Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 5 - Chương 68




Bên trong Chi cục 4, khám nghiệm tử thi vẫn đang được tiến hành.

Theo thời gian, thi thể cũng được rã đông.

Trang thiết bị trong chi cục này rõ ràng không bằng phòng giải phẫu của cục thành phố, quạt hút gió đã lâu không được sửa chữa, phát ra tiếng ù ù. Mùi hôi thối của thi thể cũng ngày càng nồng nặc.

Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An lại giống như không ngửi thấy gì.

Bọn họ đã chụp xong ảnh phần lưng của thi thể, ghi lại từng vết bầm tím và lấy ra một vài mảnh xương.

Sau đó lại lấy thêm màng xương trên đầu, lúc này mới lật thi thể lại.

Trưởng khoa Trâu lấy cớ còn có việc khác, rời đi trước, không có người theo dõi, công việc của bọn họ cũng thoải mái hơn một chút.

Chờ đợi quá trình rã đông, Thẩm Quân Từ bảo Thích Nhất An làm thí nghiệm quan sát mảnh xương trước.

Màng xương là cơ sở quan trọng để đánh giá vết thương tạo thành khi còn sống hay vết thương tạo thành sau khi chết, nếu chấn thương khi còn sống, hemoglobin sẽ thâm nhập vào xương, còn nếu sau khi chết mới có vết thương thì sẽ không tạo ra hiện tượng này, thông qua kính hiển vi để quan sát sự hiện diện của hemoglobin, có thể kết luận thời gian chấn thương.

Thích Nhất An quan sát kỹ, ghi lại: “Vết thương trên đầu là khi còn sống, một số vết thương ở lưng đều hình thành sau khi chết.”

Chờ thi thể đã rã đông gần hết, Thẩm Quân Từ mở lồng ngực và ổ bụng thi thể ra, tiến hành kiểm tra.

“Phần ngực và bụng không thấy vết thương rõ ràng.”

“Nội tạng thối rữa nghiêm trọng, nhưng có thể chiết xuất một phần để xét nghiệm độc chất.”

Thẩm Quân Từ kiểm tra xong, lại bắt đầu kiểm tra những phần thiếu sót.

Pháp y Thẩm cẩn thận quan sát hai tay thi thể, cậu phát hiện mức độ thối rữa của hai bên tay trái – phải không giống nhau, trong móng tay phải có một vài thứ màu đen, giống như cục máu đông.

Thẩm Quân Từ dùng thuốc thử để lau, có phản ứng dương tính, chính xác là vết máu.

Cậu mở miệng nói: “Tay phải thi thể có vết máu, có thể là lúc che vết thương bị dính vào, cũng có thể là vết để lại do giằng co với hung thủ.”

Đây lại là một chi tiết pháp y trước đó không phát hiện ra, Thích Nhất An vội vàng ghi chép lại, cẩn thận thu lấy mẫu máu: “Lát nữa em sẽ đưa đến phòng thí nghiệm xét nghiệm.”

Phần đầu đã được mở ra trước đó, tiết kiệm cho bọn họ rất nhiều thời gian.

Hoàn tất quá trình khám nghiệm tử thi, Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An tiến hành khâu xác lại.

Sau đó, Thẩm Quân Từ tóm tắt: “Mặc dù nạn nhân bị thương ở đầu, nhưng không quá nghiêm trọng, không thể gây ra tử vong. Hơn nữa thi thể bị thối rữa nghiêm trọng, với tình huống trước mắt, rất khó kết luận được nguyên nhân tử vong.”

Cậu suy nghĩ một lát, nói với Thích Nhất An: “Vấn đề của thi thể này tương đối nhiều, tôi đề nghị phải vận chuyển đến cục thành phố, để thuận tiện cho quá trình kiểm tra về sau.”

Thích Nhất An nói: “Để em đi mượn bọn họ cái túi đựng xác, đợi lát nữa rồi kéo về.”

Sắp xếp xong công việc, Thẩm Quân Từ đi ra tìm Cố Ngôn Sâm để trao đổi.

