Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 5 - Chương 72




Sau khi có một người thú nhận, cảnh sát cuối cùng đã tìm thấy một bước đột phá.

Tiếp theo, phòng tuyến của từng nữ công nhân đều bị công phá.

Do quá đông người nên cuộc thẩm vấn kéo dài cả ngày.

Qua sáu giờ tối, thẩm vấn vẫn tiếp tục, Thẩm Quân Từ tranh thủ thời gian ăn bữa cơm, sau đó đóng gói mang cho Cố Ngôn Sâm một phần.

Cố Ngôn Sâm vội vàng ăn cơm xong, lại tiếp tục chiến đấu.

Lời khai được thu thập lại, sự thật của đêm đó ngày càng rõ ràng.

“Lúc ấy tôi quá sợ hãi, là Tôn Vũ Thi uy hiếp tôi làm, tôi muốn báo cảnh sát, nhưng mấy cô ấy không cho…”

“Lúc tôi vào, đã là người cuối cùng rồi, lưng cô ấy đầy vết dao, nếu tôi không xuống tay, những người khác trong ký túc xá có thể sẽ giết tôi mất!”

“Cầu xin các anh, tôi biết sai rồi, có thể không nói chuyện này cho người nhà tôi biết được hay không.”

“Tôi giúp mấy cô ấy xử lý quần áo, từng cái từng cái một, đều là mấy cô ấy bảo tôi làm.”

“Tôi và hai người nữa đã bí mật ra bãi đất trống đào một cái hố rất sâu.”

“Tôi và một vài người khác, quấn cô ấy trong khăn trải giường rồi mang ra ngoài. Chúng tôi đã chôn cô ấy ở bên trong.”

“Tôi không cố ý làm như vậy đâu, tôi biết mình sai rồi.”

“Tôi làm ra chuyện như vậy, sẽ phải đi tù sao?”

Từng người, từng người đều khóc lóc, cầu xin.

Họ bước vào nhà máy ngay khi vừa rời ghế nhà trường, ý thức pháp luật yếu kém, kinh nghiệm xã hội ít ỏi.

Ở Bến Viễn, họ không có người thân thích, bị nhốt trong nhà máy giống như một cái nhà tù kia.

Sau nhiều năm lao động cơ giới hóa, ý chí cá nhân cũng dần dần bị phai mờ.

Họ đã quen với “sự thống trị” của Tôn Vũ Thi đối với họ.

Vào buổi tối hôm đó, trước mặt Tôn Vũ Thi, họ giống như một “nô lệ”, tuân theo mệnh lệnh của cấp trên.

Có thể trong trạng thái bình thường, nếu bình tĩnh, họ có thể tìm lại được lý trí và đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.

Nhưng vào ngày hôm đó, dưới sự gia tăng của nỗi sợ hãi,sự phục tùng và sẵn sàng đi theo đám đông của họ đã chiếm lấy tất cả.

Bọn họ trở thành đồng lõa và cùng nhau phạm tội.

Cố Ngôn Sâm xem xét từng lời khai một, đa phần lời khai đều có điểm tương đồng nhau.

Hơn nữa, các nữ công nhân đã nói ra rất nhiều chi tiết.

Dựa trên lời khai của họ, cảnh sát đã khôi phục lại toàn bộ vụ án, và cả quá trình giấu xác.

Đêm đó, Tôn Vũ Thi, Đào Nhã và một nữ công khác đưa Chu Dĩnh Dĩnh đến phòng chứa đồ, bọn họ xảy ra xô xát, sau đó Chu Dĩnh Dĩnh tử vong, mấy cô ấy lục tục gọi các nữ công khác tới, tiến hành uy hiếp, sau đó phân công hợp tác, xử lý thi thể.

Thời gian trôi qua, đã chín giờ tối.

Ngoại trừ Tôn Vũ Thi và Đào Nhã còn chưa thú nhận, lời khai của những người khác đã được thu thập đầy đủ.

