Hoàng hôn, trong công viên, Hướng Hiểu Đông đưa em gái tới một cái ghế băng, cùng ngồi xuống. Hai người lặng im nhìn người qua lại tản bộ, xa xa có nhóm trẻ nhỏ đang nô đùa.
“Cha mẹ có khoẻ không?” Lặng im hồi lâu, Hướng Hiểu Đông đành mở miệng trước, phá vỡ không khí trầm mặc.
Hướng Hiểu Thu mỉm cười gật đầu, nhìn anh trai thấy anh ừ nhẹ một tiếng.
“Vậy là tốt rồi.” Hướng Hiểu Đông cười cười, không nói gì nữa.
“Anh…” Hướng Hiểu Thu ngước lên nhìn anh, nhẹ giọng “Vì sao anh… không mắng em?”
“Vì sao anh phải mắng em?” Cậu mỉm cười.
“Em đã nói những lời như thế…” Nói xong câu đó, giọng bắt đầu nghẹn ngào “Anh, vì sao anh không tức giận? Em đã nói những lời quá đáng!”
“Em không sai, thế nhân… vốn vẫn thường phản ứng với chuyện như thế.” Hướng Hiểu Đông bình thản, có phần hờ hững. Sự tình đã đến nước này, oán hận hay hối hận cũng chẳng được gì, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn, nén đau lòng coi như chuyện đã rồi… Không thể thay đổi.
“Không đúng, là lỗi của em” Hướng Hiểu Thu cắn môi kiên quyết lắc đầu. “Tình cảm… Vốn dĩ không nên dựa vào giới tính đề đánh giá, nói với anh như thế, đều là em sai.”
Hướng Hiểu Đông giật mình, đáy lòng cảm thấy cảm động. Những tưởng rằng cả đời sẽ bị người nhà vứt bỏ, không ngờ rằng còn có ngày trở về.
“Di Quyên đã tát em một cái.”
Hướng Hiểu Đông kinh hãi, cô gái tính nết dịu dàng kia lại đánh Hiểu Thu sao?
“Em… Em đi tìm Di Quyên, nói cho bạn ấy biết chuyện.” Cô cúi thấp đầu, giọng run run “Bạn ấy mắng em, nói em từng bảo với bạn ấy là anh đối xử tốt với em thế nào, rất yêu thương em, bây giờ chẳng qua vì một chuyện như vậy lại không nhận anh sao? Bạn ấy mắng em hèn mọn, đem việc thất tình của mình đổ lỗi lên đầu anh, là bạn ấy mắng em tỉnh ra.”
Cô ngước lên, trong mắt ậng nước.
“Thật xin lỗi…” Hướng Hiểu Thu vừa khóc vừa nói “Anh mắng em đi! Anh cứ mắng em đi, anh luôn đối tốt với em, cưng chiều em, nhưng em không hề nghĩ cho anh, còn ích kỷ đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu anh.”
“Hiểu Thu…” Hướng Hiểu Đông thở dài “Anh sao lại mắng em chứ, em là em của anh mà!” Từ nhỏ đã che chở cho nó, cậu cũng chưa từng nghĩ làm đau nó, cậu sao có thể mắng nó, đánh nó? Huống hồ em gái đã nói với cậu những lời này đã khiến cậu vô cùng cảm động.
Hướng Hiểu Thu hít sâu vài hơi, nhịn xuống cơn khóc, nhưng Hướng Hiểu Đông đưa tay khẽ vuốt tóc cô, cô rốt cục chịu đựng không nổi, khóc ra tiếng.
“Em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi” Cô nức nở “Em… Em làm anh chịu khổ… Còn hại anh bị cha…”
Hướng Hiểu Đông đợi em gái khóc một lúc, sau mới nhẹ giọng “Dù sao… Đây vốn là chuyện sớm hay muộn, để mọi người biết cũng không phải không tốt.”
