Sau khi vào phòng, Thẩm Đạc mới mở tạp dề ra đặt một bên, rồi đến lớp áo khoác quân phục, tiện đà mở thêm mấy nút áo sơ mi, cơ bắp cân đối theo từng nhất cử nhất động mà phập phồng, vừa nhìn tim đã đập thình thịch.
Tiết Diệu Dẫn dõi theo như thế thì sao mà Thẩm Đạc không phát giác ra được, anh cởi từng nút áo sơ mi, lúc tay dời đến thắt lưng thì có chút do dự, vừa bất đắc dĩ cũng vừa buồn cười nhìn đôi mắt trông mong của cô.
Tiết Diệu Dẫn ngồi bên mép giường chống cằm, ánh mắt không dời đi tí centimet nào, nhìn động tác chậm chạp của anh còn trêu đùa: “Chậc, nhìn bao lần rồi còn thẹn nữa ư?”
Thẩm Đạc xoay đầu, mặt không đổi sắc, “Sợ làm em sợ.”
Tiết Diệu Dẫn lại thấy buồn cười, chăm chăm vào động tác cởi quần rất dứt khoát của Thẩm Đạc, món hàng ở góc nghiêng nhìn qua đã rất hùng dũng và oai vệ, khí phách hiên ngang, không khỏi há hốc mồm chữ O, có điều đôi giây sau thì lạnh nhạt lại.
Cô thấy sắc mặt bất biến của Thẩm Đạc tiếp tục cởi đồ, chẹp miệng hỏi: “Còn mặc quần vào được à?”
Thẩm Đạc nghe câu hỏi này, sắc mặt lạnh lùng trong trẻo cuối cùng cũng cương cứng lên, chút ác ý nảy sinh chỉ muốn đè Tiết Diệu Dẫn lên giường xoa bóp.
Tiết Diệu Dẫn cười khanh khách rộng mở cả thân như chờ anh ‘giở trò’, ngay thời điểm sắp sửa lau súng cướp cò, Thẩm Đạc bỗng nhiên ngồi dậy, sửa sang lại cổ áo chứ không có ý định tiến lên nữa.
Tiết Diệu Dẫn thấy vậy, bèn chống tay lên nhìn anh với vẻ quyến rũ.
Thẩm Đạc đáp: “Còn tài liệu phải xử lý.”
“Gấp à?” Tiết Diệu Dẫn quấn một sợi tóc của mình, chầm chậm ngước mắt lên.
Thẩm Đạc gật đầu.
Tiết Diệu Dẫn biết anh luôn có thái độ nghiêm túc với công việc nên không làm càn nữa, âm thầm cảm khái bản thân xinh đẹp như hoa thế này mà vẫn không đánh bại được tài liệu cơ đấy, kéo cổ áo lại đi xuống giường.
Thẩm Đạc lén lút nhìn cô một chập, thấy cô không có vẻ gì như tức giận, tự đáy lòng mới thở phào một hơi, đoạn, đứng lên đi đến phòng sách.
Tiết Diệu Dẫn thấy anh đi thì vui vẻ theo sau mông: “Em đi cùng anh nhé!”
Cô muốn theo đương nhiên Thẩm Đạc sẽ không có ý kiến gì, ngược lại còn vui vẻ trong lòng nữa ấy chứ.
Có điều Tiết Diệu Dẫn ở cùng với Thẩm Đạc không phải là vì lòng hiếu học gì cho cam, đến khi Thẩm Đạc hối hận thì đã muộn màng.
Trong căn phòng sách cổ xưa nghiêm trang, nhờ có sự xuất hiện của Tiết Diệu Dẫn mà càng thêm mỹ lệ.
Đôi môi thơm mùi đàn hương khẽ khàng ngâm nga, làm cho bầu không khí không sao đứng đắn nỗi.
Thẩm Đạc ngồi sau bàn làm việc, trong lòng đang ôm một cô thiếu nữ xinh đẹp trần trụi nửa thân trên, ngồi trên đùi anh ra vẻ quyến rũ.
Đã thế Tiết Diệu Dẫn còn vờ vịt thúc giục anh: “Thiếu soái sao không viết đi, làm cho xong mau mau để chúng ta còn hưởng thụ nữa chứ!”
