Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 1 - Chương 12




Bốn năm trước, Nhật Bản.

Gió thổi vù vù, tuyết rơi xuống nhanh chóng ngưng tụ, cho dù đi giày chống trượt thì vẫn sẽ trượt chân.

Hai bóng người đi trên băng, qua mấy trăm mét, trước mặt bọn họ xuất hiện một khu đất kỳ lạ, bên ngoài có hàng rào an ninh và camera, không mở cửa cho người ngoài.

“Đến rồi.” Người đàn ông đi ở phía trước là người châu Âu, sống mũi cao thẳng, lúc này đang choàng áo khoác cổ lông thật dày, hắn bước nhanh vài bước rồi quay lại nói với thanh niên đang kéo túi du lịch sau lưng, “Đi nhanh chút. Chậm nữa thì ngón chân cậu sẽ tổn thương do giá rét, đến lúc đó sẽ rụng hết luôn.”

Theo sát phía sau là một người trẻ tuổi hơn hai mươi, bởi vì tướng mạo thanh tú, thân thể gầy yếu nên trông còn mang vẻ non nớt của thiếu niên. Anh không thích ứng được với nhiệt độ tầm này lắm, thi thoảng che ngực, nhẹ giọng ho khan.

“Cảm rồi?” Người đàn ông mặc choàng lông hỏi anh bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo.

Người trẻ tuổi: “Vấn đề về nhịp tim…” Nơi này hơi cao hơn mặt biển một chút, khiến cho nhịp tim của anh càng không đều hơn, có đôi khi trái tim đập điên cuồng khiến anh không khỏi ho khan.

“Vẫn ổn chứ?” Người đàn ông lại hỏi, “Chỗ này xa bệnh viện lắm, không tiện khám bệnh đâu.”

Thanh niên quật cường lắc đầu, dù sắc mặt đã trắng bệch nhưng vẫn đáp: “Tôi khoẻ lắm, cũng mang thuốc theo rồi.”

Người đàn ông nói: “Cậu có thể gọi tôi là Lý, tên của cậu là… cái gì Từ? Xin lỗi, mặc dù tiếng Trung của tôi không tệ, nhưng nó chỉ là một trong sáu loại ngôn ngữ mà tôi thông thạo. Tôi phải thừa nhận, tên của cậu hơi khó nhớ.”

“Thẩm Quân Từ.” Thanh niên lặp lại tên của mình một lần, anh trầm mặc một chốc rồi nói tiếp, “Hoặc anh có thể nhớ một cái tên đơn giản, gọi tôi là Lâm.”

Hai người đi đến cổng, Lý chỉ về cánh cổng trước mắt: “Chào mừng đến với trang trại thi thể lớn nhất thế giới.”

Hắn tự giới thiệu: “Thật đó, đến đây rồi cậu sẽ phát hiện, những trang trại thi thể của nước Mỹ, nước Nga hay Trung Quốc chẳng khác gì trò trẻ con. Bất kể là số lượng hay chủng loại thi thể, chỗ này cũng là hàng đầu thế giới!”

Giọng điệu của Lý có vẻ tự hào.

Thẩm Quân Từ từng đọc thấy trên sách, trang trại thi thể đầu tiên được xây ở trong trường Đại học Tennessee vào năm 1971.

Trang trại ở đó cực kỳ nổi tiếng, mà khu trước mắt này chưa bao giờ được đưa tin, ấy thế mà quy mô lại lớn hơn những trang trại thi thể khác cộng lại.

Nơi này có mấy ngàn thi thể đủ kiểu đủ loại.

Thẩm Quân Từ hỏi: “Thi thể chở đến đây bằng cách nào?”

“Mùa hè là xe có thể chở tới được, chỉ có lúc đóng băng mới phải đi đoạn đường này. Nếu bây giờ có thi thể được chuyển tới thì sẽ có người lấy túi đựng xác bỏ lên xe đẩy nhỏ rồi chuyển đi.” Lý giới thiệu, rùng mình một cái, “Moá, mùa đông ở đây lạnh chết mất. Tôi ghét mùa đông.” 

Sau khi bước vào, Thẩm Quân Từ liếc nhìn các tòa nhà chung quanh, mặc dù ở đây phủ đầy băng tuyết nhưng bên trong vẫn có nhiều toà nhà được xây dựng.

