Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 28




Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Thủy Liên hít sâu một hơi, xoay người phi nước đại mà đi......

Nam Cung Thiên Mạc nhìn thấy bóng dáng Thủy Liên biến mất, lạnh lùng cười, buông Liễu Như Phong ra, nhìn nhìn hai tay chính mình nhiễm huyết, nhăn mi lại.

Liễu Như Phong nhìn nhìn thần sắc Nam Cung Thiên Mạc, thấp giọng nói: “Nước đã được đun nóng, công tử cần đi tắm rửa?”

Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, nói: “Thay ta tìm một bộ quần áo sạch sẽ.”

“Vâng” Liễu Như Phong ứng thanh, quay người từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo trắng đến, đi theo phía sau Nam Cung Thiên Mạc.

“Nàng ta đã thấy?” Nam Cung Thiên Mạc một mặt đi, một mặt hỏi.

“Vâng, thuộc hạ cùng Dạ Thất theo phân phó của công tử, để cho nàng xem thấy.” Liễu Như Phong thấp giọng đáp.

“Nàng tin sao?” Nam Cung Thiên Mạc có chút lo lắng.

“Xem thần sắc nàng ngay lúc đó, tin tưởng không thể nghi ngờ.” Đi vào sườn phòng, Liễu Như Phong vội vàng cầm quần áo trong tay vắt tại trên bình phong, lấy nước ấm trên bếp, đổ vào dục dũng, thử qua độ ấm.

Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, hơi hơi yên lòng, ở một bên trong thủy bồn bắt tay vào việc tẩy trừ vết máu, nói: “Cho ngươi cùng Dạ Thất diễn trò, cũng là không còn cách nào, mẫu thân hơn phân nửa là thấy dấu vết trên người ngươi, mới hoài nghi ta, ngươi —— oán ta?”

Liễu Như Phong cúi đầu, rũ mắt, cung thanh đáp: “Thuộc hạ không dám.”

※※※

Oán sao? Liễu Như Phong nghĩ thầm, hẳn là không oán đi......

Công tử rõ ràng không muốn để cho Lễ phu nhân biết chuyện hắn thanh tỉnh, chính mình lại bị Lễ phu nhân phát hiện dấu vết trên cổ......

Cho dù là nghe công tử lạnh lùng ngầm hạ lệnh, y phải đi tìm Dạ Thất cùng diễn trò cấp Thủy Liên xem, tuy rằng kinh ngạc, tuy rằng không muốn, nhưng có thể hiểu được đây là biện pháp giải quyết duy nhất......

Trước kia chưa từng để ý sự tiếp xúc ngẫu nhiên giữa nam tử, có lẽ là bởi vì sau khi thị tẩm công tử, khiến hiện giờ trở nên mẫn cảm dị thường.

Nhớ tới khi bị Dạ Thất đặt ở trên bàn ăn, cơ hồ hao hết khí lực, mới cưỡng bức chính mình không đẩy ra nam nhân trên người, khi đôi môi Dạ Thất buông xuống áp sát da thịt trên cổ chính mình, thiếu chút nữa nhịn không được muốn ra tay cắt cổ hắn...... (Uầy! Bạn Thất mém chết! =.=)

Nếu không phải Dạ Thất ở bên tai đúng lúc nói một câu: “Nàng ta đang đến......”

Chỉ sợ, Thủy Liên có lẽ sẽ thấy được một loại tình cảnh khác...... (Cảnh bạn Thất bị “làm thịt”! XD~~~~)

Liễu Như Phong không biết Dạ Thất nghĩ như thế nào, nghĩ đến, chắc cũng giống chính mình, không cam lòng cùng không muốn...... (Uầy! Sai lầm rùi Phong ca! Tên đó chắc chắn 100% đang khoái thầm trong bụng đấy! Nếu có “không cam lòng” thì chỉ có “không cam lòng” vì ko được làm tới cùng thui! XD~~~~)

Chẳng qua Dạ Thất đã ăn‘ Huyết Hoàn Đan ’, căn bản không dám cãi lời mệnh lệnh của công tử...... (Không có HHĐ cũng chả có vấn đề gì! XD~~~)

Nhớ tới buổi sáng ngày ấy, ở ngoài phòng nghe được tiếng vang. Liễu Như Phong chau mày, nghĩ đến hiện giờ, Dạ Thất, Dạ Bát có lẽ sẽ thập phần khinh thường?!

