Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 1 - Chương 13




Cục Cảnh sát Tân Thành.

Thích Nhất An cấp tốc nộp phần báo cáo tương quan đến phần di hài kia, bởi vì vẫn còn công việc tiếp theo cần hoàn thành nên cậu đã bàn giao lại cho Tống Thiển Thành.

Tiếp đó, Thích Nhất An để ý theo dõi vụ án này.

Sau khi xét nghiệm độc chất, bọn họ nhanh chóng xác nhận người chết không trúng độc.

Sau đó, căn cứ vào thời gian tử vong, đặc điểm xương của người chết, bọn họ lại tra ra được một cụ già mất tích vào năm ngoái.

Cụ già mắc chứng Alzheimer, lạc đường xong thì không rõ tung tích, người nhà dán vô số thông báo tìm người ở gần nhà, đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ.

Mọi người trong nhà đều ôm một tia hy vọng, hy vọng bà sẽ trở về nhà vào một ngày nào đó.

Nhưng không ai ngờ được bà lại đi vào trong núi ngay sau khi mất tích không lâu…

Mùa đông năm ấy, nhiệt độ giảm xuống đột ngột, cụ già núp ở nơi tránh gió trên núi, sau đó chết cóng trong núi vì tuyết lớn đổ sụp.

Sau đó lại bị thú dữ ăn thịt, bởi thế nên không ai tìm thấy.

Cảnh sát gọi điện thoại về, người nhà khó mà tiếp nhận sự thật trong thời gian ngắn.

Khi biết được nơi tìm thấy xương, người bạn già cao tuổi bỗng nghẹn ngào khóc rống: “Nơi đó có sân thượng, tầm nhìn phóng ra thành phố rất đẹp. Hồi còn trẻ, chúng tôi đã hứa sau này phải cùng lên núi ngắm pháo hoa… Thế nhưng dần dà công việc bận rộn, nuôi dưỡng con cái, cha mẹ ốm đau, đủ việc quấn người, chúng tôi không thể thực hiện được lời thề lúc trước…”

Làm rõ mọi chuyện, Thích Nhất An vô cùng thổn thức.

Về sau, chuyện này như gió tuồn ra ngoài không biết bắt nguồn từ đâu.

Kể từ khi truyền thông theo dõi làm phóng sự, rất nhiều người đều xúc động theo.

Nhất thời, từ một vụ án bình thường trở nên được tuyên truyền như một án lệ điển hình về sự phá án thần tốc của Cục Cảnh sát thành phố.

Nghe nói về chân tướng chuyện này, Cố Ngôn Sâm phăm phăm đi tới văn phòng pháp y, trực tiếp tìm đến Chủ nhiệm Lư rồi hỏi thẳng: “Chủ nhiệm Lư, nghe nói gần đây pháp y Thẩm giúp đỡ bên chú ghép một bộ xương.”

Lư Tồn không ngờ Cố Ngôn Sâm biết được, nghĩ cũng biết hắn muốn hỏi cái gì, thế là Chủ nhiệm Lư mỉm cười vờ ngớ ngẩn: “À, thì là pháp y bên chú bận không thở nổi nên nhờ Tiểu Thẩm giúp một tay.”

Cố Ngôn Sâm không nóng không vội, bình thản nói: “Hỗ trợ thì được, Cục Cảnh sát cũng có quy định của Cục Cảnh sát, mặc dù Thẩm Quân Từ là pháp y nhưng cơ sở thuộc về Đội Hình sự Đặc nhiệm của chúng cháu, sắp xếp làm việc như vậy không hợp với quy trình.”

Theo lý thuyết, dẫu gì Chủ nhiệm Lư cũng nên thông báo với hắn một câu, thế nhưng rõ ràng Lư Tồn đã bỏ qua bước này.

Lư Tồn nói: “Chú nhất thời nóng vội, chưa suy xét kỹ càng.”

Cố Ngôn Sâm còn nói: “Báo cáo khám nghiệm tử thi do Thích Nhất An hỗ trợ hoàn thành đúng không? Thế sao trên đó chỉ có chữ ký của Liễu Thù Vinh, Tống Thiển Thanh và chú mà không thấy của bọn họ?”

Pháp y Liễu ở một bên cúi đầu, giả như không nghe thấy.

Lư Tồn giải thích: “Cái này ấy à, lúc ấy pháp y Thẩm hỗ trợ ghép xương xong thì Thích Nhất An viết một phần báo cáo, sau đó việc phân tích và gửi xét nghiệm do pháp y Liễu và Tiểu Tống hoàn thành, đến lượt chú ký tên rồi nộp thẳng lên trên, chắc là quên mất.”

