Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Cúc nhi quay đầu lại nhìn Liễu Như Phong, giương giọng nói: “Phu nhân, Liễu Như Phong, Liễu công tử đã tới.”
Một tiếng Liễu công tử, khiến Liễu Như Phong không khỏi có chút buồn cười, đầu tiên là tiểu tử, sau đó là tiểu huynh đệ, hiện tại lại thành công tử......
Công tử...... Cốc chủ —— hiện tại có tốt hay không?! Nhớ rõ nhiều lần Mai cô nương có nhắc tới cốc chủ, luôn trong vui sướng mang theo u oán, sau đó liền kinh ngạc nhìn mình xuất thần......
Cẩn thận nghĩ đến, cốc chủ tuổi trẻ tuấn mỹ, võ công lại cao, tâm tư lại tinh tế, đối xử với người ngoài rất tốt, chân thành ôn nhu săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ! Nghĩ đến đây, khóe miệng Liễu Như Phong nhịn không được hơi nâng lên, lộ ra ý cười...... (Ca có biết mấy cái đó chỉ có ca được hưởng ko hả!?)
Mai cô nương luôn lo được lo mất, lúc vui lúc buồn, cũng khó tránh khỏi...... Thương thế chưa thể phục hồi, dường như lại phát tác! Giữ lấy vùng ngực lại ẩn ẩn đau, Liễu Như Phong giương mắt nhìn nhìn Cúc nhi trước người, cũng may Cúc nhi chuyên chú trong phòng, không quay đầu lại, dường như chưa phát giác.
Nói vậy cốc chủ cũng đã khôi phục lại tinh thần từ trong đả kích, hắn chính là nam nhân kiên cường mà khôn khéo như vậy! Nhớ rõ trong khảnh khắc cuối cùng rơi xuống vách núi, Lễ phu nhân đã bị lão cốc chủ bắt được, Kế Bất Ngôn cũng chết trong tay mình, điều nhìn thấy cuối cùng chính là Ảnh Điện điện chủ xuất hiện ở trên tường viện......
Cốc chủ hẳn là đã không có việc gì?! Có lẽ, cũng đã quên mình......
Trong phòng truyền ra tiếng vang của vật nặng di chuyển, chỉ chốc lát sau, một đạo thanh âm thanh thúy của thiếu nữ vang lên: “Cúc nhi, phu nhân cho mời Liễu công tử!”
“Thỉnh Liễu công tử.” Cúc nhi quay đầu lại, nhìn Liễu Như Phong, chợt tiến lên một bước, đẩy bức rèm che ra, nhẹ giọng nói.
Liễu Như Phong khẽ gật đầu, đi vào phòng.
Da thú hoa mỹ trân quý, phủ kín cả phòng. Đã là mùa xuân tháng ba ấm áp, trong phòng lại tràn đầy chậu than, một thị nữ mười tám, mười chín tuổi đang canh một ấm nước trên hỏa lò bằng sắt.
Đối diện cửa phòng, trên nhuyễn tháp (tháp = một loại giường nhỏ, không phải ngôi tháp nhá!), một vị trung niên mỹ phụ đang nằm, ánh mắt vốn bình tĩnh lạnh nhạt vừa rơi xuống trên người Liễu Như Phong mới bước vào trong phòng, ngẩn ra, đột nhiên mạnh mẽ toát ra sắc thái sáng ngời.
Liễu Như Phong cẩn thận đánh giá trung niên mỹ phụ đang kích động đến khó kìm lòng nổi, tóc mây chải cao, dùng một thanh trâm cài đầu bằng hoàng kim được chế tác tinh xảo, phần đầu trâm kim tuyến điểm xuyến vài khỏa trân châu tròn lớn nhỏ, rũ xuống một bên mặt, theo thân thể kích động của trung niên mỹ phụ mà hơi hơi lay động, một đoạn vải tơ lụa quấn trước ngực, cổ áo lộ ra xiêm y tơ lụa thêu hoa, hiện ra dung nhan đã qua tuổi bốn mươi, hiển nhiên được bảo dưỡng rất tốt, có thể nhìn ra được khi tuổi trẻ, là một vị mỹ nhân tuyệt sắc......
