Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 3: Nhớ lại thời thơ ấu …




Khi tôi tỉnh dậy, đã hơn chín giờ sáng. Bởi vì sau khi kết hôn sẽ được nghỉ một thời gian cho nên từ sau mười năm lần đầu tiên tôi nằm trên giường nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng ngoài trời vẫn không mấy sáng sủa. Nhìn nhìn nước mắt đột nhiên trào ra.

Ngày đó hơn một năm trước, tuyết rơi xuống rất nhiều, trời đất cũng trầm xuống, Giang Triều nói cho tôi biết anh phải đi chấp hành nhiệm vụ một thời gian, là một nhiệm vụ rất quan trọng. Làm quân nhân điều quan trọng nhất chính là nghiêm khắc tuân thủ điều lệnh giữ bí mật quân đội, cho nên tôi không hỏi anh đi đâu và phải đi bao lâu. Giang Triều đi ngày đó, tôi tiễn anh lên xe lửa, anh nói quân nhân không được rơi lệ, quân nhân phải quen ly biệt.

Nhưng anh đi rồi, nhẹ nhàng vẫy tay, thế giới của tôi liền không còn sắc màu gì nữa……

Nhạc Vũ cười tôi là ếch ngồi đáy giếng, còn Giang Triều lúc nào cũng che chở tôi, thế giới xung quanh tôi luôn được anh bao bọc. Thật ra Nhạc Vũ đâu biết rằng, tuy rằng tôi được cha mẹ hết mực yêu thương, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy bất an, cảm thấy tình yêu mà tôi có được là do đánh cắp, thực tế không phải thuộc về tôi. Giang Triều yêu tôi đó mới là tình yêu thuộc về tôi, được sống trong đó tôi thấy thật hãnh diện , và không có cảm giác tội lỗi……

Suốt một năm lẻ sáu tháng, tôi mới biết được thì ra chờ đợi không phải đơn giản như vậy, đó là một khoảng thời gian lâu dài và đau khổ, là năm trăm bốn mươi bảy đêm cô đơn và nhớ mong vô hạn. Cho đến ba tháng trước, nghe đồng nghiệp nói Giang Triều sắp về đây, ngay khi tôi đang cảm thấy trời đất trở nên trong lành sáng sủa, Nhạc Vũ lại gọi điện thoại hẹn gặp mặt……

Đó là một ngày trời mưa sau bữa trưa, Nhạc Vũ hẹn tôi đến một quán cà phê.

“Có chuyện gì không thể nói trong điện thoại vậy, vì sao hẹn chị tới nơi này?” Tôi cởi quân phục đặt ở trên ghế bên cạnh, không đợi ngồi yên đã lập tức hỏi Nhạc Vũ.

Nhạc vũ nhìn nhìn tôi, cũng không vội nói chuyện, trước giúp tôi gọi một ly capuchino.

Ngọn đèn dìu dịu, âm nhạc du dương yên tĩnh, nhưng trong lòng tôi lúc này lại bất an vô cùng , biểu tình của Nhạc Vũ khiến tôi thêm bất an, tôi cảm thấy có chuyện lớn đã xảy ra.

“Chị, nếu Giang Triều rời xa chị, chị sẽ như thế nào?”

“Rời xa chị?”

“Em muốn nói, giả sử anh ấy đã yêu người khác, muốn chia tay với chị……”

“Chị chưa từng nghĩ tới vấn đề này.” Tôi uống một hớp cà phê, lắc đầu.

Giang Triều lớn hơn tôi 1 tuổi, chúng tôi ở cùng một đơn vị, tôi gọi anh là anh Giang Triều. Chúng tôi cùng học với nhau, từ trung học liền bắt đầu vụng trộm yêu thương . Khi đó, trời luôn ở xa vạn dặm không mây, nước biển xanh dập dờn bồng bềnh, mà tôi tựa như cánh diều bay phiêu lãng trong trời nước mênh mông , anh Giang Triều vĩnh viễn sẽ không để tôi rơi xuống.

