Tuyệt Không Thể Tả

Chương 25: Chương 25





Mùa thu hiu quạnh làm điêu tàn hết sự diễm lệ của xuân và hạ, không phải màn mưa mờ mịt thì sẽ là tiếng gió thét gào, những ngày ánh trời rực rỡ cũng rất hiếm thấy.
Thẩm Đốc quân có thói quen đi dạo quanh vườn hoa nhỏ, nhìn đến căn biệt thự đơn độc của vợ chồng son Thẩm Đạc, do dự một hồi lại đi hai vòng.
Trước khi về lại phòng khách, thím Lưu đã chuẩn bị xong cơm trưa, vừa đủ phần ăn của một mình Thẩm Đốc quân.
Thẩm Đốc quân ngồi xuống một chập lại hỏi: “Vẫn chưa ra sao?”
Thím Lưu lắc đầu, lại nói: “Đã cho Tiểu Hồng đem cơm trưa qua rồi ạ.”
Thẩm Đốc quân đương buồn bực sao thằng con nhà mình lại đổi tính đổi nết thế kia, lúc thì sáng sớm ngày đầu tiên của tân hôn đã chạy đến quân đội, lúc thì cả một ngày đêm không ra khỏi phòng, suy nghĩ của người trẻ tuổi thật là mỗi ngày một khác.
Thẩm Đốc quân khó hiểu lắc đầu, cầm đũa lên.
Lúc này, viên sĩ quan của Thẩm Đạc đi đến cửa, Thẩm Đốc quân thấy trong tay anh ta ôm mấy xấp văn kiện, hỏi: “Chuyện quan trọng?”
Viên sĩ quan hiếm lắm mới thấy Thẩm Đốc quân hỏi về chuyện quân đội, sửng sốt giây lát mới đáp: “Là một ít tư liệu về các tân binh nhập ngũ, Thiếu soái bảo tôi sửa lại rồi đưa cho anh ấy.”
Thẩm Đốc quân nghe xong thì huơ tay, nói: “Để trong phòng sách đi, chờ nó… Ra ngoài sẽ xem.”
Viên sĩ quan có chút tò mò sao Thẩm Đạc lại không ở đây, có điều cũng không dám hỏi thăm, bèn đáp lời rồi đi đến thư phòng.
So với ánh mặt trời bên ngoài đã lên đến đỉnh, lầu hai của tòa biệt thự đơn độc bên kia vẫn không biết trời trăng mây gió thế nào.
Tiết Diệu Dẫn nằm trên giường lật mình, chỉnh lại đầu tóc rối tung, thấy Thẩm Đạc chỉ mặc độc mỗi chiếc quần dài đang bưng cơm đến, bên dưới khuôn ngực rộng là cơ bụng rõ rệt và săn chắc, tạo nên một đường cong lưu loát và vùng tam giác ngược ăn sâu vào trong cạp quần, gợi cảm muốn chết.
Tiết Diệu Dẫn bị anh làm cho mê muội, nhân lúc anh kéo mình dậy bèn nằm trong lòng anh ăn vạ sờ soạng mấy cái.
Thẩm Đạc nắm tay cô đưa lên môi, hôn lên những kẽ hở giữa các đầu ngón tay, giọng nói ướm đậm khàn đặc: “Chưa ăn no thì đừng dụ dỗ anh.”