Toà lớn nhất giống như một nhà máy khổng lồ.

Bên trong có rất nhiều phòng, để mô phỏng hoàn cảnh khác nhau nên những căn phòng này được chia thành nhiệt độ và độ ẩm khác biệt, mô phỏng sa mạc, rừng mưa nhiệt đới, đầm lầy, cánh đồng, rừng, thậm chí bên ngoài còn có một bãi rác khổng lồ, bên trong thì trưng bày đủ loại xác chết.

Có nhân viên công tác bên trong tiến hành ghi chép số liệu thi thể, người nào cũng rất chuyên chú, cực kỳ bận rộn.

Thẩm Quân Từ hỏi: “Nơi này giờ có bao nhiêu người?”

“Cậu hỏi người chết hay người sống.”

“Cả hai.”

“Thi thể có hơn 6900, vẫn không ngừng gia tăng. Người sống hơn 100, một nửa trong đó duy trì các loại công trình ở đây. Thi thoảng sẽ có một số sinh viên của Viện Pháp y đến học tập hoặc giúp đỡ, học giả của các quốc gia thường trú ở đây không hơn 50 người. Rất nhiều pháp y đều khao khát đến đây, nhưng lúc đến rồi lại không ở được bao lâu.”

“Sao lại thế?”

“Vì quá sức chịu đựng, ngày nào cũng làm bạn với đám thi thể đếm không hết. Về lâu về dài, tinh thần của rất nhiều người sẽ xuất hiện vấn đề. Có rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng như vậy ngay lần đầu tiên đã cảm thấy sợ hãi buồn nôn.”

“Tôi thấy vẫn ổn mà.” Thẩm Quân Từ bình tĩnh nói. “Từ nhỏ đến lớn tôi ở trong phòng pháp y, lần đầu tiên chắc khoảng bảy tuổi, ba tôi để tôi làm bài tập trong toà nhà pháp y, kết quả có một cái xác thối rữa được chuyển đến…”

Đó là lần đầu tiên tiếp xúc với cái chết, nhưng anh đã khắc phục sợ hãi rất nhanh.

“Từng giải phẫu chưa?” Lý hỏi.

Sắc mặt của Thẩm Quân Từ hơi tái: “Từng giải phẫu một lần.”

Anh nhớ rõ, lúc ấy anh đối diện với thi thể một thân một mình, phân tách nội tạng, tiến hành cắt đứt…

Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng ấy, Thẩm Quân Từ đổ mồ hôi ướt cả lưng, gió lạnh thổi đến hơi khó chịu.

“Đừng xem nhẹ, nơi này khác hoàn toàn với phòng pháp y, pháp y già trong phòng pháp y chưa chắc đã có cơ hội tiếp xúc với nhiều thi thể thế này. Cậu biết những người đó đặt tên cho nơi này là gì không? Dịch sang tiếng Trung là ‘Địa ngục chân lý’, nếu muốn biết được chân lý, phải chìm xuống địa ngục.”

Lý tiếp tục nói: “Ví như cậu ở bên ngoài còn có những hoạt động khác, cậu có thể chơi điện thoại, xem tivi, nghịch máy tính, quen bạn gái, có thể liên hoan, ăn ngon ngủ kỹ, thì ở đây, tín hiệu điện thoại không tốt, muốn lên mạng phải đến phòng máy chuyên môn, thứ ăn vào miệng là đồ hộp và đồ ăn sơ sài, ban đêm đi ngủ sẽ vo ve tiếng ruồi bay, mùa hè muỗi thi nhau vây quanh cậu. Ở đây chỉ có sách y học cùng với đám côn trùng lẫn thi thể này.”

Thẩm Quân Từ yên lặng lắng nghe.

“Bởi vì rất nhiều thi thể nằm trong phòng kính, dù có quạt hút mùi cũng không hút hết được, mùi xác thối đọng lại cả khi ăn khi ngủ, lúc nào cũng nghĩ về cái chết. Có một học giả ở đây nửa năm, cuối cùng tự sát, cũng may mà đã ký tên quyên sách trước khi chết, người đó là thi thể số 3145 ở đây. Đến cuối cùng, cậu sẽ cảm thấy mình cũng như người chết.”