Trung niên mỹ phụ kích động mấp máy môi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời......
Liễu Như Phong nhìn vẻ mặt trung niên mỹ phụ kích động, thân trên run rẩy, nhưng vẫn nằm ở trên tháp, nhìn dưới đệm chăn mềm mại, hình thái đôi chân duyên dáng —— chẳng lẽ, hai chân của nàng......
Cúc nhi vội vàng bước nhanh đến trước nhuyễn tháp, nhẹ vỗ về lưng của trung niên mỹ phụ, mềm giọng nói: “Phu nhân, phu nhân, không thể kích động, thân mình ngài sẽ chịu không nổi......”
Thiếu nữ trông coi chậu than, doanh doanh đứng dậy, từ ấm nước đặt trên hỏa lò bằng sắt, rót một chén trà nóng, bưng tới, cẩn thận mà thổi thổi, đưa tới bên môi trung niên mỹ phụ.
Hai mắt trung niên mỹ phụ vẫn nhìn chằm chằm Liễu Như Phong, nhấp một ngụm, thở hổn hển, cuối cùng run rẩy nói ra thanh âm: “Phong nhi...... Là..... Phong nhi của ta...... sao?”
Trong trí nhớ, bởi vì lao lực cùng đói khát, khiến cho mẫu thân nhiễm bệnh, dung nhan già trước tuổi, niên kỉ chỉ mới đầu hai mươi, nhìn qua, đã như phụ nhân đến tuổi bốn mươi. Liễu Như Phong nhìn trung niên mỹ phụ trước mắt, trong trí nhớ, mẫu thân khô gầy như củi, sắc mặt xanh vàng, hiển nhiên chênh lệch không phải nhỏ......
Nhìn vẻ mặt kích động mà mong đợi của Đỗ phu nhân xa lạ trước mắt, tuy rằng Liễu Như Phong không dám nhận, nhưng cũng có vài phần chờ mong......
“Đỗ phu nhân? Còn nhớ rõ, mười ba năm trước, dòng họ ở cách vách nhà phu nhân?” Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, hạ thấp người, nhẹ giọng hỏi.
Đỗ phu nhân nghe vậy, giữa hành mi hiện lên một tia chua xót, kinh ngạc mà rơi lệ, nhìn Liễu Như Phong, nói: “Phong nhi đã không còn nhận ra nương?”
Liễu Như Phong cúi đầu, không đành lòng nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng cũng theo nước mắt của Đỗ phu nhân, dần dần mà chua xót.
Đỗ phu nhân nhìn Liễu Như Phong trầm mặc, đánh giá một phen bố y thô ráp cũ nát trên người y, vẻ mặt lại càng thê lương, nghẹn ngào nói: “Nếu không phải ngươi cùng...... có phần tương tự, chỉ sợ nương cũng không nhận ra ngươi......”
Đỗ phu nhân lộ ra thần sắc tưởng nhớ, si ngốc mà nhìn Liễu Như Phong, sau một lúc lâu, vươn tay đến, nói: “Năm đó ta mang theo ngươi cùng Phượng nhi, ở tại một thôn nhỏ phía nam, sát bên trái, là Chung đại ca rất nhiệt tâm, Phong nhi quen gọi hắn một tiếng Chung đại thúc!”
Đúng vậy! Chung đại thúc, trung niên hán tử cao cao tráng tráng kia! Tại thời điểm xảy ra nạn đói, xông vào trong nhà mình...... Liễu Như Phong nhắm mắt, không còn hoài nghi nữa, tiến lên vài bước, cầm lấy bàn tay hơi lộ ra vẻ tái nhợt, vô lực của Đỗ phu nhân kia, trong lòng kích động, nhưng miễn cưỡng ổn định thân hình, thấp giọng kêu: “Nương......”