Tiết Diệu Dẫn vừa nghe đã cảm nhận được vòng eo lên men, ngượng ngùng rụt tay về, trùm chăn che nửa người ra vẻ đoan chính.
Thẩm Đạc đặt đồ ăn sang một bên, kéo một cái ghế đến bên mép giường, đặt chén cháo vào tay Tiết Diệu Dẫn, thấy miệng nhỏ của cô nhấm nháp rồi mới cầm lên ăn, thỉnh thoảng còn gắp một chút đút cho cô.
Hai người ở trong phòng lâu như thế đương nhiên không chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm đơn thuần, thể lực cũng tiêu hao rất nhiều, trong nhất thời căn phòng ngủ chỉ còn tiếng đũa va chạm với chén bát.
Tiết Diệu Dẫn ngậm muỗng, nhìn quần áo rải rác khắp nơi và ga giường nhăn nhúm, đã thế còn thêm Thẩm Đạc trần trụi nửa thân trên ngồi bên mép giường, cảm giác bầu không khí thế này thật sự là mập mờ và quỷ dị khó nói nên lời.
Làm tình đến độ ăn cơm cũng phải ăn trên giường, đúng là phóng túng đến thẹn thùng.
Ăn cơm xong, Thẩm Đạc đem chén ra ngoài cửa, vừa vào đã thấy Tiết Diệu Dẫn bọc chăn cúi người xuống đất nhặt quần áo, bèn cất bước đi đến.
“Không mệt à?” Thẩm Đạc ôm eo cô, cúi đầu hôn lên mi tâm.
Trong tích tắc ấy Tiết Diệu Dẫn không hề có suy nghĩ gì khác, ngẩng đầu đáp: “Cũng tạm, anh có muốn đi tắm trước không? Bên ngoài không có việc gì sao?”
“Nghỉ kết hôn được một tuần.”
Tiết Diệu Dẫn cười: “Lấy đâu ra được kỳ nghỉ kết hôn thế?”
Thẩm Đạc nghiêm túc nói: “Anh tự cho mình.”
Tiết Diệu Dẫn chọt lên ngực anh: “Vậy anh không định dùng hết một tuần đấy chỉ để lăn giường đó chứ, Thiếu soái?”
Thẩm Đạc tựa như nghĩ ngợi rất thật lòng, rồi mới trả lời: “Thế cũng được.”
“Cẩn thận tham ăn nuốt không trôi đấy.” Ngón tay Tiết Diệu Dẫn trượt đi, dừng lại nơi lưng quần anh.
Thẩm Đạc không nói gì, chỉ là hạ thấp đầu xuống đặt bên môi của cô.
Đôi mắt Tiết Diệu Dẫn cong lên, quàng tay qua cổ anh hôn lên, đầu lưỡi nghịch ngợm len vào trong miệng Thẩm Đạc, làm dậy lên một trận mưa rền gió dữ.