“Tôi có thể thực hiện được tất cả những gì anh nói.” Thẩm Quân Từ cúi đầu, cong môi, “Tôi cảm thấy mình chẳng khác gì đống người chết này.”

Bỏ đi sống chết, ai cũng là người.

Sau trăm năm rồi cũng là thi thể.

Cũng là đồng loại của mình.

Nhìn những xác chết đáng sợ trước mắt, Thẩm Quân Từ cũng không sợ hãi, thậm chí anh còn hơi phấn khích, muốn mau chóng bắt đầu học tập và làm việc.

“Điểm ấy cậu giống với tôi.” Lý mỉm cười, tìm được sự đồng cảm trong cuộc trò chuyện.

“Nơi này là ác mộng của người bình thường nhưng lại là thiên đường của kẻ khùng điên.”

“Có điều, tôi đề nghị cậu tìm chấp niệm cho mình, con người sẽ hoá bất thường nếu nghĩ đến cái chết mọi lúc mọi nơi. Thế nên cậu phải có thứ gì đó, một người hoặc một vật, giống như sợi dây liên kết giữa cậu với những người bình thường.”

Lý nói đến đây thì ngừng lại, như đang lưỡng lự xem nên dùng từ nào, mãi sau hắn mới nhớ ra, vui vẻ nói: “Cuống rốn, nếu không có thứ này truyền chất dinh dưỡng thì con người sẽ bỏ mạng.”

Nói đến đây, hắn lấy một tấm ảnh chụp nho nhỏ ra cho Thẩm Quân Từ xem, trên đó có một bé đáng yêu: “Mặc dù tôi đã ly hôn với vợ trước nhưng em ấy sinh cho tôi một bé gái, thi thoảng tôi sẽ đến quán bar ở thị trấn bên ngoài gọi video về. Lâm, cậu cũng nên kỳ vọng vào cuộc sống.”

Thẩm Quân Từ gật đầu: “Bé đáng yêu thật.”

Lúc này Lý mới thoả mãn cất ảnh vào túi, lời ngợi khen con gái mình còn làm hắn vui vẻ hơn cả việc được khen.

Bọn họ ngang qua mấy phòng thí nghiệm, thứ phả vào mặt là mùi xác thối.

Hơn nữa, mùi này tổng hợp giữa thi thể mới chết lẫn với xác thối đã cũ hoà chung một chỗ.

Thẩm Quân Từ liếc mắt nhìn, bên trong đa dạng thi thể, kiểu gì cũng có.

Cửa ra vào có một hồ nước, mô phỏng môi trường dưới nước, nếu nhìn tỉ mỉ có thể phát hiện bên trong không chỉ có một thi thể, có cái bị buộc vào đá chìm dưới đáy, có cái lơ lửng ở trên, nhằm thấy rõ tình trạng thi thể nên nước ở đây thường được thay mới. Cách một làn nước trong suốt, thoạt nhìn như một bức tranh ảo mộng phù du đầy yên bình.

Đi vào sâu bên trong, có thi thể bị cắt thành mấy khúc, có thi thể rã cả mặt, có thi thể đầy côn trùng lổm ngổm bên trên, có thi thể bị lột da đem đi xử lý, đứng trong ống kính trong suốt làm tư thế David(1).

(1) tư thế David: Ảnh

Trong góc có một khung xương lớn, cao khoảng hai mét năm, thoạt nhìn như thể hài cốt còn sót lại của người khổng lồ trong truyền thuyết.

Còn có một khung kính trưng bày chứa mạch máu của hệ thống tim phổi, đó là tiêu bản được làm bằng phương pháp đặc biệt, máu đỏ tươi, giống như một nhánh cây mọc ngược xum xuê cành lá.

Đây quả thực là một kho báu.

Trưng bày một mặt khác hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Thẩm Quân Từ nghĩ, có lẽ nơi này mới là bộ mặt thật của nhân gian.

Bọn họ đi qua sảnh, rốt cuộc ấm áp hơn được chút, Lý dẫn theo Thẩm Quân Từ đi vào một căn phòng trong số đó, một số thực vật sống ở vùng ôn đới được trồng trên mặt đất, còn có một cái xác khô nâu nằm dưới đó, bởi da khô quắt lại nên răng chìa hẳn ra.