Cố Ngôn Sâm thản nhiên nói: “Cháu biết Chủ nhiệm Lư nhiều việc lỡ quên nên qua đây nhắc nhở một chút.”

Lư Tồn: “Chú sẽ bổ sung sau, thưởng cho vụ án này cũng không ít.”

Cố Ngôn Sâm đứng trong văn phòng châm biếm Chủ nhiệm Lư và Liễu Thù Vinh một hồi.

Thích Nhất An ngồi trong phòng làm việc sát bên nghe thấy loáng thoáng, không dám thở mạnh.

Thẩm Quân Từ uống trà, ngẩng đầu nhìn Thích Nhất An căng thẳng, hỏi cậu: “Cậu nói với Đội trưởng Cố?”

Thích Nhất An cuống quýt lắc đầu: “Không phải em, là Tống Thiển Thành khoác lác với bên hình sự.”

Nói đến phần cuối thì không khớp, cuối cùng khai ra Thẩm Quân Từ.

Vừa dứt lời thì nghe thấy văn phòng bên cạnh yên tĩnh lại, Thích Nhất An thở phào một hơi, còn chưa được mấy giây thì cửa phòng bên này đã bị Cố Ngôn Sâm đẩy ra.

Anh bước vào hỏi bọn họ: “Sao Chủ nhiệm Lư tìm các cậu làm việc mà không nói với tôi một tiếng?”

Thích Nhất An bị khí thế của hắn chèn ép, không dám trả lời.

Thẩm Quân Từ nói: “Việc nhỏ mà thôi, không cần thiết phải báo cáo, chúng tôi cũng rảnh rỗi không có gì làm.”

Cảm thấy bầu không khí không ổn lắm, Thích Nhất An vội vàng đội cái nồi này, luôn miệng nói: “Đội trưởng Cố, bọn em sẽ chú ý, sau này sẽ không…”

Cố Ngôn Sâm cắt lời: “Các cậu chớ có cảm thấy nơi này là Cục Cảnh sát thì ai cũng chí công vô tư. Hỗ trợ miễn phí thành thói, đến lúc ai cũng cảm thấy dễ bắt nạt, việc vớ vẩn lắt nhắt gì cũng ném cho các cậu, tới khi bình công xét thưởng lại thành công cốc.”

Cục Cảnh sát Tân Thành quá lớn, không giống với những địa phương nhỏ lẻ.

Nó cũng giống như chỗ làm việc của một công ty bình thường, có ganh tị, có gây sự, có lười biếng, có tranh công.

Cảnh sát và pháp y chỉ là nghề nghiệp của bọn họ, đã là người thì ai cũng ích kỷ, chẳng qua bọn họ có chừng mực, vả lại những tư lợi này thường không liên quan gì lắm đến việc có phải cảnh sát tốt hay pháp y giỏi hay không.

Thích Nhất An vội vàng nói: “Em hiểu ý của Đội trưởng Cố rồi ạ, chịu gì thì chịu việc gì phải chịu thiệt, đừng làm quả hồng mềm.”

Giọng điệu của Cố Ngôn Sâm dịu đi: “Các cậu cũng phải suy tính cho kế hoạch làm việc của mình, lúc nào tranh thủ thì phải tranh thủ, khó xử cứ nói với tôi một tiếng, tôi điều chỉnh lại giúp các cậu, những vụ án này còn liên quan đến việc điều chỉnh lương và xét cấp bậc của các cậu nữa.”

Thẩm Quân Từ thổi nguội trà trước mặt: “Cảm ơn Đội trưởng Cố, nhưng tôi không quan tâm những thứ này.”

Cố Ngôn Sâm nhìn về phía anh.

Thẩm Quân Từ đứng dậy, nói: “Đội trưởng Cố, phiền anh đi chỗ này một chút, tôi cho anh xem vài thứ.”

Thẩm Quân Từ dẫn Cố Ngôn Sâm đến dưới toà nhà pháp y, nơi này lạnh hơn trên tầng không ít.

Trong hành lang có ngọn đèn bị hỏng vẫn chưa kịp sửa, không đủ chiếu sáng cho cả hành lang khiến nó trông có vẻ âm u.

Bọn họ đi thẳng đến phòng nhận xác ở cuối đường.

Đây là bộ phận ít được chú ý trong Cục Cảnh sát thành phố, sau khi những cái xác được xác nhận danh tính, người nhà sẽ đến đây nhận về.

