Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 4 - Chương 63




◎ Mọi người trong làng đều giữ bí mật tội lỗi này. (2 gộp 1)◎

Vụ án xảy ra tại làng Phòng Tịch, một làng trực thuộc Bến Viễn, là ngôi làng nghèo và cô lập nhất ở vùng lân cận Bến Viễn.

Ngôi làng nằm trên một hòn đảo trung tâm hồ bên cạnh Bến Viễn, diện tích không lớn, khi có mưa rất dễ bị ngập, đất đai cũng cằn cỗi.

Cả thôn có hơn 500 nhân khẩu, là một thôn nghèo nổi tiếng cả nước.

Thời điểm xảy ra vụ án là mười năm trước, ân oán kể ra thì còn sớm hơn và sâu hơn khoảng đó nữa.

Bởi vì vụ án thật sự rất quá đáng, gây một trận chấn động thời bấy giờ, lúc đó mạng Internet chưa phát triển, chưa có nhiều người biết đến.

Nguồn gốc của câu chuyện bắt nguồn từ việc một góa phụ ở làng bên có một cô con gái bị câm được gả vào nhà một người đàn ông góa vợ trong làng, người đàn ông này cũng có một người con trai, một nhà bốn người sống trong một ngôi nhà.

Không lâu sau, góa phụ qua đời vì bệnh tật, và cô con gái câm bắt đầu sống với cha dượng và anh kế.

Tiểu Ách Ba(1) lớn lên mười sáu tuổi, dung mạo đẹp mắt, vô cùng xinh đẹp. Có người định làm mối cho cô, nhưng đều bị cha dượng ngăn cản.

(1): Dùng để chỉ chung những người câm.

Về sau, bụng của Ách Ba dần dần lớn lên.

Trong thôn bắt đầu có tin đồn, có người nói đứa bé trong bụng là của cha dượng, cũng có người nói là của anh kế, nhưng trong lòng mọi người vẫn không đưa ra được kết luận nào. Cũng có phụ nữ đi hỏi Ách Ba, Ách Ba cứ lắc đầu mãi, không biết là không muốn nói hay là bản thân cô cũng không biết ba đứa nhỏ là ai.

Người đàn ông không ghét bỏ cô, tìm một chỗ trong làng chờ sinh, để cho Ách Ba sinh ra đứa trẻ này. Khi biết đó là con trai, ông ra đã để lại nuôi dưỡng nó.

Vài năm sau, người đàn ông kết hôn thêm lần nữa.

Con trai lớn của ông ta cũng kết hôn.

Gia đình trở thành một nhà sáu người.

Ách Ba dẫn theo đứa nhỏ mình sinh ra, ngủ ở trong gian phòng cách xa gian chính nhất, bị người một nhà này sai khiến, làm tất cả các công việc bẩn thỉu, mệt mỏi, ban ngày phải ra đồng làm ruộng, mùa đông phải giặt quần áo cả nhà, nấu cơm rửa chén. Còn thường xuyên bị vợ của người đàn ông kia mắng là hồ ly tinh.

Sau khi người đàn ông có vợ mới bắt đầu để cho Ách Ba ra ngoài nhận việc, ban đầu chỉ có rải rác vài người, về sau đàn ông trong làng chỉ cần có tiền đều có thể đến tìm Ách Ba ngủ.

Cứ như vậy qua mười năm, Ách Ba rốt cục không chịu nổi nhục nhã, đã treo cổ tự tử trong một đêm.

Cảnh sát đến thôn, đối với loại chuyện này thấy cũng không trách, phán đoán Ách Ba là tự tử, vội vàng cấp giấy khai tử cho, người đàn ông không muốn tốn tiền hỏa táng nên tùy tiện tìm một chỗ ở bên ngoài thôn, chôn Ách Ba xuống.

Ngay sau khi Ách Ba chết, đêm đó trời mưa to.

Đứa trẻ được Ách Ba để lại, nhân lúc nửa đêm bỗng nhiên cầm một con dao chặt củi, giết chết cả nhà kia. Còn có thêm một người ngoài chết, là một người đàn ông độc thân già trong thôn.

Một đêm năm mạng người, đặt ở đâu cũng là một vụ án vô cùng lớn, chứ đừng nói đến chuyện này còn do một đứa trẻ dưới 14 tuổi phạm tội.

Công an thị trấn lúc đó không dám tiếp nhận, trực tiếp báo lên cho cục thành phố, tổ trọng án của đội cảnh sát hình sự đến thôn tìm hiểu tình huống, phát hiện trong thôn ai nấy đều đang gặp nguy hiểm.

Họ đóng chặt cửa nhà, không dám ở một mình, vì sợ bị cậu bé trả thù.

Cảnh sát đi đến để tìm hiểu tình hình, nhưng tất cả họ đều im lặng.

Cuối cùng cảnh sát cũng tìm ra nguyên nhân.

Bởi vì hầu như tất cả đàn ông trong làng đều đã từng đến ngôi nhà đó, tìm Ách Ba.

Tất cả phụ nữ trong làng cũng đều biết chuyện đó.

