- Cốc cốc…
- Hi Tiếu, chúng ta đi Ám Nguyệt thành chơi.
- A, Hồng Đậu tỷ, tỷ hết bận rồi hả.
- Đúng vậy, đi thôi.
Bán nguyệt treo cao, đây là buổi tối thứ hai tiểu Lạc đến Ám Nguyệt kiếm tông. Lúc trưa Hồng Đậu để hắn nghỉ ngơi ở một phòng cho khách nhân ở Bách Thú phong rồi đi làm việc. Tiểu Lạc ăn no, giường ấm, ngủ luôn một giấc đến bây giờ.
Ám Nguyệt thành là một tòa thành ngay bên cạnh kiếm tông. Nơi đây tụ tập phần đông tu luyện giả cùng các cửa hàng đa dạng, bán đầy đủ mọi thứ như: công pháp, chiến kỹ, đan dược, binh khí… thậm chí có cả thanh lâu. Cần gì có đó, phong phú hỗn tạp, tất nhiên vẫn tuân theo quy củ của kiếm tông.
Nơi đây cũng có không ít thường dân, phần lớn là gia quyến của các trưởng lão, chấp sự trong tông. Không phải ai cũng có thể tiêu sái mà vứt bỏ quá khứ, tứ đại vai không tập trung vào tu luyện.
Hồng Đậu dẫn tiểu Lạc vào Mỹ Vị Nhân Gian để dùng bữa tối. Nơi đây thuộc sở hữu của một trưởng lão trong tông, các món ăn đều vượt trội nhà ăn tự phục vụ về cả hương vị lẫn hình thức.
Tiểu Lạc đang tấn công cánh tay của Khủng Trảo Hùng ướm đầy mật ong trên đĩa. Hồng Đậu thì tao nhã hơn nhiều, đũa ăn của nàng thoăn thoắt linh động, tốc độ thức ăn biến mất cũng không thua hắn tí nào. Có thể thấy kỹ năng của nàng cũng thuộc hàng thượng thừa.
- “Hi Tiếu sư đệ, đệ tử tông ta được chia làm nội tông cùng thân truyền, tùy vào tu vi mà mỗi tháng được trợ cấp tu luyện từ tông môn. Đây là phần của đệ, mười Dưỡng Mạch đan, mười Linh Hạ đan cùng ba hạ phẩm linh thạch.” – Hồng Đậu đã no, dùng một chiếc khăn tay nhẹ lau môi thơm, đưa cho tiểu Lạc một cái gói nhỏ. Bên trong có ba viên đá màu trắng sữa cùng hai bình đan dược.
- “Cám ơn tỷ.” – Tiểu Lạc chùi tay nhận lấy tất cả, không quá chú ý cất luôn vào thạch hoàn giới chỉ.
- “Đệ có không gian giới chỉ à.” – Hồng Đậu có một chút ngạc nhiên, không gian giới tuy không quá hiếm có nhưng vô cùng đắt đỏ. Rất ít tu luyện giả trẻ tuổi sở hữu, chỉ có con cháu dòng chính đại gia tộc mới có được.
- “Vâng, đệ nhặt được trong rừng.” – Tiểu Lạc trả lời, đúng là nhặt được nha, chủ nhân trước đây của A Thạch đều đã chết trận hết rồi.
- “Vậy à.” – Hồng Đậu đương nhiên không tin, tỷ lệ tu luyện giả tử vong ở sâm lâm, để lại không gian giới chỉ không thấp nhưng thường đều bị hung thú cao cấp chiếm hữu, không dễ để nhặt được chút nào.
- Chúng ta đi tham quan tiếp thôi.
- Vâng.
Tiểu Lạc hai người tính tiền rồi đi ra khỏi Mỹ Vị Nhân Gian, bước vào phố sá sầm uất bên ngoài.
- Sư tỷ, hai tòa nhà to to đối diện nhau bên kia là gì thế?
