.

Sau đó cậu ngửi được mùi hương khác lạ, đó là mùi mà pháp y vô cùng quen thuộc, mùi máu.

Lúc mới đầu cậu còn tưởng là do vết thương ở chân mình tạo ra, nhưng khi cúi đầu ngửi ngửi, mới phát hiện ra là không phải.

Vết thương của cậu không nghiêm trọng, sẽ không có mùi máu tanh nồng nặc như vậy.

“Anh bị thương rồi!” Thẩm Quân Từ bỗng nhiên ý thức được Cố Ngôn Sâm đang lừa mình, đưa tay tìm kiếm vết thương trên người hắn.

“Một ngày sau con mèo ấy đã biến mất.” Cố Ngôn Sâm dừng một chút nói: “Em có biết cảm giác mất mèo không? Chính là lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không biết mình có thể làm cái gì. Tôi đã đi đến những nơi mà nó có thể đến, lặp đi lặp lại, hết ngày này đến ngày khách. Tôi cảm thấy như thể nếu tôi chờ một chút nữa con mèo sẽ xuất hiện.”

Thẩm Quân Từ rốt cục tìm được vết thương của hắn, là ở bụng phải, đã thấm ướt quần áo bên trong.

Cố Ngôn Sâm hẳn đã bị thương từ lâu, nhưng vẫn nhẫn nhịn đến bây giờ.

Đầu óc Thẩm Quân Từ trống rỗng, sau đó cậu buộc mình phải tỉnh táo lại, có lẽ cũng không nghiêm trọng lắm, nếu không Cố Ngôn Sâm dù có kiên cường đến đâu cũng không chống đỡ được đến bây giờ.

Trong bóng tối đen kịt, cậu không nhìn thấy vết thương, chỉ có thể dựa vào tay sờ cơ bụng Cố Ngôn Sâm, phán đoán vị trí lỗ đạn.

May mắn, phía sau không có lỗ đạn, lỗ đạn ở phía  trước người nhỏ hơn, có miệng vết thương.

Viên đạn có lẽ bắn vào rồi bật ra, uy lực không lớn lắm, cũng không có xoáy sâu vào, rồi xuyên qua thân thể.

Thẩm Quân Từ cảm thấy may mắn vì bắn vào vùng dưới gan, nếu như đánh vào gan, hiện tại người cũng đã lạnh rồi. Cũng không làm tổn thương đến thận, nếu không đau đớn sẽ khiến cho người ta trực tiếp sụp đổ.

Cậu sợ trên người hắn còn có vết thương khác, theo thắt lưng sờ xuống.

Cố Ngôn Sâm lập tức nắm lấy cổ tay cậu: “Hết rồi, em đừng có sờ nữa.”

Thẩm Quân Từ cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, nhưng vẫn muốn an ủi Cố Ngôn Sâm: “Không sao cả, không bắn trúng chỗ yếu hại, sẽ không có việc gì…”

Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi biết, hẳn là không chết được.”

Thương tích lớn nhỏ, hắn chịu không ít lần, bình thường lúc bắn tỉa người khác, hắn cũng biết loại vết thương như thế nào sẽ trí mạng.

Nếu bị trúng đạn bay vòng tốc độ cao, lối vào rất nhỏ, lối ra có thể tạo thành một cái lỗ lớn trên cơ thể, nội tạng đều bị xoắn lại. Còn đây chẳng qua chỉ là một cái chân thương nhỏ, tránh được chỗ yếu hại, đã đủ may mắn rồi.

Chỗ miệng vết thương truyền đến đau đớn, còn có một chút cảm giác nóng rát, đầu có hơi choáng váng, nhưng vẫn chịu được, hắn cảm giác mình còn lâu mới ngất xỉu được.

Cố Ngôn Sâm cố gắng hít sâu một hơi, tiếp tục kể câu chuyện dang dở: “Em không quan tâm con mèo của tôi thế nào sao? Trong những năm qua, chỉ cần thấy mèo là tôi lại nghĩ, con mèo của tôi đang ở đâu nhỉ? Nó sống có tốt không? Nhìn thấy con mèo nào hao hao giống nó sẽ muốn tiến lại gần, xác nhận xem có phải là mèo của mình hay không…”

“Mèo sẽ tìm được, nói không chừng nó đang ở nơi nào, sống rất tốt, không cần anh quan tâm.” Thẩm Quân Từ tính toán thương thế và lượng máu chảy ra, cậu gần như có thể tưởng tượng ra ảnh hưởng của viên đạn trong cơ thể.