Trong căn nhà đó, cảnh sát tìm thấy tờ giấy cầu cứu mà Ách Ba bảo đứa bé viết, “Cứu mẹ, cứu tôi, giúp tôi báo cảnh sát.”

Đứa nhỏ chưa từng đi học, những chữ này đều là học trộm ở trường trong thôn, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Chỉ cần có người ngoài đến thôn, đứa nhỏ sẽ nhét tờ giấy vào tay, nhưng cho đến khi Ách Ba chết, chưa từng có một người nào đi báo cảnh sát.

Tất cả mọi người trong làng đều ăn ý giữ bí mật tội lỗi này.

Tổ trọng án đi bắt người, tìm thấy cậu bé trước ngôi mộ của Ách Ba.

Họ đào xác của Ách Ba lên, nhìn thấy trên cơ thể đầy vết bầm tím, dưới sự thú nhận của cậu bé, cuối cùng họ đã biết tất cả sự thật.

Ách Ba là bị đánh đập đến gần chết, bị sốt cao, sau đó bị người tronh nhà này hợp lực treo lên dây thừng.

Đứa trẻ nhìn thấy toàn bộ quá trình mẹ mình bị giết.

Mà nguyên nhân Ách Ba bị đánh, là bởi vì lão già độc thân kia coi trọng đứa con trai của cô, còn trả một cái giá rất cao, người đàn ông đồng ý, Ách Ba ngay lúc mấu chốt vọt bào, ngăn cản không để cho giao dịch này được tiến hành.

Người đàn ông cảm thấy Ách Ba đang ngăn cản con đường phát tài mới của bọn họ.

Mà đứa nhỏ sở dĩ giết người là bởi vì đêm đó lão già độc thân kia lại đến, lần này không có Ách Ba ngăn cản, người nhà kia ép cậu bé phải phục tùng.

Cậu bé theo họ Đinh của nhà này, tên đầy đủ là Đinh Quân Nhiễm. Khi bị bắt, trên người cậu bé chằng chịt vết bầm tím, một số vết là do người đàn ông đánh bị thương, vài vết là do người đàn bà trong nhà bóp cổ.

Đó là một cậu bé trông rất ngoan ngoãn, nếu như nó không được sinh ra trong một gia đình như vậy, có thể đã  có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nhưng từ khi được sinh ra, nó đã mang theo tội lỗi nguyên thủy của nhân loại.

Nó được sinh ra để nhìn thấy mặt bẩn thỉu nhất, ham muốn, ích kỷ và xấu xí nhất của con người.

Vì chưa đủ 14 tuổi nên sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, cộng với những người đó có hành vi cưỡng ép, nên chỉ bị kết tội phòng vệ quá mức. Cân nhắc đủ các loại nguyên nhân khác nhau, Đinh Quân Nhiễm được đưa vào trại giáo dưỡng, khi đó có lưu lại mẫu máu vào kho lưu trữ.

Chờ Cố Ngôn Sâm đọc xong, ánh mắt của hắn rơi vào tên của viên cảnh sát phụ trách trên thùng hồ sơ: Lịch Trọng Nam.

Hắn có biết đội trưởng Lịch, đó là tổ trưởng tổ trọng án trước kia, lúc Lâm Hướng Lam vẫn còn sống, tính ra, đây có thể là vụ án mà đội trưởng Lịch nhận khi vừa mới tiếp quản tổ trọng án.

A Nam mà bọn họ đối mặt lúc trước, chính là Đinh Quân Nhiễm, kẻ giết người mười năm trước.

“Bởi vì vụ án này có tình tiết phức tạp, cũng do tuổi tác của Đinh Quân Nhiễm, một phần cũng thuộc lỗi của người bị hại, nên cậu ta không bị phán tử hình.” Cục trưởng Đinh nói, “Chú đã sai người điều tra, năm năm trước, lúc rời khỏi trại giáo dưỡng không được bao lâu, Đinh Quân Nhiễm đã biến mất không tung tích, chú đoán là từ lúc đó trở đi, cậu ta đã tiến vào công ty vệ sinh.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Cục trưởng Đinh, chú thực sự tin những gì gã ta nói sao? Một người biết rõ tình hình cốt lõi của công ty vệ sinh, nhất định cũng trải qua việc bị tẩy não và huấn luyện, vì sao gã lại nói cho chúng ta biết những chuyện này, chuyện này không phải rất kỳ lạ sao? Hơn nữa nếu gã đã tiến vào công ty năm năm, không có khả năng vẫn là một người tốt, nhất định gã có liên quan tới rất nhiều vụ án. Còn nữa…”

Cố Ngôn Sâm dừng lại một lúc rồi mới hỏi.

“Gã thật sự chỉ là đồng phạm thôi sao?”

“Lý do cậu ta đầu thú rất kỳ quái.” Cục trưởng Đinh nói đến đây thì thở dài nói: “Nhưng giờ chú nghi ngờ, chuyện cậu ta nói với chúng ta, có thể là thật. Ít nhất cũng có một phần, là nói thật… Tình tiết vụ án tro cốt hoàn toàn phù hợp với những gì cậu ta nói, vụ án 514 cũng thực sự có vấn đề.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên xử lý như thế nào? Chú có muốn điều tra lại chuyện trong quá khứ không?”

