*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, Dương Khôn nói với Thanh Nham trưởng lão:
“Thanh Nham trưởng lão, đây là khuyển tử của ta.”
Nghe vậy, Thanh Nham trưởng lão chậm rãi quay đầu nhìn, nói với Dương Phàm:
“Người đã đến đông đủ rồi, vậy ta không lãng phí thời gian nữa.”
“Lần này ta được Thanh Nhu tông chủ nhờ vả đến đây giải trừ hôn ước cho Nam Cung Tuyết.”
Nghe vậy, có vẻ như Dương Khôn đã sớm lường trước được chuyện này, ông ta siết chặt nắm đấm, không nói lời nào.
Đúng lúc này, Dương Phàm đột nhiên nói:
“Thanh Nham trưởng lão, lúc trước hôn ước là do ông nội ta và Nam Cung Chính ấn định.”
“Giờ ông vâng lệnh Thanh Vân tông chủ đến đây đòi giải trừ hôn ước, phải chăng là quá tự đề cao mình?”
“Nếu muốn giải trừ hôn ước thì phải là Nam Cung Chính đến đây nói chuyện, ông không có tư cách này.”
Dương Phàm nói xong, trong phòng tiếp khách lập tức lặng ngắt như tờ.
Mọi người không ai dám thở mạnh lấy một hơi!
Lúc này, tim Dương Khôn đã thót lên tới tận cổ.
Nghe vậy, Thanh Nham trưởng lão lập tức tái mét mặt, toàn thân tỏa ra sát khí kinh khủng.
Ông ta chậm rãi bước tới trước mặt Dương Phàm, uy hiếp hắn:
“Ngươi có giỏi thì nhắc lại một lần nữa ta xem!”
Thấy Thanh Nham trưởng lão tỏ ra hùng hổ như vậy, Dương Phàm cười khẩy nói:
“Thanh Nham trưởng lão, thứ lỗi cho ta nói thẳng, nếu muốn giải trừ hôn ước thì ông không có tư cách!”
Không có tư cách!
Nghe thấy Dương Phàm nhắc lại cụm từ này một lần nữa, Thanh Nham trưởng lão lập tức nổi trận lôi đình.
Ông ta từ từ giơ tay phải lên, một luồng linh lực mạnh mẽ lập tức vờn quanh tay ông ta.
Sau đó, ông ta hằm hè ra mặt, tung chưởng về phía người Dương Phàm.
Thấy vậy, Dương Khôn sợ hãi, đứng bật dậy hô:
“Tiểu Phàm...”
Những người còn lại của Dương gia đều tới tấp nhìn chằm chằm vào Thanh Nham trưởng lão, mặc dù bình thường bọn họ có khúc mắc với Dương Phàm.
Nhưng hiện tại, có người ngoài bắt nạt người của Dương gia, sao bọn họ có thể không tức giận cho được.
Thấy Thanh Nham trưởng lão ra tay với Dương Phàm, Nam Cung Tuyết vốn định mở miệng ngăn cản nhưng lời đến khóe miệng lại thôi.
Nếu như Thanh Nham trưởng lão giết Dương Phàm thì nàng sẽ không phải phiền não vì chuyện ép duyên này nữa.
Còn hậu quả do giết Dương Phàm, Nam Cung Tuyết không nghĩ một Dương gia nho nhỏ lại có thể uy hiếp được Thanh Vân tông.
Nghĩ đến đây, khóe môi nàng không khỏi nở nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.
Nhưng, đúng lúc này...
Nữ tử mặc váy vải đột nhiên xuất hiện bên cạnh Dương Phàm, cong ngón tay búng ra một tia kiếm quang, ghim Thanh Nham trưởng lão xuống đất.
Thấy vậy, mọi người trong phòng tiếp khách đều vô cùng sợ hãi.
Thanh Nham trưởng lão là Võ Quân cấp ba!
Vậy mà vẫn bị nữ tử mặc váy vải này hạ gục trong nháy mắt.
Lúc này, những người khác của Thanh Vân tông đều sợ hãi nhìn nữ tử mặc váy vải.
Đương nhiên, Nam Cung Tuyết cũng đang sầm mặt nhìn chằm chằm vào nàng ta, nàng không ngờ rằng ở Dương gia còn ẩn giấu một vị cao thủ mạnh như vậy.
Thanh Nham trưởng lão là Võ Quân cấp ba, dù cho sư phụ Thanh Nhu của nàng có muốn giết Thanh Nham trưởng lão cũng không thể dễ dàng như vậy được.
Lúc này, dường như Nam Cung Tuyết nghĩ ra điều gì đó, trong lòng không tin nổi nghĩ thầm:
“Lẽ nào nữ tử mặc váy vải này đã đạt đến cảnh giới Võ Tông?”
“Nếu không thì không đời nào lại có thể giết được Thanh Nham trưởng lão trong nháy mắt chỉ bằng một nhát kiếm được.”