❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Đó chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. ◎
Huyện Xương Tây, hoàng hôn.
Buổi sáng khi hỏi thăm tình hình, Cố Ngôn Sâm đã thêm wechat của Triệu Chí Viễn.
Hắn đã hẹn với Triệu Chí Viễn, thay vì đến trường, hắn trực tiếp đến nhà Triệu Chí Viễn. Cố Ngôn Sâm còn giải thích rõ, lần này chỉ có hắn cùng một đồng nghiệp nữa trong cục thành phố đến.
Buổi tối Triệu Chí Viễn tan tầm, dẫn bọn họ vào nhà.
Nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, bên trong gọn gàng, sạch sẽ.
Cố Ngôn Sâm đi thẳng vào vấn đề, hắn trực tiếp đặt mấy tấm ảnh lên mặt bàn, trong đó có cả ảnh trên xe buýt liên tỉnh, cũng có di vật của Giản Vân Hi.
“Thầy Triệu, hiện tại anh còn muốn nói anh không gì về vụ án của Giản Vân Hi và Ôn Kiều Kiều không?”
Triệu Chí Viễn cầm bức ảnh lên, nhìn xuống một lúc, lại thả trở về: “Tôi thừa nhận mình mang di vật của Giản Vân Hi đến để cho Phi Lâm làm livestream mở hộp. Nếu làm như vậy mà vi phạm pháp luật, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vì sao buổi sáng anh lại không nói thật.”
Triệu Chí Viễn nói: “Anh cùng cảnh sát từ đồn cảnh sát quận đến đây. Tôi không thể khẳng định những chuyện này sẽ không bị người khác biết.”
Sống ở đây trong một thời gian dài, anh biết trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Tại sao anh làm vậy?”
Triệu Chí Viễn cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Thẩm Quân Từ hỏi: “Anh hy vọng mình ngăn được cái chết của Ôn Kiều Kiều phải không?”
Cậu có thể cảm giác được, trên người người thầy giáo này không có địch ý, nhưng lòng phòng bị rất nặng. Tính toán thời gian, Triệu Chí Viễn đã đặt di vật ở đó trước khi Ôn Kiều Kiều bị sát hại.
Triệu Chí Viễn chỉnh lại kính, cuối cùng thừa nhận, gật đầu một cái: “Nhưng tôi không ngờ, Phỉ Lâm lại không thường xuyên đến đó lấy đồ.”
Vì vậy, sau khi phát sóng trực tiếp, tất cả mọi thứ đã quá muộn.
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vì sao anh không đến cục thành phố báo án?”
Triệu Chí Viễn cười khổ: “Nếu báo án tôi phải dùng tên thật, hơn nữa cảnh sát cục thành phố chưa chắc sẽ tiếp nhận vụ án, nếu để cho cảnh sát ở huyện Xương Tây tự điều tra, người bị giết cuối cùng có thể không chỉ là Ôn Kiều Kiều, mà còn có cả tôi.”
Cố Ngôn Sâm hỏi anh: “Triệu Chí Tín là hung thủ phải không?”
Triệu Chí Viễn lảng tránh câu hỏi này: “Tôi không biết. Nếu tôi không chắc chắn, tôi sẽ không ăn nói bừa bãi đâu..”
Cố Ngôn Sâm đổi một cách hỏi khác: “Vậy Triệu Chí Tín còn sống không?”
Lần này, Triệu Chí Viễn gật đầu: “Theo như tôi biết, thì còn.”
Xem ra hướng điều tra của bọn họ không sai.
Thẩm Quân Từ khàn giọng hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Tại sao hai cô bé đó lại bị giết?”
“Tôi sẽ nói rõ chuyện này, nhưng không muốn biến thành lời khai.” Triệu Chí Viễn do dự một lúc rồi nói.
Cố Ngôn Sâm gật đầu một cái, cảnh sát cũng cần đảm bảo an toàn cho các nhân chứng.
“Bởi vì những gì hai cô bé đó nói và làm, nên mới bị trừng phạt.” Triệu Chí Viễn nhìn về phía hắn nói, “Cảnh sát các anh hẳn đã tra được một ít thông tin rồi nhỉ? Nhưng chắc không được nhiều đâu, người nhà họ Triệu đã tiêu hủy gần hết rồi. Mẹ của Giản Vân Hi khi còn trẻ có quan hệ với một người họ hàng xa của tôi, có bầu trước khi cưới, rồi sau cô ấy chọn sinh đứa bé ra, làm một bà mẹ đơn thân.”
