Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 1 - Chương 16




Buổi chiều, khu đất trống trên bờ sông.

Thẩm Quân Từ đeo khẩu trang và bao tay cẩn thận rồi cúi xuống quan sát thi thể nằm dưới đất.

Thi thể vừa mới thu được là lúc mang theo nhiều thông tin nhất, dần dà dấu vết trên đó sẽ biến mất theo thời gian.

Quan sát tình trạng bên ngoài thi thể và tiến hành lập biên bản hiện trường là trình tự quan trọng khi pháp y làm việc. Hơn nữa còn phải vừa khám nghiệm vừa ghi chép, phải tránh hết sức việc bổ sung dựa vào trí nhớ.

Vì đã ngâm nước hai ngày nên thi thể Phương Chính Vinh đã có màu trắng ởn, đầu tóc bù xù, bụng hơi trướng, thi thể phù nề, ông ta mặc một bộ đồ câu cá, trong lúc vớt xác thì giày rớt mất, chỉ còn lại một chiếc.

“Thi thể nam, khoảng năm mươi lăm tuổi, cao 1m75, nặng khoảng 75kg, tóc dài bảy phân, chân dài 31cm, thi thể gần như hoàn toàn nguyên vẹn, mức độ thối rữa vừa phải…”

Thẩm Quân Từ nghiêm túc tỉ mỉ khám nghiệm chi tiết thi thể.

Sau đó anh bước lên một bước, dùng giọng trầm phân tích: “Thi thể sưng vù, da nhợt nhạt, có ít nấm bọt sùi ra ở miệng và mũi. Đã xuất hiện thối rữa lưới tĩnh mạch, phần tay xuất hiện lột găng tay, biểu bì và trung bì tách rời, đã bắt đầu trắng nhợt và trương to.”

Lột găng tay là một hiện tượng, thường sẽ rõ ràng sau khi thi thể ngâm trong nước bốn mươi tám giờ, ngâm trong nước một đến hai tuần thì lớp da sẽ bị bong, lột ra từng mảng giống như lột găng.

Cho nên suy đoán rằng thời gian tử vong vào khoảng hai ngày trước, điều này cũng khớp với thời gian báo án.

Thích Nhất An cầm máy ảnh bắt đầu chụp ảnh, Thẩm Quân Từ nhắc nhở cậu: “Nhớ phải nhìn đặc điểm của răng, quan sát xem có vết bớt trên người không nữa.”

Thi thể bị đánh lên lật xuống nhiều lần như thế, miệng hơi loe, mùi hôi thối của thi thể thối rữa phả vào mặt.

Thích Nhất An bị sặc đến ho khan vài tiếng, mà Thẩm Quân Từ bên cạnh lại không hề có phản ứng.

Có kiểu thi thể nào mà Thẩm Quân Từ chưa từng thấy?

Toàn bộ xác thối, xác chết trương phình, thi thể tượng sáp, rữa còn xương trắng, hay hài cốt thối rữa nặng nề đặt trước mặt thì anh cũng không nhíu mày lấy một cái. Cho dù hoàn cảnh buồn nôn cỡ nào, chỉ cần tắm rửa xong là có thể sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Lúc này, Cố Ngôn Sâm bước đến.

Hắn đã làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, đã tiếp xúc với không ít pháp y.

Những pháp y mới vào nghề vẫn có thể nhìn ra vẻ sợ hãi, giống như Thích Nhất An phía trước chẳng hạn, kiểu gì cũng luống cuống tay chân, cho dù có đối diện với nhiều thi thể chăng nữa thì sự sợ hãi ấy như thể in sâu vào xương tủy, phải rèn luyện nhiều năm mới có thể loại bỏ hoàn toàn.

Pháp y lão luyện thì đã quen với việc nhìn sinh nhìn tử, đối diện với xác chết kiểu gì cũng có thể không lung lay, có khi còn trò chuyện vui vẻ bên cạnh đống người chết, ăn óc heo luộc sau khi giải phẫu thi thể xong.