“Phong nhi......” Đỗ phu nhân ôm cổ Liễu Như Phong, thất thố mà khôi phục kích động, khiến nàng rốt cuộc nhịn không được, hai tay run rẩy, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt của Liễu Như Phong, nước mắt không đình chỉ được mới hạ xuống......
Một tiếng cười to từ ngoài phòng vang lên, một trung niên hán tử ước chùng bốn mươi xuất hiện bước nhanh tiến vào phòng, mang vẻ thưởng thức mà đánh giá Liễu Như Phong, hướng Đỗ phu nhân nói nói: “Phu nhân, ta nghe nói Như Phong đã trở lại, liền vội vàng buông trang vụ trong tay, tới nhìn xem!”
Đỗ phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn nhìn trung niên nam tử, không đứng dậy, ở trên nhuyễn tháp mà hạ thấp người, kêu: “Thương Sơn.”
Đỗ Thương Sơn vội vàng ứng thanh, bước nhanh đi tới bên tháp.
Liễu Như Phong buông tay ra, muốn thối lui sang một bên, lại bị Đỗ phu nhân chặt chẽ mà giữ lấy. Liễu Như Phong bất đắc dĩ, nhuyễn tháp này mặc dù rộng, nhưng không chứa được hơn ba người, chỉ đành nghiêng thân mình, tránh ra tạo một chút khe hở.
Thị nữ bưng bát trà, thức thời lui ra, nhường cho Đỗ Thương Sơn một chỗ trống.
Liễu Như Phong âm thầm đánh giá nam nhân trước mắt, thái dương huyệt cao cao, lòng bàn tay che kín bởi vết chai, cước bộ linh hoạt nhẹ nhàng —— nghĩ đến người lúc trước vẫn đứng ở bên ngoài bình ổn hô hấp mà nghe lén, chính là hắn!
Đỗ Thương Sơn ấn Đỗ phu nhân xuống, ôn nhu mà lau đi nước mắt trên mặt nàng, nói: “Thân mình ngươi không tốt, ta biết Như Phong đã trở lại, trong lòng ngươi cao hứng, nhưng vẫn phải chú ý thân thể......”
Đỗ phu nhân đỏ mặt, liếc mắt nhìn Liễu Như Phong, có chút ngượng ngùng, nhưng không cự tuyệt trượng phu đụng chạm, chỉ hơi chút lo lắng nhìn Liễu Như Phong, nhẹ giọng nói: “Phong nhi, đây là trang chủ Thương Khung sơn trang, Đỗ Thương Sơn, cũng là trượng phu hiện nay của nương.”
Liễu Như Phong nhìn hai người ân ái cùng thân mật, trong lòng tất nhiên vui mừng, không bất mãn lo lắng cho Đỗ phu nhân. Mẫu thân đã chịu nhiều cực khổ, nhìn đến viện này, phòng xá, thị nữ, cùng nơi chốn, có thể thấy được vị Đỗ trang chủ này đối mẫu thân quan ái cùng săn sóc.
Liễu Như Phong mỉm cười, cúi hạ thắt lưng, hành lễ nói: “Liễu Như Phong kiến quá Đỗ trang chủ!”
Đỗ Thương Sơn ừ một tiếng, xoay người lại, nâng Liễu Như Phong dậy cười nói: “Ta từng nghe phu nhân nói, năm đó ngươi còn nhỏ, vì cứu mẫu thân, muội muội, bán mình cho người. Trong lòng Đỗ Thương Sơn vẫn thập phần cảm khái! Hiện nay có thể có người tuổi trẻ mà hiếu tâm như ngươi vậy, thật sự không nhiều......”
Liễu Như Phong cúi đầu, nói: “Đỗ trang chủ quá khen.”