Tay cầm bút của Thẩm Đạc hằn gân xanh, thiếu điều muốn bẻ gãy cây bút.
Anh biết Tiết Diệu Dẫn cố ý làm trò xấu, hít một hơi thật sâu di chuyển ngòi bút.
Tiết Diệu Dẫn lại đè nặng xuống đùi Thẩm Đạc, cắn cánh môi khe khẽ hầm hừ, còn chưa chờ vặn hông đã bị anh siết chặt vòng eo, không thể động đậy được, chỉ đành dùng mũi chân cọ cọ lên quần anh, chiếc bụng nhỏ thít lại âm thầm buộc chặt dương vật bên trong đường đi.
Gậy thịt thô dài và nóng bỏng bị động thịt non mềm xoắn lại, càng thêm cứng rắn.
Thẩm Đạc ngưng thở, cố gắng để cho bản thân tập trung tinh thần, ngòi bút đè nặng trên mặt giấy.
Trong cơ thể của Tiết Diệu Dẫn cũng xôn xao, kẹp vài cái thôi mà nước xuân róc rách.
Cô đỡ lấy cổ tay của Thẩm Đạc, nhìn những ký tự trên trang giấy thì bật cười khanh khách: “Thiếu soái viết sai chính tả nha.”
Thẩm Đạc bị người bên trên tra tấn đến nỗi sắp sửa điên lên, nghe thế thì ngòi bút chợt dừng, xé toang tờ giấy bị viết sai, hai chân kẹp cô lại chặt thật chặt, sau đó, những dòng chữ như bắt lấy thời gian viết vời rồng bay phượng múa cả đống, sau khi làm xong hết thì đẩy nó ra một bên, sự độc ác dâng lên, thế là thẳng tay xách lấy Tiết Diệu Dẫn đang quấn hông mình đặt lên trên bàn làm việc.
Tiết Diệu Dẫn nào có sợ chết, cười híp mắt, đang định đón nhận anh thì lại thấy người đàn ông dùng một tay ôm eo cô vận sức chờ phát động, còn tay kia thì mở điện thoại lên gọi.
“Chín giờ đến nhà một chuyến, lấy tài liệu phát xuống.” Âm thanh của Thẩm Đạc bình thản khi nói về chuyện công việc, vừa cúp điện thoại liền bắt lấy đùi Tiết Diệu Dẫn kéo về phía anh, dương vật hùng dũng khí phách hiên ngang bụp một phát lút cán vào sâu thật sâu bên trong.
Tiết Diệu Dẫn bị nện một phát thở hổn hển, chưa kịp khua môi múa mép đã bị Thẩm Đạc như hóa điên ban tặng cho những cú mưa rền gió dữ trên bàn, đầu óc rối loạn.
Có lẽ là vì trừng phạt sự trêu chọc vừa nãy của Tiết Diệu Dẫn mà Thẩm Đạc không hề ngừng lấy một giây nào, không được bao lâu đã dập cho bên trong hoa huyệt bắn vung vãi nước dịch, ướt nhèm nhẹp.
Tiết Diệu Dẫn rõ ràng cảm nhận được dương vật cứng rắn kia đang không ngừng ra ra vào vào huyệt nhỏ non mềm, cảm xúc từng chút dâng lên đến mãnh liệt, làm cho cô không thể không thét chói tai.
Thẩm Đạc chỉ mở độc mỗi cái khóa kéo quần, quân phục thẳng thớm bao lấy thân hình lực lưỡng, từng sợi tóc đều tản ra hơi thở cấm dục, phảng phất như chuyện trước mắt chẳng hề dâm mĩ tẹo nào vậy.
Đôi chân trắng như tuyết của Tiết Diệu Dẫn vòng qua eo anh, theo từng động tác đâm vào mà khẽ lắc lư, trông như bị chà đạp đến là gầy yếu.
Tiết Diệu Dẫn cảm thấy sự đối lập này quá là bất công, song lại không còn sức mà cởi đồ Thẩm Đạc ra, chỉ đành ôm cổ anh, rên rỉ vì cơn dục tình bốc lên quá mạnh.