Cục trưởng Đinh cười khổ: “Hôm nay chú cùng phó cục trưởng Đổng công thêm mấy vị lãnh đạo đã triệu tập cục trưởng của các chi cục phía dưới cùng nhau họp bàn, khi hội nghị sắp kết thúc, chú đề nghị muốn đem toàn bộ vụ án cũ của mấy năm trước xác minh lại một lần nữa… Kết quả vừa nói được vài câu, đám lão già trong phân cục đều bực mình, tất cả mọi người đều phản đối. Vài người thì nói do công việc quá bận rộn không thể rút nhân viên ra để làm, vài người thì bảo chuyện này không có lợi cho mấy công việc tiếp theo.”

Cục trưởng Đinh nói tới đây, dùng ngón tay ấn huyệt tình minh(2): “Bọn họ ấy à, càng tỏ ra sốt ruột lại càng có vẻ chột dạ, có người sợ hãi tra được đến trên đầu mình, có người sợ bây giờ mà lật sổ sách cũ sẽ đắc tội với người khác, tóm lại một đám người đều có tâm tư riêng, trong lòng đều có quỷ.”

(2): Huyệt tình minh còn được người xưa gọi bằng tên lệ khổng, lệ không, mục nội tý hay tinh minh. Người bệnh có thể dễ dàng xác định được huyệt tình minh nằm ngay gần với góc mắt và cách đầu góc mắt 0,1 tấc.

Cục thành phố dù sao cũng chỉ phụ trách các vụ án trọng điểm, toàn bộ thành phố phải mấy chục triệu dân cư, rất nhiều vụ án vẫn nằm trong tay phân cục, hiện tại phân cục không phối hợp, cục trưởng Đinh cũng rất khó để động vào.

“Chuyện này còn chưa phải kết thúc đâu, buổi chiều, có lãnh đạo ra mặt gọi điện thoại cho chú, ý bảo bất kỳ cơ quan công an nào, cũng phải có ít nhất vài chỗ sai sót. Có rất nhiều vấn đề rắc rối do cục trưởng Vương để lại, nhưng con người phải biết nhìn về phía trước, mấu chốt là Bến Viễn bây giờ cần sự ổn định lâu dài, lật lại sổ sách cũ phải thận trọng mà đi. Buổi chiều, Hình Vân đến tìm chú, nói rằng ông ta hy vọng vụ án mua bán tro cốt sau này có thể chuyển sang bên phân cục, ông ta còn nói bên chỗ ông ta cũng có nhân lực đầy đủ, có thể điều tra nghiêm ngặt và tất cả các giao dịch liên quan của Bến Viễn cũng có thể tra được rõ ràng.”

Nói đến đây cục trưởng Đinh thở dài: “Lão Hình ấy, là người có năng lực, cũng rất nhiệt tình. Chí cảm thấy ông ấy chưa chắc đã có ý xấu, nhân lực của đội điều tra hình sự các cháu có hạn, hiện tại vụ án đã được đưa ra ánh sáng. Việc xử lý tiếp theo thì để bên đó giải quyết sẽ hợp lí hơn. Chỉ là đúng lúc này, ông ta lại đưa ra lời đề nghị như vậy, có lẽ có động cơ thầm kín khác.”

Nước quá sâu.

Còn chưa kịp gióng trống, đã cảm nhận được lực cản trùng trùng điệp điệp.

Từ trên xuống dưới, ai cũng đều có tâm tư riêng.

Cố Ngôn Sâm im lặng, bây giờ tuy cục trưởng Đinh là người đứng đầu cục thành phố, nhưng cũng rất khó để điều hành mọi thứ.

Viện kiểm sát quản lý rất chặt chẽ các vụ án, không thể có nhiều trường hợp xảy ra vấn đề được.

Giờ đây, có thể ước tính khoảng thời gian hoạt động của những người này là  trong vòng năm năm qua.

Hiện tại khoảng thời gian quá gần, cục trưởng Vương đã xuống chức, trong cục thành phố vẫn có rất nhiều người là thủ hạ trước kia của ông ta, mấy vị lãnh đạo phân cục cũng là do một tay ông ta đề bạt lên, chuyện này không thể lập tức xoay chuyển lại.

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vậy cục trưởng Đinh, bây giờ cháu nên làm gì?”

Cục trưởng Đinh nói, “Cháu trước tiên cứ cùng lão Hình giao tiếp một chút. Chú muốn xem xem, chuyện này sâu được đến tầng nào rồi.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vâng, về công ty vệ sinh kia…”

Cục trưởng Đinh lắc đầu: “Tra, nhất định phải điều tra. Nhưng chỉ bắt được một đám lâu la phía dưới cũng không có tác dụng gì. Chuyện thuê sát thủ giết người, xưa nay cũng có, các triều đại trước đây cũng không thể ngăn chặn, chẳng qua bây giờ những người này chuyên nghiệp hơn, hoạt động bí mật hơn. Bọn họ giống như một con dao ẩn mình trong tay người có tiền, chỉ khi  tra được kim chủ phía sau màn, tra được ông chủ đứng sau mọi chuyện, mới có thể xóa sổ được đám đó, nếu không cho dù không phải là công ty vệ sinh, bọn chúng vẫn có thể sinh ra những cái tên khác.”