Đúng vậy, vốn là chuyện sẽ xảy ra, sớm hay muộn mà thôi, chỉ có bản thân cậu luôn muốn trốn tránh kết quả. Nhưng, một lần như vậy cũng tốt, bởi vì đã quá mệt mỏi, không muốn chìm đắm trong tình cảm, cũng không muốn tiếp tục ẩn náu cẩn thận sợ cha mẹ biết. Đúng vậy, như thế cũng tốt.
Ngẩng lên nhìn trời, Hướng Hiểu Đông hít sâu, nhắm mắt lại, tựa như đang hưởng thụ ánh mặt trời lành lạnh buổi hoàng hôn.
Đắm chìm trong ánh sáng vàng nhạt, khoé miệng nhếch ra thành nụ cười nhạt nhẽo, càng cười lại càng thấy bi thương. Có rất nhiều thứ em gái không thể hiểu.
Hướng Hiểu Thu nhìn anh trai, không tự chủ ngưng khóc. Lần đầu tiên phát hiện, hoá ra đẹp động lòng người có thể dùng để nói về một người đàn ông, mà người đó lại là anh trai cô lúc này.
Trong nhát mắt, Hướng Hiểu Thu mới hiểu cô chưa bao giờ biết được trong lòng anh trai nghĩ cái gì. Là do anh ấy che giấu cảm xúc quá tốt sao? Có lẽ để duy trì yên ổn trong gia đình, nhưng cũng đồng nghĩa với việc mọi người chỉ hưởng thụ sự yên ổn, chưa bao giờ từng cố gắng hiểu xem trong lòng anh ấy đang suy nghĩ gì…
Bọn họ đều ích kỷ! Chẳng lẽ gia đình ngọt ngào an bình này cũng chỉ là xây dựng trên sự giả tạo sao?
“Anh…” Hướng Hiểu Thu khẽ gọi, thấy anh trai quay sang nhìn mình, cô mới nói tiếp “Từ nhỏ anh cứ như vậy, chuyện gì cũng suy nghĩ cho mọi người, vì cha mẹ, nỗ lực trở thành đứa con trai ngoan không làm cha mẹ lo lắng, ở trước mặt em, anh cũng cố gắng làm anh trai tốt…”
“Anh làm như vậy bởi cha mẹ và em là những người quan trọng, anh chỉ hy vọng mọi người được vui vẻ, chỉ thế thôi.”
“Nhưng mà em chưa bao giờ làm cái gì cho anh, anh cũng thế? Bản thân anh được vui vẻ chẳng nhẽ không quan trọng?”
Hướng Hiểu Đông giật mình, cúi đầu nhìn hai bàn tay xiết chặt, không nói.
“Anh… Không vĩ đại như em nói.” Cậu khe khẽ lên tiếng, cười khổ “Có một số việc, anh còn tự ý làm…”
“Là ở bên người kia sao?”
Hướng Hiểu Thu không chỉ đích danh, nhưng Hướng Hiểu Đông biết cô nói đến ai. Trầm mặc một lúc lâu, cậu gật đầu thừa nhận.
“Ừ… Là chuyện đó.” Trong lòng Hướng Hiểu Đông rõ nhất, cậu làm như vậy không đơn thuần vì gia đình, mà là bởi tình cảm trong tiềm thức, là tham vọng hoang đường, cho nên từ đầu đã chịu chấp nhận điều kiện của Hà Húc Đông.
Bởi vì… Cậu muốn anh ta yêu mình!
Bởi vì, cậu muốn có được tình yêu của anh ta.
Là do cậu ti tiện, dùng một cái cớ bất đắc dĩ làm lý do che dấu sự ích kỷ của mình.
Nhưng mà, tham vọng hoang đường… Chung quy là tham vọng hoang đường! Hướng Hiểu Đông cậu yêu phải một người không hiểu thế nào là yêu, cũng không nguyện yêu ai, bởi vậy tim tan nát, cậu không thể oán giận, chỉ có thể lựa chọn cắt đứt tơ tình.
“Anh yêu anh ta sao?” Hướng Hiểu Thu nhẹ giọng hỏi.
