Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 14: Chân trời góc biển…




Đi trên con đường ven biển tràn ngập hương vị biển nồng đậm, đây là lần đầu tiên tôi được hưởng thụ ngày hè gió mát cùng ánh mặt trời trong mùa đông, đã từng vội vàng, thậm chí trốn chạy tình cảm, nhưng lúc này giờ phút này đã hoàn toàn không còn nữa .

Giống như có người nói, cát bụi tất sẽ rơi xuống……

-

“Có mệt không?”

Nghê Lạc Trần quay đầu nhìn tôi, cô bé sáu tuổi kia ở trong lòng anh cũng thích thú hướng về phía tôi hoan hô,“Chị đuổi theo nhanh lên……”

Tôi kéo vành nón che nắng, cầm trái dừa vội vã hút căng phồng hai má, “Mặt trời ở HảiNamgay gắt như thế này sao?”

“Ánh mặt trời gay gắt cũng là cảnh tượng nhiệt đới tự nhiên hạng nhất, hãy hưởng thụ nó đi……” Nghê Lạc Trần cười cười, vươn một bàn tay tới tìm gì đó trong tay tôi “Cho anh xem, khí chất quân nhân đâu……”

“Quân nhân thì sao? Em chỉ không quen với khí hậu ở nơi này.” Đừng tưởng rằng có cô bé con này làm chỗ dựa, thì dám tùy tiện cười nhạo quân nhân. Tôi cá là khi thoát khỏi tay anh, đi mau một vài bước, phía sau vẫn còn âm thanh vui vẻ như cũ của họ

“Anh ơi, chân trời góc biển còn xa không ạ?”

“Nhanh, ngay tại phía trước, em nhìn xem mấy tảng đá cao cao đó?”

Nhìn phía xa, thì ra chân trời góc biển chính là hai tảng núi đá cách nhau không xa, ngẩng đầu lên lập tức có thể nhìn thấy. Như vậy trên đời này khoảng cách xa xôi nhất rốt cuộc ở nơi nào? Tôi không khỏi quay đầu lại nhìn phía sau người đàn ông mặc áo trắng, anh đang mỉm cười vươn một bàn tay to, che ánh nắng gay gắt cho cô bé con. Cũng chính là nụ cười này, nó cũng từng thản nhiên, ôn hòa xua tan những buồn phiền trong lòng tôi……

Lúc này, chân trời góc biển đã trở nên gần trong gang tấc.

-

Cuộc du lịch mỏi mệt cũng chính là để đổi lấy tâm tình vui sướng.

Đi vào vịnh Á Long bơi lặn, tôi không hiểu sao cảm thấy rất cao hứng.

Trời xanh, nước biển, ánh mặt trời cùng bờ cát trắng xóa, còn có những cây dừa bên bờ cao ngất, không thể dùng ngôn từ nào để hình dung phong cảnh nhiệt đới đang bày ra ở trước mắt như mộng như ảo này. Còn có kia những mơ ước, từng vô số lần ảo tưởng bước chậm dưới đáy biển, cùng những đám san hô tươi đẹp làm bạn, hưởng thụ những con cá nhiều màu sắc bơi qua bơi lại quanh người……

“Chúng ta không lặn xuống nước.”

Ngay thời điểm hướng dẫn viên du lịch đang hướng dẫn công việc lặn xuống nước, sau lưng truyền đến một giọng nói trầm vang lên khiến tôi xoay người lại, Nghê Lạc Trần với vẻ mặt lạnh như băng, biểu tình cố chấp đánh tan giấc mộng của tôi. Anh nói xong, cũng không thèm nhìn tôi liếc mắt một cái, liền thẳng hướng bờ biển đi lên.

Tôi có chút không cam lòng đi theo phía sau anh,“Nghê Lạc Trần, đây là mong ước của em từ lâu , để cho em tham gia, được không?”