Cục trưởng Đinh dừng một chút lại nói: “Chú muốn nới lỏng đường dây một chút, không muốn ép quá chặt, cũng không muốn lộ ra hiện tại chúng ta có rất nhiều thông tin, làm như vậy đối phương sẽ nghi ngờ. Có một câu nói thế này, chậm mà chắc.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu, hắn cũng đồng ý tạm thời phải đi đường vòng, thu thập thêm thông tin.

Cục trưởng Đinh tiếp tục: “Chúng ta phải tìm cơ hội thích hợp. Băng đóng ba mét không phải do một ngày(3), có một số việc cần phải có kế hoạch lâu dài, phải đợi lâu mới có thể câu cá lớn. Bây giờ chú đang sắp xếp lại nhân sự bên trong cục thành phố, có người trẻ tuổi có năng lực sẽ xếp vào, người của sở tỉnh cũng sẽ lần lượt xếp vào. Chúng ta nghỉ ngơi lấy sức, đến khi thời cơ chín muồi túng lưới bắt một mẻ.”

(3):Băng đóng ba mét không phải do một ngày: băng không phải là thứ mà cái lạnh trong ngày có thể đạt được. Nó tương tự như sự hình thành của một tình huống, được tích lũy và ủ trong một thời gian dài. Bất cứ điều gì xảy ra đều có những yếu tố tiềm ẩn, lâu dài không xảy ra đột ngột.

Muốn ép những người đó vào đường cùng, tuyệt không thể nôn nóng?

Cái chết của Cục trưởng Lâm không là là do đó sao.

Cục trưởng Đinh lại nói: “Đội trưởng Cố, cháu nhớ chú ý những thông tin liên quan, sau này nếu có tình huống và manh mối gì, cứ trực tiếp báo cáo riêng với chú.”

❁ ❁ ❁ 

Chín giờ tối, Thẩm Quân Từ bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, cậu mặc đồ ngủ giãy dụa đứng dậy.

Sau khi nghe thẩm vấn sáng nay, theo đề nghị của Cố Ngôn Sâm, cậu đã xin nghỉ phép về nhà, vốn dĩ cậu muốn tắm rửa rồi đi ngủ, bỗng nhiên nhớ tới Cố Ngôn Sâm không có ở nhà nên không có ai dắt chó đi dạo.

Cậu đành xuống lầu cùng Vô Lượng đi dạo một vòng, nói là cậu dắt chó đi dạo nhưng thực ra là chó dắt cậu thì đúng hơn, sau khi về thì cậu ngủ cả ngày.

Thẩm Quân Từ nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa là một anh trai shipper, trong tay cầm theo mấy cái túi, anh ta lại gõ cửa vài cái, ở cửa gào lên: “Xin chào! Shipper đây!”

Thẩm Quân Từ có chút cảnh giác, cách cánh cửa nói chuyện với anh ta: “Tôi không gọi đồ ăn.”

“Hả? Đây không phải là Cố tiên sinh ạ?” Anh trai shipper bên ngoài có chút mông lung.

Đúng lúc này, thang máy mở ra, Cố Ngôn Sâm bước ra: “Là tôi gọi.”

Hắn lật xem hóa đơn.

Cố Ngôn Sâm nói: “Địa chỉ thì đúng nhưng cậu đưa nhầm phòng.”

Shipper vội vàng nói: “Xin lỗi.”

Sau khi shipper rời đi, Cố Ngôn Sâm lại gõ gõ cửa Thẩm Quân Từ: “Cậu tỉnh đúng lúc đó, qua đây ăn chút gì đi. Hôm nay muộn rồi nên không kịp nấu cơm đâu.”

Lúc này Thẩm Quân Từ mới mở cửa, đi vào nhà đối diện.

Con chó thấy có người về thì cào cửa ban công đòi vào.

Thẩm Quân Từ nói: “Lúc tôi về có giúp anh dắt Vô Lượng đi dạo.”

Cố Ngôn Sâm hét ra ban công một câu: “Chờ bọn tôi ăn xong sẽ thả em ra.”

Vô Lượng nghe hiểu, ghé vào ban công dùng ánh mắt ai oán nhìn hai người đang ăn bên trong.

Cố Ngôn Sâm kiểm tra đồ ăn giao đúng món, niêm phong hoàn chỉnh, vừa mang đồ ăn ra ngoài vừa nhìn Thẩm Quân Từ: “Không phải là cậu ngủ đến tận bây giờ đó chứ? Hạ sốt chưa?”

Thẩm Quân Từ nói: “Đỡ hơn rồi.”

Đồ ăn mang về có cả đồ ăn mặn và canh, cậu hỏi Cố Ngôn Sâm: “Vụ án thế nào rồi? Những kẻ thuê hung thủ đã tìm thấy chưa?”