Trên bàn Cố Ngôn Sâm bày đầy tư liệu về những nữ công nhân kia, trong xưởng này có tổng cộng mười sáu nữ công nhân, độ tuổi khoảng từ 19 đến 23.

Ở độ tuổi này, rất nhiều cô gái vẫn còn trong độ tuổi học đại học, nhưng những nữ công nhân này đã sớm rời khỏi nhà, bước vào xã hội, bắt đầu làm công.

Các thiếu nữ bình thường làm việc cùng nhau, ký túc xá cũng ở chung, căng tin ở bên cạnh nhà xưởng, cuộc sống của họ về cơ bản là một đường nối hai điểm ký túc xá và nhà xưởng.

Thẩm Quân Từ đi vào phân tích: “Nơi phát hiện thi thể chắc chắn không phải là hiện trường vụ án đầu tiên, hung thủ vừa phải vứt xác, chôn xác, vừa phải  quét dọn hiện trường vụ án, cần rất nhiều thời gian, và thể lực nhất định, tôi hoài nghi hung thủ có thể không chỉ có một người.”

Sau khi nữ công nhân mất tích, người của chi cục cho dù có mệt mỏi đến đâu, cũng lập tức tiến hành thăm hỏi và điều tra, nếu hung thủ là một người, những chuyện như trên sẽ rất khó làm.

Ngoài ra, căn cứ vào tình hình khám nghiệm tử thi phán đoán, người chết hơi béo, nơi chôn xác có đủ loại hàng rào, xe cộ rất khó tiếp cận, cho dù là nam giới vận chuyển xác vào cũng rất khó khăn.

Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, những nữ công nhân kia ăn uống, ngủ nghỉ đều ở cùng nhau, địa điểm ném xác lại sát cửa sau nhà máy, nếu cô ấy bị sát hại gần nhà máy, không có khả năng không bị ai phát hiện ra.”

Sau đó Thẩm Quân Từ lại cho Cố Ngôn Sâm xem ảnh vết thương trên lưng, đây là lần đầu tiên Cố Ngôn Sâm nhìn thấy dấu vết này.

Hai người thảo luận đến đây, Bạch Mộng đi tới, đưa mấy tờ khẩu cung mới.

“Đội trưởng Cố, bọn tôi đã gọi điện thoại cho ba nữ công nhân ngủ phòng với nạn nhân tiến hành xác minh, vừa nghe nói là hỏi chuyện này, họ liền lặp đi lặp lại lời khai trước đó. Còn nói cái gì mà, bọn họ không biết gì về cái chết của Chu Dĩnh Dĩnh cả, quan hệ mọi người đều rất tốt. Càng hỏi về sau thì lại càng nói không biết.”

Cố Ngôn Sâm nhận lấy mấy bản lời khai.

Thẩm Quân Từ cũng nhìn những lời khai kia, một lát sau cậu nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy, quan hệ giữa bọn họ, và những người công nhân bình thường khác không giống nhau.”

Bạch Mộng nói, “Đúng vậy, lúc tôi gọi điện thoại, cũng thấy có chỗ nào đó sai sai, cảm thấy không thích hợp cho lắm, có hơi mất tự nhiên.”

Cố Ngôn Sâm phát hiện ra vấn đề: “Một đồng nghiệp trong nhà xưởng mất tích, chết vào một năm trước, những người khác dường như không thấy ngạc nhiên chút nào, quả thật là không hợp lý.”

Bạch Mộng bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy, đội trưởng Cố, anh nói xong thì tôi hiểu rồi, mấy người nghe điện thoại đều khai vô cùng trôi chảy, như thể đã chuẩn bị từ trước rồi ấy.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Hơn nữa, lời khai còn vô cùng thống nhất.”

Bạch Mộng so sánh chi tiết một chút: “Quả nhiên, rất nhiều từ dùng đều giống nhau.”

Mỗi người đều có phản ứng căng thẳng khác nhau và ký ức khác nhau, theo lý thuyết chuyện đã qua một năm, chắc chắn sẽ có khác biệt rất lớn, nhưng ba nữ công nhân kia lại trả lời giống nhau, chuyện này không thể không làm cho người ta hoài nghi.

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cô liên lạc với nhà máy để đến đó khảo sát hiện trường chưa?”

