Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 2




Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***



“Công tử? Công tử? Ngài làm sao vậy?”

Thanh âm kêu gọi lo lắng vang lên, kéo thần trí gần như phát cuồng của hắn quay trở lại, Nam Cung Thiên Mạc phát hiện bản thân chỉ qua một hồi, đã ra mồ hôi toàn thân, thở hổn hển, quay đầu nhìn chằm chằm người bên giường. Người đó, cư nhiên không ly khai sau khi mình đã buông tay.

Nam Cung Thiên Mạc nghĩ, biểu tình hiện tại của bản thân nhất định vặn vẹo rất dữ tợn, trong nháy mắt đối diện ánh mắt tràn ngập sát khí của mình, rõ ràng Liễu Như Phong đã rùng mình một cái, nhưng không đào tẩu, chỉ rũ  mắt, yên lặng mà quỳ bên giường.

Ánh nến không biết từ khi nào đã tắt, trong phòng một mảnh hắc ám, Nam Cung Thiên Mạc trầm mặc nhìn nhìn Liễu Như Phong, chậm rãi tỉnh táo lại, sự tình còn cần kiểm chứng thực hư, nhưng quan trọng nhất hiện nay là người trước mắt này! Mẫu thân đã một năm nay không đến, trong viện chỉ có một mình y, là tai mắt? Hay là vì đã điên bốn năm, nên yên tâm? Hay là… Nhưng bất luận thế nào, bản thân hiện tại thế đơn lực mỏng, muốn sống sót, muốn biết rõ chân tướng, phải tiếp tục giả điên, nhưng hiện tại, người trước mắt này, đã biết hắn thanh tỉnh… Nếu bị người muốn hại hắn biết được…

Thận trọng hồi tưởng lại một năm vừa qua, người này ngoại trừ thỉnh thoảng biến mất vài ngày, phần lớn thời gian vẫn ở bên cạnh hắn, cũng không có hành động gì cổ quái, sau vài lần phát hiện trong cơm nước có độc vào đầu năm nay, cơm nước sau này, đều là tự y làm.

“Hai ngày nay, ngươi đi đâu?” Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng tra hỏi.

Thân mình người nọ giật giật, có chút bất an rũ đầu, thấp giọng hồi đáp: “Lễ phu nhân phân phó, muốn thuộc hạ đến viện của Tam công tử, giết một người, hôm qua người nọ không ở trong viện, thuộc hạ đợi đến đêm nay, mới tìm được cơ hội hạ thủ…”

“Liễu Như Phong, chủ nhân của ngươi là ai?” Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên đề cao thanh âm, lớn tiếng quát hỏi.

“Chủ nhân của thuộc hạ từ trước tới nay chỉ có một, là công tử ngài…” Liễu Như Phong mạnh ngẩng đầu, dưới ánh trăng, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt bình tĩnh, thẳng thắn mà đối diện ánh mắt giận dữ của Nam Cung Thiên Mạc.

“Ta muốn ngủ.” Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh, xem ra muốn lấy được sự thật từ trong miệng Liễu Như Phong, thực không phải là chuyện dễ dàng, nhắm mắt lại lui vào trong chăn lụa.

Hắn mới vừa thanh tỉnh, lại một ngày đêm không ăn cơm, thực sự là không có tinh thần. Hơn nữa hiện tại toàn thân hắn vô lực, trên đầu lại còn bị thương, người cũng vừa thanh tỉnh từ trong điên cuồng. Mà võ công của Liễu Như Phong không thấp, khi trở về, đáp xuống đất không hề gây nên một chút tiếng động, nếu không phải bản thân trong vài năm điên loạn này, vẫn giữ thói quen mỗi ngày ngồi luyện công, nội lực không chỉ không hạ xuống, trái lại còn ngày một tinh tiến, bằng không, chỉ sợ cũng không nghe được tiếng gió thổi vạt áo cực nhỏ kia. Muốn giết Liễu Như Phong, hiện tại Nam Cung Thiên Mạc không có gì nắm chắc. Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó! Nam Cung Thiên Mạc yên lặng mà nghĩ.