“Sau này con bé lớn lên, Ông Triệu tìm đến, nói Giản Vân Hi là cháu chắt nhà họ Triệu, phải để cho cô bé quay về nhận tổ quy tông, ông ta muốn Giản Vân Hi đổi sang họ Triệu. Lúc đó mẹ của Giản Vân Hi đã kết hôn với người khác. Giản Vân Hi cũng đã lớn. Hai người họ để cho cô bé tự quyết định. Cô bé nói mình không muốn mang họ Triệu.”
“Lời nói của cô bé đã chọc giận Triệu Giang Hải. Sau khi Triệu Giang Hải trở về, thẹn quá hóa giận, ông ta nói huyết mạch nhà họ Triệu không thể chảy ra ngoài, nhất định phải trừng phạt, nhất định phải cho mấy người đó biết lễ độ.”
Thầy Triệu nói đến đây cúi đầu: “Khi đó, không ai nghĩ lại xảy ra bi kịch như vậy. Sau đó, người nhà họ Triệu khai man mọi chuyện, đổ hết mọi chuyện…”
Người nhà họ Triệu đổ hết mọi chuyện lên đầu Mộc Bân.
Cố Ngôn Sâm nhíu mày: “Vậy cái chết của Ôn Kiều Kiều cũng do việc đổi họ tạo thành ư?”
Buổi chiều, hắn đã xem qua phần tư liệu của Ôn Kiều Kiều, cha ruột của cô bé là người nhà họ Triệu, sau đó thì hai vợ chồng ly hôn. Cô bé đổi thành họ Ôn theo họ cha dượng, đây là một thông lệ phổ biến ở các thành phố khác hoặc trong các gia đình ly hôn. Ngay cả Cố Ngôn Sâm ban đầu mang họ Mạc, sau đó thì chuyển sang họ Cố của cha dượng.
Triệu Chí Viễn gật đầu: “Lúc đó Triệu Giang Hải uy hiếp cô bé, bảo cô bé không cần thiết phải làm Giản Vân Hi thứ hai, Ôn Kiều Kiều nhờ tôi giúp đỡ, cô bé nói mình bị người nhà họ Triệu uy hiếp, rất sợ hãi. Vì thế nên tôi mới nghĩ đến chuyện đi trộm di vật của Giản Vân Hi ở trong từ đường, đưa cho Phi Lâm chơi trò mở hộp. Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ bị xé lớn hơn, khi đó cục thành phố sẽ đến can thiệp, có thể ngăn chặn tất cả mọi thứ.”
“Chiều hôm Ôn Kiều Kiều bị sát hại… Cô bé đi tìm bố ruột, hy vọng bố mình sẽ nói với nhà họ Triệu. Lúc đó cô bé vẫn đang ở cùng mẹ, lúc đi trên đường bị mấy người đàn ông nhà họ Triệu kéo vào một chiếc xe, sau đó xảy ra chuyện gì, thì tôi không biết ……”
Anh tuyệt đối không ngờ, đây lại là lần cuối cùng anh biết được tin tức của Ôn Kiều Kiều.
Cố Ngôn Sâm cau mày, lắng nghe tất cả.
Không ai nói ra sự thật.
Mẹ của Giản Vân Hi không nói thật.
Cha mẹ Ôn Kiều Kiều cũng không dám nói ra sự thật.
Những người trên đường lớn, chuyện không liên quan đến mình, thì lại càng không nói thật.
Nhiều người biết diễn biến vụ án nhưng không ai báo cảnh sát, nếu không hỏi những đứa trẻ ngây thơ kia thì có lẽ lúc này họ đã không tìm ra manh mối.
Nhà họ Triệu ở huyện thành này có quá nhiều người, chứ đừng nói là tài sản đứng tên.
Ai cũng sợ bị trả thù, muốn sống sót ở huyện này thì nhất định phải giữ kín những bí mật này, đây là thỏa thuận ngầm của người trong huyện.
Thẩm Quân Từ nghe đến đây, có chút khó tin: “Chẳng lẽ chỉ vì người ta không muốn mang họ Triệu mà ông ta giết người ư?”
Chỉ vì lý do hoang đường như vậy, hai đứa bé vô tội bị gi ết chết?
