Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong mỉm cười, lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt như vậy, nhưng lại không biết phải che giấu! Bất quá chỉ là một công tử nhà giàu được nuông chiều! Sinh khí cùng người như vậy, thật sự không đáng! Huống chi bản thân cũng không nghĩ sẽ ở lâu tại Thương Khung sơn trang......
“Im miệng!” Đỗ Thương Sơn lớn tiếng quát, lần đầu tiên, ở trước mặt Liễu Như Phong lãnh nghiêm mặt. Trách cứ nói: “Ngươi tính toán cái gì? Người ta bảy tuổi đã biết cứu mẫu thân, muội muội! Ngươi thì sao? Trừ bỏ gây chuyện sinh sự, cờ bạc ăn uống, ngươi còn có thể làm cái gì?!”
Đỗ Văn An đỏ mặt lên, ẩn ẩn phiếm vẻ giận dữ, nhưng không dám tranh luận cùng phụ thân, chỉ đành cúi thấp đầu, không dám nói lời nào nữa!
Đỗ Văn Lôi nhìn trái phải, bước nghiêng lên một bước, chắn trước người Đỗ Văn An, hướng về phía Đỗ Thương Sơn đang phẫn nộ mà cười nói: “Phụ thân, hôm nay mở tiệc vui là vì Liễu đệ tẩy trần, cần gì lại động khí?”
Khi nói chuyện, tráng đinh thị tòng đã đem đến một cái bàn lớn, xếp trong phòng, bày rượu cùng thức ăn lên.
Đỗ Văn Lôi vội kéo Liễu Như Phong qua, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Ngươi đừng sinh khí, chỉ là tâm tình đại ca không tốt, hôm nay bên ngoài, đánh thua Bách Bộ Phi Châm Cừu Cửu của Cửu Viễn tiêu cục trong thành Nam Dương, lúc này tâm tình không tốt, nói chuyện có điểm khó nghe......”
Liễu Như Phong mỉm cười lắc đầu, nói: “Không có gì, Như Phong đã quen!”
Đỗ Văn An hừ một tiếng, đang muốn nói, lại bị Đỗ Thương Sơn trừng mắt, lại thầm thì rụt về.
Đỗ Văn Lôi nhìn trái phải, cười nói: “Phụ thân, mau ngồi xuống đi, thời tiết này, rượu cùng thức ăn sẽ rất nhanh nguội, đến lúc đó thật sự sẽ mất hứng!”
Đỗ Thương Sơn gật gật đầu, cẩn thận đem đệm chăn quấn thật chặt, cúi người ôm lấy Đỗ phu nhân, đem nàng đặt trong chiếc ghế trúc rộng được đặc chế ở chủ vị.
Trong bữa cơm, tuy rằng Đỗ Văn An thường thường nói vài câu lãnh ngôn trào phúng, nhưng dưới sự cố ý thân cận của Đỗ Văn Lôi, bữa ăn cũng coi như viên mãn.
Đỗ Văn An khiêu khích vài lần, Liễu Như Phong lại hoàn toàn không để trong lòng, tự cảm thấy mất mặt, cũng không mở miệng nữa.
Thẳng đến khi hỏa đăng được treo cao, rượu xong thức ăn cũng hết, năm người trước bàn, mới dừng bát đũa trong tay!
Vài tên hạ phó tiến vào, thu thập bàn ăn.
Liễu Như Phong nhìn tình huống, không muốn lại quấy nhiễu mẫu thân nghỉ ngơi, liền đứng dậy cáo lui.
Đỗ Văn Lôi cũng đứng dậy, hướng Đỗ Thương Sơn cùng Đỗ phu nhân thi lễ, nói: “Liễu đệ mới đến sơn trang, không bằng để cho hài nhi bồi Liễu đệ trở về, cũng tiện hảo hảo làm quen!”
Đỗ Thương Sơn khẽ gật đầu.
Đỗ Văn An mạnh ngẩng đầu, nhìn Đỗ Văn Lôi, lại nhìn nhìn Liễu Như Phong, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét...... (He he…! *cười gian*)
Tất nhiên Liễu Như Phong đã nhìn vào trong mắt, âm thầm lắc đầu, nhưng cũng không nói gì nữa.