- Là cửa hàng của Luyện Khí Tông và Dược Tông, bọn họ là thế lực tông môn ngang hàng với kiếm tông ta, vì họ giàu nên xây cửa hàng lớn hơn người thôi.
- Còn đại lâu trắng như tuyết bên kia?
- Là phân đà của Vũ Hóa Điện, bọn họ là thế lực đứng đầu của Linh Vũ đại lục chúng ta. Mỗi thành thị hơi lớn một chút đều có cứ điểm của họ.
- Khu phố bên kia là gì ạ? Màu sắc rực rỡ, a… có mấy tỷ tỷ xinh đẹp đang vẫy khăn nữa kìa.
- Ặc… đệ còn nhỏ không nên biết đâu. Nhớ là không được qua đó đâu đấy.
- Vậy lớn lên đệ sẽ đi.
- Lớn lên cũng không được.
- Tại sao, tỷ mới nói do đệ còn nhỏ mà.
- Tóm lại là không được.
- Vâng.
…
…
Hai người tiểu Lạc dạo khắp nơi trong thành, náo nhiệt phong phú thế này làm hắn thích thú vô cùng.
Bây giờ họ đang đi trong khu trao đổi tự do, nơi mà các tán tu bán vật phẩm của họ. Trong đây hỗn tạp hơn các cửa hàng bên ngoài, đồ vật có thật có giả, có cả những vật phẩm trộm cắp hay cướp đoạt.
- A, là tên nhóc khốn kiếp.
Tiểu Lạc đang hứng thú chạy quanh thì đụng mặt người quen, là cô nương mà hắn đánh gục đầu tiên trong thí luyện tân đệ tử ở lâm hải. Nàng bây giờ đang mặc thanh y đồng phục giống như hắn, bên cạnh là một công tử ca khoảng mười lăm mười sáu, gương mặt hai người hao hao giống nhau.
- “Tiểu mỹ nữ hảo.” – Tiểu Lạc đưa tay lên chào lại.
- “Hảo cái đầu ngươi, nhờ ngươi mà ta suýt tý nữa không vào được nội tông. Cũng may là Nghiêm trưởng lão anh minh.” – Cô nương phía trước tức giận đến nghiến răng, nàng muốn đập tên trước mặt một trận cho hả dạ. Nhưng nhớ lại sự tích một mình chấp hết của hắn ở thí luyện địa thì nàng lại không ra tay nổi. Tên khốn kiếp phía trước rõ ràng không phải là người, mạnh như trâu vậy.
- “Ta không cố ý nha, rõ ràng là cô ra tay trước.” – Tiểu Lạc rất vô tội đáp lại.
- Ngươi…
- “Tiểu muội đừng dỗi nữa, muội cũng vào được nội tông rồi còn gì, sau này phải chăm chỉ tập luyện hơn.” – Công tử ca đứng phía sau nữ tử lên tiếng can giải, nhìn thấy phía sau tiểu Lạc là Hồng Đậu, mắt hắn hiện một tia kinh ngạc, chủ động chào hỏi. - “Hồng Đậu sư tỷ hảo, tiểu huynh đệ hảo. Ta là Lâm Phi Dương, đây là muội muội ta Lâm Hinh.”
- “Chào hai người, ta là Ngọc Hi Tiếu, đây là Hồng Đậu sư tỷ.” – Tiểu Lạc cũng bắt chước giới thiệu người, Hồng Đậu gật đầu chào hỏi.
- “Sư tỷ đến xem thú đản của tán tu sao, có tìm được hung thú cao cấp không?” – Lâm Phi Dương bắt chuyện.
- “Không, ta dẫn Hi Tiếu đi tham qua thôi.” – Hồng Đậu khẽ nói, nàng cũng nhận ra đệ tử phía trước nhưng cũng không quen biết cho lắm.
- “Vậy à, ta rất quen thuộc nơi này. Để ta đưa hai người đi khám phá.” – Lâm Phi Dương chủ động đề nghị.
