*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
❁ Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi | Editor: Mèo ❁
===========================
◎ Hắn không biết có phải là ảo giác của mình hay không. ◎
Ban đêm, đồn cảnh sát số 3 ở phía tây của quận Xương Tây.
Đồn cảnh sát này không lớn, cũng chỉ có một cục trưởng, một hộ tịch viên, hai cảnh sát dân sự nội bộ, cộng với ba sĩ quan cảnh sát, một pháp y. Lúc này cục trưởng đồn cảnh sát cũng trở về, ở bên ngoài nói chuyện với Thiệu Chấn Ân.
Cố Ngôn Sâm bước ra khỏi phòng giải phẫu, xem tiến độ phác họa, bức chân dung đã được sửa đổi ba lần, hiện tại cơ bản đã phác gần xong.
Kỹ năng vẽ của Tống Văn quả nhiên rất tốt, người vẽ ra sống động như thật.
Trong ảnh là một chàng trai có vẻ ngoài hiền lành, mắt một mí, tóc mái dài chạm mắt.
Hai đứa trẻ xác nhận lại lần nữa: “Giống giống rồi ạ,”
Vừa dứt lời, có hai người đứng trước cửa, gõ cửa rồi mới bước vào.
Cố Ngôn Sâm ngẩng đầu lên nhìn, đó là hai người phụ nữ trung niên, hai đứa trẻ nhìn thấy họ cúi đầu, mặt lộ vẻ sợ hãi, gọi một tiếng mẹ.
Người phụ nữ đi đầu hơi béo, giọng điệu không tốt lắm: “Cục trưởng Trương, cấp dưới anh dẫn mấy đứa nhỏ đến đây à? Sao tôi lại không biết gì hết? Tôi còn tưởng nó vẫn chơi ở bên ngoài, lúc ra tìm đã mất tăm.”
Cố Ngôn Sâm hơi nhíu mày, lúc thẩm vấn trẻ vị thành niên bình thường đều cần người giám hộ ký tên, trước khi thẩm vấn, hắn còn tưởng rằng cảnh sát địa phương đã làm hết các thủ tục. Việc làm này của Cục trưởng Trương không đúng với quy định lắm, không chỉ liên quan đến vấn đề chứng cứ, mà nếu bị người khác báo cáo lên, có khi sẽ bị kỷ luật.
Cục trưởng Trương cười, đạp một cảnh sát bên cạnh: “Ầy, là do Tiểu Dương nóng lòng muốn phá án, cậu ta mới tới, không hiểu quy trình, cũng không hiểu chuyện. Lát nữa tôi sẽ phê bình giáo dục cậu ta.”
Cố Ngôn Sâm nhíu chặt mày hơn, khi gọi hai đứa trẻ này tới, rõ ràng hắn nghe thấy Tiểu Dương có gọi điện hỏi cục trưởng Trương.
Tiểu Dương lạnh nhạt hứng nồi, đứng dậy cười nói: “Xin lỗi bác ạ, lỗi do cháu, nghe thấy hai đứa nhỏ này nói nhìn thấy người ở gần hiện trường, nên mới gọi chúng đi luôn để điều tra tình hình. Không ngờ lại mất nhiều thời gian như vậy.”
Người phụ nữ nói: “Ôi chao, con nít thì nhìn thấy được gì chứ? Cậu đang đùa tôi đấy à?”
Một người phụ nữ khác nhìn đứa trẻ nhà mình: “Về với mẹ mau, bố đang tìm đấy.”
Thấy họ nói vậy, Thiệu Chấn Ân vội vàng nói: “Bọn trẻ đã giúp đỡ cảnh sát rất nhiều ạ, nhờ có bọn trẻ, chúng tôi có thêm thông tin để truy bắt hung thủ.”
Vẻ mặt hai người phụ nữ càng kỳ lạ hơn, như thể không thèm quan tâm hung thủ là ai.
Người phụ nữ mũm mĩm kia hừ một tiếng: “Nó ấy à, ăn nói bậy bạ thôi, miệng chó không thể mọc ngà voi, mấy người đừng tin nó quá, nếu không tìm hung thủ thì cũng đừng trách bọn tôi không nói trước.”
Cố Ngôn Sâm nghĩ, miệng chó không thể mọc ngà voi, một người mẹ dùng những từ này để hình dung con trai mình thì đúng là có chút kì lạ.