Đôi mắt Thẩm Đạc tối sầm lại phản công, ngay lúc này thì cảm nhận Tiết Diệu Dẫn kết thúc một cách gọn gàng, chiếc chăn trượt ra ngoài.
“Túng dục quá độ không tốt cho cả thể xác lẫn tinh thần, Thiếu soái vẫn nên để dành thì hơn.” Tiết Diệu Dẫn còn dứt khoát ấn bụng anh một hồi mới nhảy nhót chạy về phòng tắm, ném chăn ở bên cửa, mái tóc dài theo đó xõa xuống lay động đầy sức sống.
Thẩm Đạc nhìn thấy mà nóng cả lòng, chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ, chính là chỉnh đốn lại tiểu yêu tinh không sợ chết này.
Chỉ có điều, chờ đến khi Thẩm Đạc đi đến bên cửa thì đã khóa trong rồi.
Thẩm Đạc trầm mặc, quay đầu đi lấy chìa khóa, Tiết Diệu Dẫn ở bên trong không hề lo lắng chút nào, hẵng còn bận rộn xoa xoa thân mình trong bồn tắm.
Thẩm Đạc mở khóa, nhìn thấy bên trong còn có một dây xích, nét mặt để lộ nên sự khó coi, âm thầm ảo não trước kia kẻ điên nào lại bỏ thêm dây xích trên tay cầm cửa nhằm phòng chống trộm thế kia, chẳng nhẽ còn sợ có kẻ nào trộm bồn tắm đi à?
Thẩm Đạc quẳng chìa khóa đi, dựa bên cạnh cửa nhìn Tiết Diệu Dẫn nằm trong bồn tắm xoa mình và nhìn anh.
“Không định đi ra?”
Tiết Diệu Dẫn rất chắc chắn rằng đó nay Thẩm Đạc luôn đồng ý với cô ở mọi nhu cầu, nằm bên buồng tắm bàn điều kiện cùng anh: “Phải ra chứ, có điều Thiếu soái phải đồng ý sẽ không tính sổ với em cơ!”
Thẩm Đạc thầm nghĩ em còn biết mình chọc nợ cơ à, nhưng nét mặt vẫn rất thản nhiên, ra vẻ do dự một hồi mới đồng ý: “Tùy em.”
Tiết Diệu Dẫn cho rằng Thẩm Đạc vẫn là một thanh niên có chí, có khả năng nhẫn nhịn và khắc chế như xưa, vui vẻ ra mặt: “Em tắm xong sẽ ra ngoài ngay, lấy giúp em một ly trà hoa hồng, yêu anh lắm!” Tiết Diệu Dẫn tặng anh một nụ hôn gió, lại quay sang bận bịu việc của mình.
Thẩm Đạc có chút buồn cười, nhìn Tiết Diệu Dẫn đương ca hát, rất nghe lời pha cho cô tách trà hoa hồng.
Tiết Diệu Dẫn nghe được tiếng động bên ngoài, vui thay cho bản thân vì có được một anh chồng hoàn mỹ từ tính cách đến ngoại hình, hăng hái trên giường ngoan ngoãn dưới giường.
Chỉ là còn chưa chờ cô mơ đẹp cho xong, đã thấy sợi dây xích rung lắc ầm ĩ, sau vài cú đá đã bị đứt phăng bay đi xa.

“Trà của em đây.”
Thẩm Đạc đặt tách trà cạnh bên bồn tắm, nhìn vẻ há hốc mồm của Tiết Diệu Dẫn, khẽ cười.
Ánh nắng bên ngoài vụng trộm len lỏi dọc theo tấm màn, nhìn lén hai thân hình giao thoa trên giường.
Tiếng thở dốc vừa thô lại nặng quyện cùng tiếng ngâm nga mềm mại, Tiết Diệu Dẫn như mất đi một nửa linh hồn, ngón tay được cắt bóng loáng để lại hai vết xước trên lưng Thẩm Đạc.
Nếu như trước kia Tiết Diệu Dẫn đánh giá Thẩm Đạc ít nói, lời nói mang trọng lượng rất nặng, hào phóng có chừng, thì bấy giờ đã chuyển thành lật lọng, keo kiệt và mang thù thế kia.
Tiết Diệu Dẫn bị đè chặt trên giường, cảm giác chỉ có mỗi bộ ngực là được tự do phập phồng.

Hai chân mở thật rộng lay lắc theo những cú nhấp vào sâu bên trong của Thẩm Đạc, không tự chủ vòng qua hai bên eo anh.
Thẩm Đạc cong khuỷu tay, cầm tay Tiết Diệu Dẫn giữ chặt trên đầu cô, vòng eo tráng kiện và mạnh mẽ cũng lay động theo, dùng chính thứ đồ thô dài thăm dò và chinh phạt sâu bên trong đường đi đầy mật, đồng thời nghiêm túc dạy dỗ cô: “Diệu Diệu phải nhớ cho kỹ, đàn ông như thế nào thì cũng như nhau cả thôi, lời nói trên giường vạn lần không được tin.”
Tiết Diệu Dẫn muốn trợn trắng mắt, nhưng nhịp nhấp của anh đột nhiên nhanh quá đỗi, khiến cho chú ốc sên còn chẳng thể kham nổi mình ốc, rên rỉ từng tiếng to nhỏ, cuối cùng mất hồn lạc phách hối hận không thôi.
Tiết Diệu Dẫn những tưởng dục vọng của Thẩm Đạc mạnh mẽ như thế là vì ngày xưa nhẫn nhịn quá đà, nào có biết lại thả một con sói đầu đàn ra, ăn cô đến cả xương cốt hay da thịt cũng chẳng còn.
Dục vọng cố chịu không một giây phút nào ngừng dập vào nhụy hoa mềm mại, vào sâu ra nông, nghiền nát đến điên đảo, nước xuân tuôn ra.
Thể lực được bổ sung tí chút không bao lâu lại nhanh chóng bị ép cho khô cạn, Tiết Diệu Dẫn trông như một con mèo hoa đáng thương vô cùng, chủ động cò cọ thân mật đặng lấy lòng Thẩm Đạc.
“Em sai… sai rồi….