Phụ trách bộ phận trước đó đã chào hỏi Thẩm Quân Từ, nói rằng người nhà sẽ đến nhận xác vào khoảng hai giờ chiều, bây giờ vừa khéo hơn hai giờ, tính ra chắc đang làm thủ tục.

Phòng nhận xác có một cái bàn dài thượt màu xám, như dòng Vong Xuyên tách biệt âm dương hai đầu.

Ngoài bàn là thế giới người sống, trong bàn là chỗ tụ xương khô.

Thẩm Quân Từ khoanh tay, đứng ở cửa nhìn vào.

Cố Ngôn Sâm cũng nhìn vào theo anh.

Bên trong có vài bóng người.

Cố Ngôn Sâm nhận ra, đây là người nhà của cụ già trong vụ án vừa rồi.

Người thân nhận lấy một cái hộp từ trong tay nhân viên công tác, vẻ mặt thành kính chuyên chú.

Trong đó có đặt một bộ di hài, tất cả xương cốt của một người đựng hết trong một cái hộp vuông không lớn lắm.

Người chồng cao tuổi kề má vào hộp, đôi mắt hơi đục ngầu, từ lâu đã không còn nước mắt để chảy, ông khàn giọng: “Mình ơi, cuối cùng tôi cũng mang bà về nhà được rồi. Là tôi không chăm sóc tốt cho bà. Một nhà chúng ta sẽ không chia xa nữa.”

Con gái khóc oà: “Mẹ ơi, về nhà rồi sẽ không lạnh nữa.”

Đây cũng là sinh tử ly biệt, vui buồn hợp tan trong cõi đời.

Thấy cảnh tượng này, Cố Ngôn Sâm tạm thời không biết nói gì.

Chung quy hắn cũng là người có trái tim, có tình cảm.

Không gì sánh được sinh tử, đối mặt với sự thật, những công trạng tranh đấu đó chợt hoá thừa thãi.

Thẩm Quân Từ nhỏ giọng: “Tôi làm việc này chỉ vì bọn họ. Bọn họ có biết tôi làm hay không cũng không quan trọng. Cấp bậc hay tiền lương cũng không là gì với tôi.”

Phòng nhận xác bật đèn trắng, tia sáng ngời xuyên đến chiếu rọi gò má Thẩm Quân Từ.

Cũng chỉ là một nửa, nửa bên kia ẩn trong bóng mờ của hành lang.

Nói đến đây, Thẩm Quân Từ nhìn Cố Ngôn Sâm rồi nói: “Tôi giản dị dễ gần cũng không vì cái gì ngoài việc bớt phiền phức cho bản thân. Thế nên Đội trưởng Cố, anh không cần lo lắng cho tôi, những thứ thực sự quan trọng, ai cũng đừng hòng cướp khỏi tay tôi.”

Cố Ngôn Sâm nhìn Thẩm Quân Từ, người trước mặt khôi ngô thanh tú, thế nhưng hắn lại đọc được chút gì đó thật khác từ biểu cảm của anh.

Lúc bắt đầu tiếp xúc với Thẩm Quân Từ, hắn cảm thấy người này hơi lạnh lùng, nhưng càng ngày càng phát hiện thế tục nhân gian không lọt nổi vào đôi mắt ấy.

Cố Ngôn Sâm chợt nhận ra, Thẩm Quân Từ của bình thường chỉ là một lớp mặt nạ hoàn mỹ. Chỉ có vẻ chăm chú và cố chấp lúc đối diện với thi thể và sinh mệnh có lẽ mới là một Thẩm Quân Từ chân chính.

Cố Ngôn Sâm nhớ đến một câu nói của Fumio Yamamoto, “Hòa ái dễ gần, nho nhã lễ độ của tôi cũng không phải nghĩ cho đối phương mà là áo giáp bảo vệ chính bản thân mình.”

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy dường như mình đã chạm đến Thẩm Quân Từ.

Cố Ngôn Sâm càng thêm hiếu kỳ, thứ mà Thẩm Quân Từ, con người không màng danh lợi ấy thực sự để ý là gì đây?

Hai người ra ngoài dọc theo hành lang.

Thẩm Quân Từ phá vỡ sự im lặng: “Đội trưởng Cố, anh quả thật rất tốt bụng, sợ chúng tôi bị bắt nạt nên mới đến đó lấy lại mặt mũi cho chúng tôi?” Anh dừng một lát rồi tiếp tục, “Anh không phải người chỉ biết mỗi bản thân mình.”

Cố Ngôn Sâm rút một điếu thuốc ra, nói toạc ra mục đích thực sự chuyến đi này của mình: “Nếu để yên sẽ để lại ấn tượng Đội Hình sự Đặc nhiệm dễ bắt nạt, sau này khó mà ngóc đầu lên được trong Cục Cảnh sát.”