Hai đứa nhỏ kia từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, đứng tránh sang một bên không dám hó hé, hệt như chuột gặp mèo.
Nhìn không khí không tốt cho lắm, Cố Ngôn Sâm bình tĩnh xoay màn hình máy tính đi, không cho bọn họ nhìn thấy Tống Văn đang làm gì.
Hắn đẩy đứa nhỏ về phía trước nói: “Bọn nhỏ không nói gì linh tinh cả, chúng tôi chỉ hỏi một vài câu đơn giản, hai bác có thể dẫn bọn nhỏ đi rồi. Cảm ơn rất nhiều.”
Hai người phụ nữ nghe thấy lời này, càng tỏ vẻ không khách sáo nữa, người nào cũng dắt theo một đứa trẻ quay người bỏ đi, vừa đi vừa chửi rủa bằng tiếng địa phương, nhỏ giọng uy hiếp: “Dám chạy lung tung, tí về xem tao xử lý mày ra sao! Cẩn thận cái mông của mày đi!”
Cố Ngôn Sâm cố tình che màn hình máy tính, nhưng Tống Văn vẫn nghe thấy cuộc đối thoại này, đợi bọn họ rời đi, hắn mới nói, “Xin lỗi, bên này xảy ra chút vấn đề, tôi đi xử lý một lát.”
Tống Văn nói: “Không sao đâu, bản phác họa cũng gần xong rồi, tôi sẽ chỉnh sửa lại rồi gửi cậu sau.”
Cố Ngôn Sâm vội vàng nói: “Cảm ơn đội trưởng Tống, vậy tôi tắt máy trước.”
Tống Văn: “Ừ, chút việc nhỏ thôi mà, không cần khách sáo, nghe nói cậu bắn súng rất giỏi, lần sau nếu có thời gian, chúng ta cùng nhau so tài chút nhé.”
Cố Ngôn Sâm nói: “Ừm, nhất định rồi.”
Bên này tắt video, Thiệu Chấn Ân đã nghẹn nửa ngày, lúc này không nhịn nổi nữa, cau có với cục trưởng Trương: “Lão Trương, sao anh lại không nói qua với cha mẹ bọn nhỏ một tiếng vậy?”
Cục trưởng Trương nhún vai, lộ vẻ khó xử nói: “Ầy, các cậu làm việc trong thành phố không biết tình hình ở thị trấn của chúng tôi, ở huyện Xương Tây này, tổng cộng tám ngàn người, khu vực này của chúng tôi có hai ngàn người. Trước đây nơi này là vùng nông thôn, sau này mới được nâng cấp, nơi thịnh vượng nhất trong quận này là trung tâm làng năm xưa, mặc dù đã được nâng lên thành quận, có không ít người đến nhập cư, nhưng đa phần vẫn chủ yếu là dân địa phương. Hai đứa nhỏ vừa rồi đều là dân địa phương.”
Tiểu Dương dựa vào tưởng nói: “Rất nhiều người ở đây quen biết nhau, ngẩng đầu không thấy, cứ cúi đầu là thấy, tổ tiên tám đời nói không chừng còn liên quan đến nhau, nếu như tôi thật sự đi hỏi qua bố mẹ hai đứa nhỏ, đừng nói là phác họa, cho dù là hỏi vấn đề bình thường cũng tuyệt đối không có khả năng. Người lớn chắc chắn sẽ không cho bọn nhỏ đi.”
Cục trưởng Trương lại nói: “Chúng tôi cũng là vì vụ án, biết có đứa nhỏ nhìn thấy, không thể không đưa các cháu đến đây để tìm manh mối, chỉ là không biết phác họa chân dung lại mất nhiều thời gian như vậy. Chuyện này mặc dù có chút không đúng quy định, nhưng cũng mong đội trưởng Cố hiểu cho.”
Cố Ngôn Sâm nghe họ nói, cũng hiểu sơ cách làm này.
Chưa nhắc tới những thứ khác, tất cả những nhân chứng được hỏi trước hai đứa nhỏ đều rất thận trọng khi nói, khi được hỏi họ cũng không nắm được nhiều chi tiết.
Những người đó thực sự không nhìn thấy hay nghe thấy bất cứ cái gì trong cánh đồng ngô sao?
Vừa nghĩ đến đây, điện thoại của Cố Ngôn Sâm bíp một tiếng, là Tống Văn gửi bức phác họa chân dung.
