Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 2 - Chương 27




———Editor: Mèo————-

◎ Một hư ảnh xuất hiện trước mắt cậu. ◎

Hơn 5 giờ chiều, tại chỗ ngồi cạnh cửa hàng sửa xe.

Cao Hiên rốt cuộc cũng chịu nói quan hệ giữa hắn và Từ Nhã Bồi.

“Nói chính xác thì tôi không được coi là bạn trai của Từ Nhã Bồi, thậm chí em ấy rất ít khi đồng ý hẹn hò với tôi, chỉ thỉnh thoàng cùng nhau nói chuyện phiếm. Có lần tôi mời em ấy đi ăn tối, lúc vào nhà hàng, tôi vừa nắm tay đã bị Từ Nhã Bồi hất ra, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.”

“Lúc em ấy hẹn hò với tôi còn nhắn tin cùng người đàn ông khác, lúc ấy tôi bèn thông suốt.”

Nói đến đây, Cao Hiên cười chua chát: “Nói thế nào nhỉ, tôi cũng chỉ là lốp xe dự phòng? Một con diều? Hay là một con cá nhỏ trong cả ao cá của em ấy? Tôi lúc đó vì quá yêu em ấy, nên em ấy nói gì cũng tin, còn thắt lưng buộc bụng mời em ấy ăn cơm, tặng em ấy những món quà đắt tiền. Nhưng anh nói xem, em ấy làm sao có thể cùng tôi bỏ trốn cơ chứ?”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vậy tại sao cô ấy còn muốn kết bạn với cậu, còn nói chuyện với mẹ về anh?”

Cao Hiên nói: “Em ấy chỉ đang lợi dụng tôi như một thứ để chống đối, trả thù người trong nhà thôi, bởi vì tôi là sự trái ngược hoàn toàn so với những gì mẹ em ấy đã dạy. Ở bên cạnh tôi có thể khiến mẹ em ấy tức giận phát điên. Em ấy nói muốn bỏ trốn với tôi chắc cũng do giận mẹ thôi.”

“Cô ấy còn nói gì thêm với cậu không?” Lục Anh hỏi lại.

Cao Hiên ngập ngừng:; “Tôi không biết nhiều chuyện đâu, em ấy chỉ nó với tôi mấy chuyện này thôi…”

Cố Ngôn Sâm nói: “Không sao cả, không cần biết chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần nói cho chúng tôi biết sự thật là được. Anh nói cả nhà cô ấy đều có bệnh là ý gì?”

Cao Hiên lúc này mới mở miệng nói: “Mặc dù thành tích của tôi khá kém, nhưng gia đình lại khá tốt. Tôi chưa bao giờ thấy một gia đình như vậy, mối quan hệ giữa các thành viên trong nhà không giống như ruột thịt mà giống kẻ thù của nhau hơn. Làm tất cả mọi chuyện cũng đều vì muốn làm tổn thương người khác. Em ấy là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi, nhưng lại bỏ học để làm giáo viên mầm non, làm vậy cũng chỉ vì muốn chống đối lại mẹ.”

Hắn suy nghĩ một lúc rồi đưa ra thêm một vài ví dụ: “Còn mẹ em ấy là người có tính thích kiểm soát, luôn bắt con gái mình phải nghe lời. Cuối cùng thì lại phản tác dụng.”

Cố Ngôn Sâm nghĩ lại những lời Đường Lộ nói lúc trước, Đường Lộ nói do thời kì phản nghịch của con gái đến muộn, nhưng hình như cũng hơn phản nghịch một chút, còn mang theo chút bạo lực.

Cố ấy dùng hành vi của mình phản kháng lại sự áp đặt của mẹ, không muốn sống một cuộc đời do người khác dàn xếp.

Cao Hiên nhớ lại một lúc rồi tiếp tục kể: “Có lần Từ Nhã Bồi phàn nàn với tôi, khi em ấy còn nhỏ, mẹ đăng kí cho em ấy rất nhiều lớp học, bắt em ấy học những thứ em ấy không thích, chẳng hạn như ca hát, khiêu vũ, đánh đàn, chiếm toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của em ấy. Nhưng những thứ ấy cũng không phải vì để phát triển năng khiếu của em ấy, mẹ em ấy cũng chẳng quan tâm em ấy có thích hay không, cũng không để em ấy đi thi, chứ đừng nói là theo con đường nghệ thuật, học những thứ đó chỉ để em ấy biểu diễn trước mặt bà con họ hàng.”