Cũng bởi vì anh Giang Triều là một trong những nam sinh ưu tú nhất trong học viện, cho nên tôi cũng dùng toàn bộ thời gian của mình để cố gắng học tập. Trong thế giới của tôi, trừ bỏ anh Giang Triều ra cái gì cũng không tồn tại……

Sau này, anh Giang Triều bước vào quân doanh sớm hơn tôi 1 năm, vì chờ tôi, anh đã từ bỏ cơ hội vào quân đoàn hộ tống. May mà năm thứ hai tôi cũng thuận lợi được nhận vào quân đoàn 64 81255 , cùng năm chúng tôi song song khảo nhập vào quân đoàn. Kỷ luật quân đội nghiêm minh vô cùng, không cho phép học viên yêu nhau, chúng tôi đành phải âm thầm yêu đương, trong mắt luôn luôn có hình bóng của nhau, chưa bao giờ rời xa. Chúng tôi ước hẹn mỗi chủ nhật, tranh thủ cùng nhau nghỉ học để hẹn hò. Những ngày đó bởi vì trên người đều mặc quân trang, nên chúng tôi không thể giống như những đôi yêu nhau khác, tay cầm tay đi ở trên đường, chúng tôi chỉ có thể cùng nhau ăn ở trong một nhà hàng, anh thường dùng tiền trợ cấp của mình mua những đồ ăn mà tôi thích nhất, anh nói tôi quá gầy, nên phải ăn nhiều. Anh đã dành tiền trợ cấp 2 năm để mua cho tôi một cái máy tính xách tay, tôi đã khóc, nhìn anh thật sự gầy, và đen……

Như vậy vì sao Giang Triều muốn rời xa tôi, để đi yêu người khác? Nhưng khi Nhạc Vũ đưa xấp ảnh chụp đưa đến trước mặt tôi, trời đất xung quanh tôi như sụp xuống……

Trước mặt tôi đều là những hình ảnh với khuôn mặt tươi cười, là khuôn mặt trong năm trăm bốn mươi bảy ngày đêm tôi luôn nhớ nhung. Nhưng anh lại nắm tay một cô gái khác, lại chính là em gái Nhạc Vũ của tôi. Bọn họ cười thật hạnh phúc, ngọt ngào…… Vì muốn chứng thực với tôi, Nhạc Vũ còn đem máy tính mở ra, trong hòm thư đều là của Giang Triều gửi cho cô ấy. Tôi chưa bao giờ biết, một người đàn ông không biết biểu đạt tình cảm của mình lại có thể nói ra những lời ngọt ngào như vậy.

Tôi chỉ xem có một bức, đã biết một năm trước xảy ra chuyện gì, và vì sao Giang Triều muốn rời bỏ tôi. Những cái mail nhỏ bé đó đã xác định với tôi một điều, người luôn giúp tôi che mưa che nắng, giúp tôi sửa chữa những sai lầm, anh Giang Triều đã không còn thuộc về một mình tôi nữa ……

“Trước kia, chị luôn có được mọi thứ, lần này coi như là nhường em một lần.”

Nghe Nhạc Vũ nói như vậy, tôi chỉ biết gật đầu. Ở nhà, ba mẹ luôn dành đồ tốt nhất cho tôi, còn Nhạc Vũ luôn luôn bị quở trách. Thực ra tôi không phải là do ba mẹ sinh ra, chúng tôi sống cùng nhau dưới một mái nhà, ba mẹ rất thương yêu tôi, xem như tôi thiếu tình cảm của cô ấy hai mươi mấy năm vậy……

“Thật ra em và anh Giang Triều đã sớm yêu nhau, anh nói phải đợi chị quên anh, anh mới có thể trở về cùng em kết hôn. Chị, tuy rằng em biết yêu cầu của em thực quá đáng, nhưng em thật sự cầu mong chị có thể thành toàn cho em. Nếu trong ba tháng, chị không thể kết hôn với người khác, anh Giang Triều sẽ không thể quay về thành phố D , có lẽ chúng em cũng sẽ chia tay ……”

“Vì sao?” Tôi giật mình nhìn Nhạc Vũ, ba tháng tôi làm sao có thể tìm được một người đàn ông để kết hôn, giúp thành toàn cho họ.

“Bởi vì nhiệm vụ của anh Giang Triều sắp hoàn thành rồi, anh ấy sẽ phải lựa chọn trở lại thành phố này, hoặc là ở lại VânNam.”