Bạch Mộng nói, “Liên lạc rồi, hẹn lúc ba giờ chiều. Cũng đã chào hỏi xong với tổ vật chứng rồi.”

Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Mọi thứ bên này sao chép xong hết chưa?”

Bạch Mộng nói, “Xong hết rồi ạ. Tư liệu ở chỗ bọn họ không đủ, rất nhiều thứ vẫn phải dựa vào chúng ta tự mình đi tìm.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Được rồi, chúng ta chuẩn bị một chút, về cục thành phố trước đã.”

Trao đổi xong công việc, Bạch Mộng đi ra ngoài, tìm Lục Anh sắp xếp hành trình về cục.

Thích Nhất An cũng đã hẹn xe chở xác của phân cục, đi theo bọn họ một chuyến.

Các lãnh đạo phân cục, cũng chính là đám người cục trưởng Triệu, theo sau tiễn biệt bọn họ rời đi, trên mặt lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Chờ mấy người ngồi trở lại xe, Cố Ngôn Sâm lấy ra một xấp biểu mẫu từ tư liệu, tư liệu này là Bạch Mộng vừa mới đánh ra, hơi dày, hắn cầm không chắc, bị rơi ra.

Thẩm Quân Từ ngồi ở bên cạnh, vươn tay giúp hắn thu dọn một chút, nhặt lên.

Cố Ngôn Sâm nói một tiếng cảm ơn, hắn lục lọi những tư liệu kia, vẻ mặt chuyên chú, nghiêm túc.

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên mặt hắn, khiến lông mi nơi khóe mắt như được tráng một lớp ánh vàng.

Thẩm Quân ngơ ngác nhìn hắn một hồi, mới mở miệng hỏi: “Tiếp theo, anh định đi theo phương hướng nào?”

“Tôi hoài nghi, những nữ công nhân kia có lẽ biết chuyện gì đó.” Cố Ngôn Sâm nói, “Bây giờ chúng ta cần phải tìm được điểm đột phá, cạy miệng những nữ công nhân này…”

Thứ bọn họ nhìn thấy, cũng chỉ là phần nổi trên mặt nước của tảng băng trôi, nếu muốn biết những nữ công nhân trong xưởng ẩn giấu bí mật như thế nào, nhất định phải tìm xem dưới mặt biển đang ẩn giấu thứ gì.

Cố Ngôn Sâm dùng tay trái rút ra một tờ biểu mẫu: “Đây chính là điểm đột phá mà tôi chọn.”

Sau đó hắn quay đầu nhìn Thẩm Quân Từ: “Pháp y Thẩm, lát nữa cậu có rảnh ra ngoài ăn trưa với tôi không?”

❁❁❁

Mười hai giờ trưa, Cố Ngôn Sâm dừng xe bên ngoài một khách sạn nhỏ, Thẩm Quân Từ ngồi ở ghế sau cũng mở cửa xuống xe.

Trong đống hồ sơ đó, Cố Ngôn Sâm phát hiện trong cùng một xưởng có một nữ công nhân rời đi hơn một năm trước, cô rời khỏi nhà máy, chuyển sang làm nhân viên phục vụ nhà hàng.

Mặc dù khách sạn này không lớn, nhưng lại rất rộng rãi và sáng sủa.

Cố Ngôn Sâm gọi mấy món ăn, bảo mang lên sau.

Sau khi hắn giải thích ý định mình đến đây với ông chủ, ông chủ nhanh chóng nói rằng hắn sẽ hợp tác với cảnh sát rồi gọi người phục vụ ra ngoài.

Nữ nhân viên phục vụ thoạt nhìn tuổi tác không lớn, mặt búp bê, vẫn là dáng vẻ thiếu nữ, cô mặc một cái áo thun màu trắng, bên ngoài mặc một bộ quần áo làm việc của nhà hàng.

Cô gái tên là Hàn Tử Ái, rời khỏi nhà xưởng trước khi Chu Dĩnh Dĩnh mất tích.Lúc đó cô ấy đã về quê, không ở lại Bến Viễn.