Ánh mắt Thẩm Đạc nặng đi nhìn cái miệng nhỏ nhắn bận rên rỉ của cô, như quả anh đào được tẩm mật, đỏ tươi và ướt át mê người.
Trái khế nơi cổ Thẩm Đạc trượt, tâm lý muốn nếm chút hương vị kia, thế là cúi đầu xuống ngoạm lấy như thể đói khát lắm vậy.
“Ưm….
ưm a aaa…”
Tiết Diệu Dẫn thở không ra hơi, khẽ nghiêng đầu, được đà cho Thẩm Đạc lần xuống dưới cằm, rồi tàn sát bừa bãi dọc theo làn da trắng loáng của cô, màu đỏ tươi kích thích thị giác gã thợ săn, gặm cắn lên chiếc xương quai xanh tinh xảo, rồi lại mút mát.
Thẩm Đạc cảm nhận làn da dưới môi như được tẩm mật đến là ngon lành, thấm vào ruột gan.
Anh liếm dọc theo xương quai xanh, hít một hơi thật sâu, chiếc lưỡi dài lại dời ngược lên trước vạt áo đã không còn che đậy được bầu ngực tròn trịa.
Với chuyện làm tình, Thẩm Đạc luôn rõ ràng như chính phong cách cá nhân của anh, cầm đao ra trận đánh thẳng vào trọng tâm, khiến cho đối phương điên dại mà đầu hàng, chứ ít khi bận tâm đến những chuyện khác.
Ngon ngọt ngay trước mắt, phảng phất như mở ra một cánh cửa mới dành cho Thẩm Đạc, hãy còn cắn mút nhụy hoa trắng nõn tươi đẹp, thậm chí còn ảnh hưởng đến sự chuyên chú của thân dưới đương còn tấn công.
Bộ ngực trắng tuyết của Tiết Diệu Dẫn ngay tức khắc hiện lên một loạt dấu cắn, như những nhụy hoa đào rơi vào tháng ba.
“A…a….” Sự xôn xao đến từ bờ ngực khiến Tiết Diệu Dẫn phải cong lưng lên, chiếc mông đặt trên bàn làm việc cũng hãm sâu xuống làm chiếc eo bị lõm vào tạo ra một độ cong xinh đẹp, càng tiện đà cho Thẩm Đạc xâm lăng.
Trước kia Tiết Diệu Dẫn từng nói Thẩm Đạc mà phóng đãng thì chẳng ai bì kịp, thủ đoạn trêu chọc của người này không phải là ai cũng có thể chống đỡ nổi, chỉ cần dùng miệng thôi cũng đủ để cho ai phải cao trào hết lần này đến lần khác.
Tiết Diệu Dẫn tựa như không thể chịu nổi nắm vội lỗ tai Thẩm Đạc, ngay lúc anh ngẩng đầu lên thì chủ động dâng đôi môi thơm, nhấc chân vuốt ve vòng eo anh ra chiều ám chỉ.
So với sự trêu chọc chí mạng này, Tiết Diệu Dẫn vẫn thấy tốc chiến tốc thắng sẽ hữu ích hơn cho bản thân, thế là tự cho thông minh giành lại chủ quyền.
Chỉ tiếc Thẩm Đạc nào có tính cách như thế, một khi để anh lên trên thì đừng nghĩ có thể khiến anh xoay người, thân dưới tuy đã không còn công kích nữa, nhưng những đốt ngón tay thon dài lại bóp nắn hai luồng ngực mềm không buông, hút đỉnh nhụy cho đến khi phát tiếng chụt chụt rung động, thậm chí Tiết Diệu Dẫn nghe xong cũng thấy đỏ bừng cả mặt.
Tiết Diệu Dẫn đấu không lại sức Thẩm Đạc, uổng công giãy giụa mấy cái rồi từ bỏ, để cho bản thân chìm trong dục vọng cùng anh.
Sắp đến cùng, chiếc sườn xám trên người Tiết Diệu Dẫn đã không còn bóng dáng đâu,mà Thẩm Đạc vẫn cứ chỉn tề, ngoại trừ con thú dữ đang chôn sâu vào bên trong hoa huyệt như một cầm thú.