Thẩm Quân Từ thỉnh thoảng lại xem kết quả thẩm vấn, cậu lại cung cấp thêm cho bọn họ một vài vật chứng có lợi: “Vết máu lưu lại trong kẽ tay Chu Dĩnh Dĩnh đã được xét nghiệm ra, trải qua giám định, trùng với DNA của Tôn Vũ Thi.”

Nhân chứng, vật chứng đều có, Cố Ngôn Sâm cầm một xấp tư liệu thật dày, đi vào phòng thẩm vấn đang nhốt Tôn Vũ Thi.

Tôn Vũ Thi tựa hồ đã sớm có dự cảm, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ.

Cố Ngôn Sâm không nói gì, đặt tư liệu lên chiếc bàn trước mặt cô.

Tôn Vũ Thi trước đó đã bị thẩm vấn rất lâu, sau đó còn ở đây chịu lạnh một thời gian.

Trước đó, trong đầu cô đã suy nghĩ nhiều lần, nếu người khác phản bội thì cô phải làm sao bây giờ.

Bây giờ thấy Cố Ngôn Sâm tiến vào, Tôn Vũ Thi đã có dự cảm về vận mệnh của mình.

Đôi môi của cô run rẩy: “Tất cả họ đều đã nói ra hết rồi đúng không?” 

Nhiều người như vậy đều chỉ về phía cô, nói cô là hung thủ, cô biết cho dù mình có cãi lại thế nào, cũng không có bất kỳ tác dụng gì hết.

Sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh đã sớm thấm ướt lưng, phần tóc trước trán cũng bết lại, giống như vừa trải qua một trận mưa lớn.

Cố Ngôn Sâm nói: “Bây giờ chỉ còn thiếu lời khai của cô, tôi hy vọng cô sẽ giải thích toàn bộ sự thật về vụ mưu hại Chu Dĩnh Dĩnh. ”

Trước đủ loại chứng cứ, sắc mặt Tôn Thi Vũ càng trở nên khó coi.

Cô dừng lại một lát, rồi cam chịu nói, “Không có gì để nói cả, hôm đó là thứ sáu, là thời điểm bọn tôi thường rảnh rỗi nhất, tôi muốn giáo huấn Chu Dĩnh Dĩnh một chút, cũng giống như bình thường thôi, dẫn theo hai người gọi cô ta đến phòng chứa đồ. Sau đó tôi để cho cô ta làm một vài động tác ngồi xổm…”

“Cô ta từ chối, không muốn làm, tôi tức giận… Mới cho cô ta ăn một cái tát, từ trước đến giờ, cô ta luôn luôn rất ngoan ngoãn, nhưng ngày hôm đó cô ta lại đánh lại bọn tôi. Chúng tôi đánh nhau một lúc, sau đó đầu cô ta đập vào cái kệ bên cạnh, vỡ rồi máu chảy ra.”

“Tôi sợ nhà máy biết chuyện này, mới dùng khăn giấy muốn cầm máu cho cô ta, nhưng cô ta lại đột nhiên co giật, sắc mặt trắng bệch, miệng sùi bọt mép… Một lúc sau thì chết. Tôi cũng không biết rõ là do đâu, có lẽ là bị vỡ sọ, tôi không phải cố ý giết cô ta.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vậy nên cô mới cùng các nữ công nhân khác đứng ra xử lí thi thể của cô ấy?”

Tôn Vũ Thi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ngôn Sâm, trong mắt ngấn lệ, ánh mắt lại có chút hung ác.

“Cô ta chết trước mắt tôi, tôi không thoát khỏi quan hệ, tôi sợ bị phạt tù. Vì vậy, không có cách nào khác nên mới che đậy mọi thứ. Nếu không những người khác biết tôi làm chuyện này, sẽ nói tôi là kẻ giết người. Nếu như tôi muốn giấy kín chuyện này, cũng chỉ có thể kéo mấy cô ấy cùng xuống nước…”

Dường như là sợ phải chịu trách nhiệm và sự mắng chửi,cuối cùng cô cúi đầu tỏ ra hối hận: “Là tôi có lỗi với Chu Dĩnh Dĩnh, là do hành vi của tôi mới gây ra họa này. Bây giờ tìm ra rồi, là do tôi xui xẻo. Nên phán quyết như thế nào, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Cố Ngôn Sâm thấy cô thú nhận toàn bộ tội ác, bảo bọn Lục Anh hỏi chi tiết thời gian và quá trình. Sau đó đi theo quy trình ký tên hoàn thành lời khai.