Cho nên Thẩm Quân Từ có thể rộng lượng, nhưng hắn nhất định phải tranh chấp.

Thẩm Quân Từ gật đầu: “Hiểu rồi.”

Hai người trao đổi một hồi, đều hiểu rõ cách xử lý và ý đồ của đối phương.

Bọn họ vừa trò chuyện vừa đi đến dưới toà nhà pháp y, từ nơi này có thể nhìn thấy thao trường phía sau, có người đang luyện súng ở sân tập bắn ngoài trời, xa xa có thể nghe láng máng được tiếng súng.

Thẩm Quân Từ chợt hỏi: “Đội trưởng Cố, có phải anh nghe tiếng súng là phân biệt được bắn trúng vòng thứ mấy không?”

Đây là chuyện phiếm anh nghe được, có người nói Cố Ngôn Sâm dự đoán cực kỳ chuẩn.

“Không giỏi vậy đâu, nhưng cũng nghe được sơ sơ, tiếng súng bắn vào trung tâm và bắn ra vòng ngoài không giống nhau.” Cố Ngôn Sâm hỏi, “Cậu biết bắn tỉa không?”

“Biết một chút.” Thẩm Quân Từ ăn ngay nói thật.

Trông thấy cái bia phía trước, Cố Ngôn Sâm nói: “Khi một tay bắn tỉa thành thạo bắn một viên đạn ra sẽ thầm dự trù, biết được viên đạn này bắn vào đâu.”

Thẩm Quân Từ hỏi: “Có phải bắn tỉa trong thực chiến phải đợi lâu lắm không?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Thỉnh thoảng thôi, nhưng mà chờ đợi là xứng đáng, chờ đợi tất cả cũng chỉ vì khoảnh khắc viên đạn bắn trúng mục tiêu.”

Thẩm Quân Từ ngừng bước, chợt nhớ đến một câu Cố Ngôn Sâm từng nói với anh nhiều năm về trước.

“Anh hứa với em, dù mất bao nhiêu thời gian, dù đổ bao nhiêu công sức, anh chắc chắn sẽ tìm ra sự thật.”



Việc Trung tâm Pháp y sửa đổi tất cả báo cáo rồi giao nộp đã bay đến tai Cục trưởng Đinh.

Cục trưởng Đinh cũng không ngờ tới năng lực nghiệp vụ của pháp y được điều tới từ Cục cấp tỉnh thế mà không tệ.

Bố già mở cuộc họp với các pháp y của Đội Hình sự của Trung tâm Pháp y, còn đặc biệt gọi cả Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An cùng tham gia.

Mở đầu cuộc họp tổng kết vài điều về công việc pháp y gần đây.

Sau đó, Cục trưởng Đinh nói: “Đội Hình sự Đặc nhiệm mới thành lập nên việc khám nghiệm tử thi chưa nhiều, lão Lư, không phải Đội Hình sự các ông vẫn luôn để trống một vị trí pháp y cố vấn thâm niên đấy à? Tôi thấy hay để pháp y Thẩm đảm nhiệm chức vụ này đi, sau này đội các ông có vụ khám nghiệm tử thi nào khó xử lý thì có thể đến tìm cậu ấy trao đổi.”

Đây là phương án hoàn hảo mà Cục trưởng Đinh nghĩ ra, tăng một mức lương lại thăng chức cho Thẩm Quân Từ, xem như đền bù chuyện trước đó, sau này cũng có thể phá vỡ khoảng cách giữa các bộ phận.

Dứt lời, Cục trưởng Đinh hỏi Thẩm Quân Từ: “Tiểu Thẩm, cậu bằng lòng không?”

Thẩm Quân Từ hỏi: “Đội trưởng Cố biết sự sắp xếp này không chú?”

Cục trưởng Đinh gật đầu: “Tôi nói với cậu ấy rồi, cậu ấy bảo xem ý kiến của cậu.”

Chuyện tốt như thăng chức tăng lương này, Cố Ngôn Sâm không cần phải ngăn cản.

Lúc này Thẩm Quân Từ mới nói: “Công việc ở Đội Hình sự Đặc nhiệm trước mắt khá nhàn nhã, cháu có thể giúp đỡ một tay.”

Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Quân Từ trở thành bảo vật của Trung tâm Pháp y, đặc biệt là Tống Thiển Thành, thường xuyên luôn miệng pháp y Thẩm à pháp y Thẩm ơi, có vấn đề gì cũng đến tìm Thẩm Quân Từ.