Cố Ngôn Sâm bảo Tiểu Dương in bức chân dung ra, trước tiên bảo cảnh sát trong đồn xem qua một chút, hỏi bọn họ có biết người này không.
Các cảnh sát lần lượt lắc đầu, Cục trưởng Trương lấy bản sao bức chân dung nói: “Bây giờ không đủ người, để ngày mai mọi người đến rồi hỏi tiếp.”
Cố Ngôn Sâm gấp lại một bức chân dung để trong túi.
Hôm nay cũng tính là có tiến triển.Đã hơn tám giờ tối, xem ra phần còn lại thì để ngày mai tiếp tục điều tra. Lúc này, hắn càng ngày càng chắc chắn, đêm nay quả nhiên không về được.
Cố Ngôn Sâm bận rộn xong, thu dọn đồ đạc, gõ cửa phòng giải phẫu.
Thẩm Quân Từ cũng vừa mới xong xuôi.
Pháp y Thẩm vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, tháo khẩu trang ra có chút mệt mỏi. Không chỉ thân thể mệt mỏi, mà tinh thần cũng mệt theo.
Điều tra vụ án này, cậu cảm thấy có một lực cản vô hình.
Cố Ngôn Sâm hỏi Thẩm Quân Từ: “Việc khám nghiệm tử thi hôm nay diễn ra tốt đẹp chứ?”
Hắn biết giải phẫu đầu thường là bước cuối cùng, sau đó chính là khâu xác lại, bình thường không mất nhiều thời gian. Nhưng hôm nay cảm giác như Thẩm Quân Từ đã phải mất một thời gian dài mới giải quyết được.
Thẩm Quân Từ lắc đầu, vẫn chưa nói được, đành gõ chữ với Cố Ngôn Sâm: “Trên cơ thể có rất nhiều vết thương, ngoại trừ vết thương chữ thập trên ngực, còn có rất nhiều vết thương chữ thập khác, rất khó khâu.”
Lúc này Cố Ngôn Sâm mới dám nhìn thẳng thi thể, ban ngày thi thể bê bết máu, khó nhìn ra xem có bao nhiêu vết thương, lúc này nhìn kỹ, hắn phát hiện không chỉ có ngực, mà bụng, hai chân, sau lưng còn có rất nhiều vết thương hình chữ thập. Những vết thương đó giờ đã được Thẩm Quân Từ dùng chỉ đen khâu lại, trên làn da trắng nhợt của cô bé chằng chịt vết khâu màu đen, có chút ghê người.
Cố Ngôn Sâm nói: “Em vất vả rồi, chúng ta ra khỏi đây trước, rồi anh đi mua thuốc cho em.”
Bọn họ đi ra, Thẩm Quân Từ đưa một số tài liệu và mẫu máu cho đội trưởng Thiệu, bọn họ có một tổ người tối nay muốn chạy về thành phố, đúng lúc có thể mang đồ đến Trung tâm pháp y để xét nghiệm.
Có mấy cảnh sát khác sẽ ở lại cùng Cố Ngôn Sâm đ ến chỗ nghỉ ngơi.
Cố Ngôn Sâm dặn dò cục trưởng Trương: “Cục trưởng Trương, thi thể đã khám nghiệm xong, phiền anh liên hệ với nhà tang lễ, nhờ họ mang xác đi, cất trong tủ đông để tiện cho cảnh sát điều tra.”
Cục trưởng Trương nói: “Yên tâm, tôi gọi ngay đây, sẽ nhờ người chuyển đi trong đêm.”
Cố Ngôn Sâm xoay người chuẩn bị dẫn đội rời đi, nhưng vừa bước một bước đã thu chân lại: “Đúng rồi cục trưởng Trương, trước mắt bọn tôi hoài nghi vụ án này là án giết người liên hoàn, anh cho người đánh tiếng với chủ tịch các xã trước. Ngoài ra, liên hệ với cán bộ, lãnh đạo các nơi, tuần tra nhiều hơn, để người lớn trông nom trẻ nhỏ. Đặc biệt là các bé gái, không được ở một mình, buổi tối không được ra ngoài.”
Cục trưởng Trương nói: “Được, đội trưởng Cố vất vả rồi, cậu suy nghĩ thật chu đáo, tỉ mỉ.”
Cố Ngôn Sâm nghe được ý vuốt mông ngựa, cũng đáp lễ một câu: “Là cảnh sát dân sự vất vả mới đúng, tôi sẽ mua mấy gói thuốc, nhờ anh tặng cho cấp dưới nhé.”