Đỗ Thương Sơn tựa hồ nhớ tới cái gì, phiền não mà lắc lắc đầu, nhìn nhìn Đỗ phu nhân, lại nói: “Mười năm trước, ta lấy Nhược Mai, liền muốn chuộc ngươi về, cũng coi như giải đi một nổi khổ tưởng niệm cho nương ngươi. Chỉ là ngươi đã đi, nương ngươi hôn mê bất tỉnh, khi đó muội muội ngươi tuổi còn nhỏ, qua nhiều năm như vậy, tất nhiên nói không ra nguyên do. Mười năm nay, ta vẫn phái người tìm hiểu chung quanh, nhưng thủy chung hoàn toàn không có nửa phần tin tức của ngươi. Hiện giờ, ngươi đã tìm đến, cũng đừng đi nữa, ngươi là nhi tử của Nhược Mai, cũng là nhi tử của Đỗ Thương Sơn ta! Năm đó vị tiểu công tử an trí cho mẫu thân, muội muội ngươi kia, tính trước tính sau, cũng là hai trăm lượng bạc, ngươi nói ra địa chỉ, ta cho người đưa đến ba trăm lượng hoàng kim! Coi như là chuộc thân cho ngươi, cũng dùng để báo ân! Tuy nói Thương Khung sơn trang ta ở trên giang hồ không tính là môn phái gì nổi danh. Nhưng vị tiểu công tử hảo tâm này, ngày sau nếu có gì khó xử, Đỗ Thương Sơn ta hứa, chỉ cần có năng lực, tuyệt không khoanh tay đứng nhìn!”
Liễu Như Phong giương mắt, nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn, thấy thần sắc hắn chân thành, không giống giả bộ, cười nói: “Đa tạ Đỗ trang chủ quan ái! Nhưng mẫu thân từ nhỏ đã dạy, nhận được ân một giọt nước, phải báo bằng cả dòng sông! Lần này Như Phong tới, nguyên bản chỉ là muốn nhìn xem mẫu thân cùng muội muội có mạnh khỏe hay không! Có Đỗ trang chủ chiếu cố như thế, Như Phong cũng yên tâm......”
“Như thế nào? Phong nhi ngươi muốn đi?” Đỗ phu nhân càng nghe càng cảm giác không đúng, thần sắc không khỏi biến thành bi thảm, không tự giác mà nắm chặt tay Liễu Như Phong.
Móng tay dài được chăm sóc chỉnh tề đâm vào lòng bàn tay, ẩn ẩn đau! Liễu Như Phong lại như không biết, cười nói: “Đúng vậy, mẫu thân! Năm đó công tử dùng giá tiền như vậy đem chúng ta từ trong tuyệt cảnh cứu ra, ân này tình này, hài nhi chỉ sợ cả đời này cũng trả không xong......”
Liễu Như Phong nói tới đây, dừng một chút, nghĩ lại có lẽ Mai cô nương vẫn còn canh ở ngoài Tuyệt Cốc, không khỏi nhíu nhíu mày, âm thầm tính toán thời gian, nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, công tử đối hài nhi tốt lắm! Hài nhi ước chừng có thể ở lại nơi này một tháng, liền phải trở về.”
“Một tháng......” Ttrên mặt Đỗ phu nhân, lộ ra biểu tình vừa vui mừng, vừa thất vọng.
Vui mừng chính là: nhi tử không phải đi ngay lập tức. Thất vọng chính là: thời gian một tháng thật sự quá ngắn......
“Đúng vậy, mẫu thân.” Liễu Như Phong cúi thấp đầu, không đành lòng nhìn đến sự thất vọng trên mặt mẫu thân.
Một tháng, thân là nữ nhi của cốc chủ Đoạn Hồn Cốc, hẳn là Mai Việt Tâm không rảnh mà vẫn canh giữ ở ngoài Tuyệt Cốc như vậy?! Xem ra thân thể mẫu thân cực kỳ không tốt, vẫn nằm ở trên tháp, chỉ sợ là không tiện đi lại? Nếu có thể thăm dò được tâm của cốc chủ, có lẽ có thể cầu được một người của Độc Điện, đến nhìn xem mẫu thân......
Bất quá, nửa năm chưa quay về, chỉ sợ cốc chủ đã sớm cho rằng mình đã chết...... Nghĩ tới lúc giải thích cho cốc chủ Nam Cung Thiên Mạc nguyên nhân nửa năm nay không quay về, Liễu Như Phong không khỏi đau đầu một trận.