Tuy rằng Liễu Như Phong cũng không để ý ý nghĩ của Dạ Thất, Dạ Bát đối chính mình, nhưng vì loại sự tình này...... Vẫn là có chút không cam lòng a......

Yên lặng bình tức tình tự phiền nhiễu nơi đáy lòng.

Tuy rằng thân mình này, đã bị Nam Cung Thiên Mạc ôm qua không biết bao nhiêu lần, chỉ là Nam Cung Thiên Mạc chính là chủ nhân chính mình, bị lệnh phải hầu hạ ở dưới thân hắn, chính mình liền cũng nhận thức.

Chỉ là......

Nếu chính mình phải ở dưới thân nam nhân khác...... Liễu Như Phong thực không tin tưởng có thể chịu trách nhiệm được việc nam nhân kia còn sống hay không......

Lần đầu tiên, Liễu Như Phong cảm thấy được viện này, nếu có nữ nhân thì tốt rồi......

Ít nhất, nếu để cho chính mình cùng một nữ nhân diễn trò này, chính mình sẽ không bị đối phương sờ mó, sẽ không đến nỗi không thể chịu được sỉ nhục mà muốn giết đối phương......

Oán sao? Hẳn là không oán đi...... Cho dù không thể chịu đựng được, cho dù không cam lòng, cho dù thống khổ......

※※※

Nam Cung Thiên Mạc đem tay tẩy sạch, lấy bố khăn trên giá lau khô, quay lại đã thấy y cúi đầu, nhíu mi.

Nam Cung Thiên Mạc lẳng lặng nhìn y nửa ngày, nói: “Những ngày này, ngươi cùng Dạ Thất chú ý một chút, chỉ sợ mẫu thân có thể lại phái người đến.”

Liễu Như Phong rũ mắt, né tránh ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc, một bên thay Nam Cung Thiên Mạc thoát y, một bên thấp giọng đáp: “Thuộc hạ hiểu rõ, thỉnh công tử yên tâm.”

Nam Cung Thiên Mạc thở dài một tiếng, nói: “Dạ Thất có nói lời nào oán hận?”

“Dạ Thất chỉ nói, hắn lĩnh mệnh phân phó của công tử.” Liễu Như Phong cầm trong tay xiêm y vắt tại bình phong bên cạnh, hơi thấp đầu, tránh đi ánh mắt của Nam Cung Thiên Mạc, nhìn thân mình Nam Cung Thiên Mạc, bước vào trong bồn, lấy bố khăn, muốn giúp Nam Cung Thiên Mạc sát người.

Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu mày, đáy lòng có tia không vui, lạnh lùng kêu: “Liễu Như Phong!”

“Có thuộc hạ.” Liễu Như Phong ngẩn ra, vẫn như cũ cúi đầu, đáp. Tựa hồ trừ bỏ đêm hôm công tử thanh tỉnh, công tử chưa bao giờ mang nguyên cả tên họ ra mà gọi y.

Nam Cung Thiên Mạc hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngoài miệng ngươi nói không dám, đáy lòng đã oán hận!”

Liễu Như Phong cả kinh, quỳ xuống, nâng mắt, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Nam Cung Thiên Mạc, thành thật đáp: “Công tử là chủ nhân của thuộc hạ, vô luận công tử muốn thuộc hạ làm gì, thuộc hạ cũng tuyệt không dám oán hận công tử.”

Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng nhìn nhìn y, gằn từng tiếng nói: “Vô luận chuyện gì? Hôm nay, bất quá chỉ là muốn ngươi lừa gạt Thủy Liên, ngươi lại đã như thế, nếu ngày nào đó, ta thật sự muốn ngươi thị tẩm ai đó, ngươi sẽ lại như thế nào?” (Nếu có ngày đó ta sẽ chém ngươi! Ya ya ya!)

Liễu Như Phong ngẩn ra, trăm triệu lần không nghĩ tới Nam Cung Thiên Mạc sẽ nói như vậy, nhìn hai mắt lạnh như băng của Nam Cung Thiên Mạc, Liễu Như Phong chỉ cảm thấy trong đầu loạn thành một đoàn, hoàn toàn nhìn không ra Nam Cung Thiên Mạc nói là thật hay là giả......