- “Được, nhờ đệ.” – Hồng Đậu đáp ứng, nàng cũng muốn tiểu Lạc nhanh chóng hòa nhập với các đệ tử nội tông khác. Nàng thầm nghĩ mai sẽ để hắn trộn lẫn vào tân đệ tử một ngày.
- Bên này.
Bốn người đi khắp các sạp đồ, Lâm Phi Dương đúng là rất quen thuộc nơi này. Hắn nhận ra đa số những tán tu bày bán ở đây, biết rõ người nào hay bán đồ tốt, kẻ hay giở mánh, giới thiệu chi tiết cho hai người tiểu Lạc. Lâm Hinh thì lầm bầm làu bàu đi theo, có vẻ không tình nguyện.
- “Đây, bên này là nơi bán thú đản tốt nhất khu, Hồng Đậu sư tỷ xem.” – Sau một hồi, Lâm Phi Dương dẫn cả bọn đến một sạp hàng bày rất nhiều trứng hung thú, có to có nhỏ, đủ màu sắc, đều được để trong ngọc hạp trong suốt đặc thù.
- “Lão ca, có hàng mới không, đại sư tỷ của Bách Thú phong đi thị sát dân tình đây.” – Lâm Phi Dương trò chuyện với người bán hàng, có vẻ thân thiết.
- “Tất nhiên, tất nhiên… Mười cái bên này là các liệp giả mới mang ra từ Tử Lôi Lâm Hải, toàn là đồ tốt. Có trứng Kim Sí Điểu, Ngũ Văn Hạt… đặc biệt có cả Tứ Dực Lôi Mãng hung thú huyết mạch cao cấp đây.” – Người bán hàng là một trung niên nhân, tu vi không rõ, giọng rao bán hết sức chuyên nghiệp, vẻ mặt đúng chất thương nhân.
- “Oa, có thật không.” – Lâm Hinh tròn mắt vội lao đến tra xét thú đản màu vàng tím, lập lòe lôi nguyên tố. Nàng vẫn chưa đạt đến tam cấp Trùng Thân nên vẫn chưa có linh thú đồng bạn. Nếu có thể mua được hung thú có huyết mạch cao cấp để dành thì hết sức tuyệt vời. Linh thú non nhận được từ tông môn là dựa trên thành tích và một tí may mắn, không ai chắc là có thể đạt được đồ tốt cả.
- “Đương nhiên, lão lý ta bày hàng ở đây hơn mười năm rồi, chưa từng gạt ai nha.” – Trung niên nhân vỗ ngực đảm bảo.
- “Hồng Đậu sư tỷ, tỷ xem có đúng là trứng của Tứ Dực Lôi Mãng không.” – Lâm Phi Dương dò hỏi Hồng Đậu, hắn cũng cao hứng nếu muội muội mua được đồ tốt. Nhưng quan trọng hơn là làm thân với vị sư tỷ chắc chắn sẽ trở thành kiếm tông cao tầng sau này.
- “Ta cũng không rõ, nó khá giống với cái ta nhìn thấy trước đây. Ưm… khí tức hơi khác, nếu đem về Bách Thú phong, dùng linh khí đặc thù kiểm tra mới xác định chính xác được.” – Hồng Đậu suy tư, nàng có hiểu biết nhất định về hung thú nhưng không phải chuyên gia về thú đản ở Bách Thú phong.
- Vậy muội muội của ta mua nó, có thể nhờ Bách Thú phong kiểm tra không.
- Dùng điểm tích lũy là được.
…
- “Đây hình như không phải.” – Lúc Lâm Phi Dương trò chuyện hăng hái với Hồng Đậu, tiểu Lạc một bên bất ngờ nói. Hắn đã gặp hầu hết trứng hung thú của Tử Lôi Lâm Hải, vài lần còn ôm chúng chạy khắp nơi trêu chọc các gia hỏa kia nổi điên lên.
- “Ngọc sư đệ có thể nhận biết trứng linh thú.” – Lâm Phi Dương ngạc nhiên hỏi lại.