Mấy người họ rời khỏi đồn cảnh sát, đi bộ đến nơi ở được chỉ định, khách sạn ở tối nay là đồn cảnh sát bên này hỗ trợ liên hệ, là một khách sạn tương đối lớn ở huyện Xương Tây, cách đồn không xa.
Sau khi đến khách sạn, thuê tổng cộng ba phòng, Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ ở một phòng.
Khách sạn có ba tầng, bọn họ ở tầng ba, đi lên lầu, quả nhiên khách sạn ở đâu cũng giống nhau.
Cố Ngôn Sâm đặt đồ của hai người họ xuống, Thẩm Quân Từ ngửi thấy mùi khói, kéo rèm sang một bên, mở cửa sổ.
Mặc dù đã hơn tám giờ tối, huyện thành này thoạt nhìn vẫn rất náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng, có chút hương vị tiệc tùng yến hội trong thành phố, nhưng vẫn không nhộn nhịp bằng thành phố. Khoảng cách giữa các tòa nhà cũng hơi lớn.
Thẩm Quân Từ chăm chú nhìn về phía xa, nương theo ánh đèn đêm, có thể nhìn thấy trong huyện thành vẫn còn có một ít kiến trúc cổ xưa, chẳng hạn như trạch viện, lâm viên, các tòa tháp nhỏ.
Trạch viện
Lâm viên
“Huyện thành này có một số điểm đến du lịch, khi nào vụ án phá xong, sức khỏe của em tốt lên, chúng ta có thể xin nghỉ phép, chơi nửa ngày ở đây rồi về.” Cố Ngôn Sâm tưởng cậu đang nhìn một tòa tháp cách đó không xa.
Thẩm Quân Từ nhẹ nhàng lắc đầu, cậu cảm thấy nơi này có chút kỳ quái, nếu vụ án phá xong, cậu không muốn ở lại thêm một phút nào nữa.
“Vậy thì chúng ta không đi chơi nữa, quay về càng sớm càng tốt.” Cố Ngôn Sâm lo cho thân thể Thẩm Quân Từ, hôn cậu, sau đó nói: “Em tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, anh ra ngoài mua cho em ít thuốc.”
Hắn vừa chuẩn bị ra ngoài, Thẩm Quân Từ đưa tay giữ hắn lại, sau đó gõ chữ trên điện thoại di động: “Cùng đi.”
Cố Ngôn Sâm nghĩ như vậy cũng tốt, nếu đến hiệu thuốc, Thẩm Quân Từ cũng có thể nhìn xem muốn mua thuốc gì.
Họ thu dọn đồ đạc, rửa tay, đi xuống lầu. Cố Ngôn Sâm hỏi nhân viên trong khách sạn, xem gần đây có hiệu thuốc nào không.
Cô lao công chỉ đường cho hắn, bây giờ thời tiết ấm dần lên, buổi tối cũng không thấy lạnh lắm, đi trên con phố xa lạ này, rất nhiều cửa hàng vẫn đang mở cửa ở hai bên đường.
Thị trấn rất náo nhiệt. Nó không hề bị ảnh hưởng bởi vụ án mạng vừa xảy ra, mọi người vẫn đang ăn khuya, chơi mạt chược, nói chuyện phiếm, cô bé đã chết kia, dường như chỉ là một chủ đề trong cuộc trò chuyện của họ.
Cố Ngôn Sâm đi dọc đường, nhân tiện lấy ra bức chân dung kia, hỏi một vài người đang ăn thịt nướng bên đường.
Những người đó đều xua tay.
“Không biết.”
“Chưa từng thấy qua.”
“Không rõ lắm.”
Bọn họ sắp đi tới hiệu thuốc, Cố Ngôn Sâm thì thầm với Thẩm Quân Từ: “Mấy người này đang nói dối.”
Cố Ngôn Sâm tốt xấu gì cũng xuất thân từ khoa điều tra hình sự, từng thẩm vấn nhiều phạm nhân như vậy, nói thật hay nói dối, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, lúc đầu hắn còn chưa chắc chắn, sau khi hỏi thêm vài người thì càng thêm chắc chắn.
Thẩm Quân Từ: “?”
