Sau khi gia tộc nhà họ Thẩm tiếp nhận quyền lực của Việt Châu, Thẩm Đốc quân gần như đã không còn để ý đến chuyện quân đội, lần này vì để cho thằng con trai và cô con dâu tương lai của mình có thể đi Tân Châu tập trung yêu đương, bèn chủ động rời núi.
Sáng sớm ngày xuất phát, Thẩm Đốc quân đã bày ra nét mặt hồng hào, bảo: “Đi chơi với Diệu Diệu mấy tháng rồi hẵng về!”
Thẩm Đạc nhìn hai cái vali da to lớn trước mắt, có cảm giác như bị cha ruột đuổi ra khỏi nhà.
Mấy tháng lận cơ, sao không nói thẳng ra là chờ sinh được đứa con rồi về.
So với anh thì hành lý của Tiết Diệu Dẫn đơn giản hơn rất nhiều, trừ nội y hay dùng ra thì chỉ mang theo hai bộ sườn xám.
Theo như lời các bà vợ trong nhà thì đến đó mua mới, không thiếu tiền!
Tiết Diệu Dẫn nhìn hai cái vali to bự của Thẩm Đạc cũng sợ ngây ra, hoài nghi có phải anh đến Tân Châu để làm chuyện đao to búa lớn gì chăng.
“Nó đựng súng ống đạn dược ư?” Tiết Diệu Dẫn cẩn thận gõ gõ lên hai cái vali.
Thẩm Đạc lắc đầu, vẻ mặt của anh cũng tràn ngập sự bất đắc dĩ.
Chuyến tàu lửa lần này đi vào giữa trưa, nên hơn nửa ngày trời khá là nhàm chán.
Tiết Diệu Dẫn nằm bò bên cửa xe nhìn đồi núi vùng miền quê đang lướt qua bên đường, nhàm chán về lại căn phòng nhỏ của mình, thấy Thẩm Đạc đang xem báo, bèn ngồi xuống đối diện với anh nhìn chòng chọc vào một mặt báo khác.
Thẩm Đạc dời báo đi đã thấy đôi mắt đen lúng liếng của cô, không thể né tránh mà ngây ra.
“Chúng ta tìm chuyện gì để làm đi.”
Làm gì thì Thẩm Đạc không có ý kiến, chỉ là xe lửa này thì kiếm đâu được mấy trò để chơi chứ.
Tiết Diệu Dẫn nghĩ trước nghĩ sau, cũng bức bối: “Biết thế em đã nghe lời anh em, tốt xấu gì cũng nên mang theo một bộ bài để tiêu khiển.”
Thẩm Đạc nghĩ ngợi một chập, khiêng một cái vali trong hai cái mình mang theo để trên giá đỡ xuống.
Ban đầu Tiết Diệu Dẫn còn không hiểu sao, đến lúc vali da được mở ra, cô càng thêm vui vẻ.
“Hóa ra là hộp kho báu à.” Tiết Diệu Dẫn khảy khảy đồ trong vali, cờ tướng, cờ nhảy, cờ vua, bài poker hay thẻ ngựa gì cũng có, ngay cả đồ ăn vặt đủ loại cũng chuẩn bị sẵn.
Tiết Diệu Dẫn lần tìm bên dưới, nhưng không có bao nhiêu đồ của Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc hiểu rất rõ cái tính của Thẩm Đốc quân, nhìn dáng vẻ trước khi anh đi của ông cũng đủ biết, vali này nào phải chuẩn bị dựa trên sở thích của anh chứ, bấy giờ đúng là thế thật.
“Lâu lắm rồi không thấy thứ này, lúc còn nhỏ em hay chơi cùng anh em lắm, mà lúc nào em cũng thắng cả!” Tiết Diệu Dẫn cầm một hộp cờ chiến ra, thuận tay đặt lên bàn.
Thẩm Đạc không hay chơi mấy trò này, cũng chỉ đành vừa lục tìm trong ký ức ít ỏi vừa chơi.
Tiết Diệu Dẫn thắng được mấy ván nên dào dạt đắc ý, vén tay áo chỉ cái đồng hồ trên cổ tay trắng nõn, nói: “Chúng ta cá cược chút đi?”
Thẩm Đạc lại lật bài, nghe thế thì hỏi: “Cá cái gì?”
Tiết Diệu Dẫn nhìn hàng nút cài áo nghiêm túc của anh, trong ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, cười khà khà: “Em thắng một ván, anh cởi một món đồ, thế nào?”
Tiết Diệu Dẫn chỉ nói điều kiện khi mình thắng, nhưng không hề nhắc đến nếu thua thì sẽ thế nào, cứ như đang nhận định bản thân là một nhà cái không bao giờ thua vậy.
