Dạo này trừ những lúc ở Linh Thảo Đường ra, thỉnh thoảng Tiết Diệu Dẫn còn sẽ đến xưởng kẹo mà Thẩm Đạc tặng mình, thể hiện chút quyền lực bà chủ, nhìn xem xưởng sản xuất ra loại kẹo gì.
Thẩm Đạc tận lòng mua lại xưởng này, trang bị mọi trang thiết bị tốt nhất, hoàn toàn không cần Tiết Diệu Dẫn phải nhọc lòng.
Tiết Diệu Dẫn tự thấy việc ngồi không đếm tiền thế này quả là làm người ta phải mê đắm, nhưng nói ra có khi sẽ bị đánh mất.
Nhưng nói gì thì dù là Tiết Diệu Dẫn hay Thẩm Đạc cũng không hề thiếu tiền, xưởng kẹo này cũng chỉ là một phần quà mà Thẩm Đạc tặng cho cô, vì cô là người luôn hướng đến sự lãng mạn, nên chủ yếu là mua vui cho cô.
Trong xưởng, dù kẹo cứng, kẹo mềm, kẹo singum đều có vị quýt, ấy thế nên các chủ nhà vườn ở Việt Châu cũng kiếm được một món hời.
Có câu, vô tình trồng liễu liễu thắm xanh, dù chỉ đơn giản rằng cây bút lớn Thẩm Đạc dùng món quà xa xỉ này tặng cho Tiết Diệu Dẫn, nhưng cuối cùng nó vẫn đem về rất nhiều lợi nhuận, ngành sản xuất kẹo trên thị trường rất được hoan nghênh, điều này không khỏi khiến cho mấy vị thương nhân làm này làm kia âm thầm cắn răng, phải nói là làm người ta tức chết mà.
Trước đó Tiết Diệu Dẫn cũng đã yêu cầu xưởng kẹo sản xuất một lô hộp quà mang đến Linh Thảo Đường, tặng cho các bệnh nhân xem như là để quảng cáo và nhận về phản hồi.
Ngặt một nỗi người đến Linh Thảo Đường khám bệnh có rất nhiều ông bà cụ, mười người hết tám bị tiểu đường, đừng bảo kẹo, bình thường còn hiếm động đến gạo mì này nọ ấy chứ.
Tuổi này, ai mà ham gì hai ba miếng kẹo ngọt, chỉ mang về cho con cháu trong nhà, Tiết Diệu Dẫn cũng ít nhận được phản hồi, nên chẳng biết ngon dở ra sao.
Cũng có thể nhờ mấy hộp quà kẹo này mà lượng bệnh nhân hôm nay tăng gấp bội, đến lúc đóng cửa cũng đã sập tối.
Sau đó thì không có bao người đến khám bệnh mà chủ yếu là đến kiếm hộp kẹo, Tiết Diệu Dẫn tính tình hào phóng, có người là tặng.
Trong phòng khám, mọi người đều đã về nhà, chỉ còn lại hai ba người thuê đang dọn dẹp và thủ quỹ đang tính toán sổ sách.
Tiết Diệu Dẫn dọn đồ xong, đang định đi ra cửa chờ Thẩm Đạc thì thủ quỹ mang kính viễn thị của mình rồi trèo lên bậc thang của tủ thuốc lớn, cô vội chạy nhanh qua, “Thủ quỹ Nghiêm, ông làm gì thế?”
Thủ quỹ Nghiêm chậm chạp bò xuống, xuyên qua cái kính viễn mới thấy người nọ là Tiết Diệu Dẫn, bèn chỉ chỉ quầy thuốc, nói: “Gần đây tiệm thuốc cần thêm thảo mộc, tôi muốn xem thử loại nào đã hết, có một ít thảo mộc thừa đang nằm trong kho.”
Tiết Diệu Dẫn thấy ông đã già mà nói năng còn chậm rì rì, khỏi bàn đến việc có leo được lên cái thang hay không, vội nói: “Ôi cụ nói một tiếng là được mà, sao lại tự mình đi thế kia, mau xuống đây đi, tránh bị ngã!”
Tiết Diệu Dẫn đỡ cụ xuống, nghĩ rằng bây giờ Thẩm Đạc hẵng vẫn chưa đến đâu, bèn thả túi xách xuống tự mình leo lên, đọc các hộp thảo mộc trống rỗng cho thủ quỹ Nghiêm.