“Mỗi dịp Tết đến, em ấy cảm thấy mình như một con rối, ngượng ngùng biểu diễn với em gái trước mặt họ hàng. Mẹ em ấy còn ở trước mặt bọn họ nói mình nuôi hai đứa con gái vất vả ra sao, dùng hết tâm tư bồi dưỡng chúng nó, phải ngậm đắng nuốt cay như thế nào. Bà ấy đang thể hiện ra cái được gọi là tình mẫu tử lớn lao. Vở kịch đó được dàn dựng hết năm này qua năm khác, đến tận khi em ấy mười lăm tuổi, em ấy từ chối, bà ấy bèn nổi giận.”

Nghe đến đây, Cố Ngôn Sâm nghĩ đến những phát hiện của Thẩm Quân Từ lúc khám nghiệm tử thi, điều này đã giải thích cho sự biến hóa xương cốt của Từ Nhã Bồi, nhưng không biến hóa hết mà cái gì cũng chỉ có một nửa.

Anh giả bộ chưa nghe được thứ gì hữu ích, dùng biện pháp khích tướng để cho Cao Hiên nói tiếp: “Nhưng mà như vậy cũng đâu quá đáng lắm đâu, có lẽ chỉ là một phương pháp để cha mẹ bồi dưỡng con cái thôi.”

Cao Hiên tiếp tục nói: “Mẹ em ấy còn thường xuyên kích thích em ấy, không phải là mấy lời thô tục đâu, mà là mấy lời lẽ hạ thấp, chẳng hạn như ‘Ngay từ đầu lẽ ra tao không nên sinh ra mày’, ‘Nhìn con nhà người ta đi’, ‘Mẹ làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho con’, ‘Mày có xứng đáng với sô tiền tao bỏ ra không’. Thỉnh thoảng mẹ em ấy còn dùng bạo lực lạnh với em ấy, không thèm nói chuyện với em ấy trong một thời gian dài. Đồ đạc của em ấy thì tự tiện lấy, hoặc là tặng cho họ hàng thân thích khác, hoặc là cho đứa bé hàng xóm…”

Có rất nhiều chuyện nghe qua thì rất bình thường, nhưng dường như rất nhiều gia đình đều làm những chuyện này với con cái của họ.

Cố Ngôn Sâm nghĩ đến Đường Lộ.

Hà khắc, nghiêm túc, lý tính, mong muốn kiểm soát và tính công kích đều rất mạnh.

Đây thực sự có thể là những thứ bà ấy sẽ làm.

Anh tiếp túc nói: “Tính của Từ Nhã Bồi rất tốt sao?”

“Em ấy có rất nhiều chuyện đều giữ ở trong lòng, không nói với người khác. Sở dĩ có thể nói cho tôi biết chắc là cảm thấy bọn tôi không có khả năng. Tính cách của Từ Nhã Bồi có chút bướng bỉnh, nhưng so với em gái có lẽ vẫn tốt hơn một chút.” Nói đến đây, Cao Hiên hỏi Cố Ngôn Sâm, “Anh đã gặp em gái của em ấy chưa?”

Cố Ngôn Sâm lắc đầu: “Chưa gặp.”

Cao Hiên kể: “Tôi có gặp một lần, hôm đó là một nhóm bạn bè đi ăn cùng với nhau, em gái em ấy thoạt nhìn gầy yếu và trầm tĩnh, lúc bình thường thì vô cùng an tĩnh, kiệm lời, nhưng lần đó, có một người vô tình nói chị cậu trông dịu dàng hơn cậu, cô ấy đã ném ly xuống đất, rồi đeo cặp rời đi.”

“Sau này tôi nghe Từ Nhã Bồi nói, trước mặt em ấy, mẹ sẽ hạ thấp em ấy, khen em gái của em ấy, nhưng trước mặt em gái em ấy, bà ấy lại khen Từ Nhã Bồi rất giỏi. Vì vậy, quan hệ giữa hai chị em bọn họ cũng không được hòa hợp lắm.”

Nghe vậy, Lục anh thở dài, tỏ vẻ khó kiểu: “Người mẹ này, bà ta đang cố chấm ngòi li gián giữa các con của mình để làm gì vậy?”