Cố Ngôn Sâm cho cô xem thẻ cảnh sát, sau đó nói: “Cô đừng khẩn trương, chúng tôi tới đây ăn một bữa cơm, thuận tiện tìm cô tìm hiểu một chút về hoàn cảnh làm việc trước đây của cô.”

Đây là trong quá trình điều tra thuộc về thẩm vấn nhân chứng, không chính thức như thẩm vấn nghi phạm, cũng không hạn chế hoàn cảnh.

Hàn Tử Ái dẫn Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ vào chỗ ngồi bên trong, rót cho họ hai ly nước chanh, rồi rót cho mình một ly.

Cố Ngôn Sâm mở bút ghi âm lên, nói với cô một chút về tính xác thực của thông tin đã nói, không thể khai man hoặc lừa dối cảnh sát, cuộc đối thoại cũng phải đi thẳng vào  chủ đề.

Hàn Tử Ái hỏi: “Cảnh sát Cố, anh muốn biết chuyện gì?”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Tôi muốn tìm hiểu một chút về quan hệ giữa cô và Chu Dĩnh Dĩnh, còn có quan hệ giữa cô ấy và những đồng nghiệp trong xưởng.”

Hàn Tử Ái nói rõ: “Tôi và Chu Dĩnh Dĩnh đã từng ngủ cùng một giường, cô ấy là người rất tốt, tính tình vô cùng thành thật, nhát gan, có hơi mập. Thành tích của cô ấy cũng rất tốt, gần như là đứng top 3 trong xưởng, đúng rồi, quê cô ấy ở huyện Yết, cách quê tôi không xa. Mỗi lần từ quê lên, cô ấy đều mang lên rất nhiều quà quê cho tôi.”

“Xưởng các cô, đồng hương huyện Yết có nhiều không?”

“Chắc là có vài người, có tôi, Đào Nhã, và Chu Dĩnh Dĩnh đều được huyện ủy chọn rồi vào xưởng. Những người khác phần lớn đến từ huyện Lê, bọn họ rất đoàn kết.”

Những nữ công nhân này đa số đều là từ các thôn làng và huyện thành phụ cận Bến Viễn. 

Hàn Tử Ái nói tới đây, mím môi: “Gần đây tôi nghe nói bên đó phát hiện thấy một thi thể, không phải là của Chu Dĩnh Dĩnh chứ?”

Cô gái dừng lại, giải thích: “Mặc dù tôi không còn làm việc ở đó nữa, nhưng vẫn thường theo dõi tin tức ở đó. Đặc biệt là sau khi Chu Dĩnh Dĩnh mất tích, tôi luôn mơ thấy cô ấy.”

Cô hỏi, Cố Ngôn Sâm cũng tỏ rõ ý định của mình: “Thi thể đã được xác nhận, chính là Chu Dĩnh Dĩnh. Chúng tôi đến đây để điều tra vấn đề này. Cô cảm thấy Chu Dĩnh Dĩnh chết, có thể có quan hệ với người nào hoặc chuyện gì không?”

Hàn Tử Ái cầm lấy ly nước uống một ngụm, lúc này mới ổn định tâm tình.

Cô mở miệng nói: “Chu Dĩnh Dĩnh xảy ra chuyện, tôi đề nghị các anh điều tra một chút người quản lý phân xưởng tên là Tôn Vũ Thi.”

Sau khi nói xong, ánh mắt Hàn Tử Ái dừng lại trên bút ghi âm.

Cô dường như cảm thấy cách nói của mình không ổn, cuống quít buông ly nước xua tay, bổ sung một câu: “Tôi cũng không cố ý nói cô ấy là hung thủ, mà là nói, cô ấy…”

Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi hiểu, đối với những người và chuyện có nghi vấn, cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Hắn đối với cái tên kia có chút ấn tượng, “Tôn Vũ Thi, cô ấy là là trưởng ban ký túc xá các cô, cũng là người quản lý phân xưởng?”