Cố Ngôn Sâm: “Tìm được rồi, tên là Diêu Lâm, chúng tôi tra qua tài khoản ngân hàng của ông ta, phát hiện tiền được ông ta chuyển cho một tài khoản nước ngoài. Số tiền đó không phải được chuyển một lần mà là ha. Sau đó, tôi thẩm vấn Diêu Lâm, ông ta không chịu được áp lực nên đã khai nhận.”

“Hai khoản? Khoản đầu tiên chẳng lẽ là…” Trầm Quân Từ có dự cảm không lành.

Cố Ngôn Sâm nói: “Khoản đầu tiên là trước khi Miêu Dĩ Hà qua đời. Họ tham gia vào vụ sát hại Miêu Dĩ Hà. Sau khi cô gái đó chết, ban đầu họ dự định mua tro cốt từ cha mẹ của cô ấy, nhưng ai ngờ Tả Tuấn Minh bí mật lấy tro cốt, bán trước một bước. Khi đó còn chưa đến thời gian giao hàng, bọn họ vốn định bỏ chút tiền mua về, kết quả Tả Tuấn Minh một tro bán hai người.”

Trong điện thoại di động của Diêu Lâm và bà Diêu, có hình ảnh của Miêu Dĩ Hà, bọn họ còn tìm người giới thiệu, cùng Miêu Dĩ Hà ăn cơm.

Trên bàn cơm, bọn họ khen Miêu Dĩ Hà thông minh xinh đẹp như thế nào, nói bọn họ có duyên, nên muốn đầu tư cho cô để mở studio.

Miêu Dĩ Hà cho rằng mình được quý nhân coi trọng, tuyệt đối không ngờ,từ lúc đó cô đã bị người ta theo dõi, rơi vào cạm bẫy.

Bề ngoài nhìn như Miêu Dĩ Hà chết vì hen suyễn, nhưng sau khi điều tra kỹ thì xuất hiện vấn đề, cô lên cơn hen suyễn không rõ nguyên nhân, thuốc hen suyễn mang theo không hiểu sao không có tác dụng, không kịp đưa đi cấp cứu, trong đó có thể có người động tay động chân.

Vụ án này cực kỳ bí mật.

Cha mẹ Miêu Dĩ Hà cho dù nghi ngờ, nhưng khi cầm báo cáo khám nghiệm tử thi thông báo tình trạng tử vong bình thường cũng không thể đi báo án được.

Cố Ngôn Sâm kết hợp với lời khai của A Nam lúc trước, phán đoán đây hẳn là một vụ án quỷ kế mà người lập kế hoạch bày ra.

Khi thẩm vấn Diêu Lâm, hắn đã tốn rất nhiều công sức, cuối cùng mới lấy được lời khai để ông ta thừa nhận mình đã thuê hung thủ giết người.

Lúc trước nhà họ Diêu làm như vậy, đã tốn một khoản tiền lớn, liều lĩnh mưu sát thiếu nữ, đến cuối cùng lại là giỏ trúc mục nước chẳng bắt được gì.

Bọn họ vì vậy mới tức giận, mới làm ra chuyện sát hại người mai mối là Tả Tuấn Minh, rồi giá họa cho Chương Khả Bắc.

Hiện giờ vụ án đã phá, Cố Ngôn Sâm đem chân tướng nói cho cha mẹ nhà họ Miêu, cũng đem tro cốt của con gái trả lại cho bọn họ.

Đáng thương thay, người đầu bạc tiễn người tóc xanh.

Thẩm Quân Từ nghe xong tất cả, trong lòng ngũ vị tạp trần, cậu mở miệng nói: “Điên rồi.”

Pháp y Thẩm bình ổn lại cảm xúc rồi hỏi tiếp: “A Nam thì sao?”

“A Nam không nói một lời nào kể từ khi trò chuyện xong với chúng ta, cục trưởng Đinh đã đưa hắn ta đến trại tạm giam. Còn tôi phải chuyển vụ án tro cốt sang cho người mới nên mới bận đến giờ.”

Cố Ngôn Sâm nói như vậy bỗng nhiên cảm thấy mình như đang báo cáo công việc cho lãnh đạo “nhà mình” vậy.

Thẩm Quân Từ hỏi: “Chuyển cho ai?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Hình Vân, đội trưởng Hình bên chi cục.”

Trầm Quân Từ đăm chiêu: “Vậy… mấy vụ trong quá khứ có được điều tra lại không?”

Cố Ngôn Sâm: “Có chứ, nhưng không phải bây giờ.” Hắn giải thích ngắn gọn những gì cục trưởng Đinh đã nói với hắn ngày hôm nay. Bao gồm cả thân phận của A Nam, cùng với chuyện cục trưởng Đinh muốn điều tra vụ án cũ bị cản trở.

Thẩm Quân Từ chống cằm lắng nghe, cục diện này cậu đã sớm dự đoán được, muốn khuấy động điều tra những chuyện này, xóa sổ công ty vệ sinh, liên lụy quá nhiều, không phải chuyện một sớm một chiều là xong, hơn nữa thế lực của cục trưởng Đinh có lẽ vẫn chưa đủ.