Tiết Diệu Dẫn tự thấy bản thân như một con cá mất nước, bị Thẩm Đạc đặt trên cái thớt gỗ chà đạp, còn cô chỉ có thể thở hổn hển.
Trước mặt Thẩm Đạc, Tiết Diệu Dẫn luôn mang cái bộ mặt này, nói cho đẹp thì là co được dãn được.
Cô dám trêu chọc cho Thẩm Đạc phát tình, thì đương nhiên cũng sẽ không xấu hổ quay đầu.
Tiết Diệu Dẫn thấy Thẩm Đạc càng đánh càng hăng, không có liêm sỉ bắt đầu chơi trò cầu xin tha thứ: “A… thắt lưng tê quá….
Thiếu soái, Thiếu soái ơi, xin thương thương em đi….”
Thẩm Đạc yêu chết cái vẻ chủ động lấy lòng đầy nũng nịu này của cô, đồng thời càng hận chết cô vô lại khi cứ nắm thóp được mình, không khỏi nghiến răng nghiến lợi ôm cô xuống bàn, ép cô quay lại dán mặt lên trên bàn, siết chặt eo đang vểnh lên rồi lập tức chui vào, nhanh chóng tạo ra một hồi sông cuộn biển gầm.
Tiết Diệu Dẫn cuộn tay lại trên mặt bàn hỗn độn, chân mềm nhũn đứng không vững nỗi.
Thẩm Đạc đỡ phần eo hông của cô đưa đẩy từng chút một, dương vật thô tím ra vào trong huyệt đầy nước phát ra tiếng òm ọp òm ọp.
Thân thể trần trụi của cô nằm dính trên mặt bàn, da thịt đều bị vã mồ hôi bốc hơi, để lộ lớp da thịt hồng phấn và hơi thể tình dục đầy mê người.
Đồng hồ treo tường vang tiếng gõ mới khiến cho trận làm tình này hạ màn.
Viên sĩ quan nghe theo lời dặn của Thẩm Đạc đúng giờ đến nhà, ngồi trong phòng khách một chập mới thấy Thẩm Đạc từ trên lầu đi xuống, nơi cổ áo sơ mi hơi lỏng, trông như nóng lắm.
Thẩm Đạc đưa tài liệu cho viên sĩ quan, rồi dặn dò mấy câu đơn giản, âm thanh của anh có chút khàn khàn khó phát hiện.
Viên sĩ quan nào dám ở lâu, cầm tài liệu trốn vội.
Thẩm Đạc đứng cạnh quầy rượu rót một ly, uống cạn chỉ trong một hớp rồi mới cất bước lên lầu.
Hơi thở trong phòng hãy còn vương vấn, Thẩm Đạc vừa vào cửa đã lập tức đi đến bên cạnh Tiết Diệu Dẫn đang nằm liệt trên bàn, bọc quân phục lại rồi ôm cô lên.
Được quấn trong lớp hơi thở đầy nam tính của Thẩm Đạc, Tiết Diệu Dẫn lại tự thấy bụng dưới bắt đầu co rút theo bản năng, dư vị cao trào mãi chưa tiêu tan, bên trong chân là một mảnh đại dương mênh mông.
Tiết Diệu Dẫn khó chịu rụt mông, vội thúc giục: “Mau ôm em đến phòng tắm!”
Thẩm Đạc nhìn dáng vẻ của cô cứ tưởng cô nghẹn gấp quá, vài ba bước đã đi về phòng.
Tiết Diệu Dẫn đứng một tí, chân mềm nhũn phát sợ.
Thẩm Đạc đỡ lấy cô, thấy giữa hai chân thẳng tắp ấy có một dòng nước đang trượt xuống, nhất thời thay đổi ánh mắt.
Tiết Diệu Dẫn cũng bất chấp, ngượng ngùng và xoắn xuýt đi vào bên trong, lại không để ý Thẩm Đạc cũng đi theo vào phòng tắm, cửa phòng đóng lại, một màn sắc xuân kiều diễm lần hai tràn lan.