Tiệc sinh nhật của Tiết Diệu Dẫn còn náo nhiệt hơn cả đêm giao thừa, chủ yếu là mọi người đều rất hứng thú với màn phá đám của hai cha con Thẩm Đốc quân.
Toàn ván Thẩm Đạc đều thắng, không hề nương tay cha già nhà mình chút nào.
Thẩm Đốc quân hừ mũi hếch mặt lên trời, cuối cùng phải ngồi sang một bên hầm hừ hút thuốc.
Tiết Diệu Dẫn chọt chọt nút áo trước ngực Thẩm Đạc, có hơi dở khóc dở cười: “Sao anh cứ cố ý chọc cha thế.”
Thẩm Đạc tự nhiên đáp: “Kỹ năng không hơn người mà đòi đánh thì phải chịu thua.”
Tiết Diệu Dẫn lắc đầu, không hiểu sao hai cha con càng đánh càng hăng hơn trước, có điều chuyện thế này vẫn bình thường, không gây ảnh hưởng đến hòa khí cha con, cô không nói thêm nữa mà ngược lại còn kéo kéo cổ áo anh, hứng thú hỏi: “Trước đó em có thấy anh cầm một hộp tơ nhung màu lam, có phải tặng em không? Anh giấu nó đi đâu rồi?”
Thẩm Đạc còn muốn tìm thêm thứ gì khác nữa rặng cho cô, nhưng bị cô thấy rồi thì không giấu giếm, dẫn cô đi đến phòng sách, kéo ngăn tủ lấy hộp kia ra.
Không thể không nói ai mà chẳng mong chờ quà sinh nhật cơ chứ, dù đó chỉ là một món quà rất nhỏ thôi, thì cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng vui sướng ấy.
Tiết Diệu Dẫn gấp không kịp chờ, mở hộp ra, thấy bên trong có một cái kẹp nhỏ tinh xảo, mặt trên còn đính một cái mặt mèo được mài giũa bằng rubi, vô cùng tinh xảo và đáng yêu.
“Sao lại là mèo? Em những tưởng anh sẽ thấy em giống hồ ly hơn chứ.” Tiết Diệu Dẫn đặt nó lên lòng bàn tay, vừa cười vừa hỏi.
Thẩm Đạc nghe cô rất tự biết mình biết ta, không khỏi cong môi cười nói, kẹp kẹp tóc lên mái tóc cô, “Lần sau sẽ tặng em một con hồ ly.”
Tiết Diệu Dẫn vui vẻ nhìn mình trong gương, tự đáy lòng đầy ắp niềm vui.
Thẩm Đạc thấy thế, vẫn nói thêm: “Anh không quen tặng quà, xem em còn thích gì nữa.”
Thẩm Đạc ngẫm đau ngẫm khổ vẫn chẳng biết nên mua quà gì, dứt khoát viết cho Tiết Diệu Dẫn một tấm séc, để cô tự viết con số.
Tiết Diệu Dẫn nghe xong, nheo mắt lại không kiềm được nụ cười: “Em muốn gì cũng được ư?”
Thẩm Đạc gật đầu không hề do dự.
“Thiếu soái thế này nguy hiểm lắm đó, nhỡ đâu em làm chuyện hại nước hại dân thì biết làm thế nào bây giờ?” Tiết Diệu Dẫn cong đôi mắt, nét mặt xán lạn.
Chưa bàn đến chuyện Thẩm Đạc không phải là kẻ ‘thích mỹ nhân không thích giang sơn’, Tiết Diệu Dẫn dù có hại nước hại dân cho tư bản, cũng không có ý định này.
Thẩm Đạc biết rõ điều này, nên chỉ xem lời cô như lời nói bông đùa, nghe xong còn có chút buồn cười.
Tiết Diệu Dẫn nắm cổ áo anh lay lay, bĩu môi: “Anh còn cười, đến lúc đó rồi khóc đấy nhé! Anh đã đồng ý với em một chuyện, trong năm nay sẽ không từ chối em một yêu cầu nào của em đấy.”