Hàn Tử Ái nói: “Đúng vậy, Tôn Vũ Thi bộ dạng coi như xinh đẹp, cùng phó giám đốc nhà máy có loại quan hệ đó đó. Phó giám đốc nhà máy là một người đàn ông hơn 40 tuổi, đã có vợ rồi. Tôn Vũ Thi bởi vì có tầng quan hệ này, nên không để người khác vào mắt. Những đồng nghiệp của huyện Lê, cũng theo cô ta bắt nạt người khác.”

Hàn Tử Ái nói đến đây, hình như nhớ lại cái gì đó, hai tay đan lại, giống như vô thức nghịch ngón tay của mình.

Cố Ngôn Sâm chú ý tới, đây là động tác thiếu cảm giác an toàn.

Hơn nữa từ lời nói và hành động, hắn  có thể nghe ra, Hàn Tử Ái đối với Tôn Vũ Thi có một loại sợ hãi. Cho dù đã rời đi một năm, bây giờ cô ta đang ở trong môi trường rất thoải mái, nhưng loại sợ hãi này vẫn còn tồn tại.

Để giải quyết trường hợp này, kiêng kỵ nhất chính là gấp gáp, có đôi khi dục tốc bất đạt, mà manh mối thường ẩn giấu trong một vài chi tiết nhỏ lơ đãng.

Trong vài câu nói với Hàn Tử Ái, Cố Ngôn Sâm cảm thấy mình đã lấy được chìa khóa để phá giải vụ án.

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Cho nên Tôn Vũ Thi đã từng xa lánh Chu Dĩnh Dĩnh?”

Hàn Tử Ái hít sâu một hơi: “Trong xưởng có người mới, mấy cô ấy sẽ chọn một người, nhìn chằm chằm vào người đó, cười nhạo, bắt nạt, đùa bỡn người ấy, người bị mấy cô ấy theo dõi, mỗi lời nói và hành động đều sẽ bị phóng đại lên, rồi bị xuyên tạc. Mấy cô ấy gọi người đó là dê…”

Hàn Tử Ái tiếp tục: “Một khi trở thành dê, bọn họ sẽ bị bắt nạt.” 

“Những người phụ nữ đó sẽ kéo đàn, sau đó đàn này sẽ ngăn cách dê bên ngoài, nặc danh cười nhạo trong nhóm, nhục mạ người đó. Đôi khi họ thì thầm trước mặt dê, cười đùa, chỉ trỏ và trao đổi với nhau những gì dê không biết.”

“Dê nói gì đó, mấy cô ấy sẽ đột nhiên cười to, còn có thể học câu cửa miệng của dê, bắt chước giọng dê và động tác.”

Dê, yếu ớt, bất lực, mặc cho người ta giày vò, hình dung như vậy khiến cho Thẩm Quân Từ nhớ tới ẩn dụ trong câu chuyện Sự im lặng của bầy cừu.

Điều này nghe có vẻ thừa thãi nhưng lại diễn ra rất phổ biến, không chỉ ở các nhà máy, mà còn ở một số trường học, công ty, xí nghiệp.

Chỉ cần là nơi đông người, sẽ rất khó tránh khỏi việc có người kết bè kéo cánh, có người đơn độc. Có những nhà lãnh đạo cũng từng bị bắt nạt.

Hàn Tử Ái nói tới đây, thanh âm có chút run rẩy, hít sâu một hơi mới tiếp tục nói tiếp.

“Hơn nữa, mấy cô ấy cũng có rất nhiều cách. Ví dụ, có người hát mặt đỏ, có người hát mặt trắng. Sau khi một con dê bị bắt nạt, ai đó sẽ giả vờ là một người tốt bụng để an ủi và tiếp cận dê. Khi bị dồn vào đường cùng, con dê đau lòng cảm thấy cuối cùng cũng gặp được người tốt, bắt đầu mở lòng, nói một chút chuyện trong lòng, mấy cô ấy sẽ đem chuyện đó nói cho người khác biết, thậm chí là công bố ra ngoài, đẩy dê vào vực sâu hơn.”

Những bí mật và oán giận của bản thân, nhanh chóng bị bán cho người khác, để cho tất cả mọi người đều biết…

Tôi coi cậu là bạn, cậu lại coi tôi như trò đùa.

Loại hành vi này, giống như dùng dao đâm vào ngực người khác.