“Rất nguy hiểm,” Anh dừng bước quay đầu lại, giơ tay vò loạn tóc của tôi “Không cần suy nghĩ, anh sẽ không giao sinh mệnh của em cho những người hướng dẫn bơi lặn này đâu.”

“Vậy anh đi theo hướng dẫn cho em……”

“Taycủa anh không thể để dính nước.” Anh lạnh lùng trả lời.

Đây chẳng qua chỉ là lấy cớ, tay anh ở thời điểm nghiêm trọng nhất cũng đã bị dính nước, huống chi hiện tại không còn e ngại gì nữa, thực không hiểu anh vì sao kiên quyết như vậy. Tôi cuối cùng thuyết phục, anh theo giúp tôi lặn xuống, cũng bị anh cự tuyệt, đây là lần đầu tiên tôi lĩnh chứng kiến chủ nghĩa cố chấp của anh.

Sau đó tôi cũng không thèm nói chuyện với anh nữa, một người nhìn mặt biển, nhìn những người mặc áo lặn, chuẩn bị cùng người huấn luyện chuẩn bị lặn, trong lòng thật hâm mộ. Tôi nghĩ, nếu là Giang Triều, anh nhất định sẽ vui vẻ cùng tôi lặn xuống đáy biển, cảm nhận vẻ huyền bí tuyệt đẹp của đại dương ……

Vẻ tràn đầy vui mừng ban đầu tại đây một giây, biến thành nỗi mất mát cùng tiếc nuối vô tận . Còn Nghê Lạc Trần đang ở bên cạnh tôi, làm như không có việc gì cùng cô bé con kia ở trên bờ cát viết chữ rất vui vẻ.

-

Buổi tối, mọi người cùng nhau đi tham gia vào một trò giải trí đặc sắc khác của những người gay, chỉ có tôi cùng Nghê Lạc Trần ở lại khách sạn.

“Em thật sự không đi? Nghe nói những người đó so với phụ nữ còn đẹp hơn……”

Nghe anh nói như vậy, tôi mạnh mẽ ngồi dậy, một tay gỡ mặt nạ đắp mặt xuống,“Anh thích thì tự mình đi cũng được, không nghĩ tới anh còn có sở thích này, có phải thường xuyên tiếp xúc với người đẹp, thẩm mỹ không còn, cần thay đổi khẩu vị để kích thích một chút linh cảm phải không?” Tôi nói một cách kích động, cũng không hoàn toàn là vì trả thù anh, mà vì nhắc tới gay, trong lòng liền có chút phản cảm, tôi không thể đi gật bừa xem vẻ đẹp như vậy, chỉ cảm thấy thật vô nghĩa, cũng đồng tình cho cuộc sống không may mắn của họ.

Nghê Lạc Trần lại cười cười, đi đến bên giường ngồi xuống, vừa dùng khăn mặt lau tóc ướt cho tôi, vừa nói “Anh chỉ biết là ở trước mặt phụ nữ không thể khen người phụ nữ khác, ai biết ngay cả gay cũng không thể được……”

“Anh ít tự mãn đi, em còn không sa đọa đến mức ghen với người gay. Hơn nữa, người đẹp Nghê ở ngay trước mắt, em làm gì phải đi thưởng thức những người gay kia……”

Tôi liếc trộm Nghê Lạc Trần đang vô cùng kinh ngạc, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút sung sướng, trong lòng như đang hát một khúc nhạc vui.

Nghê Lạc Trần cho dù anh là đàn ông, nhưng là người đàn ông ngay cả nước cũng sợ.

