Tuyệt Không Thể Tả

Chương 18: Chương 18





Nếu Thẩm Đạc đã nói, thì Tiết Diệu Dẫn sẽ không bao giờ lo lắng anh thất lời.
Lần trước nói đi chụp hình, Thẩm Đạc quả là đã sắp xếp xong thời gian.
Các bà vợ lẽ trong nhà đều hâm mộ không thôi: “Người đàn ông như Thẩm Thiếu soái đốt đèn lồng cũng tìm không ra, cầu được ước thấy, còn linh hơn cả Bồ Tát.”
Tiết Diệu Dẫn vừa chọn quần áo vừa bông đùa: “Em phải chụp được hai tấm của anh ấy và đem về, thường chỉ tạm biệt thôi, đó chính xác là những gì em có thể làm.”
Bà Tư cười nói, “Em còn cần sùng bái ư? Đối với em ấy à, Thẩm Thiếu soái chính là cầu được ước thấy, đổi sang người khác thì thật sự là gan vàng dạ sắt đó.”
“Ồ? Vậy ư?” Tiết Diệu Dẫn biết rõ mà còn ra vẻ, ra chiều giả vờ kinh ngạc nhưng rõ mồn một là sự đắc ý.
Bà Tư cắn răng véo mặt cô, nói cô được tiện nghi còn đi khoe mẽ.
Bà Năm nhìn cô đứng lâu rồi nhưng vẫn chưa chọn được bộ nào vừa ý, đề nghị: “Lần trước không phải Thẩm Thiếu soái đã đưa đến một bộ đồ mới ư? Sao em không mặc nó đi.”
Tiết Diệu Dẫn vỗ đầu nhớ ra, đi ra sau tủ lấy một chiếc hộp ra ngoài.

Bên trong là một chiếc sườn xám đặt may riêng, họa tiết lá xanh nhạt che kín mặt sườn, ống tay áo với họa tiết lá sen rũ xuống hai vai, vừa dịu dàng vừa có chút thoải mái.
Bà Năm cảm khái: “Trước kia hay nghe người đồn, Thẩm Thiếu soái lạnh lùng như băng sẽ không biết được những niềm yêu thích của phụ nữ, chị thấy rõ là giấu nghề đấy chứ.”
“Chắc là vì biết Diệu Diệu thích sườn xám nên quà tặng cũng là sườn xám luôn đấy.

Tôi thấy mấy kẻ đàm tiếu ấy chẳng qua là vì không ăn được nho mới chê nho xanh thôi.” Bà Tư giúp Tiết Diệu Dẫn trải chiếc sườn xám ra, nét mặt cũng có chút vinh dự.
Tiết Diệu Dẫn nghe họ luôn mồm khen Thẩm Đạc, cảm giác lòng bàn chân mình lâng lâng khó tả.
Bà Cả thấy mà buồn cười, chọt mặt cô, nói: “Người còn chưa đến, mà tim đã nhào vào lòng người ta rồi.”

Tiết Diệu Dẫn ngẫm lại bụng tám múi và nhan sắc thịnh thế của Thẩm Đạc, bưng mặt la lên: “Sắc đẹp hại người đó!”
Nói đến đây, cả đám người lại bắt đầu chuyển hướng sang những đề tài quái dị.

Thẩm Đạc chắc hẳn sẽ không ngờ được, bản thân đã bị lột sạch sẽ trong miệng những người phụ nữ này.
Mặc dù hoa nở mùa xuân đã qua đi, nhưng từ công viên nước hay những rừng cây nhỏ, thỉnh thoảng vẫn bắt gặp già trẻ, trai gái dạo chơi.
Tiết Diệu Dẫn nhìn người đàn ông bên cạnh đang duỗi móng vuốt về hướng một cô gái, tưởng tượng nếu Thẩm Đạc mà như thế thì đúng là cay con mắt thật.

Cô nhận lấy máy ảnh trong tay Thẩm Đạc, lại thấy anh cầm theo cả tá cuộn phim, không khỏi phì cười: “Mang nhiều thế làm gì, dẫu muốn dùng nó làm ảnh kết hôn cũng không được đâu.”
Thẩm Đạc rất bất đắc dĩ: “Ba tôi nhét vào.”
“Phải chụp đến lúc nào mới hết đây.”
Thẩm Đạc nhìn trời: “Chắc là trời chưa tối thì ông ấy sẽ không cho tôi về nhà rồi.”
Tiết Diệu Dẫn mường tượng đến cảnh ở chung của hai cha con, không khỏi buồn cười, vờ dỗ dành anh: “Đừng sợ, đừng sợ, em đưa anh về.”
Thẩm Đạc nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của cô, nghiêm túc gật đầu: “Ừm, em nên chịu trách nhiệm đến cùng.”
Đôi mắt Tiết Diệu Dẫn càng thêm cong lên, nâng máy ảnh lên đưa về phía anh chụp tanh tách, ghi lại gương mặt tươi cười của anh vào cuộn phim.
Thẩm Đạc cũng không hề thấy mất tự nhiên, rất thoải mái và hào phóng để cô chụp.