Sau khi tất cả các bước hoàn thành, vụ án trên cơ bản đã kết thúc, Cố Ngôn Sâm đi tới phòng quan sát bên cạnh, bên trong chỉ có Bạch Mộng, hắn hỏi: “Pháp y Thẩm đâu?”

Bạch Mộng nói: “Cậu ấy nghe xong lời khai thì lại trở về tòa pháp y rồi, pháp y Thẩm nói bộ phận kiểm tra đang tăng ca, buổi tối hẳn là sẽ có kết quả xét nghiệm máu của thi thể, cậu ấy đi qua xem một chút.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Nữ công nhân tên Đào Nhã kia đã thú nhận chưa?”

“Chỉ còn một mình cô ấy thôi, Lục Anh đang hỏi, tôi đoán chắc phải mất lúc nữa.”

Bây giờ chỉ còn Đào Nhã vẫn nhất quyết không nói lời nào.

Chất lượng tâm lý của nữ công nhân này không mạnh lắm.

Nhưng Tôn Vũ Thi thân là thủ phạm chính đã khai nhận, lời khai của Đào Nhã như thế nào cũng không thể thay đổi kết quả cuối cùng.

Bạch Mộng hỏi: “Có cần phải báo qua với cục trưởng Đinh để ngày mai phát thông báo không ạ? Nếu cần thì để tôi chuẩn bị luôn trong tối nay.” 

Cố Ngôn Sâm suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không cần, chờ kết quả khám nghiệm tử thi cuối cùng, ngày mai nói sau.”

Vụ án hiện tại tuy rằng có đầy đủ lời khai, nhưng hắn vẫn muốn xem lại lần nữa.

Hắn luôn  nghĩ đến lời khai của các nữ công nhân.

Không biết vì sao, vụ án nhìn như đơn giản này khiến cho hắn có chút bất an.

Hắn cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ một vài thông tin.

Cố Ngôn Sâm đi ra khỏi cửa, muốn đến máy bán hàng tự động mua một chai cà phê để lấy lại tinh thần.

Hắn đi tới cuối hành lang, nhìn thấy một cô gái nhỏ với hai bím tóc đuôi ngựa đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi ở đó.

Là một cô gái khoảng mười mấy tuổi, gầy gò nhỏ bé, lưng ngồi thẳng tắp, trên tay cầm điện thoại di động quẹt quẹt Douyin, nhìn thấy hắn đi tới có chút đề phòng.

Cô gái nhỏ này, Cố Ngôn Sâm đã gặp qua trong ký túc xá, tên là Doãn Mạt Lỵ, sau khi Chu Dĩnh Dĩnh chết, cô đã ngủ ở chiếc giường đó.

Đêm qua để tiện hỏi thăm, cô đi theo những người khác trong ký túc xá tới đây. Nhưng bởi vì Doãn Mạt Lỵ sau khi Chu Dĩnh Dĩnh mất tích một tháng mới vào làm việc, nên được nhận định không có hiềm nghi phạm tội.

Cô đã được lấy lời khai từ trước, hôm qua ở lại một đêm, trưa nay đã hoàn thành thủ tục, khôi phục sự tự do.

Các cảnh sát bảo cô bắt taxi về. Cô gái lại muốn ở đây đợi những người khác trong ký túc xá của họ, Cố Ngôn Sâm cũng không ngờ, cô đợi đến tận bây giờ.

Nhìn cô gái gầy gò, Cố Ngôn Sâm có chút đồng tình, hắn đi tới: “Mấy cô ấy chưa được thả ngay đâu, em nên tự mình bắt taxi về trước đi.”