Câu trả lời là một tiếng thở dài.
“Anh vẫn yêu anh ta.” Ngữ khí có phần chắc chắn.
Lại một lần nữa thở dài, Hướng Hiểu Đông bất đắc dĩ mở miệng “Đúng, anh vẫn còn yêu anh ta.” Yêu lâu như vậy, làm sao nói không yêu là sẽ không yêu nữa? Nếu có thể không yêu anh ta nữa, như vậy cậu cũng không phải thống khổ như hiện giờ.
Lặng im. Chỉ có gió nhè nhẹ thổi, lá cây va vào nhau, lao xao.
“Anh… Thật khổ cho anh.” Hướng Hiểu Thu đột nhiên đứng lên, nhẹ giọng nói.
“Hiểu Thu?” Hướng Hiểu Đông nghi hoặc nhìn em gái, không rõ vì sao nó nói vậy.
“Em… Quả nhiên là kém anh.” Hướng Hiểu Thu ngoái nhìn anh trai mỉm cười, cười rất thoải mái “Đúng, em nghĩ em đúng, trong mắt người kia, cho tới giờ chỉ có mình anh mà thôi.”
Hướng Hiểu Đông trong lòng chấn động “Hiểu Thu… Em vì cái gì…”
“Anh…” Hướng Hiểu Thu cúi nhìn anh, “Em nghĩ người kia thật ra đã yêu anh, nhưng anh ta không nhận ra.”
Hướng Hiểu Đông ngây người, người kia…nó nói tới ai? Là anh ta sao?
“Cho nên, em mới hỏi…” Hiểu Thu ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn anh còn đang tiêu hoá lời cô vừa nói “Nếu anh ta tới tìm anh, anh sẽ làm gì?”
Hướng Hiểu Đông lần thứ hai chấn động, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn “Không có khả năng.”
“Anh ta sẽ đến tìm anh.” Hướng Hiểu Thu khẳng định chắc nịch “Nhất định.”
***
Mở vòi nước, Hướng Hiểu Đông vả nước lạnh lên mặt. Vuốt đi nước đọng, cậu nhìn vào hình ảnh chính mình mệt mỏi, thiếu sức sống trong gương, nhệch miệng cười khổ.
Một câu nói của Hiểu Thu khiến cậu suốt đêm trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ, cho tới tận hừng đông, hết cách đành rời giường.
Tạo sao Hiểu Thu lại nói với cậu như thế? Thật vất vả mới tạm yên ổn, thế nhưng… Mỗi lần trong đầu nhắc lại câu nói đó, tim lại rung động. Tưởng niệm, tình yêu sâu đậm vốn tưởng cưỡng chế đè nén xuống lại dường như ngu xuẩn xáo trộn.
Nếu anh ta tìm cậu, vậy cậu phải làm thế nào đây? Suy nghĩ trong đầu đã loạn cào cào.
Trở lại bên anh ta sao? Không, cậu không thể làm như vậy! Chẳng lẽ sau khi bị đối xử tàn nhẫn, bởi vì anh ta đến tìm mình, nói yêu mình, Hướng Hiểu Đông cậu sẽ trở về bên cạnh anh ta sao? Cậu không thể! Cậu không muốn tiếp tục loại cuộc sống ấy, thứ tồn tại khiến cho trái tim không ngừng bị xé rách, cậu đã sợ rồi, không muốn phải trải qua.
Mệt mỏi quá… Nhưng, lại không có biện pháp phủ nhận bản thân vẫn yêu anh ta. Ở sâu trong tim vẫn tràn ngập khao khát, yêu thương.
Hướng Hiểu Đông! Sao mày có thể yếu đuối vô dụng đến thế? Một khi liên quan đến chuyện tình cảm, cứ như vậy… Cậu chán ghét tâm tình vừa phức tạp vừa mâu thuẫn, đã muốn kiên cường quên đi rồi lại yếu đuối khát vọng… Cậu chán ghét chính mình!