“Về người tên A Nam này, trong lòng tôi có chút bất an.” Vẻ mặt lo lắng của Thẩm Quân Từ thoáng qua, “Bỏ đi, dù sao người cũng đã chuyển đến trại tạm giam, bên đó còn có lãnh đạo trại tạm giam, cũng có quản giáo chuyên trách phụ trách, không nên quan tâm lung tung.”

“Hắn là tù nhân quan trọng, đang bị biệt giam, cũng đã phái thêm người canh giữ.” Cố Ngôn Sâm nói.

Thẩm Quân Từ nhẹ nhàng gật đầu.

Cố Ngôn Sâm lại nói: “Mặc dù vụ án đã được bàn giao, nhưng có một số việc tôi cảm thấy vẫn chưa được điều tra rõ ràng, ví dụ như lúc đó, Chương Khả Bắc nhận được một cuộc gọi video.”

Vụ án có điểm đáng ngờ, giống như một nút thắt ở trong lòng, không thể biết được sự thật sau đó, trong lòng luôn khó chịu.

Lúc ấy Chương Khả Bắc dùng số điện thoại di động mua được, bỗng nhiên nhận được video một người xa lạ gọi tới, thậm chí còn không biết phần mềm kia được cài đặt trên điện thoại di động của mình như thế nào.

Cô chỉ có thể nhớ rằng đối phương là một người đàn ông. Cô thấy điện thoại reo, theo bản năng thì bắt máy.

Đối phương bảo cô tin tưởng anh ta, nói có thể giúp cô, còn khuyên cô báo cảnh sát.

Sau đó, đoạn video này đã được chỉnh sửa rồi đăng tải lên mạng, hướng dẫn bọn họ tìm được Chương Khả Bắc.

Thẩm Quân Từ cúi đầu nói: “Tôi cũng không nghĩ được đó  là ai. Có lẽ ai đó đã cố tình làm điều này chăng.”

Cố Ngôn Sâm dừng một chút: “Ngoài ra, sau đó trên mạng có một số bình luận, đang dẫn dắt mọi người hoài nghi Chương Khả Bắc, tôi đã bảo Bạch Mộng đi sàng lọc, nhưng Bạch Mộng còn chưa tra ra, những acc kia đã bị người ta hack hoặc bị xóa vĩnh viễn.”

Thẩm Quân Từ: “Đây không phải là chuyện tốt sao? Có thể là do bên nền tảng kiểm tra chăng?”

Cố Ngôn Sâm nghe đến đó, mím môi nhìn Thẩm Quân Từ, không nói gì.

Vụ án này có quá nhiều thứ kì lạ, một hai lần thì là trùng hợp, nhưng trùng hợp nhiều lần, khiến hắn cảm thấy có ai đó đang điều khiển toàn bộ tình hình từ phía sau.

Có người nào là kẻ thù của công ty vệ sinh, nên cố tình tiết lộ thông tin với cảnh sát.

Nhưng là ai lại có thể làm những chuyện này ngay dưới mí mắt của những người đó, còn có thể đo lường mọi thứ mà không để lộ bất cứ sơ hở nào.

Thẩm Quân Từ nói: “Đội trưởng Cố, vụ án đã được chuyển đi rồi, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Lúc này Cố Ngôn Sâm mới không tiếp tục nói về vụ án nữa.

Hai người ăn xong một bữa cơm, Thẩm Quân Từ nói: “Tôi ăn xong rồi, về đây.”

Cố Ngôn Sâm ừ một tiếng, muốn đứng dậy, đụng phải vết thương bên hông, vội vàng hạ tay xuống, che miệng vết thương “shhh” một tiếng.

Thẩm Quân Từ nhìn túi thuốc Cố Ngôn Sâm mang về đặt trên bàn từ tối qua,cậu ân cần nói, “Đội trưởng Cố, khi nào thì anh đến bệnh viện thay thuốc?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Từ giờ mỗi ngày khử trùng một lần, năm ngày sau đến kiểm tra lại, mấy ngày nay ở nhà tự làm là được.”

Thẩm Quân Từ nói: “Nếu anh không tiện thì tôi khử trùng giúp anh nhé…”

Cố Ngôn Sâm không từ chối, ngồi xuống sofa, hào phóng vén quần áo lên, lộ ra tám múi cơ bụng.

Vết thương của hắn ở bên hông, viên đạn chỉ sượt qua, vết thương không sâu, tổng cộng khâu bốn mũi.

Ánh mắt Thẩm Quân Từ di chuyển lên, lại nhìn thấy trên ngực và bụng có một ít vết thương: “Vết thương cũ trước kia sao?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Ở tiền tuyến, đội trưởng luôn phải xông lên trước.”

Thẩm Quân Từ lại nhìn vết thương trên thắt lưng: “Cũng may, không có dấu hiệu nhiễm trùng, cũng không sưng lên.” Cậu vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn lên, “Đau không?”

Cố Ngôn Sâm: “Không đau, chỉ hơi ngứa.” Hắn có thể cảm giác được, tay Thẩm Quân Từ có chút lạnh.

Thẩm Quân Từ nói: “Tôi tháo ra đây.”

Cố Ngôn Sâm có dáng người thon gầy, lúc cởi quần áo vẫn có chút thịt, bụng còn có cả cơ bụng, eo hơi nhỏ, hai rãnh nhân ngư hiện lên vô cùng rõ.