Nhưng Thẩm Quân Từ không giống bọn họ.

Bình thường Thẩm Quân Từ đều mang vẻ mặt lạnh tanh hờ hững, dường như bình thản khi đối mặt với tất cả mọi thứ, nhưng lúc nhìn vào thi thể, anh sẽ thay thế biểu cảm ấy bằng một loại chuyên chú, giống như đôi mắt chỉ chứa mỗi thi thể trước mặt.

Cố Ngôn Sâm đứng bên cạnh một hồi, lên tiếng hỏi Thẩm Quân Từ: “Tình trạng thi thể thế nào? Có thể kết luận là chết đuối không?”

Thẩm Quân Từ cẩn thận trả lời: “Phán đoán là chết đuối dựa vào vẻ ngoài thì không sai, nhưng để an toàn thì vẫn để khám nghiệm tử thi xong rồi hẵng kết luận.”

Sau đó anh liếc nhìn thi thể, hơi chau mày lại.

Cố Ngôn Sâm nhạy cảm bắt được vẻ mặt của anh: “Sao vậy? Có vấn đề à?”

Thẩm Quân Từ nói: “Thi thể này không đúng lắm, quá sạch sẽ.”

Người chết đuối bình thường sẽ giãy dụa kịch liệt trước khi chết, miệng mũi xuất hiện nấm bọt, lại được xưng là bọt cua, là bọt biển trắng nhỏ giống như cục bông trắng lấp kín miệng mũi được hình thành từ không khí, nước và chất nhầy do tác động co thắt kịch liệt của các cơ hô hấp.

Đám bọt biển này sẽ cùng với bùn cát và thuỷ tảo xuất hiện ở lỗ mũi hay trong miệng, nhưng hiện giờ, miệng mũi của Phương Chính Vinh chỉ có bọt biển, nhìn vào số lượng còn hơi ít.

Ngoài ra, phần lớn người chết đuối sẽ túm lấy vài cây rong rêu hay nhánh cây bùn đất các loại trong tay, rất nhiều bùn đất giắt kẽ vào móng tay, thế nhưng hai tay của cái xác này lại tương đối sạch sẽ.

Mặc dù thi thể ngâm nước hai ngày nhưng trông cực kỳ hoàn chỉnh, gần như không có quá nhiều vết thương.

Thẩm Quân Từ suy nghĩ một lát lại nói: “Không thể loại trừ khả năng rơi xuống nước khi hôn mê hoặc sắp chết.”

Sau khi nghe xong, Cố Ngôn Sâm để Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An nhanh chóng chở thi thể về Cục Cảnh sát thành phố.

Bên này đã xử lý xong, Đội trưởng Tào chủ động nói: “Em dẫn anh đi gặp người nhà chút nhé?”

Khu biệt thự ở hạ lưu sông, cách vị trí vớt xác không xa lắm.

Hai người đi đến khu biệt thự đó, có giúp việc tới mở cửa.

Điện thoại của Đội trưởng Tào bỗng vang lên, anh ta nhìn điện thoại rồi nói: “Cục gọi đến, Đội trưởng Cố chờ em một lát.”

Một mình Cố Ngôn Sâm bước vào, vừa đặt chân vào đã trông thấy một bức tường hình động vật thuỷ sinh khổng lồ làm bình phong ở cổng, đó là một bức tường pha lê trong suốt, bên trong có đủ loại cá to nhỏ, nước được nhuộm thành màu xanh lam, bên trong còn được tạo thành môi trường dưới nước, nuôi các loại cây rong, làm đình đài lầu các cầu kiều và hòn non bộ.

Đội trưởng Tào đang nghe điện thoại, Cố Ngôn Sâm đứng bên tường thuỷ sinh ngẩng đầu nhìn xem, trong bể cá có vài con cá chép, cũng có một vài loại cá nước ngọt thông thường, cá trích cá mè phổ thông, chắc là Phương Chính Vinh câu được từ ngư trường.

Đây cũng là một thế giới dưới nước cỡ nhỏ.