Chỉ là Tiết Diệu Dẫn cứ như nghiện, dọc cả đường đi cứ mãi ấn nút chụp, cuối cùng vẫn khiến Thẩm Đạc bất đắc dĩ, nhưng chỉ đưa tay lên khẩy lông mày, điệu bộ rất ư là dung túng.

Không bao lâu sau, cuộn phim đã được dùng hết.

Thẩm Đạc lấy cuộn mới trong túi ra thay, Tiết Diệu Dẫn bị một chiếc bánh có nhân trong tay một cậu bé con vừa đi ngang qua gợi lên cơn thèm thuồng, bèn nói: “Chúng ta cũng mua chút gì ăn nhé?”
Cô vừa nói, Thẩm Đạc không hề nghi ngờ, chỉ hỏi lại: “Muốn ăn gì?”
“Cũng không đói lắm, chỉ là thèm thôi.

Em thấy ở đằng trước có quán trà bán đồ ăn vặt, đến đó ngồi đi.”
Trong ấn tượng vốn có của Thẩm Đạc, con gái mà có thể ăn ít thì tuyệt không ăn nhiều, tựa như sẽ phá vỡ sự ưu nhã và vóc dáng của mình, chứ mà thẳng thắn biểu bày sự thèm ăn của mình như Tiết Diệu Dẫn thì quả là hiếm thấy.
Trước nay lúc ở bên cô, Thẩm Đạc chưa từng thấy cô kén ăn, ngoại trừ việc không ăn được hải sản ra thì gần như chay mặn đều không kiêng kỵ.

Nhưng nhìn vóc dáng này của cô mà xem, tựa như đã được trời ban cho vóc người hoàn mỹ, sẽ không thay đổi, những nơi cần thịt thì không bủn xỉn đi chút nào.
Thẩm Đạc rời mắt đi, đã bị Tiết Diệu Dẫn lôi kéo đi lên hai bước.
Còn chưa đến giữa trưa, trong quán trà không có nhiều người cho lắm.

Tiết Diệu Dẫn kéo Thẩm Đạc đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, gọi trà và bánh ngọt.
Trà dư tửu hậu luôn là thời điểm thích hợp nhất để bàn về chuyện đất nước, Tiết Diệu Dẫn nghe có ai đấy nhắc đến Bình Châu, cũng có chút để ý, bèn hỏi Thẩm Đạc: “Mấy người Tần Cần bây giờ thế nào rồi?”

Trước đó, Tiết Diệu Dẫn có gọi điện thoại cho Phùng Thải Doanh, cũng kể đôi chút về tình hình ở Bình Châu.

Lần trước không biết Thẩm Đạc ngấm ngầm ngáng chân như thế nào, lại thêm Tô Thừa ở sau quấy rối, lão Hàn bấy giờ đầu như to ra gấp đôi.

Vì gây sự không được lòng người, trong nhà lại không đủ nhân lực duỗi cổ ra ngoài, nên thế lực tại Bình Châu gần như là chia năm xẻ bảy.
Thẩm Đạc thẳng thắn đi vào trọng tâm: “Có chút rối loạn, có điều vẫn nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.”
“Vậy hôn lễ họ có thể đến được không?”
Bây giờ mới chỉ trung tuần tháng Sáu, đợi đến tháng Chín thì có khi Bình Châu lại xảy ra biến hóa khác nữa.
“Sự nghiệp của nhà họ Hàn rất lớn, phá vỡ đại cục không phải là chuyện sớm chiều, tốt nhất là đừng ôm hy vọng họ sẽ đến.”
Tiết Diệu Dẫn cũng biết thay đổi được thế lực rất phức tạp, có điều ngẫm lại thấy vẫn còn rất lâu, sầu lòng lo sợ thay cho đám Tần Cần.