Thấy cậu không hiểu, Cố Ngôn Sâm hạ thấp giọng nói: “Ánh mắt đó, ánh mắt không đúng lắm. Nếu hỏi một người bình thường, ánh mắt của mọi người sẽ rơi vào bức chân dung phác họa này, phải nhìn kĩ một lúc lâu rồi mới trả lời, nhưng những người này đều chỉ nhìn thoáng qua bức chân dung, sau đó lúc trả lời câu hỏi của anh, ánh mắt bọn họ đều liếc ngang liếc dọc.”
Những người đó còn chẳng dám nhìn thẳng bức chân dung này, điều này rõ ràng là không bình thường.
Thẩm Quân Từ nghe giải thích, không khỏi bội phục khả năng quan sát tỉ mỉ của Cố Ngôn Sâm.
Hai người đến hiệu thuốc, mở cửa 24/24, hơi giống một phòng khám nhỏ, bên trong có một bác sĩ nam trẻ tuổi.
Cố Ngôn Sâm nói qua về triệu chứng của Thẩm Quân Từ, bác sĩ lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ của Thẩm Quân Từ.
Lúc này, cửa hiệu thuốc lại mở ra, một cô bé thoạt nhìn tám chín tuổi bước vào, vừa vào cửa đã kêu lên: “Chú Tứ ơi, bệnh tim của ông nội con lại tái phát rồi, bán cho con một hộp thuốc trợ tim với.”
Cô bé đặt tiền thuốc trên quầy, bác sĩ nam đứng dậy đưa cho cô bé một hộp thuốc.
Thẩm Quân Từ đang lấy thuốc trên kệ bên cạnh, bác sĩ kia đo xong nhiệt độ cơ thể cho cậu nói: “Trước mắt chưa bị sốt, để tôi kiểm tra qua cho cậu ấy.”
Cố Ngôn Sâm không nhịn được, hắn nhìn đứa nhỏ đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ, vị phụ huynh này thật can đảm, đã muộn như vậy, lại vừa xảy ra án mạng, thế mà dám để một bé gái nhỏ đi mua thuốc một mình.
Hắn sợ trong nhà chỉ có người già và trẻ nhỏ, không biết tin tức gì về án mạng nên có nhã ý muốn nhắc nhở vài câu, đội trưởng cố lấy cớ ra ngoài hút một điếu thuốc, bảo bác sĩ nam có việc thì gọi hắn.
Cố Ngôn Sâm mở cửa hiệu thuốc, không vội lấy điếu thuốc mà đuổi kịp cô bé hỏi: “Bạn nhỏ, buổi tối ra ngoài mua thuốc một mình không sợ sao?”
Cô bé ngước đầu nhìn hắn: “Không sợ, em biết mọi người mà.”
Ánh mắt cô bé nhìn về phía hắn ngược lại có chút cảnh giác.
Cố Ngôn Sâm tốt bụng nói: “Chú không phải người xấu, chú là cảnh sát. Em nên về nhà sớm đi, gần đây khu này không an toàn, hai ngày trước vừa xảy ra chuyện xong.”
Cô bé lẩm bẩm: “Em có mắc lỗi nào đâu…”
Cố Ngôn Sâm không chắc mình có nghe rõ hay không, hắn mơ hồ cảm thấy lời này rất quan trọng, nhíu mày hỏi: “Em nói gì cơ?”
Lỗi ư? Những cô bé này sẽ mắc lỗi gì cơ chứ?
Cô bé kia càng thêm đề phòng, mím môi, xoay người bỏ chạy, rẽ vào một con hẻm tối bên cạnh.
Cố Ngôn Sâm đang do dự có nên đuổi theo hay không, chợt nghe bác sĩ kia mở cửa, nói với hắn: “Bạn anh bị viêm amidan, tôi kê cho anh ấy một ít thuốc đơn giản trước, nếu nghiêm trọng thì đến bệnh viện khám đi.”
Cố Ngôn Sâm ừ một tiếng, vội vàng đi vào trả tiền.
Hắn không biết có phải là ảo giác của mình hay không, người trong huyện này đều vô cùng kỳ quái.
❁❁❁
Cô bé kia tên là Triệu Tiểu Âm, bố mẹ đi làm ăn xa, để em ở nhà với ông nội.
Em sống ở đây từ nhỏ, hàng xóm láng giềng gần đó đều biết hết, em cũng nghe loáng thoáng chuyện gần đây ông nội hay nói, nhưng lại chẳng để tâm lắm.