“Tôi cũng cảm thấy lạ.” Nói đến đây, Cao Hiên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Còn có, anh có thể không tin được đâu? Từ Nhã Bồi đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng mẹ của em ấy vẫn đột xuất vào kiểm tra phòng, còn tùy tiện xem điện thoại, quần áo, máy tính của em ấy, lúc đầu là do mẹ em ấy nhìn thấy tin nhắn của tôi với em ấy, tức giận đi chất vấn ẻm. Bây giờ nghĩ lại, chắc là từ lúc đó, Từ Nhã Bồi cảm thấy có thể lợi dụng tôi để chọc tức mẹ em ấy.”

Cố Ngôn Sâm nghe vậy, lại nói: “Trước khi Từ Nhã Bồi mất tích, lần cuối cùng cậu nhìn thấy cô ấy là khi nào?”

“Cao Hiên lật xem lại lịch sử trò chuyện: “Chắc là cuối tháng 5 năm ngoái, em ấy nói em ấy sắp tiết kiệm đủ tiền, muốn chuyển ra ngoài, sau đó là xin việc, chuẩn bị chuyển sang nhà trẻ khác thì mất liên lạc.”

Cố Ngôn Sâm lật xem nhật ký liên lạc của Cao Hiên.

Quả nhiên, sau tháng Bảy, Từ Nhã Bồi không còn liên lạc với hắn.

Trò chuyện đến đây, Cao Hiện lại hỏi: “Em ấy…chết như thế nào vậy? Có đau đớn không?”

Cố Ngôn Sâm không nói gì.

Lục Anh thấy vấn đề này rất khó trả lời, suy xét một chút rồi nói với Cao Hiên: “Cô ấy bị nhốt trong một căn phòng rất lâu, đến lúc chết vẫn không thể rời khỏi đó.”

Cao Hiên sững sờ một lúc, sau đó cúi đầu, vành mắt càng đỏ: “Tôi có thể nói lời từ biệt với em ấy không?”

Lục Anh nói: “Di thể sau khi điều tra xong sẽ được bàn giao cho người nhà.”

Cậu ta cảm thấy, Đường Lộ hẳn sẽ không hoan nghênh Cao Hiến đến.

Toàn bộ quá trình dò hỏi đều diễn ra suôn sẻ.

Trước khi đi, Lục Anh hỏi thêm một ít chi tiết, dặn dò Cao Hiên không nên đến các thành phố khác trong thời gian gần đây.

Lục Anh nhắc nhở: “Lần say đừng cụp điện thoại của cảnh sát.”

“Lấy hết dũng khí ra tôi cũng không dám.” Cao Hiên xua tay nói, “Trước khi tôi cảm thấy nếu không nhắc đến sẽ không buồn, hiện giờ nói được ra, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.”

Khi hai người quay trở lại xe, Cố Ngôn Sâm cảm thấy hình tượng Từ Nhã Bồi ở trong đầu anh đã phong phú thêm rất nhiều, cô gái đó không còn là một thây khô ở trong căn phòng trống đó nữa.

Cô ấy cũng không còn giống như ma nơ canh mà những người bạn kia mô tả, mà có bản tính của riêng mình.

Lục Anh lái xe ra khỏi xưởng: “Đội trưởng Cổ, bước tiếp theo là gì?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Còn phả tra Đường Lộ và Từ Tử Nguyệt.” Sau đó anh nhìn thời gian, “Đã muộn vậy rồi, chúng ta đi ăn chút gì đã, tôi mời.”

Ngay khi Lục Anh vừa lái xe rời khỏi con phố kia, Bạch Mộng đã gọi cho Cố Ngôn Sâm.

“Đội trưởng Cố, anh nói tôi để ý Từ Tử Nguyệt phải không? Xảy ra chút chuyện. Cô ấy đăng một cái Weibo từ biêt, tôi thông qua định vị trên điện thoại, phát hiện ra cô ấy rời khỏi trường học, sau đó một mình đến bờ sông… Tôi gọi cho cô ấy, có lẽ để chế độ im lặng, không có ai nghe máy.”

Bạch Mộng vừa nói vừa gửi một ít ảnh chụp màn hình trong nhóm, tín hiệu theo dõi trên màn hình điện thoại của Từ Tử Nguyệt đang hướng về phía trước.

Đã hơn một năm, đên bây giờ cô mới biết được chị gái mình chết rồi, lúc này nếu không ở trường học thì chắc chắc cũng không về nhà. Đăng một tin Weibo kì quáy, lại bất thường mà đến bờ sông, chỉ có một khả năng, chính là muốn tự tử.