Căn bản tôi không quen uống cafe, lúc này, đầu lưỡi đều chỉ toàn vị đắng chát. Tôi cũng không biết đã ra khỏi quán cafe như thế nào, cũng không biết trên mặt chảy xuống là nước mắt hay nước mưa. Tôi chỉ nhớ rõ mình đã liều mạng chạy ra ngoài, chỉ biết đi trong làn mưa mịt mùng cách trở mờ mịt tầm mắt……

Cho đến khi có một chiếc xe hơi màu đen chạy theo bên cạnh tôi, làm nước mưa bắn ướt lên người tôi, tôi như người rơi xuống nước vớ được thân cây, ngồi xổm xuống khóc òa lên. Đây là lần đầu tiên tôi không để ý đến hình tượng quân nhân của mình, biểu hiện yếu ớt như thế……

Khóc hồi lâu, tôi mới cảm giác được trên đỉnh đầu đang được che chắn, để mưa không rơi xuống người, tôi chậm rãi đứng dậy, bên cạnh là một người đàn ông đang đứng. Người đó dường như cao hơn một ít so với Giang Triều , cũng cùng dáng người cao thẳng, nhưng khuôn mặt không giống Giang Triều khôi ngô, đối với người này lại có cùng cảm giác gió lạnh không thể thổi tới……

Tôi xem xét quân trang trên người đã ướt đẫm, lại nhìn về phía ven đường chiếc xe hơi màu đen đang đậu, cho dù anh ta không làm bắn nước ướt, tôi cũng đã bị mưa làm ướt nhẹp rồi. Vì thế, tôi cúi đầu nói “Không cần giải thích, không liên quan đến chuyện của anh, anh có thể đi được rồi.”

“Nhạc Tuyết, em không sao chứ?”

Tôi đang muốn rời đi, nghe thấy người đó gọi tên mình, liền xoay người lại……

“Em không nhận ra ah ?” Người đó thấy vẻ mặt tôi mờ mịt, lập tức cười, lấy tay chỉ ở không trung vẽ một cái vòng,“Một cây bút, một cái bánh.”

Mặc dù mặt đầy nước mắt, lúc này nghe sáu chữ đó, không thể không nở nụ cười……

“Nghê Giáng Trần?”

Anh ta gật đầu.

Tuy rằng không nhớ rõ người này là anh ta, nhưng điển cố ‘Một cây bút, một cái bánh, tôi lại vĩnh viễn nhớ rõ.

Đó là vào năm thứ nhất tiểu học, trong lớp có một nam sinh chuyển tới. Anh ta ngày thường trắng nõn, dường như cùng những đứa nhỏ chúng tôi trong học viện không giống nhau. Khi thầy giáo để cho anh ta tự giới thiệu, anh ta lại cao ngạo ngẩng mặt lên…… Sau đó thầy giáo nói anh ta gọi Nghê Giáng Trần, bởi vì anh ta kiêu ngạo nên không có bạn học nào đồng ý ngồi cùng bàn với anh ta, thầy giáo liền cho anh ta ngồi cùng bàn với tôi. Giữa trưa tan học, thầy giáo nói cho mọi người, buổi chiều học thêm, không cần mang túi sách, chỉ cần mang một cây bút, một quyển vở……

Buổi chiều khi học ngoại khóa, mỗi bạn học trên bàn đều bày ra chỉnh tề một cây bút cùng một quyển vở, chỉ có trên bàn Nghê Giáng Trần bày ra một cái bút, một cái bánh đang mở ra. Khi thầy giáo hỏi anh ta, anh ta lại hợp lý hợp tình, nói anh ta nghe được chính là ‘Một cây bút, một cái bánh.’ Các bạn học khác đều cười ầm lên, chỉ có tôi không cười, không biết vì sao, tôi có chút đồng tình với anh ta, tôi cảm thấy anh ta thực cô đơn. Anh ta kiêu ngạo là vì anh ta không có được quan hệ chân thành.