Thẩm Quân Từ nhẹ tay, giúp hắn cởi lớp băng quấn bên hông xuống, miệng vết thương đã kết vảy, lộ ra một màu đỏ nhạt, nhìn thôi cũng đã thấy đau.

Lúc này hình như cậu nên nói gì đó để phân tâm sự chú ý của hắn.

Thẩm Quân Từ hỏi: ” Đội trưởng Cố, anh có tin câu nói kia không, cái câu mà nhân quả luân hồi, thiện ác hữu báo ấy?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi tin, nhưng lại không tin.”

Thẩm Quân Từ: “Vì sao lại nói như vậy?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi đã gặp quá nhiều người thiện lương chết đi, cũng đã gặp rất nhiều người xấu làm điều ác. Nhìn từ góc độ này, tôi không tin.”

Nhất là khi an ninh của thành phố không được tốt, đạo đức sa sút, trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục không còn, người tốt chết vô ích, kẻ xấu tràn lan.

Những người mà hắn quen biết, cục trưởng Lâm, Lâm Lạc, những người này đều là người tốt, nhưng lại không nhận được phần thưởng xứng đáng.

Lại giống như Miêu Dĩ Hà trong vụ án này, cô gái này đã làm gì sao?

Lúc này mà nói cái gì thiện ác hữu báo, có vẻ thật ngây thơ ấu trĩ.

Cố Ngôn Sâm lại nói: “Nhưng với tư cách là một cảnh sát, chúng ta có thể trừng trị mọi kẻ xấu xa và cố gắng hết sức để cứu người tốt. Mỗi khi chúng ta trừng phạt cái ác và thúc đẩy điều thiện, đó là nhân quả mà chúng ta có thể mang lại cho thế giới này. Còn nhìn từ góc độ này, tôi lại tin điều đó.”

Hắn không phải là người tin vào số mệnh, hắn tin mọi thứ muốn có đều có thể tạo ra.

Thẩm Quân Từ chăm chú lắng nghe, nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi đồng ý với cách nói của anh.”

Là cảnh sát, họ là tuyến phòng thủ cuối cùng của công lý.

Nếu như bọn họ đều không tin ác giả ác báo, vậy thì những người dân vô tôi kia sẽ phải tin vào cái gì?

Theo cách hiểu của Thẩm Quân Từ, câu này thay vì nói là tin tưởng nhân quả định mệnh, thì chẳng bằng nói đó là một loại lòng tin, tin vào chuyện cái xấu không bao giờ thắng được cái tốt.

Mỗi một vụ án được đưa ra ánh sáng, mỗi một lần phát hiện ra sự thật, mỗi một lần mang đến chính nghĩa cho thế gian, đều là những minh chứng chứng minh những lời này.

Nó có thể mang lại hy vọng và sức mạnh cho những người không nơi nương tựa.

Pháp y Thẩm thay thuốc, cẩn thận bôi vết thương từ trong ra ngoài, lại xé một cuộn băng gạc, trong lúc bận rộn dặn dò: “Hai ngày này chú ý miệng vết thương đừng để dính nước, nếu không tiện cứ qua tìm tôi.”

Băng gạc quấn quanh eo, dưới ánh đèn phòng khách, thắt lưng Cố Ngôn Sâm rắn chắc, đường cong hoàn mỹ.

Thẩm Quân Từ ấn một đầu băng gạc, tay kia vòng quanh một vòng, giao nhau ở một chỗ. Động tác của cậu rất nhẹ nhàng, tư thế đó có chút ái muội.

Khi đến gần, ngón tay cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Cố Ngôn Sâm.

Phòng khách rất yên tĩnh.

Cố Ngôn Sâm cúi đầu nhìn cậu, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Thẩm Quân Từ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình hình như đang tăng lên, trái tim đập trong lồng ngực càng lúc càng nhanh.

Ở khoảng cách gần như vậy, cậu có chút sợ hãi khi nhìn vào mắt Cố Ngôn Sâm.

Cố Ngôn Sâm dán vào tai cậu hỏi: “Pháp y Thẩm, có phải cậu có chuyện gì gạt tôi không?”

Căn phòng nhất thời vô cùng yên tĩnh, giọng nói của hắn hơi từ tính, không phải loại nghiêm khắc khi bức cung lấy lời khai, mà là một loại lạnh nhạt nhìn thấu mọi chuyện.

Thẩm Quân Từ cdừng lại và giả vờ không hiểu: “Gì cơ?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Có đôi khi tôi cảm thấy cậu không giống một pháp y.”

Thẩm Quân Từ hỏi: “Vậy anh cảm thấy tôi giống gì?”

Cố Ngôn Sâm nhìn chằm chằm lông mi của cậu một lúc, sau đó híp mắt nói đùa: “Ý của tôi là, tôi hoài nghi cậu không phải là pháp y, thật ra là bác sĩ, cho nên mới có thể thuần thục như vậy.”

Hắn cố ý dán vào bên tai Thẩm Quân Từ nói chuyện, Thẩm Quân Từ vẫn cúi đầu như cũ, lỗ tai dần dần đỏ lên.