Liễu Như Phong lộ vẻ sầu thảm cười, thanh âm chát xít đáp: “Hết thảy của thuộc hạ, nguyên bản là do công tử ban cho, công tử muốn thuộc hạ làm công cụ hay là đồ chơi trong tay, thuộc hạ đều cam tâm tình nguyện, toàn bộ vì sự cao hứng của công tử...... Chỉ là...... Thuộc hạ đáng chết, nếu công tử muốn thuộc hạ làm đồ chơi của nam nhân khác, thỉnh công tử ban cho thuộc hạ cái chết!”

Nam Cung Thiên Mạc nhắm mắt, thấy Liễu Như Phong lộ ra bộ dáng thống khổ như vậy, trong lòng hơi có chút không cam lòng.

Nam Cung Thiên Mạc cảm thấy được chính mình hẳn là sinh khí, nam nhân này luôn mồm thề nói sẽ không cãi lời chính mình, giờ phút này lại quỳ gối trước mặt chính mình, tỏ rõ tình nguyện bị chính mình xử tử, cũng không chịu phục tùng mệnh lệnh như vậy.

Đột nhiên nhớ tới khi lần đầu tiên lệnh y thị tẩm, y triển lộ ra phòng bị cùng sát ý thấu xương. Cùng với sau đó, y dịu ngoan rộng mở thân thể, cho dù chính mình không cố ý hạ thủ thô bạo, y cũng cắn môi, không phát ra một tiếng, yên lặng chịu đựng.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn ánh mắt y có chút u ám, thần sắc thảm đạm, không chút nào che giấu thống khổ đau thương cùng tuyệt vọng......

Nam Cung Thiên Mạc không biết vì sao, trong lòng lại có tia hối hận, vì biểu tình trên mặt y mà không khỏi có chút đau lòng...... tựa hồ còn có một tia đạm đạm thỏa mãn —— rõ ràng y không thể tiếp nhận được nam nhân, lại từng ôn thuần nằm ở dưới thân chính mình, rộng mở thân thể thừa nhận dục vọng chính mình......

Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve. Đường cong khuôn mặt tuấn lãng, cương nghị, xúc cảm ấm áp......

Nam Cung Thiên Mạc rất muốn hỏi nam tử trước mặt: nếu ta nhất định muốn ngươi đi làm? Chỉ là, nhìn thấy nam tử trước mắt xưa nay dịu ngoan kiên nghị, lúc này biểu tình thảm đạm, không hiểu sao, lại không mở miệng được......

Tâm tình này không phải là nhất thời mới có, là từ khi nào thì bắt đầu? Nam Cung Thiên Mạc phát hiện chính mình cư nhiên thật sự toàn tâm tín nhiệm, thậm chí bắt đầu tham luyến thời điểm ấm áp của nam nhân trung thành toàn tâm trả giá này, Nam Cung Thiên Mạc kinh ngạc chính mình tại tình thế nguy hiểm hiện giờ, nơi đáy lòng lại có một góc mềm hoá, luyến tiếc giết chết một tên cấp dưới mạnh mẽ như vậy, Nam Cung Thiên Mạc liền bắt đầu lo lắng như thế nào đoạn tuyệt phân mềm lòng của chính mình này......

Đến lúc này mới phát giác một góc đáy lòng nhu nhuyễn kia, nhưng quan trọng là chính mình lại lường trước được......

Có lẽ, cho phép chính mình giữ lại một phần ấm áp như vậy, cũng không sao...... Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi nhớ tới, Liễu Như Phong khi đó vết thương còn chưa lành, mang theo ‘ Thực Cốt Tán ’ đi Độc Điện trộm dược...... Có lẽ, thật sự không có vấn đề gì! Liễu Như Phong xuất thân Tử Điện, vô luận võ công cùng bất cứ điều gì, cũng không trở thành nhược điểm cùng trói buộc của chính mình......

“Ngươi đi thu dọn phòng ta một chút, ta chính mình tẩy cũng được.” Nam Cung Thiên Mạc buông tay về, đem chính mình ngâm vào trong nước, nhắm mắt lại. Liễu Như Phong...... ngàn vạn lần đừng để cho ta thất vọng......

Liễu Như Phong ứng thanh, cúi người hành lễ, yên lặng đứng dậy, xoay người rời đi.