-

Đêm đã khuya, ghé vào cửa sổ hóng gió Nam Hải, nó giống như nụ hôn nhẹ nhàng của tình nhân, mê hoặc mà ôn hòa. Giờ phút này, tôi một nửa như say trong hương vị biển, một nửa lại như mất mát, không rõ cảm xúc gì nữa ……

“Đi ngủ sớm một chút, cho dù thời tiết ấm áp, đứng trong gió lâu cũng không tốt lắm…… Còn nữa, về sau anh sẽ không cố chấp như vậy ……”

Nghê Lạc Trần ôm tôi, ở bên tai tôi hít thở nhẹ nhàng , không biết điều này có tính là giải thích vì chuyện ban ngày không cho tôi đi lặn, nhưng trong lòng tôi đã không còn bận tâm tới chuyện đó nữa .Thật ra tôi cũng không phải người cẩn thận, luôn luôn sơ ý, lần này ra ngoài thực vội vàng, những thứ cần tôi quên mang đi đều có thể tìm được trong hành lý của anh, đây là điều tôi không nghĩ tới . Dọc theo đường đi, anh luôn tỉ mỉ săn sóc tôi, tôi cũng hoàn toàn để trong lòng, chỉ là tôi cũng không biết vì sao thích khi dễ anh, tựa như theo như lời anh, khi khi dễ anh, tôi liền cảm giác được thể xác và tinh thần khoái trá……

Trở lại trên giường, tôi phát hiện anh vẫn như cũ đứng ở phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía tôi, thật lâu vẫn không cử động.

“Anh không ngủ sao?”

“Ở trong lòng em, anh không giống một người đàn ông sao?”

Thì ra, Nghê Giáng Trần cũng đang buồn bực. Tôi đơn giản xoay người sang chỗ khác, không hề để ý đến anh. Một lát sau, tôi nghe được anh nhẹ nhàng ho khan, liền có chút thiếu kiên nhẫn “Anh nếu là bị cảm, thực không phải đàn ông……”

Giường bên kia như nguyện trầm xuống, cánh tay quen thuộc nhẹ nhàng đặt ở bên hông tôi, thong thả ôm chặt.“Nhạc Tuyết, em chán ghét anh sao?”

Thân thể anh vì lạnh hơi run rẩy, tôi liền đưa tay vào trong áo ngủ của anh, nhẹ nhàng xoa tấm lưng bóng loáng.

Đột nhiên, anh mạnh mẽ đè lên tôi, dồn dập thở hào hển……

“Nhạc Tuyết…… Nhạc Tuyết……”

Anh một lần lại một lần kêu tên tôi, tựa như từng dưới đáy lòng kêu gọi trăm ngàn lần, nhẹ nhàng phủ những cơn mưa hôn từ cổ xuống xương quai xanh tới những bộ phận mẫn cảm của tôi, đối với tôi không tiếng động nào nói hết khát vọng của anh.

Tôi phát hiện đàn ông khi bản năng bùng nổ trong nháy mắt kia, hoặc là ở thời điểm họ biểu hiện sự mạnh mẽ nhất, cũng là thời điểm họ yếu ớt nhất. Tôi nâng cánh tay lên ôm chặt thắt lưng của anh, kìm lòng không được ôm nhanh thân thể của anh thật chặt dán sát vào lòng mình……

-

Theo đoàn lữ hành cưỡi ngựa xem hoa du ngoạn các cảnh hai ngày ở Tam Á, cứ việc có chút vội vàng, nhưng lại cùng với anh, du khách trong lúc đó ở chung rất hòa hợp, lại khiến mọi người nảy sinh tình cảm thân thiết. Ngày thứ ba, Nghê Lạc Trần liền quyết định tách khỏi đoàn, muốn dẫn tôi tới bờ biển du ngoạn hai ngày, bù lại tiếc nuối ngày đó không thể lặn xuống nước.

Làm cho cô bé con sáu tuổi kia khóc lóc ôm chặt lấy cổ Nghê Lạc Trần, khó mà chia tay được, vốn tưởng rằng nhìn quen trường hợp ly biệt nhưng trong lòng tôi cũng khó bỏ qua được. Có lẽ đời người luôn có những cuộc gặp nhau tình cờ như vậy, sau đó lại vô tình chia lìa……

Khi bắt tay vào làm, nhìn theo đoàn xe du lịch đi về phía xa, tôi quay đầu hỏi anh “Vì sao lại đột nhiên quyết định tách khỏi đoàn?”