Việc cấp bách trước mắt vẫn là cầm máu, Thẩm Quân Từ  muốn cởi áo khoác ra xem có thể làm thành một dải cầm máu hay không, nhưng nơi này nhỏ hẹp, đi ra ngoài lại có nguy hiểm, cậu bây giờ chỉ mong viện binh có thể mau chóng chạy tới.

Cuối cùng cậu vẫn lựa chọn dùng tay, hai tay đan vào nhau, đặt ở vết thương trên bụng Cố Ngôn Sâm.

Khi cậu dán lên có thể cảm nhận được thân thể Cố Ngôn Sâm run lên.

Máu vẫn chảy dọc theo ngón tay, nhưng tốc độ đã chậm lại.

Thẩm Quân Từ dùng sức, chỗ miệng vết thương truyền đến một trận đau đớn như muốn nổ tung, trên trán Cố Ngôn Sâm rịn ra một tầng mồ hôi, nghiêng đầu rít một tiếng: “Nhẹ một chút.”

Thẩm Quân Từ hỏi: “Đau lắm à? ”

Cậu có lẽ đã xử lý qua quá nhiều thi thể, quả thật là đối với người sống không có nặng nhẹ.

Đương nhiên là đau, Cố Ngôn Sâm cắn răng tựa vào tường, trán toát mồ hôi lạnh, nhịn qua một trận đau nhức, rốt cục cũng bình tĩnh lại.

Trán Thẩm Quân Từ vẫn lắc lư trước mắt hắn.

Cố Ngôn Sâm hít sâu một hơi, dán vào bên tai cậu nói: “Để tôi hôn em một cái được không? Hôn xong sẽ không đau nữa. ”

Tay Thẩm Quân Từ vẫn không dám buông lỏng, cứ tựa vào trước người hắn như vậy, nhắm mắt lại chuẩn bị sẵn sàng nói: “Anh hôn đi.”

Giọng cậu vẫn lạnh lùng như vậy, cảm giác như từ cõi âm trở về.

Cố Ngôn Sâm nhận được sự đồng ý, hắn cúi đầu, đôi môi mềm mại, lạnh lẽo phủ lên trán Thẩm Quân Từ, nhẹ nhàng hôn xuống.

Kết thúc rồi sao?

Thẩm Quân Từ thở dài.

Cậu bỗng nhiên mở hai mắt ra, ngửa đầu đè lên Cố Ngôn Sâm.

Cố Ngôn Sâm còn chưa kịp phản ứng.

Thẩm Quân Từ đã nhắm mắt hôn lên môi hắn.

Cố Ngôn Sâm khó có thể hình dung được cảm giác của mình lúc này, đôi môi của hắn bị thứ mềm mại bao phủ, mang theo xúc cảm vi diệu ấm áp, còn có chút hương vị ngọt ngào.

Ban đầu giống như là đang thăm dò, từng chút từng chút một đi vào.

Từ nếm thử cho đến thâm nhập vào sâu hơn, rồi đến kiên trì.

Một tia sáng lóe lên trước mắt hắn.

Cảm giác vừa mềm vừa tê dại truyền vào trong lòng.

Cố Ngôn Sâm nhịn không được đưa tay khoác lên hông Thẩm Quân Từ.

Sau đó đầu lưỡi bèn vươn ra.

Hai tay Thẩm Quân Từ còn đặt trên người hắn, vết thương đau đớn biến thành sự tê dại, ôm người trong ngực, dường như linh hồn cũng sắp rời khỏi thân thể.

Miệng lưỡi dây dưa quấn lấy nhau, Cố Ngôn Sâm cảm thấy hình như lúc này mình chết đi cũng đáng giá, trái tim đập nhanh như muốn nổ tung.

Đó là một nụ hôn kéo dài.

Nụ hôn khiến hắn cảm thấy não bị thiếu oxy.

Cho đến khi hắn cảm thấy mình thực sự sắp ngất xỉu.

Lúc này Thẩm Quân Từ mới buông hắn ra, đôi mắt ngăm đen của cậu chớp động, cọ cọ vào mặt Cố Ngôn Sâm, sau đó nghiêng đầu dán vào bên tai hắn nói: “Như vậy mới gọi là hôn.”

Xa xa bỗng nhiên vang lên một trận ồn ào, mơ hồ truyền đến tiếng còi báo động, đèn pha của xe chiếu sáng cả một mảng.

Viện quân cuối cùng đã đến.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Pháp y Thẩm: Đội trưởng Cố, có phải anh không được không.