Lục Anh nhíu mày: “Không phải là em gái giết chị, giờ chuyện bại lộ, muốn…”

Thích Nhất An hỏi: “Chúng ta có ai đi cứu cô ấy không? Cô ấy có khả năng là hung thủ…”

Bạch Mộng nói: “Cho dù có phải hung thủ hay không, người nhất định phải cứu, cậu đừng quên thân phận của mình, chúng ta mặc chính là đồng phục cảnh sát đó!”

Thẩm Quân Từ trả lời: “Nếu cô ấy không phải là hung thủ, cũng không nên vì vậy mà chết, nếu cô ấy là hung thủ, muốn trốn tránh trách nhiệm hình sự thì đây cũng quá hời cho cô ta rồi, cô ta không được phép chết như vậy.”

“Cầu Tân Lộ!” Cố Ngôn Sâm nhìn lướt qua nói, “Chúng ta phải đến càng nhanh càng tốt, Bạch Mọng, cô liên hệ với đội cảnh sát hình sự ở khu vực gần đó. Có ba cây cầu trên sông Tân Hà, không thông với nhau, phải phái đủ người người xuống, nhất định phải tìm được Từ Tử Nguyệt.”

Cố Ngôn Sâm gọi cho phó cục trưởng Đổng, cục trưởng Đổng cũng bị dọa sợ sở, mở một loạt đèn xanh, dặn dò bọn họ nhất định phải tìm được người.

Bạch Mộng đã gửi ảnh thân phận của Từ Tử Nguyệt ở trong nhóm.

Thẩm Quân Từ nói: “Vào tài khoản cá nhân của cô ta tìm hai ảnh đời thường. Ảnh chụp trên chứng minh nhân dân có thể khác so với ngoài đời, có khả năng không tìm được đâu.”

Bạch Mộng xem qua, thấy ảnh căn cước chụp Từ Tử Nguyệt khi 18 tuổi, người ta đều nói, con gái sau 18 đều đổi mặt, hiện tại Từ Tử Nguyệt đã 23 tuổi, rất có thể khác với trên ảnh.

Cô vội vàng vào tài khoản xã hội của Từ Tử Nguyệt tìm ra hai tấm hình, Bạch Mộng gửi ảnh trong nhóm, nhịn không được cà khịa: “Hình trên tài khoản cũng không được, mẹ nó PS đến mẹ cũng không nhận ra, sao mà mọi người nhận được?”

Cô dành thời gian tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được ảnh đời thường của Từ Tử Nguyệt trong đống ảnh chụp với bạn bè, lúc này mới gửi lại trong nhóm.

Trong nhóm rối ren một lúc, Thẩm Quân Từ ngồi ở bàn cũng đứng dậy, do dự mở ngăn kéo ra, lấy một chiếc điện thoại di động dự phòng, gọi vào một dãy số: “Alo, tôi muốn tìm vị trí cụ thể của một người…”

Đối phương hình như đang nói gì đó.

Thẩm Quân Từ lại nói: “Tôi sẽ gửi cho cậu số điện thoại di động, với lại thông tin và ảnh chụp chi tiết, không cần biết cậu dùng máy bay không người lái hay máy bay giám sát, cái tôi cần là kết quả nhanh nhất.”

*

Ban đêm, dòng người và xe cộ qua lại trên cầu Tân Lộ không ít.

Tân Hà là một trong những con sông chính của thành phố Tân Viễn, toàn bộ con sông đều đi qua Tân Viễn, chia thành phố làm hai nửa, trung tâm thành phố Tân Viễn được xây dược dọc theo hai bên bờ sông Tân Hà.

Cầu Tân Lộ bắc qua sông Tân Hà được xây dựng cách đây 30 năm. Toàn bộ cầu là một chỉnh thể, nhưng được chia làm ba đường, một cầu chính, hai cầu phụ bố trí hai bên trái phải. Cây cầu dài hơn 600 mét.

Cầu chính rộng 40 mét, cầu phụ cũng rộng hơn 20 mét.

Lúc náy trên cầu phụ bên phải.

Từ Tử Nguyệt vừa đi vừa khóc.

Cô đi cả một chặng đường dài vô định, đến khi đi đến giữa cầu, những cảnh tượng hơn 20 năm qua cứ hiện lên trong tâm trí cô, ý niệm trong lòng ngày càng lớn.

Đôi mắt cô sưng lên vì khóc, những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má, trong làn nước mắt mơ hồ, những chiếc xe qua lại biến thành từng bóng mờ mang theo ánh đèn hư ảo.