Hồng Đậu cũng hứng thú quay sang, nàng cũng có chút hiểu tại sao tiểu Lạc có thể nhận biết chúng.
- “Đúng vậy, bề ngoài cùng khí tức thì rất giống nhau nhưng trứng của lôi mãng hoa văn gợn sóng như đôi cánh. Còn thú đản này hoa văn vài nơi có gồ ghề, góc cạnh hơn.” – Tiểu Lạc tiến lại gần Lâm Hinh đánh giá làm nàng có chút không thích, giậm giậm chân tránh ra.
- “A… lúc ta nhận định cũng thấy có chút không đúng nhưng ngoài lôi mãng thì không thấy loài nào ở lâm hải có trứng giống vậy nên chỉ cho là biến dị thôi. Tiểu huynh đệ thông hiểu hung thú như vậy, có biết là trứng của loài nào không.” – Lão lý bán hàng cũng thừa nhận, hắn làm ăn lâu dài, không thể lừa dối đệ tử của chủ nhà a.
- “Ta không biết nhưng chắc chắn nó cũng là của hung thú cao cấp, xem khí tức là rõ.” – Tiểu Lạc suy nghĩ rồi đáp lại.
- “Vậy không biết hai vị có hứng thú với thú đản cao cấp không rõ loại hay không. Có thể là lôi mãng biến dị hoặc một hung thú hiếm có nha.” – Lão lỹ cũng không phật ý, kẻ lão làng như hắn, biết cách để làm người mua có hứng thú.
- “Cái này…” – Lâm Hinh có chút do dự.
- “Được, giá cả thế nào.” – Lâm Phi Dương thì dứt khoát hơn, có mỹ nữ nên mấy tên công tử ca luôn bạo tay.
- “Mười hai trung phẩm linh thạch hoặc một ngàn năm trăm hạ phẩm linh thạch, do không xác định được nên ta đã bán giá siêu thấp rồi.” – Lão lý dứt khoát, trông như sẽ không thể trả giá thêm được đồng nào đâu.
- “Thành giao, tiểu muội lấy nó đi.” – Lâm Phi Dương cũng dứt khoát đưa ra mười hai viên trung phẩm linh thạch, đại gia là đây.
- “Khuya rồi, chúng ta về Bách Thú phong đây, tạm biệt hai người.” – Hồng Đậu nhìn nhìn mặt trăng đã thượng đỉnh, tạm biệt hai người kia.
- “A… tạm biệt sư tỷ, vài ngày nữa đệ sẽ đến kiểm tra thú đản, mong là sẽ gặp tỷ.” – Lâm Phi Dương có chút tiếc nuối gọi với theo.
- “Người ta đi rồi, huynh còn trong ngóng cái gì.” – Lâm Hinh ánh mắt xem thường nhìn đại ca của mình, nàng quá hiểu tính nết của hắn, cứ thấy mỹ nữ là không dứt ra được.
- “Muội không hiểu đâu.” – Lâm Phi Dương cười cười, hắn là muốn làm thân với đệ tử cao tầng nha.
- “Xì, sắc lang thôi, có gì lạ.” – Lâm Hinh không thèm để ý đến hắn.
Hai người tiểu Lạc rảo bước ra khỏi Ám Nguyệt thành hướng về một tòa sơn phong phía trước. Trăng thanh gió mát, bóng ảnh hai người chồng chất lên nhau.
- Sư đệ, có thật là đệ không biết thú đản vừa nãy của loài nào không.
- Hahaha…
- Sao đệ cười dữ vậy, vừa làm việc xấu đúng không. Vừa nãy là trứng hung thú cấp thấp?
- Hahaha, không phải là hung thú cao cấp, rất mạnh.
- Vậy thì sao…
- Đó là của Lôi Oa nha, một tiểu mỹ nữ cưỡi Lôi Oa, không thể soái hơn được nữa. Hahaha…
- Đệ thật là…