“Pháp y và bác sĩ có mối liên hệ với nhau.” Pháp y Thẩm nói chuyện, ngón tay thon dài linh hoạt thắt một cái nơ lớn bên hông Cố Ngôn Sâm.

Cố Ngôn Sâm: “…” Hắn nhẹ nhàng khép quần áo lại.

Pháp y Thẩm đứng dậy nói: “Tôi về đây.”

Chờ Thẩm Quân rời đi, Cố Ngôn Sâm cũng không vội dắt chó đi dạo.

Hắn với tay kéo ngăn kéo khóa mật mã dưới gầm bàn, từ trong đó rút ra một xấp tài liệu cũ.

“Cảnh giác với các tội phạm mới về việc làm dựa trên Internet” – Lịch Trọng Nam.

Sau khi biết được chân tướng về công ty vệ sinh, Cố Ngôn Sâm nghĩ ngay đến bài viết này, lại lật ra xem, thế nhưng phát hiện trong đó có rất nhiều điểm tương đồng.

Trong giới cảnh sát, không phải là không có người có tầm nhìn xa, chỉ là không ai chịu nghe lời những người này nói.

Cố Ngôn Sâm biết, trước đó trong cục cảnh sát còn có chuyện người chết ở Cục Điều Lâm, Lịch Trọng Nam chính là một trong số đó.

Khi đó chắc hẳn anh ta  đã phát hiện ra điều gì đó.

Cố Ngôn Sâm còn nhớ rõ hậu quả của bài viết này, cục trưởng Vương mắng Lịch Trọng Nam xối xả, nói anh ta lộng hành, nói nội dung bên đều là giả tưởng và bịa đặt, là đang biên soạn chuyện xưa, sẽ mang đến ấn tượng xấu cho lãnh đạo cấp trên, ảnh hưởng đến thành tích của cục thành phố.

Năm đó sau khi hắn đến đội hậu cần, còn gặp qua Lịch Trọng Nam hai lần, sau đó thì nghe nói anh ta rời khỏi cục cảnh sát.

Cố Ngôn Sâm đứt quang nghe được một ít hoàn cảnh của Lịch Trọng Nam, từ chức, mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác. Thậm chí có người còn nói anh ta biến chất, trở thành tội phạm tham nhũng.

Trong đại hội có người nhắc đến anh ta, khuôn mặt của cục trưởng Vương sau đó tối sầm lại, nói: “Tôi không muốn nghe thấy cái tên này một lần nào nữa.”

Vì thế mấy năm đó, Lịch Trọng Nam bèn trở thành người không thể nhắc tới trong cục thành phố.

Một đội trưởng trọng án từng uy phong lẫm liệt, nhiều lần phá được kỳ án, hóa ra lại là một anh hùng nửa đời người.

Ngón tay Cố Ngôn Sâm dừng một chút.

Thật trùng hợp, trong tên của Lịch Trọng Nam cũng có một chữ Nam.

Cố Ngôn Sâm đang lật xem, bỗng nhiên có điện thoại tới, là Bạch Mộng, giọng nói rất nhanh.

“Alo, đội trưởng Cố, tôi vừa nhận được tin tức, buổi tối Đinh Quân Nhiễm ở trong trại tạm giam bỗng nhiên miệng sùi bọt mép, bên đó gọi 120 đưa gã đi cấp cứu, kết quả gã trốn thoát trong bệnh viện …”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Người phụ trách trông coi đâu?”

Bạch Mộng nói, “Mấy tên cảnh sát canh gác đều bị đánh ngất xỉu, chờ những người đó tỉnh lại, phát hiện còng tay treo trên đầu giường.” Cô dừng lại nói tiếp, “Người không thấy đâu nữa.”

“Chắc chạy chưa xa đâu, phát lệnh truy nã, tìm mọi cách bắt lại. Không giết chết quản giáo chứng tỏ người này còn có chút lương tâm, coi như hắn chạy trốn, cũng chưa chạy được bao xa.”

Cúp điện thoại di động, Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên hiểu ra, người kế nhiệm mà ông chủ coi trọng nhất làm sao có thể có một kế hoạch sơ hở như vậy…

Có thể những sơ hở mà họ nghĩ là mọi thứ đã được thiết kế sẵn.

Đối với một người như Đinh Quân Nhiễm, trừ phi gã tự nguyện lưu lại nơi đó, trại tạm giam bình thường sao có thể nhốt được gã?

❁ ❁ ❁ 

Cách hắn một bức tường, Thẩm Quân Từ đang dùng máy dự phòng nói chuyện với ai đó.

“Tiến độ hiện tại khá suôn sẻ. Tôi đã có một số thông tin chi tiết ở đây, tôi sẽ tổng hợp và gửi sau.”

“Tôi nghi, nếu hắn có động tác khác, cũng chỉ trong hai ngày này.”

Đang nói tới đây, cậu phát hiện điện thoại di động kêu bíp một tiếng, Thẩm Quân Từ xem tin tức trong nhóm một chút, trong giọng nói có loại ngữ khí không ngoài dự đoán.

“Quả nhiên, chạy rồi.”