Hai người ra khỏi phòng, hai thị nữ Cầm viện liền tiến lại, cầm trúc đăng, dẫn đường phía trước.
Đỗ Văn Lôi yên lặng đi một hồi, quay đầu lại, nhìn Liễu Như Phong cười nói: “Hôm nay đại ca của ta vô lễ, mong rằng Liễu đệ không để ở trong lòng, Văn Lôi ở đây thay đại ca hướng Liễu đệ xin lỗi!”
Liễu Như Phong ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía Đỗ Văn Lôi, nhìn tình hình hôm nay, vốn tưởng rằng hai huynh đệ này không hợp nhau. Không nghĩ tới Đỗ Văn Lôi cư nhiên lại vì Đỗ Văn An nói xin lỗi.
Trong bữa cơm, vô luận là sự vô lễ của Đỗ Văn An, hay là sự thân cận của Đỗ Văn Lôi, Liễu Như Phong vốn chỉ là ứng phó qua loa, đều không để ở trong lòng. Nhưng lúc này lại không thể không hơi hơi động dung! Nghĩ lại lời nói của mẫu thân, không khỏi cẩn thận đánh giá Đỗ Văn Lôi một phen, hảo cảm trong lòng càng sâu.
“Nhị công tử không cần đa lễ. Mẫu thân cùng muội muội của Như Phong được quý trang chiếu cố nhiều năm, Như Phong cảm kích còn không kịp, sao lại nói là vô lễ?!” Liễu Như Phong nhẹ giọng nói.
Đỗ Văn Lôi nghe vậy ngẩn ra, nhìn nhìn biểu tình trên mặt Liễu Như Phong, không giống giả bộ, cười nói: “Liễu đệ lòng dạ rộng lượng, Văn Lôi bội phục!”
Liễu Như Phong mỉm cười, không nhắc lại nữa.
※※※
Ba ngày liên tiếp, Liễu Như Phong trừ bỏ đi chỗ mẫu thân ở Hà viện, đều trở lại Cầm viện của chính mình, vận công chữa thương. Cũng không đi lại chung quanh, càng không thường nói chuyện cùng người khác.
Sự vụ của Đỗ Thương Sơn rất nhiều, trừ bỏ gặp một lần ở Hà viện, liền không thấy hắn nữa.
Đỗ Văn Lôi những lúc rảnh rỗi, liền đến Cầm viện, cũng từng mời Liễu Như Phong ra ngoài du ngoạn, lại bị Liễu Như Phong uyển chuyển xin miễn.
Mỗi lần Đỗ Văn Lôi vừa rời khỏi, không bao lâu sau sẽ thấy Đỗ Văn An đi vào Cầm viện, nói chuyện chanh chua, thấy Liễu Như Phong hờ hững, tuy rằng sinh khí, nhưng cũng không dám thực sự làm gì Liễu Như Phong. (Hừ, chỉ biết ‘xù lông’ chứ ko dám ‘cắn’!)
Sau nhiều lần, Liễu Như Phong không khỏi lưu một chút tâm tư. Nguyên bản tại Thương Khung sơn trang, Liễu Như Phong chỉ nghĩ mình là khách qua đường, tất nhiên sẽ không đem quan hệ cùng mẫu thân, muội muội để ở trong lòng. Nhưng Đỗ Văn An này đối mình phản cảm cùng chán ghét tựa hồ cũng quá mức kỳ quái! (He he..! *lại cười gian típ*)
※※※
Ngày hôm đó, Liễu Như Phong vận công ở trong phòng xong, mới qua xem mẫu thân, khi trở lại Cầm viện, liền thấy Đỗ Văn An mang theo hai gã thị vệ đứng trong hoa viên, chém cây cỏ lung tung.
Liễu Như Phong thản nhiên nhìn thoáng qua, đón tiếp ánh mắt đắc ý mà khiêu khích của Đỗ Văn An, mặt không chút thay đổi mà xoay người, muốn trở về phòng. (Bạn An thật ấu trĩ! =.=!)