Thẩm Đạc tự tay ký tự miệng nói, đương nhiên sẽ không lật lọng từ chối, nên không nghĩ quá nhiều, xem như đồng ý.
Bấy giờ Tiết Diệu Dẫn mới buông tay ra, gương mặt cũng thả lỏng hơn một chút.
Hai người đi xuống lầu, Tiết Chính Dương còn lén lút hỏi cô: “Sao, Thiếu soái có phải tặng em một tòa kẹo quýt không?”
“Còn lớn hơn thế nhiều!” Tiết Diệu Dẫn ra chiều đắc ý giơ hai tay khua tay múa chân, sau đó chỉ chỉ bên ngoài, “Thấy không, đây là giang sơn mà Thiếu soái cho em!”
Tiết Chính Dương trợn mắt không nể mặt cô, lấy ngón tay chọt lên đầu cô.
Sau sinh nhật của Tiết Diệu Dẫn, Thẩm Đạc lại vùi đầu vào công việc, Tiết Diệu Dẫn cũng về lại Linh Thảo Đường.
Ban ngày, hai người ai bận việc nấy, chỉ sau giờ cơm chiều mới có cơ hội bên nhau.
Biên giới Việt Châu vân hỗn loạn như cũ, mà thế cục ở Bình Châu cũng bước vào hồi gay cấn nhất, là thời khắc quan trọng nhất của Hàn Nguyên Thanh và Tần Cần.
Quyết sách lần này của Lão Hàn cũng khiến cho một vài người theo lão bắt đầu dao động, thậm chí còn lần lượt trốn chạy.
Dù sao bao nhiêu năm ổn định thịnh thế, ai mà muốn theo lão Hàn lăn lộn vào cái vũng lầy này, bất cẩn có khi ăn phải một viên đạn, khó mà bảo toàn tính mạng.
Trong số đó có Lận Hiến Lương, vì ông ta còn có nhà vợ làm đường lui, ngay lúc lão Hàn mở màn cuộc chiến đầy hỗn loạn này, vì không còn cách nào ở lại thành phố Bình Châu nữa nên Lận Hiến Lương chỉ đành lén lút mang theo Lận Ái Như đi đến Việt Châu, ủ bụng xuất cảng về lại nước Đức.
Thẩm Đạc luôn ân oán rõ ràng, chuyện lần trước của Tiết Diệu Dẫn đương nhiên không phải cứ thế bỏ qua, sau khi hai cha con này bước chân vào Việt Châu thì đã cho người theo dõi.
Mà bên kia, Tưởng Sở Phong là anh em kết nghĩa của Hàn Nguyên Thanh, nên một khi Bình Châu bước vào hành trình tranh đấu thì luôn nhất mực đứng về phía của Hàn Nguyên Thanh, Lận Hiến Lương là người của phe đối thủ thì Tưởng Sở Phong càng không thể nào buông tha cho hắn.
Lúc này đây, Lận Hiến Lương và Lận Ái Như bị Tưởng Sở Phong truy đuổi ráo riết không nói, lại tái ngộ với Thẩm Đạc, ban ngày căn bản không dám lộ diện, dần dà lâu ngày, bản thân sắp sửa không còn hình người rồi mới mượn được một con thuyền đi về nước Đức, chọn một đêm mưa gió bám vào tàu xuất phát.
Khi con thuyền vừa rời cảng, Lận Hiến Lương và Lận Ái Như đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng đã bảo toàn được mạng sống rồi, lại lâm vào cảnh trước sau đều có thuyền chặn đường, đáy lòng đầy sự tuyệt vọng, ngồi phịch xuống không còn sức đặng đứng lên nữa.
Trên mặt sông, mưa to gió lớn đập xuống, một hồi súng dày đặc vang lên, sau đó bị gió bão quật vùi lấp.
Thẩm Đạc đứng trên một chiếc cầu lớn nhìn mặt sông, xuyên qua chiếc kính viễn vọng thấy con thuyền ở nơi xa xa bị nước sông tối đen nuốt chửng, nét mặt lạnh lùng.
Viên sĩ quan lúc này mới đi đến, hơi cúi thấp người khẽ bẩm: “Thiếu soái, là người của Tưởng Cửu gia.”