Cậu căm giận đấm vào hình ảnh trong gương, tầm mắt đột nhiên lạc tới phần cổ, nơi đó có một dấu mờ mờ… Đó là dấu hôn từ mười ngày trước còn lưu lại, giờ đã nhạt nhoà khó nhận ra.
Đưa tay chạm vào nơi đó, ảo giác như đau đớn, tim Hướng Hiểu Đông đập điên cuồng, trong đầu nhớ lại ngày đó, hơi thở của người kia phả trên da thịt, ngón tay vuốt ve, còn đôi môi… Nụ hôn của anh ta từ trước đến nay vẫn luôn kịch liệt, cuồng bạo tàn nhẫn chà sát môi cậu.
Ngón tay vô thức sờ lên môi, Hướng Hiểu Đông chấn động run rẩy, lắc đầu cho tỉnh táo lại.
Cậu đang làm cái gì vậy? Không! Sao cậu còn nghĩ tới anh ta? Không thể, không thể cứ mãi như thế này!
Bước đi như chạy ra khỏi phòng tắm, trong phòng khách là một mảnh yên tĩnh. Kỳ Quân trước giờ vẫn dậy muộn, đương nhiên không có khả năng thức dậy lúc sáu giờ sáng, còn Thẩm Chiêu Dương làm việc, nghỉ ngơi lộn xộn, ngày hôm qua anh ta trực ban nên sáng không có nhà.
Ngồi xuống ghế salon, cậu ngơ ngơ ngẩn ngẩn không biết bao lâu, ánh nhìn lướt qua cửa sổ xuống phía dưới. Ánh nắng mới chiếu lên cành lá còn vương hơi sương, lấp lánh như hào quang, tản mát ra vị bình thản ấm áp.
Hướng Hiểu Đông bị đứt mạch suy nghĩ, khe khẽ thở dài quyết định không nghĩ nữa. Thời tiết như thế này thật tốt, so với việc ở trong phòng miên man nghĩ ngợi, chi bằng ra ngoài đi dạo một lát.
***
Có lẽ đã đến giờ làm việc, trong công viên vắng tanh.
Hướng Hiểu Đông chậm rãi men theo đường dành cho người đi bộ dưới tàng cây, hít hà không khí lành lạnh còn vương mùi cây cỏ, hương vị tựa như thấu vào tim phổi, làm dịu lại tâm tình hỗn độn, trở về trạng thái bình yên như trước khi Hiểu Thu tới tìm.
Đúng vậy, thế này là tốt rồi, bình tĩnh, an nhiên, không có tra tấn, không có lo âu, không có không ngừng suy đoán. Như vậy không phải tốt sao?
Rũ mắt xuống, Hướng Hiểu Đông nhệch miệng cười tự giễu. Cậu lại đang lừa mình dối người, nhưng mà không làm như vậy sao có thể quên được? Làm sao có thể quên được.
Bên tai thoáng nghe tiếng bước chân đang tới gần, Hướng Hiểu Đông nhanh chóng ngẩng đầu, hoảng sợ lùi từng bước, mắt mở to không dám tin. Sao lại…
“Hà Húc Đông?” Hướng Hiểu Đông bừng tỉnh, máu trong cơ thể tựa như chảy ngược khiến cậu choáng váng, trái tim đập dữ dội. “Không…” Cậu nhỏ giọng rít khẽ, lập tức xoay người muốn chạy đi.
Hà Húc Đông nhanh hơn một bước giữ chặt tay Hướng Hiểu Đông, buộc cậu ta phải đối mặt với mình.
“Buông ra! Đừng đụng vào tôi!” Hướng Hiểu Đông giãy dụa, mặc kệ đau đớn, dùng hết sức muốn thoát khỏi bàn tay đang ghìm chặt.
“Hiểu Đông.” Hà Húc Đông không chịu buông tay, ánh mắt phúc tạp nhìn Hướng Hiểu Đông, cố gắng để cậu ta đừng giãy dụa nữa, bắt cậu ta phải lại gần hắn.