Doãn Mạt Lỵ sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói: “Tôi đợi thêm một chút nữa… Đợi đến 11 giờ đêm, tôi sẽ bắt taxi về.”

Cố Ngôn Sâm nhíu mày: “Muộn như vậy, một cô gái như em, không phải càng nguy hiểm hơn sao?”

Doãn Mạt Lỵ dừng lại, lấy tay che trán, nói ra nguyên nhân mình vẫn ở đây: “Tôi không biết khi trở về phải nói chuyện này với đồng nghiệp và lãnh đạo như thế nào, cũng không muốn ngủ trong ký túc xá đó…”

Nghĩ đến chuyện mình phải nằm trên giường của người chết lâu như vậy, cô lại thấy sợ hãi.

Vừa rồi cô thực sự do dự không biết có nên rời đi trước hay không, nhưng vừa nghĩ đến ký túc xá trống rỗng không một bóng người, còn có cả người chết ở đó, sau lưng cô phát lạnh, có lẽ oan hồn của Chu Dĩnh Dĩnh vẫn còn ở đó.

Cô cảm giác mình vừa mở mắt ra, sẽ cùng vong hồn của Chu Dĩnh Dĩnh nhìn nhau…

Cố Ngôn Sâm đọc tư liệu, Doãn Mạt Lỵ năm nay mới mười chín tuổi, hiện tại cô bỗng nhiên biết đồng nghiệp của mình đã giết một người bạn cùng phòng, khó tránh khỏi thấy sợ hãi.

Hắn suy nghĩ một chút nói: “Vậy thì tối nay anh sẽ tìm một chỗ cho em ở cục thành phố, em ngủ tạm một giấc, chờ ngày mai bình minh thì về nhé. Em phải học cách đối mặt với chuyện này.”

Cô gái gật đầu.

Sau đó Cố Ngôn Sâm lại hỏi Doãn Mạt Lỵ: “Em ăn cơm tối chưa?”

Cô gái nói, “Đã ăn một ít bánh mì rồi, tôi chẳng muốn ăn gì hết.”

Cố Ngôn Sâm chỉ vào máy bán hàng tự động bên cạnh: “Muốn uống gì không? Tôi mua cho em.”

Doãn Mạt Lỵ nhìn một chút, gọi một chai trà sữa.

Cố Ngôn Sâm mua cà phê, đưa trà sữa cho cô.

Sau đó hai người cùng nhau đến phòng trực của cảnh sát bên cạnh, bên trong có mấy cái giường dành cho cảnh sát trực ban đêm nghỉ ngơi.

Cố Ngôn Sâm chọn một trong số đó, hắn chỉ Doãn Mạt Lỵ cách khóa cửa, cách sử dụng toilet, còn mang cho cô bàn chải đánh răng và khăn mặt dùng một lần.

Doãn Mạt Lỵ nói: “Cảm ơn anh.” Sau đó cô hỏi Cố Ngôn Sâm, “Anh cảnh sát, bọn họ có thật sự giết người không?”

Cho đến bây giờ, cô vẫn không thể tin được điều đó.

Theo lý thuyết, trong quá trình thẩm vấn, cảnh sát không thể tiết lộ kết quả, nhưng một là vì cô là người có liên quan, một là vì vụ án sắp kết thúc, sau đó sẽ được công bố, Cố Ngôn Sâm cũng không kiêng dè nữa.

Hắn ậm ừ, mơ hồ nói với cô: “Tất cả bọn họ đều đã nhận tội rồi.”

Sau đó Cố Ngôn Sâm quay đầu hỏi Doãn Mạt Lỵ: “Tôn Vũ Thi có bắt nạt em không?”

Doãn Mạt Lỵ dừng một chút, lắc đầu: “Không có đâu ạ, chị ấy đối xử với em tốt lắm.”

Cố Ngôn Sâm cho rằng cô chỉ không dám nói, cũng không quá để ý.