Tuy rằng năm tháng trước đã thanh tỉnh, nhưng thương thế quá nặng, ngay cả Mai Việt Tâm nữ nhi của cốc chủ Đoạn Hồn Cốc y độc song tuyệt, cũng không nắm chắc được nửa phần —— có lẽ, khi đó Mai Việt Tâm thấy mình sắp chết, bất quá chỉ là nhất thời ngứa tay nghề? Ngựa chết làm thành ngựa sống, bắt mình thử thuốc? Liễu Như Phong không quên, Đoạn Hồn Cốc cứu người, từ trước đến nay là một mạng để lại một mạng, cứu một người, liền phải có một người tự nguyện tiến vào Đoạn Hồn Cốc làm nô bộc......
Nếu không, như thế nào Đoạn Hồn Cốc lại có cách nói Nhân Đoạn Trường?!
Nguyên tưởng rằng, Mai Việt Tâm sắp trở thành cốc chủ phu nhân của Tuyệt Cốc. Bởi vậy, Mai Việt Tâm không đề cập tới, tất nhiên Liễu Như Phong cũng thanh thản ổn định để Mai Việt Tâm chữa thương, huống chi chính mình khi đó căn bản không thể nhúc nhích......
Không nghĩ lại qua nửa năm, bản thân đã có thể đi lại, Mai Việt Tâm mới mang theo thủ hạ, thu thập hành lý, không phải tiến vào Tuyệt Cốc, ngược lại là rời đi Tuyệt Cốc......
Hơn nữa, ngôn ngữ hành động của Mai Việt Tâm, càng ngày càng kỳ quái......
Càng thêm kỳ quái hơn, chính là bản thân......
Cuối cùng, Liễu Như Phong không thể chịu đựng được nữa, không cần chờ thương thế khỏi hẳn, lặng lẽ trốn đi. (=.=! ‘Chạy tình’ đây mà!)
Đỗ phu nhân há miệng thở dốc, muốn làm cho Liễu Như Phong lưu lại. Nhưng nghĩ đến tình cảnh khi đó, phần tiêu phí kia cũng đủ mua được trăm danh hạ phó, không khỏi thở dài, cuối cùng cái gì cũng nói không nên lời, chỉ lặng yên rơi lệ.
Đỗ Thương Sơn vẫn nhìn hai người, không lên tiếng. Thẳng đến lúc này, hai người đều trầm mặc, mới nhẹ nhàng ôm sát vai Đỗ phu nhân, nói: “Như Phong, những năm trước đây nương ngươi chịu khổ không ít, bệnh căn không dứt. Sau khi vào Thương Khung sơn trang, mặc dù ta đã thỉnh y vấn dược không ít, cực lực điều dưỡng, nhưng thân thể nương ngươi vẫn không thấy tốt lên! Ngươi vẫn nhớ kỹ ân tình của người ta, tất nhiên rất tốt, nhưng ngươi có thể nhẫn tâm nhìn nương ngươi nhớ thương ngươi thành tật như vậy sao?”
Liễu Như Phong nhìn nhìn Đỗ Thương Sơn, không lên tiếng.
Đỗ Thương Sơn đánh giá y phục Liễu Như Phong từ trên xuống dưới, cười nói: “Ngươi xem như vậy thì như thế nào? Một tháng sau, ta tự mình đưa ngươi về, dùng một trăm thị tòng cùng năm trăm lượng hoàng kim, cùng vị tiểu công tử hảo tâm kia thương lượng?”
Liễu Như Phong theo ánh mắt của Đỗ Thương Sơn, cúi đầu nhìn nhìn chính mình, bừng tỉnh đại ngộ, vốn là khi từ trên tay Mai cô nương chạy ra, trộm y phục thay đổi, Đỗ Thương Sơn lại tưởng rằng trong nhà cốc chủ thiếu tiền? (XD~~~! ‘Cốc chủ thiếu tiền’, cái này dùng làm danh hào cũng hay đấy! XD~~!)