“Buông!” Hướng Hiểu Đông dùng tay kia đẩy đối phương ra nhưng cổ tay vẫn bị gắt gao nắm lấy.
Cậu sợ. Người kia đột nhiên xuất hiện khiến cậu có cảm giác tuyệt vọng không lối thoát. Hướng Hiểu Đông cậu còn chưa phục hồi thương tổn, còn chưa thoát khỏi tình cảm quyến luyến… Không được!
“Đã xong rồi… Giao dịch đã xong, anh không thể đụng vào tôi!” Vừa giãy dụa, Hướng Hiểu Đông vô thức thốt lên.
Đúng! Giao dịch đã xong, cậu không còn là đồ vật thuộc sở hữu của Hà Húc Đông nữa, cho nên anh ta không thể đụng vào cậu, không thể!
Trong đầu rối bời, Hướng Hiểu Đông không ngừng lặp lại suy nghĩ ấy, cũng chỉ có như vậy cậu mới có thể ức chế được tình cảm trong lòng, cậu mới có thể không bị tổn thương thêm lần nữa.
Ký ức không ngừng xông lên não, nhắc cho cậu nhớ, nếu một lần nữa trải qua, cậu tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Trong nháy mắt, cổ tay đang bị nắm chặt bỗng dưng được buông ra, tay vốn dĩ đang khua khoắng theo đà vung mạnh. Một tiếng bốp vang lên, Hướng Hiểu Đông khiếp sợ lui về phía sau mấy bước, ngơ ngác nhìn bàn tay bị đau đang đỏ rực.
Cậu đánh người!? Lần đầu tiên dùng tay tát người, hơn nữa dùng toàn bộ sức lực, người bị đánh lại là… Hoảng loạn cắn môi, Hướng Hiểu Đông cậu sắp khóc rồi.
Trong khi đối phương đờ đẫn, Hà Húc Đông chạy tới trước mặt Hướng Hiểu Đông, kéo bàn tay cậu ấy vừa đánh hắn áp vào mặt.
“Nếu làm thế cậu có thể nguôi giận, vậy đánh đi! Đánh tới khi cậu hài lòng mới thôi.” Hắn hạ giọng, trong giọng nói không hề có sự tức giận như Hướng Hiểu Đông sợ hãi.
Hướng Hiểu Đông ngây dại, cậu không thể tin người trước mặt cậu có thật sự là Hà Húc Đông. Vì cái gì? Vì cái gì anh ta muốn làm như vậy? Suy nghĩ hỗn loạn, tim cũng hỗn loạn, loạn đến mức cậu chỉ mấp máy môi mà không nói nên lời.
Tay vẫn cứ để trên mặt Hà Húc Đông nhưng Hướng Hiểu Đông chỉ yên lặng không lên tiếng. Thật lâu sau, rốt cục cậu thở dài, khẽ rít.
“Anh thật hèn hạ.”
Hà Húc Đông cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Hướng Hiểu Đông, giọng nói vừa như khóc lóc kể lể, vừa như lên án.
“Anh biết rõ là tôi không thể.”
Bàn tay trên mặt hắn buông ra, khe khẽ lướt qua mắt môi hắn, khi hắn ý thức được mở mắt vươn tay ra thì Hướng Hiểu Đông đã đứng cách xa phạm vi tay hắn có thể với tới.
“Hiểu Đông.” Hắn lo lắng gọi.
“Anh… Đừng đến đây nữa.” Hướng Hiểu Đông lẳng lặng liếc nhìn “Tôi với anh đã hết rồi.” Nói xong, không chờ Hà Húc Đông hoàn hồn, cậu lập tức quay người chạy trốn. Người phía sau phản ứng thế nào, cậu không muốn thấy, thầm hy vọng trước khi bộ dạng giả tạo này sụp đổ cậu sẽ kịp rời đi.
“Hiểu Đông!” Phía sau truyền đến tiếng nói mạnh mẽ của Hà Húc Đông “Tôi sẽ không buông tay.”