Hắn tiếp tục hỏi: “Tôn Vũ Thi sẽ gọi người trong ký túc xá xuống phòng chứa đồ ở tầng dưới để trừng phạt thể xác à?”

Doãn Mạt Lỵ mở to hai mắt, có chút kinh ngạc: “Từ lúc em vào làm, chưa từ xảy ra chuyện như vậy.”

Cố Ngôn Sâm cúi đầu suy nghĩ một lát, hiểu được nguyên nhân trong đó, sau khi Chu Dĩnh Dĩnh chết, bởi vì sợ hãi, các cô gái không dám đến phòng chứa đồ nữa, Tôn Vũ Thi cũng thu liễm rất nhiều.

Hắn hỏi Doãn Mạt Lỵ: “Còn những người khác thì sao? Mối quan hệ của mấy em thế nào?”

Cô gái uống một ngụm trà sữa, nói, “Trong ký túc xá, mấy chị ấy đối xử với em tốt lắm. Mọi người đều yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Có đồ ăn ngon đều chia sẻ cho mọi người, có chuyện gì cũng nói với nhau. Tết năm ngoái bọn em còn đi xem phim cùng nhau nữa đấy. Đầu năm nay, em bị bệnh, là mấy chị trong ký túc xá đã chăm sóc  em. Bọn họ giúp em lấy cơm ở căng tin, mang thuốc cho em, lúc em  mới khỏe,họ xếp em vào công đoạn dễ nhất luôn.”

Miêu tả như vậy có chút ngoài dự đoán của Cố Ngôn Sâm.

Hắn hỏi thêm: “Đào Nhã thì sao?”

“Chị Đào Nhã cũng rất săn sóc em. Những người khác đối xử với chị Đào Nhã đều vô cùng rất tốt, có chút gì ngon, thứ gì tốt, đều sẽ cho chị ấy.”

Nói đến đây, Doãn Mạt Lỵ thương tâm khóc, lau nước mắt.

“Em luôn thấy hạnh phúc vì được xếp vào một ký túc xá như vậy. Những ký túc xá khác đều có cãi vã, tranh chấp nhưng ở đây lại không có, em không ngời tới trước đó lại xảy ra chuyện như vậy. ”

Nghe xong lời này, Cố Ngôn Sâm khẽ nhíu mày.

Hắn uống một ngụm cà phê mới mua, không có đường, có chút đắng.

Miêu tả như vậy hoàn toàn không giống với ký túc xá địa ngục mà Hàn Tử Ái kể cho hắn nghe trước đó.

Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên ý thức được, bây giờ Tôn Vũ Thi và những người khác đều đã bị bắt, Doãn Mạt Lỵ lúc này cũng chẳng cần nói dối làm gì. Cô ấy thực sự buồn vì bạn cùng phòng của mình đã bị bắt.

Tuy nghe có vẻ như quan hệ ký túc xá bình thường, nhưng lúc trước mâu thuẫn giữa Tôn Vũ Thi và Chu Dĩnh Dĩnh thậm chí còn đến mức giết người, mấy cô ấy sao có thể bỗng nhiên chuyển tính, biến thành bạn bè hòa thuận cơ chứ?

Cố Ngôn Sâm nghĩ đến một trong những điểm mấu chốt, hắn lại hỏi một lần: “Ý em là họ sẽ đưa đồ cho Đào Nhã?”

Doãn Mạt Lỵ không biết vì sao hắn lại chú ý đến vấn đề này như vậy, cô mở miệng nói: “Bình thường lúc xếp lịch, hay có người trong ký túc xá đến phiên quét dọn vệ sinh, phúc lợi trong nhà máy phân phối như thế nào, bọn em đều nghe theo chị Đào Nhã hết.”

Lông mày Cố Ngôn Sâm càng nhíu chặt hơn: “Không phải mọi người đều nghe theo Tôn Vũ Thi sao?”