Triệu Tiểu Âm đi về phía trước một đoạn, đi ngang qua một cửa hàng nhỏ, nhớ tới vừa nãy làm mất sách, bèn đi vào lấy ra một ít tiền lẻ: “Chú Ngũ, cho con mua hai quyển vở bìa cứng.”
Chỗ trống bên trong quầy hàng, chủ cửa hàng mở một bàn mạt chược, đang đánh với người khác, xung quanh có vài người đứng xem.
Ông ta đang đánh vui, miệng ngậm điếu thuốc không muốn đứng dậy, đẩy người phụ nữ đang đứng xem, nói với giọng ra lệnh: “Cô điếc à? Mau đi lấy cho con bé một cuốn sổ.”
Người phụ nữ đứng dậy, có chút không vui bước ra ngoài, thu tiền, rồi đưa Triệu Tiểu Âm thứ gì đó.
Bên cạnh còn có một chiếc bàn nhỏ, một cô bé trạc tuổi Triệu Tiểu Âm đang ngồi làm bài ở đó, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu lên.
Một vị khách đang chơi mạt chược thuận miệng hỏi: “Hình như vừa thi đầu năm xong đúng không? Tiểu Âm, con được bao nhiêu điểm thế?”
Triệu Tiểu Âm cầm quyển sổ, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vui vẻ nói: “Ngữ văn 96, toán 100 ạ.”
“Ây gù, con sống với ông nội mà sao được điểm cao thế?”
Vị khách sau đó hỏi con gái của chủ tiệm đang ngồi bên cạnh: “Còn con thì sao?”
Cô bé nhăn nhó.
Ông chủ cửa hàng hừ một tiếng: “Sao nó dám nói chứ? Một môn 64, một môn 79. Còn chẳng bằng nghỉ học đi cho rồi.”
Những người chơi mạt chược cười phá lên, con gái chủ tiệm cúi đầu xuống.
Triệu Tiểu Âm cất xong quyển sổ, đi ra ngoài.
Bà chủ cửa hàng ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng Triệu Tiểu Âm, ánh mắt có chút khác thường.
Có người bắt đầu chủ đề mới: “Mà này, vụ án ở ruộng ngô cậu nghe nói chưa? Sợ quá!”
“Hôm nay tôi thấy có cảnh sát đến đây, các anh nói xem, vụ án này phá được không?”
“Cược năm đồng! Có mà phá? Trước đây không phải bên trên cũng phái người xuống à?” Có người trả lời.
“Đúng rồi, bốn năm trước đây, cuối cùng không phải tuyệt vọng trở về sao?”
Có người bên ngoài nghe không hiểu, tò mò hỏi thăm: “Tam điều! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?”
“Nghe nói người tới lần này là người của Cục thành phố, nói không chứng sẽ tra ra được đấy? ” Mọi người vội vàng bàn tán xôn xao.
Ông chủ cửa hàng phun ra một vòng khói: “Tôi nói này, chuyện này, cho dù là tổ giám sát đến cũng không tra ra được, huống chi là ……”
“Rốt cuộc là bị ai giết không biết?”
Có người phát hiện bọn họ đang nói chuyện không nên nói, đưa ngón tay đặt lên môi nhắc nhở: “Suỵt…”
Ông chủ cửa hàng ngập ngừng: “Dù sao cũng không bắt được hung thủ.” Ông ta nói rồi đẩy mạt chược trước mắt, “Ù rồi, tiền đâu!”
Đánh đến đây coi như cũng tận hứng, ngày mai còn việc phải làm, những người khác bỏ tiền ra nhao nhao đứng dậy, đi ra cửa.
Trong đêm tối, có một bóng đen, đi ra từ trong ngõ nhỏ…
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ở đây tôi xin nói lại rằng văn này là tưởng tượng, thành phố cũng là bịa ra, các vụ án cũng là do tôi dàn dựng, các vụ án xuất hiện trong văn này không có thực, chỉ dựa vào một vài vụ án hoặc những hiện tượng xã hội đã tồn tại từ rất lâu về trước.
Xin vui lòng không lan truyền trong bình luận tên địa điểm hoặc những vụ án tương tự trong thực tế. Nội dung liên quan có thể khiến các bình luận bị xóa.
Tiểu thuyết là tiểu thuyết, không liên quan đến hiện thực, khi mọi người thảo luận vụ án, vui lòng tách biệt với hiện thực.
Cuối cùng, tôi chúc các bạn đọc đọc và thảo luận vui vẻ~
Yêu mọi người ~