“Thật sự nếu không rời đi, quá hai ngày, người khóc sẽ là em. Có đôi khi, ỷ lại chính là một thói quen……”

Tôi cúi đầu không nói gì nữa, không biết trong miệng anh thói quen là chỉ Giang Triều, hay là chỉ bản thân anh……

-

Lại đi vào vịnh Á Long, tôi cũng không yêu cầu lặn xuống nước nữa, thầm nghĩ lẳng lặng hưởng thụ cảnh biển cùng những cây dừa bên bờ biển này……

“Em không định xuống nước sao? Thay áo tắm đi .”

“Vậy còn anh?”

Nhận lấy áo tắm trong tay Nghê Lạc Trần, tôi không nhịn được hỏi anh. Anh cũng không trả lời tôi, chỉ cười cười, rồi đi đến chỗ thuê phao.

Tôi thay xong quần áo, cũng làm theo anh nhận lấy một phao cấp cứu, không nhịn được bật cười. Nghê Lạc Trần không hề cười chút nào, hướng tôi cười “Em đi đi, nhưng đừng đi xa, khi anh thổi còi, em lập tức quay trở về……”

“……”

Sau một lúc lâu, tôi mới định thần lại, hờn dỗi liếc anh “Anh cho là thả cá hay là chăn dê ……”

Anh cười cười, không tranh luận gì, miệng cười cười đặt kính bảo vệ mắt vào tay tôi. Tôi nhận lấy cùng cái phao, rồi đi xuống biển, đột nhiên quay đầu lại hướng về phía anh nói“Chớ đi xa, không nghe được tiếng còi, anh vẫy tay cho em……”

Đây căn bản chỉ là câu vui đùa, không ngờ anh lại thật sự nghiêm túc gật đầu.

-

Nước biển dần dần ngập từ hai đầu gối, đến quá phần eo, rồi qua trước ngực, nước biển hơi lạnh lạnh. Tôi đeo ống thở vào rồi chìm vào trong nước biển, không biết như thế nào, tôi đột nhiên cảm giác nó đem tình cảm mông lung trong lúc đó của tôi cùng với Nghê Lạc Trần bắt đầu xích lại gần nhau hơn, tôi không khỏi quay đầu nhìn bên bờ, bầu trời xanh thẳm, bờ cát trắng xóa, hàng dừa cao ngất, giống như một ảo ảnh trong mơ, mà người đàn ông đẹp trai mặc bộ đồ trắng ở trước mắt tôi lại càng ngày càng rõ ràng……

Anh là tia nắg mặt trời trong trái tim tôi

Có người nói, cuộc sống là mộtccuộc hành trình không có mục đích, nhưng tôi không đồng ý suy nghĩ tiêu cực như vậy. Tuy rằng trước khi đến HảiNam, tôi cũng có nghĩ tới, muốn đem tình cảm mỏi mệt của mình trục xuất ra tại thành phố xa lạ này, để nó chết lặng hoặc hư thoát, nhưng cuối cùng, trong lòng vẫn khát vọng bị ánh mặt trời chiếu sáng……

Như vậy, Giang Triều lại trở thành cái gì của tôi?

Tôi không hiểu vì sao lúc này lại nghĩ tới cái tên này, bỏ phao cấp cứu ra, tôi ngụp lặn trong nước biển, ý nghĩ vẫn như cũ phiêu đãng về những nhớ lại đứt quãng. Ở bờ biển thành phố D, một đôi nam nữ trẻ tuổi chạy trên bờ cát , vui cười, ở trong biển hôn nhau……

“Nhạc tuyết…… Nhạc tuyết……”

Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi nghe được có người gọi tên của mình. Là Giang Triều sao? Tôi nghe cẩn thận , sau một lúc lâu mới thanh tỉnh lại, vội vàng từ trong nước biển trồi lên, bên bờ không còn thấy anh nữa , khi tôi thu tầm mắt, mới phát hiện, một nơi cách tôi không xa, ở trong nước có nhóm người loạn thành một đống……