Cầm viện này vốn là của nhà người ta, người ta muốn thế nào, Liễu Như Phong không có hứng thú đi quản.
“Uy! Mấy cây Mặc Lục mẫu đơn trong viện này đi đâu rồi? Không phải là do ngươi trộm đem bán lấy bạc chứ?!” Đỗ Văn An thấy Liễu Như Phong xoay người đi, không khỏi có chút thẹn quá thành giận.
Liễu Như Phong dừng lại, quay đầu lại nhìn nhìn Đỗ Văn An, nói: “Đại công tử nói giỡn, Liễu Như Phong như thế nào lại làm ra chuyện như thế?”
Đỗ Văn An ngẩn ra, đã nhiều ngày nay, tân tân khổ khổ mà khiêu khích Liễu Như Phong, tìm chút cớ mà châm chọc đùa cợt, nhưng Liễu Như Phong này lại cứ như tảng đá ngoan cố, đừng nói là chọc giận, ngay cả cái da mặt coi như không tồi kia, cũng không hề nhúc nhích được một chút! (Do ngươi ko đáng!)
Đỗ Văn An đã có chút quen với cái đầu gỗ này, lại không nghĩ tới, hôm nay cư nhiên lại có được phản hồi?! (=.=!)
Đỗ Văn An có chút hoảng hốt mà phục hồi tinh thần lại, nhìn nhìn Liễu Như Phong, suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ lại lời bản thân muốn nói: “Hừ hừ! Loại người như ngươi như thế nào có thể nhận ra hoa cỏ nào trân quý! Chắc là do ngươi khi loạn trộm mà thuận tay lấy đi!”
Liễu Như Phong cười lạnh một tiếng, quay thân lại mà đi. Chỉ cảm thấy Đỗ Văn An này thật sự là nhàm chán, đừng nói là bản thân chưa từng ra khỏi Thương Khung sơn trang, ngay cả địa phương ngoài Cầm viện cùng Hà viện, cũng chưa từng đi qua!
Đến đây hơn mười lần, hôm nay lần đầu tiên mới được Liễu Như Phong đáp lại, Đỗ Văn An làm sao lại có thể buông tha y?
“Đứng lại cho ta! Chột dạ? Thành thật nói ra ngươi đem Mặc Lục mẫu đơn bán cho ai?” Đỗ Văn An hét lớn một tiếng, duỗi tay ra muốn bắt lấy Liễu Như Phong.
Liễu Như Phong nhíu mày, tiếng gió phía sau vừa động, liền biết động tác của Đỗ Văn An. Đừng nói là nội lực đã khôi phục bảy, tám tầng, ngay cả chỉ có ba tầng, cho tên đề khố công tử này một chút giáo huấn cũng không khó (đề khố = cái khố bằng lụa, đề khố công tử ý chỉ công tử sống trong nhung lụa, yếu ớt), nhưng sau đó thì sao? Vạn Thiên Sơn kia đã đối chính mình nghiêm ngặt đề phòng như vậy, nếu lại phát hiện bản thân che giấu võ công......
“Phế vật! Ngươi dám động vào ca ta?!” Đang lúc do dự, một tiếng quát mắng mềm mại đáng yêu mà bén nhọn vang lên.
Một bóng xanh chợt lóe, một cái roi da rắn xanh biếc phóng tới, hung hăng mà đáng trên mu bàn tay trái của Đỗ Văn An muốn bắt lấy Liễu Như Phong.
Đỗ Văn An kêu thảm thiết một tiếng, ôm lấy tay trái đang chảy máu không ngừng, vội chạy về, tránh ở phía sau hai gã thị vệ, thăm dò nhìn phía thiếu nữ đang chạy vội tới từ ngoài cửa viện, giận dữ nói: “Dã nha đầu (dã = hoang dã! =.=!)! Ngươi cư nhiên đánh lén? Đê tiện!”