Trong lòng Thẩm Đạc tự hiểu, cũng không có cảm giác ngột ngạt vì bị người khác giành phần, dù sao Tưởng Sở Phong và anh đều có chung mục đích, xem như không mưu mà hợp thôi.
“Cho người theo dõi, chết không thấy thây.”
Viên sĩ quan nghe xong mà thầm tặc lưỡi, nghĩ bụng cha con họ Lận này đúng là đụng phải vảy ngược của Thiếu soái mới rơi vào cảnh chết không thấy thây, nếu thế gian mà thật sự có thần có quỷ, chỉ e rằng kết cục thật của họ phải là nghiền nát thành tro, hồn phi phách tán mới đúng.
Ban đêm mưa gió bão bùng, lại thêm sông vừa xả lũ, thuyền và người đều chìm xuống, không thể nào còn khả năng sống sót.
Viên sĩ quan nghĩ đến con thuyền kia, hơi do dự: “Đấy là thuyền thuộc sở hữu của nhà máy Đông Giao nước ngoài, có khi nào….”
Viên sĩ quan nghĩ có khi nào sẽ tổn thương đến người vô tội, chỉ là không dám nói vẹn câu.
Thẩm Đạc mang bao tay lên, nhàn nhạt nói: “Con thuyền này dám chở cha con Lận, không cồng kềnh thì cũng đã hư hỏng, không có chở thêm thứ gì quan trọng đâu.”
Viên sĩ quan nghe xong, thông minh ngậm miệng lại.
Cha con Lận ở Bình Châu giao tranh còn duỗi tay chỗ nọ chỗ kia, song khi chết lại lặng yên không động tĩnh, thậm chí còn không ai hay biết.
Dòng sông trải qua một đêm mưa gió, mọi dấu vết đều biến mất, ai nhìn vào cũng không hề nhận ra sự khác thường.
Đến tận khi Tiết Diệu Dẫn tán gẫu với Phù Đại mới biết được, không khỏi cảm thán, Lận Hiến Lương vốn có thể lấy được tay dựa tốt, ấy thế mà muốn một chân dẫm hai thuyền, sai lầm để lại muôn đời sau.
Tiết Diệu Dẫn biết Thẩm Đạc không hề có ý định buông tha cho cha con lận, nhưng chắc chắn không chỉ vì chuyện cô bị thương, mà còn vì sự thất bại từ quyết định trong chính trị đã nói lên rằng bọn họ sẽ không có được kết cục tốt.
Sau khi về nhà, Tiết Diệu Dẫn cũng không nhắc về hai người này với Thẩm Đạc, mà Thẩm Đạc lại càng không đề cập.
Tháng Chín, lão Hàn bại trận, gốc rễ hoàn toàn bị nhổ khỏi Bình Châu, chỉ có thể đi đột kích ở nơi khác tìm đường ra, và biên giới thành Việt Châu náo loạn hồi lâu đã trở thành mục tiêu thích hợp nhất của lão.
Thẩm Đạc cuối cùng đã thay đổi tư thái bảo thủ, toàn tâm gia nhập vào trận chiến cuối cùng với lão Hàn.
Thẩm Đốc quân phải trấn giữ Tân Châu và Việt Châu, chiến sự nơi tiền tuyến đương nhiên là leo lên đầu Thẩm Đạc.
Mà lý luận suông chung quy lại vẫn vô dụng, Thẩm Đạc cần một trợ lý tiền tuyến cho bản thân, người nắm rõ thế cục.
Đêm trước khi rời đi, Thẩm Đạc đang ở phòng sách xử lý tài liệu sang tay, Tiết Diệu Dẫn tìm đâu ra được một bộ nữ quân nhân mặc vào, đứng tư thế oai hùng hiên ngang trước mặt anh, làm thế chấp lễ không tính là đúng kỹ thuật: “Quân dự bị Tiết Diệu Dẫn, đến đưa tin!”
Ngòi bút trên tay Thẩm Đạc dừng lại, nhỏ từng giọt mực xuống, ngẩng mặt lên ngập tràn hứng thú.