“Phần lớn những thi thể này được quyên tặng, có rất nhiều là thi thể không có danh tính. Bọn họ cũng có tên, như cái này chẳng hạn, tên là J. Cậu có thể nhìn thấy xác chết của mọi chủng tộc cũng như mọi lứa tuổi ở đây.” Lý nói rõ ràng rành mạch, hắn lấy một chai Vodka từ trên bàn, tự rót đầy rồi đưa cho Thẩm Quân Từ, “Tôi thích căn phòng thí nghiệm này, bởi vì nhiệt độ ở đây dễ chịu nhất.”

Thẩm Quân Từ không chê, nhận lấy uống một ngụm, sau đó anh ho sặc sụa, đến nỗi khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng lên.

Lý tiếp tục nói: “Thỉnh thoảng cảnh sát địa phương cũng sẽ chở vài thi thể đến đây nhờ chúng tôi giải phẫu giúp, cho nên nơi này tuyệt đối không có tình trạng thiếu thi thể để nghiên cứu.”

“Cho cậu câu hỏi chào màn.” Lý chỉ vào cái xác khô kia rồi hỏi, “Đoán xem chết mấy năm rồi?”

Thẩm Quân Từ nhìn kỹ một chút, suy đoán dựa vào kiến thức học được trên sách vở: “Năm năm?”

Lý cười sang sảng, như đứa trẻ thực hiện được trò đùa dai: “Hai mươi lăm năm rồi, cậu tính sai hai mươi năm. Xem ra cậu còn phải học hỏi nhiều lắm.”

Thẩm Quân Từ im lặng, mím môi, thi thể này còn lớn tuổi hơn cả anh.

“Về phương diện tử vong, không có ai là thiên tài tuyệt đối, vì mọi người không đủ kinh nghiệm, mà nơi này vừa khéo có thể giúp chúng ta bù vào điểm thiếu sót này. Chờ đến khi nắm rõ những thi thể và nội tạng hư thối ở đây trong lòng bàn tay, cậu có thể rời khỏi nơi này, trước cậu, người nhanh nhất cũng phải mất hai năm.”

Thẩm Quân Từ nói: “Vậy tôi hy vọng mình có thể hoàn thành trong vòng một năm.”

Anh không còn nhiều thời gian.

Anh không có thời gian chậm rãi học những chuyên ngành trong nước, nếu muốn trở thành Thẩm Quân Từ hoàn toàn, đây là nơi duy nhất anh có thể tìm tới, là nơi có thể hiểu rõ những kiến thức về pháp y nhanh nhất, giống như một liều thuốc mạnh, cũng như một nước cờ hiểm. Có thể anh sẽ ra khỏi nơi này, cũng có thể biến thành một cái xác ở đây.

“Cậu có thể thử xem, hy vọng lần này, cậu không tính nhầm thời gian.” Lý mở miệng nói.

Rất nhanh sau đó, Thẩm Quân Từ được sắp xếp vào trong một căn phòng.

Phòng nhỏ hẹp, hệ thống sưởi trung tâm không ấm lắm, đây vẻn vẹn chỉ là nơi để ở, tuyệt đối không phải chỗ có thể sống tốt.

Anh cất kỹ hành lý của mình, cởi áo khoác.

Thẩm Quân Từ lấy di động ra, quả nhiên như lời người đàn ông nói, tín hiệu nơi này quá kém, anh chỉ có thể ngắm nhìn từng bức ảnh chụp.

Có phong cảnh, có chân dung, anh ngắm ảnh chụp ba mình, lưu luyến hồi lâu.

Cuối cùng, ngón tay của anh dừng trên một bức ảnh.

Trong hình là một chàng trai anh tuấn trẻ tuổi.

Ảnh được chụp lén, trước kia lúc tải từ drive xuống, người đàn ông chỉ vội vàng nhìn qua, không hề nhìn anh ở giữa biển người.

Thẩm Quân Từ cài bức ảnh này thành màn hình khoá điện thoại.

Đây là chấp niệm bén rễ trong lòng anh.

Cuối cùng, từ pháp y nghiệp dư đến một pháp y ưu tú nhất, Thẩm Quân Từ mất tám tháng để bò ra khỏi địa ngục.