Doãn Mạt Lỵ nói: “Tôn Vũ Thi chỉ là trưởng ký túc xá bên ngoài thôi, kỳ thật người làm chủ chính là chị Đào Nhã. Anh đừng thấy Tôn Vũ Thi cao ngạo, chị ấy còn có thể giúp chị Đào Nhã mua hoa quả, thậm chí là nước rửa chân ấy chứ.”

Cố Ngôn Sâm còn nhớ rõ Đào Nhã, trong câu chuyện của Hàn Tử Ái, cô là người đầu tiên bị bắt nạt, lại là người sau này giúp đỡ Tôn Vũ Thi đã ngược đãi mình.

Hắn cũng nhớ rõ cô gái mình đã gặp trong ký túc xá, thoạt nhìn thanh tú, trắng nõn, yên tĩnh.

Còn có một lon hạc giấy.

Vừa rồi hắn hỏi qua tiến độ thẩm vấn, nữ công nhân này vẫn chưa buông lỏng, vẫn kiên trì nói mình không biết chuyện gì xảy ra, mà trong lời khai của Đổng Xảo Anh và những người khác, là Đào Nhã đánh thức mấy cô ấy dậy, để cho mấy cô ấy đến phòng chứa đồ tìm Tôn Vũ Thi.

Chu Dĩnh Dĩnh chết, người có lợi nhuận lớn nhất lại là Đào Nhã à?

Cố Ngôn Sâm đột nhiên ý thức được, vụ án này, tuy có chứng cứ xác thực, nhân chứng vật chứng đều có đầy đủ, nhưng bọn họ vẫn chưa biết được tất cả chân tướng.

Từ những con cừu ban đầu bị cô lập, đến những con cừu bình thường trộn lẫn vào đàn, đến khi dần dần trở thành sói.

Đào Nhã ngược lại trở thành người ở trên đỉnh chuỗi thức ăn trong ký túc xá.

Cố Ngôn Sâm nhớ tới câu chuyện Hàn Tử Ái kể cho mình nghe, Đào Nhã đã liều mạng cứu Tôn Vũ Thi.

Tôn Vũ Thi thật sự là tự mình rơi xuống nước sao?

Hay là nói, Đào Nhã cố ý lợi dụng chuyện này?

Hắn bỗng nhiên có loại cảm giác, Đào Nhã tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, có lẽ cô ta mới là người phụ nữ đáng sợ nhất trong ký túc xá.

Và họ cũng có thông tin còn thiếu trong đó.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên vang lên, hắn thấy điện thoại là Thẩm Quân Từ gọi tới, vội vàng buông cà phê xuống, nhận máy.

Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói có chút vội vàng của Thẩm Quân Từ: “Alo, đội trưởng Cố, bây giờ anh đang đâu thế?”

Cố Ngôn Sâm: “Tôi đang ở phòng nghỉ cảnh sát của tòa hình sự, sẽ lập tức quay lại phòng thẩm vấn ngay đây.”

Thẩm Quân Từ: “Vậy tôi cũng qua đó ngay, kết quả xét nghiệm vừa mới có, hiện tại có một số tình tiết mới.”

Cố Ngôn Sâm: “Là gì vậy?”

“Trong máu Chu Dĩnh Dĩnh xét nghiệm ra có chứa digoxin(1), có thể trước khi xảy ra chuyện cô ấy đã dùng loại thuốc này.” Thẩm Quân Từ vừa đi vừa nói, giọng nói có chút dồn dập.

(1): Digoxin là một loại thuốc để điều trị suy tim. Thuốc này cũng được sử dụng để điều trị nhịp tim không đều (rung nhĩ mãn tính). Điều trị nhịp tim không đều có thể làm giảm nguy cơ đông máu, một tác dụng có thể làm giảm nguy cơ bị đau tim hoặc đột quỵ. 

“Thuốc này ảnh hưởng đến cơ thể con người như thế nào?” Cố Ngôn Sâm tiếp tục hỏi.

Thẩm Quân Từ: “Dùng một lượng nhỏ có thể điều trị bệnh tim, dùng quá liều có thể gây tê liệt tim.”