Thiếu soái xin hãy thương em….

ưm ưm…”

Thẩm Đạc hôn lên đôi môi đỏ tươi của cô, đôi mắt ngập tràn tình cảm dịu dàng chỉ thuộc về riêng cô, những cú tiến công sắc bén và ngang tàng như kế thừa từ tính cách của anh, không thu lại chút nào.
Khoái cảm lúc đầu ngập tràn trong đầu bị đánh úp thêm lần nữa, Tiết Diệu Dẫn khắc sâu suy nghĩ không biết nên làm như thế nào cho phải, nước mắt ầng ậng.
Thẩm Đạc buông tay ra, nhìn cô hoảng loạn mơ màng ôm lấy mình.

Vách tường bên trong bờ mông hẹp co rụt lại hết nấc, nhưng vẫn nhấp những cú mạnh mẽ, lao về trước thật nhanh chóng.
Da thịt mềm nhũn rung lên trong chiếc chăn bông, làm cả chiếc giường cũng rung lên bần bật.
Tiết Diệu Dẫn thét lớn, vòng eo mảnh khảnh cũng nhếch lên, vặn vẹo khó nhịn, nhưng bị Thẩm Đạc khống chế, hai tay thu về cầm lấy tay cô đặt lên dục vọng đang không ngừng đẩy vào của mình.
Dương vật thô to dữ tợn không ngừng đẩy đưa bên trong cánh hoa ửng đỏ, làm cho nước văng tung tóe, phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp.
Thẩm Đạc chịu đựng sự xoắn chặt và co rút trong vách đường, khoảng cách đưa đẩy ngày một kéo sâu vào, lực ngày càng thêm mạnh, mỗi một cú nhấp như đánh thẳng đến phủ Hoàng Long.
Dương vật tím đẫm thô dài nghẹn đến độ sưng to lên đặt giữa hai đùi trắng nõn có thể mơ hồ nhìn ra được, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy được nó đâm vào thật sâu và rồi rút ra rất oai hùng.
Tiết Diệu Dẫn đạt cao trào liên tục, Thẩm Đạc thấy cô khóc đáng thương gì đâu, mới mạnh mẽ đâm vào mấy chục cái, đến nháy cuối cùng đâm thật sâu, lắc mông nhẹ một cái rồi bắn ra.
Thẩm Đạc hưởng thụ sự thoải mái bên trong vách tường ấm áp một hồi mới chống tay chầm chậm rút ra.

Tinh dịch và nước mật quện đặc sệt vào nhau, đến khi rút ra còn lôi thêm một luồng dịch trắng dính dớp, miệng huyệt không ngừng nhỏ tí tách.
Thẩm Đạc ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đâm eo chôn mình vào trong, tựa như không muốn để cho tình yêu của mình biến mất ở bên trong vậy.
Tiết Diệu Dẫn hoảng loạn, bị anh đâm loạn xạ ưm a không ngớt, những tiếng rên khe khẽ ướm đượm phong tình, như kẹo ngọt dính trên người.
Thẩm Đạc hưởng thụ sự phóng túng của bản thân, lần đầu thả cho sinh lý lấn át lý trí, cũng mặc cho bên ngoài là ngày hay đêm, chỉ nguyện chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.