Triệu Chí Viễn lắc đầu: “Các anh không hiểu, trong suy nghĩ của họ, quan niệm thị tộc đại biểu cho cái gì. Nếu nói từ góc độ của nhà họ Triệu, đó là con cháu có huyết mạch nhà họ, lại không chịu nhận tổ quy tông, mà còn đổi thành họ khác, đây là tội phản bội lại gia tộc, là đại nghịch bất đạo, là tội bội tổ ly tông(1). Nếu như ai cũng làm như vậy, sự gắn kết của gia tộc sẽ mất đi. Họ không chỉ trừng phạt những cô bé đó, mà còn giết gà dọa khỉ. Nhưng ông ta lại không dám giết những bé trai, nên chỉ đành dùng bé gái làm ví dụ, để bắt những bé trai ngoan ngoãn hơn.”
(1): Bội tổ ly tông: phản bội tổ tiên và rời bỏ gia tộc.
Anh tiếp tục: “Trong trái tim của những người già như Triệu Giang Hải, trẻ con sinh ra trong gia tộc, bất luận là trai hay gái, đều là tài sản quý giá của gia tộc.”
Nói đến đây, anh cười tự giễu: “Khi những bé trai lớn lên, cưới vợ sinh con, tiếp tục duy trì nòi giống của dòng họ. Còn khi bé gái lớn lên, là công cụ để ngoại giao, trao đổi của hồi môn, kết hôn lập gia đình. Mỗi người trong dòng họ đều phải tự gánh vác trách nhiệm, trả giá bằng nghĩa vụ.”
“Vì thế mọi người mới hay nói, ở nông thôn, quen biết nhiều người, trong nhà có việc thì dễ làm. Nhưng chỉ cần ở đó, nhất cử nhất động đều bị người nhà theo dõi. Mọi chuyện chúng tôi làm đều trở thành chủ đề bàn tán trong mỗi câu chuyện của họ. Chúng tôi không có tự do, muốn gả muốn cưới, muốn làm gì, đều là do trưởng bối trong nhà quyết định.”
“Tư tưởng mà bọn họ bắt chúng tôi phải thấm nhuần chính là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu(2), lợi ích của gia tộc cao hơn hết thảy. Mọi người có thể làm những điều xấu vì lợi ích chung của gia tộc. Hối lộ, làm chuyện phạm pháp, thậm chí là giết người. Những người khác phải biết bao che cho hung thủ là người trong tộc, và phải coi họ là anh hùng của gia tộc. Tất cả bọn tôi đều bị buộc phải trói vào cỗ xe gọi là gia tộc, tiến về phía trước.”
(2): Câu gốc: 一荣俱荣,一损俱损
Triệu Chí Viễn nói đến đây, ánh mắt biến đổi: “Những gì các anh nhìn thấy bây giờ, cho dù là bọn họ giết người, chẳng qua cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Rất nhiều chuyện chỉ có ở trong đó mới có thể hiểu được.”
Đối với họ, gia tộc, huyết mạch, đều là lồ ng giam khiến những người mang họ Triệu rất khó thoát ra được.
Cố Ngôn Sâm nói: “Cảm ơn anh đã cho chúng tôi biết những manh mối này.”
Triệu Chí Viễn nói: “Nếu các anh có thể điều tra rõ ràng vụ án này, có thể khiến cho những người đó phải trả giá, tôi sẽ rất biết ơn.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Nếu trên da có một vết thương, thì nhất định phải nhịn đau cắt bỏ nó, lựa chọn không nhìn, hoặc che lấp đi không thể giải quyết được vấn đề. Vết thương sẽ bị truyền nhiễm, đến cuối cùng nguy hiểm đến tính mạng, lúc đó muốn làm gì đều đã quá muộn.”
Triệu Chí Viễn nhìn họ. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sức mạnh từ thế giới bên ngoài, anh thật lòng hy vọng, cảnh sát trước mắt mình có thể làm được.
Cha của Triệu Chí Viễn đặt tên cho anh là Chí Viễn, chính là hy vọng, anh có một khát vọng cao cả. Anh từ nhỏ học hành chăm chỉ, chỉ vì để đỗ đạt, không phải sống ở huyện này, nhưng khi lớn lên, anh mới biết, không đủ khả năng mua nhà không thể đón cha mẹ ra ngoài, gia đình anh vẫn bị những người đó thao túng.
Triệu Giang Hải ra lệnh bắt anh trở về huyện thành, sắp xếp cho anh một công việc làm trong nhà nước, giới thiệu cho anh con gái của một vị cục trưởng.
Anh từ chối, nếu anh ngồi vào vị trí đó, đồng nghĩa với việc cả đời anh phải tiếp tay cho cái ác, vì người nhà họ Triệu làm đủ mọi thứ trái lương tâm.
Triệu Giang Hải mắng anh không biết trời cao đất dày, uổng phí gia tộc bồi dưỡng anh.