“Ca! Đừng sợ! Phượng nhi sẽ bảo hộ ngươi!” Đỗ Như Phượng chạy vào trong viện, chắn trước người Liễu Như Phong, nhìn vẻ mặt hai gã thị vệ đang cực mất tự nhiên, có chút phát run; tức giận quát: “Hai người các ngươi! Thật to gan! Cư nhiên dám đi theo phế vật này đến khi dễ ca ca của Đỗ Như Phượng ta? Chê mệnh quá dài sao? Cô nãi nãi ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”
Đỗ Như Phượng nói xong, không để ý hai người kia liên thanh xin tha, trường tiên vung lên, đổ ập xuống quất trên người hai người kia.
Hai gã thị vệ lăn lộn chạy trốn tới phía sau Đỗ Văn An, đem Đỗ Văn An như tấm gỗ mà chắn...... (ò.ó, thị vệ kiểu gì thế này!?)
Đỗ Văn An trở tay không kịp, chỉ đành một mặt ngăn cản, một mặt nhanh chóng lui hướng cửa viện, nói: “Ta khi dễ hắn chỗ nào? Trong Cầm Viện này vốn có hai gốc Mặc Lục mẫu đơn, hắn vừa vào ở liền không thấy tăm hơi, ta hỏi một chút cũng không cho sao?”
Đỗ Như Phượng tức giận đến nỗi gầm khẽ, xì một tiếng khinh miệt, nói: “Ngươi phế vật này khi nào lại quan tâm đến chuyện trong trang? Hai gốc Mặc Lục mẫu đơn kia, một tháng trước đã dời đến Hà viện! Không phải ngươi cố ý gây chuyện thì là cái gì?”
Đỗ Văn An đỏ mặt lên, động tác tay vừa chậm chút, trên người đã trúng một roi, vội vàng quát: “Dã nha đầu, đủ chưa?! Người không biết không có tội! Ngươi muốn quất chết đại ca ngươi sao?”
Động tác tay Đỗ Như Phượng không ngừng, quát: “Phế vật, trợn to mắt của ngươi mà nhìn xem! Ca ca của ta ở phía sau, không phải là ngươi!”
Đỗ Văn An lại bị trúng mấy roi, giận dữ, nói: “Nha đầu chết tiệt kia! Đánh nữa ta sẽ sinh khí a!”
Đỗ Như Phượng cười lạnh, nói: “Tốt, ngươi sinh khí? Đến a, năm năm nay, khi nào thì ngươi đánh thắng được ta? Phế vật!”
Đỗ Văn An phẫn nộ quát: “Nha đầu chết tiệt kia! Ta cảnh cáo ngươi! Ta không phải phế vật!”
Liễu Như Phong hơi hơi nhíu mày, nhìn thiếu nữ trước người xinh đẹp như hoa, lại hung ác mạnh mẽ kia, nếu không phải làn mi khóe mắt kia, cùng mình thập phần tương tự, thật sự đúng là không thể tin được người này lại là tiểu cô nương năm đó hay bị khi dễ, chỉ biết nhào vào trong lòng mình khóc......
Thân mình Đỗ Văn An kia bị tửu sắc đào rỗng, sao có thể là đối thủ của Đỗ Như Phượng, trong nháy mắt, trên người đã đầy vết roi bùn đất.
Đỗ Như Phượng dừng roi, căm tức Đỗ Văn An, nói: “Đừng tưởng rằng ta không ở trong trang, thì những chuyện tốt ngươi làm đều không biết! Hừ! Hôm nay ngươi mang theo hai mươi tráng đinh đi tìm Cừu Cửu báo thù? Đánh thắng lại tìm ca ca ta gây phiền toái?! Thể diện của Thương Khung sơn trang ta đều vì ngươi mà mất sạch sẽ rồi! Ngươi không phải phế vật? Tốt! Có bản lĩnh, tự ngươi đi tìm Cừu Cửu kia mà đánh? Dẫn người đi báo thù, tính là anh hùng hảo hán gì? Ngươi không phải phế vật thì là cái gì?!”
Trên mặt Đỗ Văn An đầy bùn đất dơ bẩn, nhất thời một trận xanh, một trận trắng. Một mặt hướng ngoài viện mà chạy, một mặt hung tợn quay đầu lại, quát: “Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi thực sự nghĩ ta đánh không lại Cừu Cửu kia? Ta phi! Ta liền đánh cho ngươi xem!”