Hẳn là thường xuyên có người quét dọn, nước trong bể được chỉnh thành màu lam nhạt, lộ vẻ tĩnh mịch sâu xa.

Bỗng có giọng nói vang lên trong phòng khách: “Bầy cá này là của Phương tổng nuôi, con người ông ấy, thích nước đến dại, thích cả cá trong nước.”

Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu, nhìn thấy một người đang đi tới từ phía đối diện xuyên qua bể thuỷ sinh.

Người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi, đeo kính, trông nho nhã lịch thiệp, cất lời tự giới thiệu: “Tôi tên là Chung Chí Thuần, là trợ lý của Phương Chính Vinh.”

Nghe thấy cái tên này, Cố Ngôn Sâm như có điều suy nghĩ, chỉ gật đầu coi như đáp lại.

Chung Chí Thuần cũng mỉm cười nhìn hắn, không nói thêm điều gì.

Lúc này, Đội trưởng Tào bước đến sau khi gọi điện thoại xong, mở miệng nói: “Chung tổng chớ khiêm tốn, có ai không biết chú là cánh tay đắc lực của Phương tổng, là nửa giang sơn của tập đoàn Chính Vinh.”

Chung Chí Thuần đưa bọn họ vào, sau đó có hai người đi từ trên lầu xuống, cả hai đều ba mươi tuổi có lẻ, một người phụ nữ xinh đẹp mặc cả bộ đồ đen còn vương nước mắt trên mặt và một người con trai trẻ tuổi cao ráo.

Hai người gần như xuống lầu cùng lúc, lại cùng ăn ý giãn ra vài mét, ánh mắt cũng không giao nhau.

Cố Ngôn Sâm biết, hai người này hẳn là cô vợ Lam Khiết và con trai Phương Gia Lương của Phương Chính Vinh.

Mặc dù đây chỉ là biệt thự nghỉ dưỡng, thế nhưng rất hoành tráng, phòng khách đã rộng hơn một trăm mét vuông, bày biện ghế sô pha nhập khẩu từ Ý.

Ba người có mặt đầy đủ, Cố Ngôn Sâm tự giới thiệu đơn giản, sau đó trưng cầu ý kiến người nhà rồi yêu cầu ký tên vào đơn đồng ý khám nghiệm tử thi.

Lam Khiết không nói gì, đơn đồng ý đưa tới thì ký.

Sau đó, Cố Ngôn Sâm với Đội trưởng Tào và các nhân viên cảnh sát cấp dưới lần lượt gọi bọn họ vào phòng sách, hỏi kỹ càng về những chuyện xảy ra vào hôm Phương Chính Vinh gặp nạn.

Người đầu tiên được gọi vào là con trai Phương Gia Lương của Phương Chính Vinh, căn cứ vào khẩu cung của Phương Gia Lương thì hôm đó Phương Chính Vinh nói rằng buổi chiều muốn câu cá, ăn cơm trưa xong thì ra ngoài luôn.

Buổi chiều anh ta vẫn luôn xử lý công việc bằng máy tính trong phòng làm việc.

Đến bữa tối phát hiện ba mình chưa về nên lái xe ra ngoài tìm một vòng nhưng mãi vẫn không tìm được, lúc này mới báo cảnh sát.

Tiếp đó Cố Ngôn Sâm cũng không sốt ruột lắm, bắt đầu hỏi rất nhiều những câu hỏi không liên quan.

Phương Gia Lương biết gì nói nấy, chỉ có lúc hỏi đến cô mẹ kế Lam Khiết của anh ta thì mới ít trả lời.

Cố Ngôn Sâm thấy vậy, thế là tóm chặt đến vấn đề liên quan đến Lam Khiết không chịu buông: “Tôi thấy trên mạng nói là trước đó anh đã quen với Lam Khiết?”

Bị ép hỏi, Phương Gia Lương mới trả lời đơn giản: “Từng gặp ngay trong tiệc tư nhân.”

Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Tôi nghe nói ba anh qua lại với Lam Khiết trước khi mẹ anh qua đời?” Thậm chí trên mạng còn đồn đãi, nói rằng bà vợ cả bị bồ nhí mò đến nhà chọc tức mới dẫn đến qua đời vì ung thư vú.

Phương Gia Lương nhíu mày: “Tôi không thích cô ta, nhưng việc này không liên quan gì đến việc ba tôi qua đời.”

Người thứ hai bị gọi vào là Chung Chí Thuần, ông ta nói rằng xế chiều hôm đó có ra ngoài, nói là đến công ty con cách đây không xa để xử lý công việc, người trong công ty là nhân chứng.

Cố Ngôn Sâm tra được Chung Chí Thuần gọi cho Phương Chính Vinh một cú điện thoại vào hai giờ chiều, thời gian trò chuyện khoảng hơn một phút.

Chung Chí Thuần thản nhiên thừa nhận: “Là tôi gọi, báo cho ông ấy chút chuyện của công ty.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Chú quen Phương tổng rất lâu rồi phải không?”

Chung Chí Thuần nói: “Chúng tôi là bạn thân, từ nhỏ đã học cùng một thị trấn.”

Cố Ngôn Sâm lại hỏi: “Vậy là chú phụ tá ông chủ Phương cùng nhau lập nghiệp?”

Chung Chí Thuần gật đầu: “Cũng mấy chục năm rồi.”

Cố Ngôn Sâm tiếp tục: “Cho đến giờ, gia sản của Phương tổng gấp chú mấy chục ngàn lần.”

Chung Chí Thuần bật cười: “Nói ra thì… nhìn lên đâu có kém ai, Phương tổng không tệ với tôi, con người của tôi ấy à, không tham gì nhiều.”

Lúc này Cố Ngôn Sâm mới chuyển hướng, hàn huyên với ông ta nửa tiếng đồng hồ.

Người thứ ba là Lam Khiết, cô ta nói mình cảm thấy không khỏe lúc ăn trưa, buổi chiều chỉ nằm ngủ.

Cố Ngôn Sâm hỏi về cuộc sống sau khi cưới của Lam Khiết, còn hỏi về một vài tin đồn trên phố lúc cô ta trình diễn lần đầu tiên.

Đến cuối cùng, Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi thấy trên mạng đồn rằng em họ của chị cũng nhậm chức ở tập đoàn Chính Vinh.”

Lam Khiết nói: “Trăm hay không bằng tay quen, có thân thích cậy nhờ nên tôi nhờ Chính Vinh sắp xếp công việc cho bọn họ thôi.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Cũng là lẽ thường.”

Xong việc, Lam Khiết lau khoé mắt rồi hỏi: “Lúc nào sẽ có kết quả? Giờ tôi chỉ thấy hoang mang, không biết nên xử lý hậu sự cho chồng tôi như thế nào.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Nếu mọi người phối hợp, chắc là có kết quả nhanh thôi.”

Hỏi xong bên này thì Bạch Mộng và Lục Anh cũng quay lại.

Ba người tránh những cảnh sát hình sự phân cục, đứng trò chuyện vài câu trong sân.

Bạch Mộng nói: “Bọn em thấy vài thứ đồ câu với mồi câu không dùng hết ở thượng lưu. Hiện trường không được giữ gìn lắm, dấu chân hơi loạn, chắc là của mấy người hỗ trợ cảnh sát phát hiện đầu tiên, không phát hiện dấu vết rơi xuống sông.”

Lục Anh cũng nói: “Có người gần đó nhìn thấy có người câu cá bên bờ sông vào hai giờ chiều, đến bốn giờ nhìn lại thì người đã không thấy tăm hơi.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Có thể xác định là Phương Chính Vinh không?”

“Tôi đã hỏi, nhưng người đó nói cách xa quá nên không thấy rõ mặt lắm, có điều nhìn vào quần áo và cách ăn mặc thì hẳn là đồ mà Phương Chính Vinh mặc hàng ngày. Bọn họ thấy Phương Chính Vinh ra câu cá đều tránh đến chỗ này.” Lục Anh nói đến đây lại nhớ ra điều gì, “Còn có người trong làng nói là nghe thấy có người cãi nhau ầm ĩ trên bờ đê vào hai ngày trước.”