“Từ mười một năm trước, công tử mua thuộc hạ từ trong thôn trang kia, còn đem mẫu thân cùng muội muội của thuộc hạ rời khỏi chốn địa ngục đó, khi đó thuộc hạ đã hướng công tử mà thề, cả đời này của Liễu Như Phong, hết thảy, kể cả sinh mệnh, đều thuộc về chủ nhân ngài, nếu công tử muốn thuộc hạ chết, chỉ cần phân phó một tiếng, thuộc hạ liền đem tính mạng vốn thuộc về công tử này trả lại cho ngài.” Thanh âm của Liễu Như Phong, chậm rãi vang lên bên giường, y hiển nhiên đã phát giác ra sát khí của Nam Cung Thiên Mạc.

Nam Cung Thiên Mạc trợn mắt, nhìn nhìn y. Liễu Như Phong lẳng lặng mà quỳ bên giường, thân hình thẳng tắp mà thả lỏng, hoàn toàn không chút đề phòng, trên khuôn mặt tái nhợt, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt chân thành, nhìn không ra chút giả tạo, hơi ngẩng đầu, để lộ ra phần cổ trọng yếu, ngay tại tầm với của Nam Cung Thiên Mạc.

Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng nhìn nhìn y, vươn tay ra, khống chế, dùng sức nắm chặt, nhìn nhìn trên gương mặt tái nhợt kia, vì hít thở không thông mà chậm rãi nhuộm đầy ửng đỏ, thân thể bên giường, thống khổ mà run rẩy, nhưng vẫn không có nửa phần giãy dụa cùng phản kháng.

Thực sự muốn giết  người rất có thể là giám thị bên người mình này! Nhưng ban nãy y nói gì? Mười một năm trước? Thôn? Mua y? Tựa hồ trong trí nhớ còn có chút ấn tượng, trong căn nhà tăm tối rách nát, tiểu nam hài khóe miệng nhuộm đầy máu, một thanh thái đao rách nát không có chuôi đao, thân hình nho nhỏ bảo hộ một tiểu cô nương ở phía sau, cùng với một phụ nhân hôn mê bất tỉnh trên chiếc giường nát… Có lẽ bởi vì tuổi tác không sai biệt nhiều, bản thân liền động tâm thương hại, nửa là tội nghiệp y, nửa là ác ý muốn nhìn xem y có thể từ trong Tử Điện hung ác kia đi ra hay không, mới mua y. Nhớ lúc đó bản thân tự mình động thủ, ở trên vai trái y, lưu lại dấu vết của bản thân.

Duỗi tay giật ra hắc y trên vai trái y, một dấu vết màu lam giống như con mắt trên vai trái, ấn vào trong mắt. Sát ý trong lòng hắn dần bình ổn, buông bàn tay đang nắm chặt yết hầu y, nhìn nhìn y vô lực mà ngã nhoài trên mặt đất, thống khổ mà dồn dập thở hổn hển.

“Như Phong, chủ nhân của ngươi là ta! Thế nhưng hai ngày nay ngươi làm cái gì?” Nam Cung Thiên Mạc nhẹ nhàng hỏi.

“Vâng! Thuộc hạ biết sai, thỉnh công tử nghiêm phạt” Liễu Như Phong nhúc nhích, nâng thân trên lên từ trên mặt đất, một lần nữa quỳ lại, vì yết hầu vẫn còn đau, thanh âm có chút khàn khàn.

“Tối nay ngươi ở trong này tự hối lỗi đi. Ta mệt.” Nam Cung Thiên Mạc mệt mỏi rã rời mà nhắm mắt lại.