“Được rồi, mấy loại thảo mộc khác đều có, chỉ cần mấy thứ khan hiếm này thôi, lát nữa cụ liên hệ cho người đem đến nhiều một chút.” Tiết Diệu Dẫn vỗ tay, đang muốn đi xuống bậc thang, chợt nghe dưới lòng bàn chân phát ra tiếng răng rắc, cầu thang vốn đang êm đẹp đột nhiên gãy một khúc, thân thể của cô chông chênh thiếu điếu muốn rơi từ trên xuống.
Thủ quỹ Nghiêm thấy vậy, suýt chút nữa bị dọa cho rơi mất bộ răng giả.
Thẩm Đạc đang đi vào trong, ba bước cũng vội thành hai xông lên trước, đỡ vững cô trong lòng.
Sau khi Tiết Diệu Dẫn đứng yên được rồi mới vỗ ngực, nói: “Cũng may không phải là Thủ quỹ Nghiêm lên, nếu không sẽ xảy ra chuyện rồi.”
Thẩm Đạc còn quan tâm thủ với chả quỹ, khum lưng duỗi tay ra vuốt ve mắt cá chân của cô, hỏi: “Không trật chứ?”
Tiết Diệu Dẫn dậm chân, không có chuyện gì sất, chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.
Thẩm Đạc lại nhìn cây thang kia, nhận ra mấy cái đinh đóng đều đã lỏng, có chỗ còn vì ẩm mốc nên nứt ra.
Tiết Diệu Dẫn vội dặn dò nhân viên đang quét dọn: “Ngày mai nhớ nói với thợ sửa một tiếng, đổi hết cây thang ở đây đi.” Linh Thảo Đường là phòng khám lớn, mỗi ngày đều sẽ có người lên lên xuống xuống thang lấy thuốc, càng để lâu càng hư hỏng nặng, những việc thế này không thể kéo dài được.
Ra khỏi Linh Thảo Đường, Tiết Diệu Dẫn không khỏi lo lắng nhìn cánh tay Thẩm Đạc.
Nói thế nào cô cũng là một người sống với gần 50 kí, ngã từ trên cao xuống bám trụ lấy cánh tay anh như thế, nếu dùng sức quá mạnh thì sẽ bị giãn cơ.
Tiết Diệu Dẫn nhìn thật kỹ, thấy anh không có chỗ nào khó chịu cả, mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng vẫn vuốt ve cánh tay cường tráng của anh không buông.
Tiết Diệu Dẫn biết Thẩm Đạc có thói quen dậy sớm rèn luyện thân thể, nhìn cơ bắp cân xứng cả người này mà xem, phải tích góp quá nhiều năm luyện tập mới có, quả là rất cường tráng.
Tiết Diệu Dẫn rúc mình vào cánh tay anh, rồi lại lén lút vỗ hai cái, luồn năm ngón tay mình vào từng kẽ hở tay anh, nhàm chán thưởng thức.
Sau khi về nhà ăn cơm xong, Tiết Diệu Dẫn liền chui vào phòng tối rửa ảnh, lúc ra ngoài không thấy Thẩm Đạc đâu, bèn hỏi thăm Thẩm Đốc quân đang đọc báo bên ngoài phòng khách.
Nhưng dường như Thẩm Đốc quân cũng chẳng mấy bận tâm đến thằng con trai nhà mình, ngẩng đầu lên nghĩ ngợi: “Vừa thấy nó chạy ra sau đó, tám phần mười là đến nhà kho.
Không biết đâu ra mà dư thừa hăng hái vậy, sắp đến giờ ngủ rồi còn làm khổ…”
Thẩm Đốc quân lải nhải, cũng không rõ đầu óc thằng con nhà mình nhét cái gì ở trong nữa.
Tiết Diệu Dẫn âm thầm lè lưỡi, lúc này mà đi đến nhà kho thì đương nhiên là để xả dục vọng không có chỗ phát rồi.
Nhà kho ở đằng sau vốn dùng để chứa đồ lặt vặt, sau này Thẩm Đạc cho người sửa sang lại, đặt vũ khí và các đồ dùng ngày thường mình cần vào trong.
Lúc Tiết Diệu Dẫn đi đến nhà kho đã thấy Thẩm Đạc trần trụi đứng bên trong luyện quyền, sống lưng mướt mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn như một lớp đồng, làm lòng ai phải tim đập thình thịch vì sức mạnh và vẻ đẹp ấy.
Tiết Diệu Dẫn dựa vào khung cửa mém điều chảy nước dãi, mãi đến khi Thẩm Đạc cảm nhận được sự tồn tại của cô mới đứng thẳng người dậy, vẫy tay với cô, cô vội tung tăng chạy vào.