Từ ngày đó, tôi liền có một cái đuôi kiêu ngạo theo ở phía sau, trên đường cho dù đến trường hay tan học, anh ta luôn kề cận với tôi, còn vụng trộm để đồ ăn vặt vào trong túi của tôi, cũng không nói. Khi tôi bắt gặp, anh ta liền nhìn tôi cười cười. Anh ta cười rộ lên trông thật đẹp, ngoài anh Giang Triều, anh ta là nam sinh thứ hai đẹp như vậy, khi đó tôi cho rằng như vậy. Cho đến khi Nhạc Vũ cũng đi học, bốn người chúng tôi liền mỗi ngày như hình với bóng. Cùng tan học hoặc cùng nhau chơi trong hoa viên của đại viện, tất cả cùng nhau trải qua những ngày tháng như thế. Khi đó tôi hoà thuận vui vẻ đeo túi sách trên người anh Giang Triều, còn trên lưng Nhạc Vũ lại đeo túi sách của Nghe Giáng Trần, anh ta giống như một tiểu vương tử kiêu ngạo, người khác vì anh ta làm cái gì, dường như đều là chuyện đương nhiên. Vì thế tôi hung hăng phê bình anh ta, nói anh ta để cho nữ sinh đeo túi sách giúp không phải là nam tử hán. Từ ngày đó anh ta tự mình đeo túi sách, nhưng Nhạc Vũ lại tìm tôi náo loạn một hồi……

Sau này tôi mới biết được ông nội anh ta là cán bộ cao cấp, ba mẹ ở Hongkong đều làm chủ công ty, bởi vì trong nhà có chút việc mới đem anh ta đưa đến học ở thành phố D này. Nhưng khi ông nội đến đón anh ta , không biết thế nào cũng không chịu đi theo ……

Ngày đó trong đại viện của chúng tôi có rất nhiều xe hơi cao cấp đến, theo sau ông nội anh ta, bọn họ nói là người làm chức lớn từ Bắc Kinh đến, thấy Nghê Giáng Trần nhào vào trong lòng ông của mình làm nũng, còn được ông cõng lên vai, nâng niu giống như bảo bối. Lúc ấy tôi khinh thường không nhìn tới anh ta, sau đó tôi nghĩ có lẽ là nên hâm mộ đi. Tôi từ nhỏ chỉ biết mình được ba nhặt về lúc mới sinh, vì thế ông nội bà nội đối với tôi rất ôn hoà, cho nên tôi vẫn là cô gái vừa tự ti vừa thanh cao, loại tính cách mâu thuẫn này vẫn làm bạn với tôi suốt hai mươi bảy năm……

Sau đó Nghê Giáng Trần vẫn ở lại thành phố D, ông nội hoặc ba mẹ mỗi tháng đều đến thăm anh ta một lần, anh ta ngoại trừ đồng phục bên ngoài, đồ dùng, ăn uống không giống với chúng tôi. Theo chúng tôi chậm rãi trưởng thành, Nghê Giáng Trần càng ngày càng cao ngạo quái gở , đi đường cũng luôn ngẩng đầu thật cao , cũng không cúi đầu. Có một ngày, trên đường tan học về, chúng tôi vừa nói vừa cười, đi tới, anh ta lại đột nhiên tiến vào khu vực sửa chữa cống thoát nước, khi anh ta được người lớn cứu đi lên , trên mặt đều là máu, đã sắp bất tỉnh . Tôi nhớ rõ ngày đó, Nhạc Vũ bị dọa đến gào khóc, ngày đó làm kinh động toàn bộ khu học viện, đương nhiên cũng kinh động vị gia gia ở kinh thành kia……

Vì chuyện này, ba của Giang Triều bị giáng chức. Cũng từ ngày đó, tôi không còn cùng Nghê Giáng Trần nói chuyện nhiều. Tuy rằng tôi biết chuyện này không liên quan đến anh ta, là vì chú Giang quản lý khu nhỏ này không tốt, khiến cho anh ta bị thương, nhưng tôi không thích có người khi dễ anh Giang Triều, cũng không cho khi dễ người nhà của anh. Sau đó tôi không rõ ràng lắm anh ta rời khỏi thành phố D khi nào, chính là đột nhiên cảm thấy phía sau thiếu mất một cái đuôi, khi tôi còn chưa kịp cảm thấy mất mát, Nhạc Vũ lại tìm tôi náo loạn một hồi, đây là cô ấy vì Nghê Giáng Trần cùng tôi xung đột lần thứ hai . Nhạc Vũ nói nguyên nhân đều là do tôi nên Nghê Giáng Trần mới rời bỏ thành phố này, đối với ngươi không rõ anh ta rời đi, vì sao lại liên quan tới tôi. Nhạc Vũ còn đem chuyện tôi cùng anh Giang Triều yêu sớm nói cho mẹ tôi, từ nay về sau con đường tình yêu của chúng tôi lại càng thêm cách trở, nhưng là càng ngăn trở lại càng trở nên ngọt ngào, cũng càng trở nên mê hoặc …..