Thanh âm từ rất xa vọng tới, Hướng Hiểu Đông chấn động. Không thể quay đầu lại, tuyệt đối không thể! Cậu thì thào tự nói với mình, tiếp tục nhanh chân rời đi,
Tiếng nói thảng như phảng phất xa xôi… thế nhưng lại vô cùng chân thật, rành mạch từng chữ, mãnh liệt chạm vào trái tim của Hướng Hiểu Đông.
“Tôi yêu cậu.”
***
Đã bảy ngày trôi qua. Hà Húc Đông lẳng lặng nhìn trời, chua xót nhắm mắt lại.
Hắn hiểu cái gọi là mình làm mình chịu, nhưng mà… Hắn vẫn muốn gặp lại cậu ấy, muốn ôm chặt lấy cậu ấy! Từ cái hôm hắn thẳng thắn thừa nhận “tôi yêu cậu” thốt ra, tình yêu như lửa thiêu đốt trong ngực hắn. Không thể ức chế suy nghĩ về Hướng Hiểu Đông. Nhưng bảy ngày, Hướng Hiểu Đông không chịu gặp hắn. mỗi ngày hắn đều tới từ sáng sớm đợi cho tới đêm khuya mới mệt mỏi trở về nhà… Càng ngày càng thêm dày vò! Bên người thoảng như vấn vương mùi hương của cậu ấy nhưng hắn không có cách nào có thể ôm cậu ấy như xưa.
Chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Hắn làm cậu ấy tổn thương nhiều đến thế, hiện tại lại xuất hiện trước mặt, hy vọng cậu ấy có thể một lần nữa quay về bên hắn. Bất luận là ai, cũng không thể chấp nhân!
Việc nhận ra tình cảm của mình khiến hắn hiểu được quá khứ hắn đã làm sai quá nhiều.
“Rốt cục cậu đã nói gì?”
Ngày đó Thẩm Chiêu Dương bất mãn chất vấn hắn.
Hắn nói gì sao? Ngoại trừ nói yêu cậu ấy, hắn có kịp nói cái gì đâu, Hiểu Đông hốt hoảng chạy trốn hắn, hắn còn có rất nhiều điều không kịp nói.
“Cậu ta khóc.” Thẩm Chiêu Dương trầm giọng nói với hắn “Khóc rất kinh khủng.”
Hà Húc Đông cắn chặt răng. Hắn lại khiến cậu ấy thương tâm sao? Vì cái gì? Hắn chỉ muốn nói cho cậu ấy biết bản thân yêu cậu ấy thật lòng, vì sao Hiểu Đông lại khóc? Chẳng lẽ…
“Hôm nay vẫn vậy?”
Tiếng bước chân đến gần, Hà Húc Đông quay đầu thấy Thẩm Chiêu Dương, hiển nhiên cậu ta mới vừa từ bệnh viện trở về.
Hà Húc Đông lẳng lặng gật đầu, mím chặt đôi môi khô khốc. Hắn đã không còn hơi sức để che dấu cảm giác nản lòng, cũng không muốn tiêu phí tâm tư cho những câu hỏi vô nghĩa.
“Sao? Muốn từ bỏ sao?” Thẩm Chiêu Dương nhíu mày, lời nói hàm chứa ý khiêu khích.
“Không!” Hắn kịch liệt phản bác, khiến Thẩm Chiêu Dương hoảng sợ “Tôi sẽ không… buông tay như thế.”
Đúng vậy, coi như Hiểu Đông không yêu hắn, hắn cũng không thể buông tha, tuyệt đối không thể! Bởi vì, đây là lần duy nhất hắn yêu say đắm, nhưng hắn tỉnh ngộ quá muộn, còn có thể hay không… Hắn có mất đi cơ hội cậu ấy quay về bên hắn?