Thẩm Đạc không khỏi nâng mắt lên nhìn vẻ nghiêm túc chớp mắt của cô, khóe môi khẽ cong lên, “Nếu tôi thắng, em cũng cởi?”
Tiết Diệu Dẫn nhìn ra anh vẫn chưa hiểu rõ về quy tắc chơi trò này, nhưng không hề thấy bản thân ăn hiếp ‘người thành thật’ là chuyện đuối lý, dẫu sao cũng không quan trọng công bằng, gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Thẩm Đạc vui vẻ chấp nhận ‘công bằng’ này, an tĩnh nghiền ngẫm quy tắc chơi bài, những lúc không hiểu sẽ thỉnh giáo Tiết Diệu Dẫn.
Khởi điểm Tiết Diệu Dẫn thắng được anh nên bị váng đầu, bây giờ nhìn thấy Thẩm Đạc đi ngày một thành thạo, không khỏi dấy lên cảm giác bị uy hiếp.
Quả thật, Thẩm Đạc có kinh nghiệm thực chiến từ việc hành quân đánh giặc, chỉ với một trò chơi cờ chiến cỏn con, qua mấy ván đã thành thục ngay.
Ván đầu chuyển bại thành thắng, gương mặt Thẩm Đạc cũng chẳng có chút ý cười, anh nhàn hạ nhìn Tiết Diệu Dẫn, không nói cũng tự hiểu.
Tiết Diệu Dẫn quá kinh ngạc với năng lực lĩnh hội của Thẩm Đạc, rồi vì thua trận mà xấu hổ không thôi.
Cô chỉ mặc độc một chiếc sườn xám, nếu mà cởi ra thì cũng chẳng còn lại gì, ban đầu ỷ vào việc mình biết chơi để chọc ghẹo Thẩm Đạc, nào đâu lại đào hố cho mình chui vào.
“Chơi ván nữa chứ?” Thẩm Đạc nói.
Tiết Diệu Dẫn thấy anh chủ động cho mình một cái bậc thang, cũng không còn hăng hái và khí phách như vừa mới bắt đầu, có chút ngượng ngùng lật bài, rồi lại nghe thấy anh nói: “Tôi không ngại cho em dồn hết để thanh toán một lần đâu.”
Tiết Diệu Dẫn cứng đờ, thầm nghĩ, dẫu sao đêm động phòng hoa chúc trong tương lai cũng phải thẳng thắn gặp nhau, không sớm thì muộn mà.
Thế là vực dậy tinh thần ngay, không dám chủ quan trước mặt người đàn ông này nữa.
Chơi một hồi, là nửa thắng nửa thua, lúc này chiếc xe lửa cũng đã chạy được một quãng dài.
Thẩm Đạc nhìn sắc trời tối om bên ngoài cửa sổ, không còn nhắc đến chuyện cá cược, chỉ hỏi cô muốn ăn gì.
Đầu bếp trên xe lửa không thể so sánh được với những nhà hàng cao cấp, không phải sơn hào hải vị gì cũng làm ra được, phải dựa vào thân phận của Thẩm Đạc mới có được bữa ăn nóng hôi hổi.
Hai người gọi phần cơm chiên và canh, cũng đủ no bụng.
Trong lúc ăn và ngủ Thẩm Đạc sẽ không nói chuyện, nhưng lúc này cứ như sợ Tiết Diệu Dẫn buồn chán, nên rất siêng chủ động đáp lời Tiết Diệu Dẫn.
Tiết Diệu Dẫn cũng tự nhiên hơn, thỉnh thoảng còn vươn đũa ra gắp đậu nành cho vào chén của Thẩm Đạc.
Qua hai ba lần như thế, Thẩm Đạc cũng tự động gắp đậu nành cho cô.
Một bữa cơm chiều đơn giản, hai người lại rất hòa thuận và vui vẻ ăn cùng nhau.
Buổi tối lúc đi ngủ, Thẩm Đạc chờ Tiết Diệu Dẫn thay đồ xong mới từ phòng bên đi vào, thấy cô thay hết từ váy ngủ đến dép lê không sót chỗ nào, cũng không thấy chỗ nào phiền toái.
Anh quen thói đi đường dài mệt mỏi, trước kia những lúc có chiến sự, ôm báng súng còn có thể ngủ được, nên nhìn thấy người ta tìm sự thoải mái nhất trong điều kiện bình thường cũng là chuyện dễ hiểu.
Giường là giường hai tầng, Thẩm Đạc đang định nói vì để tiện cho cô nên để Tiết Diệu Dẫn ngủ giường dưới, nào ngờ cô lại dẫm lên cầu thang bò lên trên, tay chân rất linh hoạt.