Liễu Như Phong trầm thấp mà lên tiếng, rồi không phát ra thanh âm nữa, ngay cả hô hấp, cũng cố gắng cực nhẹ cực chậm.

Ngày hôm sau.

Nam Cung Thiên Mạc mở mắt, trời đã sáng tỏ, trên nhánh cây ngoài viện, một con hỉ tước đang đậu, líu ríu mà kêu to, ánh mặt trời sáng rực ấm áp chiếu vào. Đầu tựa hồ đã không còn đau, nhưng người vẫn còn mềm nhũn, không có chút khí lực, Nam Cung Thiên Mạc nghĩ, hẳn là do đói bụng. Quay đầu, người quỳ bên đầu giường, hiển nhiên một đêm không chợp mắt, vành mắt có chút thâm đen, phần mệt mỏi trên trán đêm qua nhạt đi không ít, thân mình vẫn duỗi thẳng, đang mở to mắt, không hề nháy mắt mà nhìn hắn.

Nam Cung Thiên Mạc yên lặng mà nhìn y một hồi, đêm qua chưa nhìn rõ, tuy rằng hiện tại Liễu Như Phong có chút tiều tụy, nhưng khuôn mặt góc cạnh phân minh, mày kiếm mắt sáng, thực sự cũng được cho là một nam tử anh tuấn. Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn biểu tình trên mặt y, có chút bất an, nhưng tầm mắt lại không dám lảng tránh, mang theo sự sợ hãi cẩn cẩn dực dực, mặc hắn đánh giá mình. Nhịn không được có chút muốn cười, lại nhớ tới trên người y còn đang mang thương tích, đêm qua ngay cả y phục cũng chưa kịp thay, liền chạy tới đây trông nom, tâm không khỏi có chút mềm mại.

Nam Cung Thiên Mạc suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: “Ta đói bụng!”

Thân hình Liễu Như Phong khẽ lay động, muốn đứng lên đi nấu nước làm cơm, lại sợ Nam Cung Thiên Mạc cho rằng y muốn chạy trốn xử phạt, cuối cùng không động nữa, có chút bất an, chậm rãi mở miệng: “Thuộc hạ đi chuẩn bị bữa sáng?”

“Đi đi.” Nam Cung Thiên Mạc cười cười, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Liễu Như Phong.

Lúc này Liễu Như Phong mới đứng lên, khom người thi lễ, xoay người ly khai.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn y đi tới cửa, duỗi tay đang muốn mở cửa, chợt nhớ tới một chuyện, vội gọi y lại, nói: “Như Phong, chuyện ta thanh tỉnh, không cần nói cho bất kỳ ai!”

“…Vâng.” Liễu Như Phong xoay người lại có chút chần chừ ứng thanh, định hỏi điều gì, lại ngậm miệng không hỏi, mở cửa ra ngoài, quay người nhẹ nhàng đóng lại.

Nam Cung Thiên Mạc thở phào nhẹ nhõm, mở to mắt nhìn đỉnh giường bằng lụa gấm, âm thầm tính toán nên điều tra người hại hắn kia như thế nào, nhưng lực lượng của bản thân thực sự hữu hạn,  nếu thực sự là mẫu thân, Liễu Như Phong lại không phải người của đối phương, chắc chắn có ngườu âm thầm giám thị, xem ra vội vàng không được a… Vẫn là chờ thăm dò xong tiểu viện này, lại tính toán tiếp, có lẽ, lấy tĩnh chế động cũng là một chủ ý không tồi! Yên lặng mà suy nghĩ một hồi, không khỏi cười lạnh, nếu thực sự đã xác nhận mình triệt để điên loạn, cùng sử dụng một người điên, khống chế người vốn không cách nào bị nàng khống chế, chủ ý này không thể nói không cao minh, chỉ là… Rốt cuộc là vì sao? Có lý do gì, khiến cho nàng hạ thủ với cả con ruột của mình? Hay thật sự mình đã nghi sai cho nàng?