Nam Cung Thiên Mạc quay đầu nhìn bóng dáng y, tiếng bước chân rõ ràng trầm trọng thất thường......

Liễu Như Phong ra cửa, ánh mắt đảo qua trong viện, ngẩn ra.

Sân nguyên bản trống rỗng, cửa phòng chủ ốc mở rộng, Vương Tang mang theo người tiến tiến xuất xuất, đem thảm nhiễm vết máu, thi thể bị tàn phá ra ngoài......

Bảy, tám người tiến tiến xuất xuất, đều duy trì trầm mặc, cư nhiên không có một người thốt ra tiếng nào.

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm Dạ Thất nhỏ không thể nghe thấy: “Cẩn thận, có người của chủ cung bên kia.”

Cước bộ Liễu Như Phong hơi hơi dừng lại, hít sâu một hơi, áp chế nỗi lòng rối bời, làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.

Vương Tang thấy Liễu Như Phong, vội tiến lại, đè thấp thanh âm, nói: “Công tử thế nào?”

Liễu Như Phong nhìn nhìn Vương Tang, nói: “Công tử không việc gì......”

Vương Tang vội vàng ngắt lời Liễu Như Phong, nói: “Công tử vô sự liền hảo, ngươi đi cùng công tử đi, đừng để cho công tử tìm không thấy, lại một lần nữa phát tác!”

Liễu Như Phong gật gật đầu, xoay người trở về sườn ốc.

Nam Cung Thiên Mạc nghe tiếng quay đầu lại, thấy Liễu Như Phong, cười cười, đợi y đi đến bên người, mới thấp giọng nói: “Bọn họ có đến đây.”

Liễu Như Phong tiếp nhận bố khăn trong tay Nam Cung Thiên Mạc, nghe xong lời này, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Thiên Mạc, nói: “Công tử mới vừa rồi đã nghe thấy?”

Nam Cung Thiên Mạc liếc y một cái, cười nói: “Không tồi, ngươi cư nhiên không có phát hiện! Như Phong, ngươi suy nghĩ cái gì?”

Liễu Như Phong thoáng cảm thấy một tia xấu hổ, không dám trả lời, cúi đầu, cẩn thận chà lau thân thể Nam Cung Thiên Mạc.

Thấy y không trả lời, Nam Cung Thiên Mạc cũng không để ý.

Nam Cung Thiên Mạc đứng dậy, để cho Liễu Như Phong dùng bố khăn rộng đem bọt nước trên người lau sạch, nhìn nam nhân trước người này hoàn toàn là thuộc về chính mình, Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên nhớ tới đêm đó, Liễu Như Phong ôn nhu ôm trụ chính mình, cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng khoan khoái, cùng với —— thân thiết nồng đậm......

Nhìn nhìn quần áo trên người đã được Liễu Như Phong sửa sang thẳng, Nam Cung Thiên Mạc gắt gao ôm lấy nam nhân bề ngoài bình tĩnh trước người.

Thân mình Liễu Như Phong cứng đờ, lập tức thả lỏng xuống, khó hiểu hỏi han: “Công tử?”

Hương vị ấm áp quen thuộc, Nam Cung Thiên Mạc thỏa mãn thở dài, nhẹ giọng nói: “Ta nói rồi, ta hoàn toàn tin tưởng ngươi. Cho nên, ngươi không cần nghĩ nhiều.”

Những lời này, đã nói cho y nghe, cũng là nói cho chính mình.

Liễu Như Phong trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói: “Nếu như thế, có thể thỉnh công tử thu hồi câu nói kia hay không?”

Nam Cung Thiên Mạc trầm mặc không nói, cảm giác thân mình trong lòng hơi hơi sợ hãi run rẩy, trong lòng thở dài, nâng đầu, nhìn ánh mắt y, nhẹ nhàng áp sát môi y, nói: “Ngươi là của ta!”

Nam Cung Thiên Mạc muốn trả lời, nhưng lại không dám trả lời.

Liễu Như Phong nhắm mắt lại, tâm đang bị treo trên cao rốt cục cũng trở xuống, tình tự sợ hãi dần dần tiêu tán, thuận theo mở môi ra, tùy ý Nam Cung Thiên Mạc đem chính mình đặt ở bờ dục dũng, bá đạo mà ôn nhu đoạt lấy hô hấp của chính mình......