“Tốt! Ta chờ!” Đỗ Như Phượng nhìn bóng dáng Đỗ Văn An chạy trối chết, lớn tiếng nói.
“Phượng nhi?” Liễu Như Phong thấp giọng nói, tuy là ngữ khí nghi vấn, nhưng sớm đã xác nhận thân phận thiếu nữ trước người.
Thân mình Đỗ Như Phượng run lên, chậm rãi xoay người lại, nhìn Liễu Như Phong. Nguyên bản lòng tràn đầy kích động cùng vui mừng, lại bị Đỗ Văn An cắt ngang, đều hóa thành hư vô, lúc này nhìn thấy ca ca ngày đêm mong nhớ, ngược lại không biết nên làm thế nào mới tốt......
Liễu Như Phong duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ mà đáng yêu, nhịn không được thở dài một tiếng, mười ba năm, tiểu nữ hài bụi tro đầy mặt kia, cũng đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ như hoa như ngọc......
“Ca ca!” Đỗ Như Phượng kích động kêu một tiếng, trong mắt dần dần ướt át, vừa bi thương, vừa vui mừng, có vẻ điềm đạm đáng yêu, làm sao còn có nửa phần hung hãn lúc trước!
Một chuỗi âm thanh bước chân dồn dập, cắt ngang hành động của Đỗ Như Phượng đang muốn nhào vào trong lòng Liễu Như Phong, ngay cả nước mắt đã đảo quanh trong mắt cũng bị buộc thu lại......
Huynh muội hai người ngẩng đầu nhìn lại, ra là Đỗ Văn Lôi đuổi tới.
Đỗ Văn Lôi mới tiến vào viện, ánh mắt quét quang bốn phía, vẻ lo lắng bình ổn lại, đảo mắt thấy huynh muội Liễu Như Phong đang nhìn mình, trên gương mặt hơi hơi đỏ lên, cười nói: “Phượng nhi đã trở lại! Văn Lôi mới vừa nghe hạ nhân nói, liền vội tới xem Phượng nhi.”
Đỗ Như Phượng hừ lạnh một tiếng, nói: “Cái gì xem ta? Là xem đại ca thật tốt của ngươi kia a!” (*gật gù*)
Nét tươi cười của Đỗ Văn Lôi cứng đờ, hiển nhiên không thể dự đoán được Đỗ Như Phượng lại nói với mình như thế, sau một lúc lâu, mới hồi thần lại, nhìn nhìn Liễu Như Phong, nói: “Phượng nhi đa tâm rồi, Văn Lôi chỉ là lo lắng cho Liễu đệ!”
Đỗ Như Phượng cười lạnh một tiếng, không để ý đến hắn nữa, chỉ quay đầu, nói: “Ca ca, chúng ta vào nhà đi!”
Liễu Như Phong bị Đỗ Như Phượng giữ chặt một phen, hướng vào phòng mà đi. Trong lòng lại kinh nghi bất định, chẳng phải mẫu thân nói là...... Nhưng thái độ của muội muội, thấy thế nào cũng không giống có hảo cảm đối Đỗ Văn Lôi......
Trong mắt Đỗ Văn Lôi đang bị lạnh nhạt ở một bên chợt lóe nét u buồn, miễn cưỡng cười nói: “Hôm nay Phượng nhi mới gặp lại Liễu đệ, Văn Lôi không quấy nhiễu các ngươi ôn chuyện......”
“Ba!” Tiếng cửa phòng bị đóng sầm thật mạnh vang lên.
Đỗ Văn Lôi nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt kia, trên mặt hiện lên một tia tức giận, đảo mắt nhìn bốn phía, không có một người. Mới sửa sang lại xiêm y, như vô sự, thản nhiên mà đi.
※※※
“Ca ca!” Đóng sầm cửa phòng, tựa hồ sự tức giận của Đỗ Như Phượng cũng theo lực đạo đóng cửa kia mà dùng hết, nhào vào trong lòng Liễu Như Phong, khóc rống lên.