Liễu Như Phong không khỏi buồn cười nói: “Đa tạ hảo ý của Đỗ trang chủ.”
Thời gian một tháng, có lẽ thương thế cũng khỏi hẳn, khi đó sẽ lặng lẽ rời đi! Mang Đỗ Thương Sơn đến Tuyệt Cốc? Liễu Như Phong chỉ nghĩ cũng không muốn nghĩ tới, không nói cho Đỗ Thương Sơn, đó là để hắn vẫn đối mẫu thân tốt như thế, cũng là không thể khiến hắn mất đi Thương Khung sơn trang này......
Cốc quy của Tuyệt Cốc, người biết được chỗ của Tuyệt Cốc, nếu không phải là bằng hữu liên minh, thì chỉ có hai con đường có thể chọn, một, nhập vào Tuyệt Cốc, hai, chết!
Thấy Liễu Như Phong đáp ứng, Đỗ Thương Sơn không khỏi hiện lên vẻ mặt tươi cười, nhìn Đỗ phu nhân mừng rỡ như điên, ôn nhu mà vỗ vỗ vai nàng, nói: “Phu nhân, bây giờ ngươi có thể yên tâm!”
Đỗ phu nhân quay đầu lại nhìn về phía Đỗ Thương Sơn, cười gật gật đầu.
Liễu Như Phong không muốn bàn luận đề tài này nữa, vì thế nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Nương, muội muội đâu?”
Tươi cười trên mặt Đỗ phu nhân cứng đờ.
Đỗ Thương Sơn cũng không còn tươi cười, trầm ngâm nói: “Tính tình Phượng nhi quá mức nôn nóng, mấy ngày trước cùng ta xảy ra một chút tranh chấp, liền xuất môn du ngoạn giải sầu. Có lẽ vài ngày nữa sẽ trở lại.”
Liễu Như Phong cúi đầu, biểu tình trên mặt mẫu thân cùng Đỗ trang chủ, có lẽ muội muội không chỉ là bởi vì nguyên nhân này, không biết đã xảy ra chuyện gì......
Đỗ Thương Sơn miễn cưỡng cười cười, lại nói: “Xem ta này, cao hứng mẫu tử các ngươi gặp lại, lại quên ngươi hôm nay mới đến Nam Dương!”
Đỗ Thương Sơn nói xong, thật cẩn thận đỡ Đỗ phu nhân nằm xuống, đứng dậy, hướng Liễu Như Phong gật gật đầu, lại quay đầu lại nhìn nhìn Đỗ phu nhân, nói: “Cầm viện bên cạnh Hà viện vẫn còn trống, phu nhân, ngươi xem?”
Đỗ phu nhân mới nhìn thấy nhi tử thất lạc hơn mười năm, mặc dù có chút không muốn để Liễu Như Phong rời đi, nhưng biết Đỗ Thương Sơn nói có lý, huống chi Cầm viện ngay tại bên cạnh?!
Đỗ phu nhân trái lo phải nghĩ, mới khẽ gật đầu.
Đỗ Thương Sơn thấy, mới quay đầu lại, nhìn Liễu Như Phong, nói: “Như vậy, Như Phong, ta mang ngươi đi!”
Liễu Như Phong hơi có chút giật mình, nếu nói là an bài chỗ ở, không tất yếu phải để trang chủ tự mình dẫn đường a? Hay là có chuyện muốn hỏi?
Ra khỏi Hà viện, Liễu Như Phong liếc mắt một cái liền thấy tổng quản Thương Khung sơn trang Vạn Thiên Sơn ngoài cửa viện.
Đỗ Thương Sơn đi qua, không tránh né Liễu Như Phong, nói: “Vạn thúc, lần này có thể là không phải lầm lẫn, đa tạ ngươi! Như Phong ở tại Cầm viện, phiền ngươi an bài xuống, tất cả thị tòng đều chiếu theo Văn An, Văn Lôi mà an bài!”