“Ai da, sớm biết thế ngày đó tôi đã giật dây cậu để cậu trực tiếp khiêng cậu ta về.” Mặc kệ Hà Húc Đông lạnh mặt trừng mắt, Thẩm Chiêu Dương vẫn giữ vẻ hài hước, nhớ tới lúc nhìn thấy vết lằn đỏ trên má cậu ta càng vui vẻ nở nụ cười “Sao đây? Có muốn tôi giúp cậu một tay không? Vẫn là khuyên cậu nên theo tôi về nhà, khiêng cậu ta về lột sạch quần áo, trói lại ở trên giường từ từ nói chuyện.”
Nửa thật nửa giả đùa giỡn nhưng Hà Húc Đông trầm mặc một lát mới mở miệng.
“Không cần.” Ánh mắt hắn nhìn về phía toà nhà, tựa hồ muốn xuyên thấu qua tường vách để nhìn người bên trong. “Lần này, tôi không dùng biện pháp nào hết, tôi sẽ đợi, đợi cho cậu ấy thực sự muốn gặp tôi.”
Thẩm Chiêu Dương huýt sáo, mỉm cười.
“Tôi nghĩ, sự chờ đợi của Hiểu Đông cuối cùng cũng có giá trị.” Nói xong hắn khoát tay đi vào nhà.
Hà Húc Đông ngơ ngơ ngẩn ngẩn không hiểu, tiếp tục chờ đợi.
***
Kỳ Quân ôm sách vở đi vào nhìn thấy cảnh Hướng Hiểu Đông ngây người ôm cái chén, không khỏi nhíu mày.
Buổi sáng hôm đó, Hiểu Đông thần sắc hốt hoảng chạy trở về, mặt tái nhợt như tờ giấy. Mà khi cậu gọi anh ta một tiếng, anh ta đột nhiên quỳ rạp xuống đất khóc rống lên, ngay cả cậu vốn bình tĩnh từ trước đến nay cũng bị anh ta doạ cho nhảy dựng, càng khỏi nói tới Thẩm Chiêu Dương mới trực ban trở về.
Hướng Hiểu Đông gào khóc tới mờ cả mắt, miệng không ngừng lặp lại “Sao anh ta có thể làm như vậy?”
Kỳ Quân và Thẩm Chiêu Dương hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đoán tuyệt đối là có quan hệ tới Hà Húc Đông.
Hà Húc Đông kia rốt cuộc đã nói gì, lại khiến Hướng Hiểu Đông kịch liệt phản ứng tới mức này. Bởi vì từ lúc Hướng Hiểu Đông chia tay Hà Húc Đông ở tạm nhà họ mấy ngày, họ chưa từng thấy bộ dạng này của cậu ta, không khống chế được… Khóc đến mức người ta đau lòng.
Kỳ Quân vẫn như cũ, không hỏi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Hướng Hiểu Đông đã khóc khàn cả giọng, chờ cho tới khi cậu ta khóc mệt, cậu mới đưa kẻ thất thần trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Hướng Hiểu Đông tỉnh dậy, cậu ta không giải thích gì cả. Sau lại giả vờ hành động như chưa có chuyện gì xảy ra, cố gắng duy trì hoạt động thường ngày, nhưng lại thường thất bại, tỷ như hiện tại, bộ dạng ngơ ngẩn thất thần. Này, tuyệt đối là bởi người mấy ngày ở bên ngoài kia.
“Hiểu Đông.” Rốt cục Kỳ Quân phải lên tiếng gọi người đã cầm chén trà mười mấy phút đồng hồ.
Giống những ngày vừa qua, Hướng Hiểu Đông đáp khẽ lại một tiếng, cậu ta nhanh chóng thu hồi vẻ mặt mờ mịt, cúi đầu uống cốc trà đã nguội lạnh.
Kỳ Quân không hỏi nữa, chỉ lấy nước sôi rót vào trong ấm trà, sau đó tiếp tục xem sách.
Không gian im lặng, chỉ có tiếng Kỳ Quân lật giở sách, tiếng nước sôi kêu lục bục. Hướng Hiểu Đông rót thêm cho mình một chén trà, không nói gì nhìn xuống sân, giật mình.