Vì thế anh bị vứt bỏ, đi dạy tiểu học với đồng lương ít ỏi hàng tháng, bị người khác chỉ trỏ.
Dù vậy, trái tim Triệu Chí Viễn vẫn chưa chết.
Anh muốn thiết lập một quan niệm đúng đắn cho học sinh của mình, nhưng sau khi những lời của anh được học sinh nói với phụ huynh, phụ huynh đã phàn nàn.
Anh rơi vào tuyệt vọng, rồi trấn tĩnh lại, cẩn thận từng li từng tí, trong bóng tối âm thầm cố gắng.
Anh ghét những người đó.
Anh thất bại nên mới phải ở lại nơi này, nhưng trong những học sinh kia sẽ có người may mắn, bọn nhỏ còn bé, có vô hạn khả năng. Một ngày nào đó bọn nhỏ sẽ rời khỏi nơi này, giống như chim ưng vỗ cánh, bay ra khỏi mảnh đất này, không quay đầu lại.
Vụ án điều tra đến đây, Cố Ngôn Sâm cuối cùng cũng biết được một phần sự thật, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, họ phải tìm ra Triệu Chí Tín, chứng minh vụ án này chủ mưu là Triệu Giang Hải.
Họ phải tìm bằng chứng.
Triệu Chí Viễn lại cung cấp cho bọn họ một manh mối khác: “Trước đấy rất nhiều bí mật và đồ vật được Triệu Giang Hải giấu trong từ đường họ Triệu. Vào những ngày lễ tết, ông ta sẽ dẫn mọi người đến cúng bái tổ tiên. Nơi đó quanh năm có người trông coi, chỉ có người họ Triệu mới có thể vào. Lúc dọn dẹp từ đường, tôi mới phát hiện ra di vật của Giản Vân Hi. Không biết ở đó còn bằng chứng nào nữa không.”
Mà từ đường họ Triệu ở ngay phía sau khách sạn bọn họ ở.
Nói chuyện với Triệu Chí Viễn xong, Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân chuẩn bị rời đi, lúc đi tới cửa Cố Ngôn Sâm nghĩ tới cái gì, quay đầu hỏi Triệu Chí Viễn: “Anh có biết Lâm Vũ Kiều không?”
Triệu Chí Viễn gật đầu: “Đó là một người phụ nữ đáng thương.”
Cố Ngôn Sâm hỏi: “Tại sao cô ấy là giết người?”
Ánh mắt Triệu Chí Viễn né tránh: “Đây là lựa chọn cá nhân của cô ấy, tôi không rõ lắm, hay là hai người có thể thử để ý đến ngày sinh của Triệu Tiểu Âm.”
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ rời khỏi nhà Triệu Chí Viễn.
Thẩm Quân Từ nói: “Buổi chiều em đã xem qua tư liệu, sinh nhật của Triệu Tiểu Âm và con gái Lâm Vũ Kiều là cùng một ngày.”
Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Chúng ta phải quay lại càng sớm càng tốt.”
Nếu như những người đó đã quan tâm đ ến dòng dõi, đến thể diện như vậy, Lâm Vũ Kiều có thể sẽ gặp nguy hiểm.
❁❁❁
Ban đêm, Cố Ngôn Sâm trở về đồn cảnh sát. Hắn cùng Thẩm Quân Từ thuận đường mua thêm mấy phần cơm.
Cục trưởng Trương đã bảo người mua cơm cho Lâm Vũ Kiều, còn chưa đưa vào, Cố Ngôn Sâm đã nói: “Tối nay tôi mua hơi nhiều đồ ăn, để tôi mang vào cho cô ấy, thuận tiện hỏi cô ấy vài vấn đề.”
Cảnh sát ở đồn cũng muốn đi theo, Cố Ngôn Sâm nói: “Tôi chỉ gặp nghi phạm ăn một bữa cơm, tại sao các anh lại căng thẳng như vậy?”
Những người đó mới bỏ qua.
Cố Ngôn Sâm bảo mấy cảnh sát hình sự trong cục thành phố canh giữ ở cửa phòng, còn hắn và Thẩm Quân Từ đi vào.
Lâm Vũ Kiều vẫn ngồi trên ghế, cúi đầu nghịch còng tay trên cổ tay.
Thẩm Quân Từ giúp mở hộp cơm ra.
Cố Ngôn Sâm đưa hộp cơm: “Ăn đi, những phần ăn này là chúng tôi mua, không cho những người họ Triệu đó động vào.”
Lâm Vũ Kiều nhận lấy, bẻ gãy đôi đũa dùng một lần, cô như bị bỏ đói lâu ngày, ăn ngấu nghiến.
Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ ngồi đối diện cô, cùng cô ăn cơm. Đây cũng là một loại kỹ năng trong thẩm vấn, có thể nhanh chóng cùng phạm nhân kéo gần khoảng cách.
Khuôn mặt Lâm Vũ Kiều tái nhợt và phờ phạc, cô dùng tay trái ăn cơm.
Chờ cô ăn được một lúc, Cố Ngôn Sâm bỗng nhiên hỏi cô: “Triệu Tiểu Âm, cũng là con gái của cô đúng không?”
Lâm Vũ Kiều nghe xong câu này, tay cứng đờ.
Vừa rồi trên đường đi, Cố Ngôn Sâm tra tư liệu.
Triệu Nhất Hà chết sáng nay là ông nội của Triệu Tiểu Âm.
Năm đó Lâm Vũ Kiều ở bệnh viện sinh được một cặp song sinh, sau khi sinh chỉ có một đứa còn sống, đứa còn lại được cho là chết lưu.
Con trai Triệu Nhất Hà chết trong một tai nạn xe hơi, con dâu ra ngoài làm thuê, nhưng khi con trai qua đời chưa đầy một năm, ông đã bế về một đứa bé. Triệu Nhất Hà nói, đó là bảo bối con trai ông để lại.
Bởi vậy, Cố Ngôn Sâm đoán, Triệu Tiểu Âm có thể có quan hệ với Lâm Vũ Kiều, hắn thử hỏi một chút, quả nhiên phản ứng của Lâm Vũ Kiều đã chứng minh điều đó.
Người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, đặt đũa xuống, nước mắt chảy dài trên má.
Thẩm Quân Từ đưa khăn giấy cho cô.
Cố Ngôn Sâm đợi cô ấy khóc một lúc rồi khuyên nhủ: “Chúng tôi đều là cảnh sát đến từ cục thành phố, không rõ chuyện trong huyện thành. Nếu những người đó làm điều gì có lỗi với cô, cô có thể kể cho tôi nghe. Nếu cô không muốn ghi thành lời khai, tôi có thể không đưa vào hồ sơ.”
“Năm đó, tôi sinh ra một cặp song sinh nữ.” Lâm Vũ Kiều che mặt lại, “Bố mẹ tôi còn tưởng rằng tôi lấy được một người chồng tốt, nhà chồng tặng rất nhiều sính lễ, là gia đình rất có quyền thế, nhưng họ không biết rằng tôi đang sống trong địa ngục.”
Nếu Triệu Tiểu Âm cũng là con gái cô, thì lại càng khó giải thích theo lẽ thường, tại sao một người mẹ lại tàn nhẫn như vậy?
Cố Ngôn Sâm kiên nhẫn hỏi cô: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô có thể kể cho chúng tôi nghe được không?”
“Tôi gả vào nhà họ Triệu, đó là khởi đầu cho bất hạnh, tôi kết hôn hai năm rồi vẫn chưa có con, nhà chồng nói tôi có vấn đề, tôi đi làm rất nhiều kiểm tra, đều nói cơ thể tôi rất bình thường, không có vấn đề gì cả, sau đó tôi vất vả lắm mới kéo được chồng đi làm kiểm tra, là do cơ thể anh ta có vấn đề, căn bản không thể khiến tôi mang thai được.”
Lâm Vũ Kiều lau nước mắt: “Lúc đó, con trai Triệu Nhất Hà chết, anh có biết người họ Triệu làm gì tôi không?”
Thẩm Quân Từ và Cố Ngôn Sâm cau mày lắng nghe.
“Bọn họ nhốt tôi vào từ đường họ Triệu, liên tục sai mấy ông già đến thuyết phục tôi, nói gì mà tội bất hiếu chia làm ba loại, không có con nối dõi là tội nặng nhất. Tôi nhất định phải có con, họ sẽ giúp tôi làm chuyện đó, họ làm vậy cũng là vì muốn tốt cho tôi.”
Biểu tình của Lâm Vũ Kiều vặn vẹo, lớp vỏ ngoài dịu dàng bị xé ra, giống như biến thành một người điên.
Đó mới là ý định giết người thật sự mà cô không dám nói ra.
“Cách họ nghĩ ra chính là để cho Triệu Nhất Hà, một ông già ngoài sáu mươi, ngủ với tôi!”
Cố Ngôn Sâm sực tỉnh, chẳng trách Triệu Chí Viễn trước đó nói với bọn họ, hai vụ án giết người kia chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.