Liễu Như Phong ôm thiếu nữ trong lòng, bất đắc dĩ vỗ nhẹ lưng của nàng, tiếng khóc của muội muội lúc này, nói là vì gặp lại thân nhân cách biệt, không bằng nói là vì chính nàng......
“Phượng nhi, ngươi cùng Đỗ nhị công tử làm sao vậy?” Liễu Như Phong cũng bỏ qua sự vui sướng khi gặp lại muội muội, mở miệng hỏi.
Tiếng khóc của Đỗ Như Phượng ngưng lại, ngẩng đầu lên, kinh nghi bất định nhìn Liễu Như Phong, nghẹn ngào nói: “Ca ca?”
Đỗ Như Phượng lúc trước, khi chống lại Đỗ Văn An, thần thái phi dương, đáng yêu ương ngạnh, vậy mà gương mặt lúc này lại khóc sướt mướt, thần thái bi thương không kiêng kị. Liễu Như Phong không khỏi đau lòng mà ngẩng đầu, nhẹ nhàng vì nàng lau đi nước mắt trên mặt.
“Ta đến Thương Khung sơn trang đã năm ngày, chuyện của ngươi, mẫu thân đã đề cập qua với ta!” Liễu Như Phong tận lực nói nhỏ nhẹ.
Trên gương mặt Đỗ Như Phượng hiện lên một tia xấu hổ cùng vẻ giận dữ chán ghét, tựa đầu chôn vào trước ngực Liễu Như Phong, yên lặng mà rơi lệ.
Liễu Như Phong cau mày, chẳng lẽ muội muội cùng Đỗ Văn Lôi kia, không phải như mẫu thân nói?
“Phượng nhi, đừng khóc! Có cái gì khúc mắc có thể nói cùng ca ca?” Liễu Như Phong thở dài, ôm Đỗ Như Phượng, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Đỗ Như Phượng không trả lời, chỉ gắt gao ôm Liễu Như Phong, ảm đạm khóc......
Liễu Như Phong bất đắc dĩ, chỉ đành nhẹ nhàng vỗ lưng nàng để ngừa nàng nấc nghẹn, cũng không lên tiếng nữa, cứ yên lặng như vậy mà ôm Đỗ Như Phượng.
Sau một lúc lâu, Đỗ Như Phượng rốt cục cũng ngừng khóc, nâng lên một đôi mắt sưng đỏ, nở ra một mạt tươi cười thê lương thảm thiết mà sáng ngời, nói: “Ca ca, thực xin lỗi, hôm nay nhìn thấy ngươi, Phượng nhi thật cao hứng! Chỉ là lại nhịn không được thành như vậy......”
Liễu Như Phong duỗi tay sờ sờ ấm trà trên bàn, rót ra một chén trà nóng, tìm một cái bố khăn, tẩm ướt vào trong trà, nhấc lên, nhẹ nhàng xoa lên mắt của Đỗ Như Phượng.
Đỗ Như Phượng không tránh né, tùy ý động tác của Liễu Như Phong, đột nhiên cười nói: “Phượng nhi vốn tưởng rằng, hiện tại học được võ công, có thể bảo hộ ca ca, nhưng vẫn là được ca ca bảo vệ!”
Liễu Như Phong gỡ khăn ấm xuống, nhìn mắt Đỗ Như Phượng đã dịu đi được một chút, cười nói: “Ngươi là muội muội của ta, bảo vệ ngươi, cũng là hiển nhiên! Nhưng không phải Phượng nhi cũng vừa mới bảo hộ ca ca sao?”
Thần sắc Đỗ Như Phượng buồn bã, nói: “Ca ca không cần lo lắng, Phượng nhi cùng Đỗ Văn Lôi kia không có gì!”
“Ân?” Liễu Như Phong nhíu mày, nhìn Đỗ Như Phượng đã khôi phục tinh thần.
Đỗ Như Phượng nhìn nhìn biểu tình trên mặt Liễu Như Phong, nói: “Ca ca, mấy năm nay thế nào? Tiểu công tử kia có khi dễ ngươi hay không?”