Từ Tử Nguyệt cuối cùng cũng dừng lại, trèo qua lan can bảo hộ hơn một mét.

Treo qua lan can vô cùng dễ dàng.

Lúc này, trước mặt cô chỉ còn sót lại một lan cao cao hơn một mét năm một tí.

Từ Tử Nguyệt cúi đầu, nhìn dòng sông chảy xiết ở dưới chân, vươn tay năm lấy lan can sắt, trèo lên trên.

Cơ thể của cô đã đứng trên chỗ cao, sau đó từ từ nghiêng về phía trước…

Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng cô: “Từ Tử Nguyệt?”

Cô gái dừng lại, quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đang đứng sau lưng mình.

Hắn mặc đồ đen đứng trong bóng tối, khuôn mặt thanh tú, lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng.

Nếu là bình thường, cô sẽ nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt này thêm vài lần nữa, nhưng hiện tại, Từ Tử Nguyệt không có tâm trạng. Cô cảm thấy có lẽ mình từng thấy hắn, nhưng lúc đó cô ấy vẫn đang khóc, không để ý đến người xung quanh, người đàn ông này có lẽ đã theo cô một đoạn.

“Đã xảy ra chuyện gì, cô có thể nói cho tôi biết được không?” Người đàn ông hỏi cô.

Từ Tử Nguyệt nhìn hắn một cái rồi quay đầu đi, trên mặt không có biểu cảm gì, lúc này chỉ muốn nhảy xuống, không ai có thể lay chuyển được cô.

Người đàn ông tiến lên trước một bước, dường như muốn cản cô lại: “Vì chuyện của chị gái sao?”

Đây vốn là một câu hỏi rất bình thường.

Nhưng vừa nghe đến hai chữ “chị gái”, Từ Tử Nguyệt đột nhiên nóng nảy.

“Tôi hận chị ấy, tất cả đều do chị ấy, đều do chị ấy khiến cho cuộc đời tôi trở nên như bây giờ!” Cô khóc lớn.

Người đến là Thẩm Quân Từ, sau khi nhận được thông tin, cậu bắt taxi đến khu vực lân cận để tìm. Sau đó cậu nhận ra Từ Tử Nguyệt trong đám đông, đi theo cô ấy đến tận đây.

Vừa rồi cậu đã gửi vị trí và tình hình cụ thể trong nhóm, nhưng lực lượng cảnh sát vẫn đang bị phân tán, những người khác không đuổi đến kịp.

Thẩm Quân Từ cố gắng ổn định cảm xúc của Từ Tử Nguyệt, kéo dài thời gina: “Được, chúng ta không nói đến chuyện đó nữa, em có thể nói cho tôi biết những chuyện khác được không? Em học ở đâu? Có bạn thân không?”

“Anh… Anh không biết tôi sống như thế nào đâu, tôi rất hận chị ấy! Tôi hận bọn họ. Tôi cũng hận mẹ…” Từ Tử Nguyệt nói năng lộn xộn, sau đó bỗng nhiên mở to hai mắt, nháy mắt sụp đổ.

Cô lẩm bẩm: “Là tôi, là tôi giết chị ấy. Chị ấy chết rồi, bị người khác tìm thấy, mà tôi hiện tại, cũng xong rồi…”

Khi nói đến đây, cô thả tay ta, cả người từ trên cầu rơi xuống.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Thẩm Quân Từ phi đến, vươn tay qua khỏi vòng bảo hộ thứ nhất, lại cố gắng vương dài hơn.

Sau đó vào thời khắc nghìn cân treo sợ tóc, túm được cô gái đang rơi xuống.

Trọng lượng của một người ngay lập tức đổ dồn vào cánh tay.

Thẩm Quân Từ dùng sức muốn kéo cô gái lên.

Nhưng ngay lúc đó, cậu đột nhiên cảm thấy vết thương cũ ở ngực nhói lên.

Như thể một lưỡi dao sắc bén cắt mở khoang ngực, trái tim bật ra máu, sau đó là một trận tim đập nhanh.

Bùm, bùm…

Cùng với nhịp tim, một hư ảnh xuất hiện trước mắt cậu.

Trên trán Thẩm Quân Từ lập tức xuất ta một tầng mồ hô lạnh, thân thể hoàn toàn thoát lực, hai mắt tối sầm lại.

Từ Tử Nguyệt không ngừng trượt xuống, thân thể cậu cũng mất đi thăng bằng…