Tóc Tiết Diệu Dẫn mới đầu rối bù xù, có thể vì vừa nãy rửa mặt nên cột đuôi ngựa cho tiện tay, vầng trán đầy đặn và cần cổ thon thả, nhìn rất có tinh thần.
Ánh mắt Thẩm Đạc lại dời xuống, nhìn thấy một mảng đỏ ửng sau cổ cô, theo bản năng duỗi tay ôm eo không cho cô bò lên nữa, vén mái tóc đuôi ngựa của cô lên xem, nhăn tít mày, “Sao thế này?”
Tiết Diệu Dẫn cũng không rõ Thẩm Đạc ôm cô lên giường dưới, cầm chiếc gương nhỏ mà cô đem theo rọi ra sau cổ của cô.
Tiết Diệu Dẫn thấy thế cũng hốt hoảng, chợt ảo não nói: “Cơm chiều có hải sản ư? Em ăn mà không hề nhận ra.”
Thẩm Đạc biết cô bị dị ứng với hải sản, vậy nên trước khi gọi đồ đã cố ý nhắn lại với đầu bếp, nghe thế liền gọi một lính canh đi điều tra.
Lúc lính canh quay về còn dẫn theo một người, đang bận tạp dề, hình như là đầu bếp của toa nấu ăn.
Thẩm Đạc đóng cửa phòng lại, đứng bên ngoài hàng lang quan sát kẻ kia một hồi, chân kẻ này mềm nhũn đến mức quỳ sụp xuống.
Thẩm Đạc nhíu mày hỏi rõ lý do, hóa ra là do đầu bếp này cho tôm bóc vỏ vào cơm chiên, sau đó mới nhớ ra lời dặn dò nhưng lại lười biếng, không thèm lấy tôm bóc vỏ ra.
Cũng không phải là chuyện gì to lớn, Thẩm Đạc thấy Tiết Diệu Dẫn chỉ nổi đốm đỏ và không có gì trở ngại, bèn thả người đi.
Tiết Diệu Dẫn biết thể chất của mình, vậy nên lúc nào ra ngoài cũng sẽ mang thuốc mỡ dị ứng theo bên mình, tuy rằng ngoài miệng cứ mãi oán giận nhưng không so đo thêm nữa.
Thẩm Đạc thấy cô không nhìn đến phần gáy được, liền nhận lấy thuốc mỡ bôi giúp cô.
Tiết Diệu Dẫn nhìn qua gương thấy xương quai xanh của mình nổi mảng đỏ, đến mình còn thấy khiếp sợ nữa là, “Có phải là trông ghê tởm lắm không?”
Thẩm Đạc thấy nổi mẩn đỏ không có gì là đáng sợ, so với những trường hợp máu thịt bay tung tóe trên chiến trường thì mẩn đỏ phải gọi là thầy.
Anh bôi thuốc mỡ xong thì vén tóc đuôi ngựa ra sau lại cho cô, thấy cô không còn chỗ nào khó chịu nữa mới giúp cô leo lên giường trên nghỉ ngơi.
Xe lửa rung lắc ầm ầm cả đêm, Tiết Diệu Dẫn ngủ không được sâu giấc, rạng sáng 6 giờ hơn đã tỉnh dậy.
Thẩm Đạc trợn mắt nhìn đôi chân dài trắng trẻo ở giường trên rũ xuống, cũng tỉnh dậy.
Nắng sớm ngày hè rực rỡ và chói chang như chính cái tên của nó, rọi sáng cả ca bin.
Tiết Diệu Dẫn thấy Thẩm Đạc đứng ở trước giường mình, xoa nhẹ hai mắt rồi giang tay ra với anh.
Thẩm Đạc ôm cô xuống giường, thấy những vết đốm đỏ sau gáy đã mất hơn một nửa mới nhẹ lòng được đôi chút.
Tiết Diệu Dẫn thấy Thẩm Đạc đưa qua một ly nước ấm, trong lòng ghi dấu ấn thật kỹ những săn sóc của anh, nhấp một ngụm rồi ôm lấy cổ anh chu chu môi: “Nụ hôn buổi sáng!”
Thẩm Đạc còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị cô bắt nạt xong xuôi.
Trên môi hẵng còn lưu lại mùi hương, gợi nên cảm giác thèm thuồng chưa đã ghiền.
Thẩm Đạc nhìn thấy Tiết Diệu Dẫn chạy phăng đi, thầm nhủ một câu ‘tương lai còn dài’, kiềm chế lại cơn xao động nơi đáy lòng, chờ đến một ngày sẽ được ăn đậu hủ nóng hổi.