Một lát sau, cửa vang lên lên một tiếng cạch, sau đó là tiếng cầm tay nắm đẩy cửa. Kỳ Quân nhanh chóng gấp sách ngẩng lên, trên miệng thoáng hiện nét cười, không nhanh không chậm đứng dậy đi ra cửa.
Hướng Hiểu Đông hoàn hồn nhìn bóng lưng Kỳ Quân, trong lòng cảm thấy chua xót.
Cậu biết Kỳ Quân vốn bộ dạng hờ hững, trái tim của cậu ra lại vì tình nhân mà nhảy nhót. Mặc dù không có nhiều cảm xúc biểu hiện nhưng mỗi lần Thẩm Chiêu Dương trở lại, Kỳ Quân đều buông tay việc đang làm để tới cửa nghênh đón, chỉ vì có thể khiến cho người yêu vừa bước vào cửa có thể nhìn thấy mình.
Chuyện của hai người bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, hân hoan vui vẻ. Còn cậu? Cậu cùng Húc Đông có thể coi là lưỡng tình tương duyệt sao?
Hạnh phúc tựa hồ với tay ra là chạm tới, lại dường như cách thật xa xôi.
“Tôi đã về.” Thẩm Chiêu Dương lên tiếng, sóng vai cùng Kỳ Quân vào phòng khách.
Hướng Hiểu Đông nhìn Thẩm Chiêu Dương một cái, gật đầu chào, yên lặng uống trà.
“Hôm nay cũng vẫn vậy?” Thẩm Chiêu Dương nhỏ giọng thì thầm bên tai Kỳ Quân.
“Ừ.” Kỳ Quân gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi lại “Người kia thì sao?”
“Giống thế.” Nói xong thở dài một hơi, hắn đặc biệt phóng đại âm lượng nói “Anh ta còn ở bên ngoài.”
Hướng Hiểu Đông thoáng run, trà nóng bỏng cả tay nhưng như cũ không chịu nói câu nào.
“Hướng Hiểu Đông, rốt cuộc cậu…” Thẩm Chiêu Dương nhịn không được muốn mở miệng khuyên bảo.
“Chiêu Dương!” Cắt ngang lời hắn là Kỳ Quân.
Thẩm Chiêu Dương nhíu mày, thấy Kỳ Quân lắc lắc đầu. “Nhưng mà…” Tuy hiểu được Kỳ Quân muốn chờ Hiểu Đông nguyện ý nói chuyện nhưng chậm chạp thế này hắn thật sự nhìn không nổi.
“Anh mệt mỏi rồi, đi tắm rửa được không?” Kỳ Quân lộ ra nụ cười yếu ớt, nhưng đôi mắt màu hổ phách lại loé lên ý cảnh cáo, muốn hắn đừng lắm miệng.
Quên đi! Quên đi! Thẩm Chiêu Dương giơ cờ trắng đầu hàng. Nếu chút nữa Kỳ Quân nổi giận, sẽ mất công khiến cậu ấy dịu lại.
Khoé miệng nhếch lên nụ cười mờ ám, nhanh như chớp trộm hôn lên môi Kỳ Quân.
“Anh!” Kỳ Quân thẹn quá hoá giận giơ nắm tay lên, Thẩm Chiêu Dương nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường, lao vào phòng tắm.
Kỳ Quân hung hăng trừng mắt nhìn kẻ bỏ chạy, hai má lại không tự chủ được phiếm hồng… Anh ta biết rõ cậu không thích trước mặt người khác tỏ cử chỉ thân mật, còn cố ý…
“Kỳ Quân…”
Tiếng gọi khiến Kỳ Quân định thần quay đầu lại, đôi mắt đen mang theo bất lực của Hướng Hiểu Đông nhìn cậu, đây là lần đầu tiên sau mấy ngày qua anh ta nhìn cậu như thế, cũng là thứ Kỳ Quân vẫn đang chờ đợi.
Trên môi khe khẽ hiện lên nụ cười nhẹ. Cuối cùng cũng đã tới rồi sao?