“Ôi… Bình Châu loạn như thế, có muốn đi sang đấy cũng không tiện chút nào.”
Thẩm Đạc nhìn dáng vẻ chống cằm hếch mặt của cô, hỏi: “Ở một chỗ thì sao?”
“Cảnh đẹp chuyển giao từ xuân sang hạ rất đẹp, cứ ngây ngốc một nơi thì nhàm chán lắm.” Tuy rằng Tiết Diệu Dẫn rất bận rộn chuyện Linh Thảo Đường, không có quá nhiều thời gian rảnh, nhưng một khi có chút rảnh rỗi, thì sẽ cảm thấy cảnh vật chung quanh quen mắt đến chán chường.
“Có thể đi Tân Châu.”
“Ối, em chưa từng đi Tân Châu bao giờ!” Tiết Diệu Dẫn vừa nghe đã thấy hứng thú, xoay đầu nhìn Thẩm Đạc với vẻ nũng nịu: “Anh đi cùng em nhé?”
Thẩm Đạc rót trà vào tách của cô, gật đầu nói được.
Tiết Diệu Dẫn thấy anh chẳng cần phải học người ta buông lời ngon tiếng ngọt, chỉ với một từ ‘được’ thế này thôi cũng đủ để lòng cô nhũn ra, bàn chân lâng lâng.

Cô thật sự không thể ngờ, ban đầu bản thân muốn hủy bỏ cái hôn ước này, cuối cùng lại là người bại trận trước.

Tiết Diệu Dẫn từng nghĩ rằng có rất nhiều người phụ nữ sẽ không mấy hứng thú với kiểu người đàn ông độc thân hoàng kim như Thẩm Đạc, cho đến phiên cô thì chỉ còn lại một ý niệm duy nhất—đẹp trai thế này, cô muốn đè trực diện!
Tiết Diệu Dẫn tự thấy bản thân là một cô gái tục tằn, không bị vẻ bề ngoài của đàn ông mê hoặc, vừa tự khinh bỉ bản thân vừa hưởng thụ cảm giác ấy.
Thẩm Đạc nào biết những suy nghĩ ngổn ngang này của cô, hãy còn nhấp trà, ngồi nếm trà với cô, lựa thực đơn, chọn đồ ăn vặt.
Tiết Diệu Dẫn vẫn đang nhớ thương ảnh chụp của mình nên không gấp gáp về chuyện đi Tân Châu, thế là đề nghị với Thẩm Đạc đến tháng sau rồi đi.
Tiệm chụp hình ưu tiên rửa cuộn phim đưa cho Thẩm Đạc, giao về đến tận nhà.
Thẩm Đạc xem ảnh chụp cả ngày trời, đến cuối mới nhìn thấy được hai tấm của Tiết Diệu Dẫn, bất giác buồn bực không biết lần này rốt cuộc là ai chụp hình cho ai đây nữa.
Tiết Diệu Dẫn biết ảnh chụp đã được rửa xong, hưng phấn chạy sang ngắm, xong rồi còn muốn lấy về hết toàn bộ.

Thẩm Đạc đè lại hai bức ảnh của cô, hất cằm về hướng bên kia, nói: “Bên đấy mới là của em.”
“Nhưng rõ ràng em chỉ có được hai tấm này…” Tiết Diệu Dẫn cười cười lầm bầm, nhưng không hề giấu giếm mơ ước về những bức ảnh có hình Thẩm Đạc.
Thẩm Đạc giương cao mày, hơi chút chế nhạo: “Đấy không phải mới là ý đồ thật sự của em sao.”
“Nói thế cũng không sai.” Tiết Diệu Dẫn giơ cao ảnh lên quan sát một hồi, cảm thấy mỗi một bức ảnh mà mình chụp đều là một kiệt tác, “Anh nói xem là do kỹ năng chụp ảnh của em đẹp, hay anh vốn đã ăn ảnh rồi thế?”
Thẩm Đạc nhìn dáng vẻ cười tươi ơi là tươi lộ ra tám cái răng, ngồi trên ghế xích đu của cô, dù ngoài miệng không nói gì, nhưng đáy lòng đã có đáp án từ câu hỏi của cô rồi.
Thẩm Đạc không hề hứng thú với ảnh chụp của mình, vậy nên Tiết Diệu Dẫn được cầm về hết, đặt lên trên cửa kính trong kệ sách của mình.
Tiết Chính Dương nhìn thấy, vừa vui vẻ nhưng cũng rất ghét: “Trước đó không phải lớn lối lắm sao, không sợ cường quyền không tham hư vinh, bây giờ nhìn xem đi, nhìn ảnh chụp của người ta mà thèm chảy dãi.”
Tiết Diệu Dẫn nói hươu nói vượn với chiều nghiêm túc: “Thiếu Soái chính là miếng bánh thơm ngon ở Việt Châu này, em đặt nhiều ảnh của anh ấy để tránh ma quỷ không được à?”
Tiết Chính Dương hầm hừ, thầm nghĩ Thẩm Đạc mà biết cô dùng ảnh của mình để tránh ma quỷ, sợ là sẽ ngay lập tức hóa thân thành ‘ma quỷ’ kia mất.
(Các bác đoán xem Thiếu Soái lấy ảnh chụp của Diệu Diệu để làm gì 罒ω罒 )