Bạch Mộng cúi đầu suy tư chốc lát, nói: “Giúp việc và tài xế có việc ra ngoài một lát vào buổi chiều, đều không ở trong nhà, cũng có đầy đủ chứng cứ không có mặt. Xem ra ba người này lại càng đáng ngờ…”

Người bên phân cục rút lui trước, chân trời nhuộm màu ráng chiều.

Cảnh vật xung quanh biệt thự rất đẹp, tiếng nước chảy chim hót vọng đến từ phía xa xa.

Thu thập hoàn tất thông tin từ khắp phía, Cố Ngôn Sâm nói: “Hôm nay vậy là được rồi, rút thôi.”



Trong lúc các cảnh sát điều tra vụ án, xe vận chuyển thi thể đã đến Cục Cảnh sát.

Nhận được tin người nhà đồng ý giải phẫu, hai người Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An nhanh chóng thay quần áo giải phẫu rồi vào phòng giải phẫu.

Bọn họ đối diện với thi thể Phương Chính Vinh, mặc quần áo có vẻ na ná với bác sĩ, khẩu trang che mặt, đội mũ trên đầu, thế nhưng khác hẳn bác sĩ.

Bác sĩ trị bệnh cứu người, dưới dao của pháp y chỉ có người chết.

Không nhiều máu tươi, cũng không nghe được tiếng tim đập, không cần lo lắng người dưới dao xảy ra việc bất trắc, thứ mà bọn họ kiếm tìm là chân tướng liên quan đến cái chết.

Thước lá inox, kìm cắt xương, dao giải phẫu, kéo phẫu tích, tất cả công cụ xếp thành một hàng.

Thi thể tái nhợt nằm trên bàn giải phẫu, yên tĩnh im ắng.

Quạt hút mùi công suất lớn vang ong ong, dù có như thế thì vẫn có thể ngửi được mùi thi thể hôi thối nhàn nhạt.

Bất kể dáng vẻ như thế nào khi còn sống, xấu hay đẹp, già hay trẻ, cao quý hay thấp hèn, chết rồi cũng sẽ biến thành thi thể lạnh như băng.

Tất cả tài sản, phồn vinh hưng thịnh, tất cả những thứ tranh giành nâng niu trong suốt cuộc đời, đến lúc chết rồi cũng như hoá thành hư vô.

Giống như Phương Chính Vinh lúc này, lúc ông ta còn sống, tài sản vài trăm triệu, rực rỡ chói lòa, nhưng chờ đến khi chết rồi cũng không thể mang theo bất cứ thứ gì.

Lúc này, thi thể trước mặt bọn họ sưng phù, nhất là phần bụng, Phương Chính Vinh không thấp, nằm trên bàn giải phẫu bằng kim loại như một toà núi nhỏ nhô lên cao vút.

Trên người ông ta không có vết thương rõ ràng, chỉ có vài vết bầm trên đầu gối.

Xác chết đuối sẽ trôi theo dòng nước, hồ máu tử thi(1) nhợt nhạt.

(1) một dấu hiệu của thi thể đã chết, khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía

Thích Nhất An lắp xong thiết bị ghi hình, ghi chép toàn bộ quá trình.

Thẩm Quân Từ mổ chính tiến hành giải phẫu, hiện nay trên thế giới chủ yếu thông dụng 3 phương pháp mổ dao chính, loại thứ nhất là chữ Y, chia ra thành Y và Y ngược, loại thứ hai là mổ cong chữ T, loại thứ ba là mổ một đường thẳng tắp.

Phương pháp thường dùng trong nước là loại cuối cùng.

Thẩm Quân Từ cầm dao giải phẫu trong tay, vẻ mặt nghiêm túc cắt xuống dao đầu tiên, rạch mở da thịt.