Nhà kho cũng được hun nước nên không lạnh lẽo tí nào.
Tiết Diệu Dẫn vừa vào trong đã thấy hơi nóng hừng hực, bèn cởi dải lụa choàng trên người đặt ở cọc gỗ bên cạnh, chỉ còn mỗi chiếc áo ngủ ngắn tay và quần dài.
Bây giờ Thẩm Đạc đã hiểu rõ sở thích của cô, biết dẫu có là đồ ngủ cô cũng không thích mặc quá dài, mùa đông đến thì thích vận váy hơn, còn hôm nay ăn mặc quy củ thế này lại là lạ.
Có lẽ nhìn ra anh tò mò, Tiết Diệu Dẫn mân mê vạt áo, ngoan ngoãn nói: “Không phải là vì em nhớ lời anh dặn, trời lạnh thì không được lộ tay lộ chân ư, huống hồ ra ngoài tìm anh cũng lạnh lắm đó.”
Thẩm Đạc muốn xoa đầu cô làm quà thưởng, bèn tháo bao tay ra lấy khăn lông bên cạnh lau mặt mấy cái.
Từ lúc Tiết Diệu Dẫn được gả vào đây, vẫn chưa đi tham qua nhà kho tư nhân này của Thẩm Đạc lần nào, không khỏi hứng thú dạo chơi khắp nơi, Thẩm Đạc thấy thế cũng không về phòng vội, dựa vào một cái bàn dài tháo hai khẩu súng ra.
Vũ khí trong kho rất đầy đủ, làm Tiết Diệu Dẫn phải âm thầm cảm khái Thẩm Đạc đúng là toàn tài, có nhiều món cô còn chẳng biết nó tên là gì.
“Kệ gỗ này để làm gì? Để trèo lên ư?” Tiết Diệu Dẫn dạo quanh một vòng, chân đạp lên một cái đòn bẩy làm nó bắn một bên lên.
Thẩm Đạc sợ cô bất cẩn sẽ ngã xuống, ôm cô rồi đứng một bên khác một hồi mới thả xuống.
“Là kệ gỗ, em dùng vậy cũng không sai.”
“Chẳng nhẽ là tự do dùng à?” Tiết Diệu Dẫn cười cười nâng một chân lên đè nó xuống.
Thẩm Đạc khen: “Tính mềm dẻo không tệ.”
Tiết Diệu Dẫn kề mặt lên gần sát chân anh, “Anh biết tính dẻo dai của em luôn tốt mà.”
Hai người ở chung lâu như thế, đương nhiên sẽ hiểu được những lời nói mập mờ của đối phương.
Thẩm Đạc vừa nghe cô nói thế, ý niệm nào kia vốn đã quẳng ra sau đầu bỗng vụt về, không khỏi ảo não véo mặt cô.
Tiết Diệu Dẫn nghịch ngợm thôi rồi, buông chân ra, lùi về một bên xà đơn rồi đi xuống, chạy chạy lên trước rồi nhảy bật lên.
Có lần cô đến quân đội thăm Thẩm Đạc, đã bắt gặp không ít những người lính luyện hít xà, ít cũng phải vài trăm cái, thế mà cô vừa treo mình lên đã bất động, dù cố hết sức vẫn không nhúc nhích nỗi, không khỏi cảm thán không biết phải luyện bao lâu mới được như kia.
“Thiếu soái có thể làm được bao nhiêu cái?” Ý của Tiết Diệu Dẫn chỉ đơn giản là tò mò hỏi thăm mà thôi.
Thẩm Đạc nhàn nhạt đáp: “Không nhiều cũng không ít, chừng hai trăm.”
Ánh mắt Tiết Diệu Dẫn sáng bừng lên, thế nào cũng khăng khăng muốn Thẩm Đạc thể hiện.
Thẩm Đạc nghiêng đầu nhìn cô, cong môi hỏi: “Muốn làm tiêu hao sức lực của anh?”
Tiết Diệu Dẫn vội khua tay đến là vô tội, nhưng trong lòng đã tính kế xong, đề nghị: “Nếu Thiếu soái có thể đạt được kỷ lục hạng nhất, em cho Thiếu soái một điều ngạc nhiên!”
Thẩm Đạc không thể không thừa nhận rằng bản thân của bây giờ rất thích ngắm nhìn dáng vẻ giảo hoạt và tinh ranh của cô, mà thường thì điều ngạc nhiên trong miệng của cô luôn làm anh ngạc nhiên thật, nên Thẩm Đạc không khỏi có chút mong đợi.