Tuy Thẩm Đạc không hiểu chuyện tình cảm, cũng hiếm khi phối hợp ăn ý với Tiết Diệu Dẫn, nhưng anh vẫn biết Tiết Diệu Dẫn sẽ không làm những chuyện đi quá nguyên tắc, vậy nên hầu hết các yêu cầu của cô anh đều không từ chối.
Mà dưới cái nhìn của Tiết Diệu Dẫn, đàn ông không hiểu chuyện tình thú cũng không sao, có thể từ từ rồi học, kiểu người ‘nghe lời’ không học chuyện xấu như Thẩm Đạc quả thật rất hiếm, càng ngẫm cô lại càng thấy số mình quá tốt, những thành kiến tự đáy lòng về hôn ước này của các trưởng bối hoàn toàn biến mất.
Ngặt nỗi cả hai đều rất bận rộn, những lúc rảnh rỗi chỉ đơn giản là dùng chung một bữa cơm, đi cưỡi ngựa, hoặc đôi lúc có yến tiệc cần tham dự, Thẩm Đạc đều dẫn Tiết Diệu Dẫn theo.
Thư ký kiêm vị hôn thê, quả đúng là một công đôi chuyện.
Có đôi khi, Tiết Diệu Dẫn sẽ đến chỗ Phù Đại uống trà trò chuyện, giảng cho cô ấy nghe về kiến thức trong thời gian mang thai, hoặc tán dóc về chuyện yêu đương.
“Với người như Thẩm Đạc thì phải chủ động trêu chọc mới khiến anh ấy đáp lại, nếu không thì cái tảng băng ấy sẽ mãi mãi không thể hòa tan được mất.”
Phù Đại nghe xong, chống cằm nhớ lại, “Nếu nói thế, trước kia tôi chủ động một tí thì há chẳng phải đã trở thành phu nhân Thiếu Soái rồi sao?”
“Cũng có thể đấy.” Tiết Diệu Dẫn nghiêm túc gật đầu, cười cười, “Có điều đừng để Tưởng Cửu gia nghe được, nếu không chỉ sợ anh ta sẽ đá tôi ra khỏi cửa đấy.”
Phù Đại cũng bật cười, có điều, tự đáy lòng cô ấy cho rằng có một số chuyện đã được định sẵn rồi.
Chắc chắn cô ấy sẽ không to gan như Tiết Diệu Dẫn, ngày xưa, Tưởng Sở Phong tấn công dồn dập như thế cô ấy cũng rất cẩn thận, hầu như luôn bị động.
Nếu đổi thành Thẩm Đạc kiệm lời trầm mặc thì chắc rằng cả hai sẽ không có chữ sau này, đấy là tôn trọng nhau như thuở ban đầu.
Phù Đại tiện đà nghĩ đến chuyện Tần Cần lấy Hàn Nguyên Thanh, càng ý thức sâu sắc được thế nào là vợ chồng bổ sung lẫn nhau.
Vì tối nay còn phải tham gia một bữa tiệc với Thẩm Đạc, Tiết Diệu Dẫn ngồi một lát nữa rồi nhẩm tính thời gian về thay đồ, lúc ra đến cửa vừa đúng dịp gặp Tưởng Sở Phong đi vào .
Tiết Diệu Dẫn nhìn thời gian, không sớm không muộn, không khỏi thầm khen ngợi Tưởng Sở Phong quá đỗi săn sóc Phù Đại.
Tưởng Sở Phong vô cùng quan tâm đến thân thể của Phù Đại, vậy nên càng thêm khách khí với Tiết Diệu Dẫn, thỉnh thoảng lại hỏi han cô về những chuyện cần chú ý, Tiết Diệu Dẫn biết được gì thì sẽ nói hết cho anh ta.
Tưởng Sở Phong và Tiết Diệu Dẫn đứng trong sân nói qua về tình trạng của Phù Đại, lại biết chuyện dạo gần đây cô và Thẩm Đạc rất hay chung đụng nhau, bèn cười bảo: “Làm phiền hai anh em nhà cô rất lâu rồi, chờ đến ngày đám cưới của cô và Thẩm Đạc, tôi nhất định sẽ đi một bao lì xì thật bự.”
Tiết Diệu Dẫn rất hào sảng gật đầu với câu nói mang hơi hướng trêu chọc của Tưởng Sở Phong, còn nói đến lúc ấy sẽ gửi thiệp đến phủ.
Tiết Diệu Dẫn về nhà thay đồ, thấy hẵng còn sớm, định vào phòng thuốc lấy cho Thẩm Đạc một ít thuốc bôi ngoài da, lại nghe thấy người nọ đã đến.
Tiết Diệu Dẫn đành phủi tay cầm túi xách lên đi ra ngoài.
Cô những tưởng Thẩm Đạc sẽ đi thẳng đến nhà hàng, nào ngờ chiếc xe lăn bánh ra đường lớn, không khỏi hỏi: “Không đến nhà hàng sao?”
“Không vội.”
Tiết Diệu Dẫn nghe thế, dù không biết anh muốn làm gì nhưng cũng không hỏi nữa.
Chờ đến khi xe dừng lại ở bên ngoài một cửa hàng trang sức, Tiết Diệu Dẫn mới hiểu ra.
“Không rõ em thích kiểu dáng như thế nào, vậy nên tôi đã bảo họ làm hết.”
Tiết Diệu Dẫn nương theo cánh cửa đã được Thẩm Đạc mở, đi xuống, nghe thế thì cười: “Lại là Đốc quân bảo anh dẫn em đi chọn nhẫn ư?” Cô không hề nghĩ rằng Thẩm Đạc có thể nhớ được những chuyện này, đương nhiên phải là Thẩm Đốc quân sốt ruột mới bảo thế rồi, hệt như người anh trai nào đấy nhà cô thôi.
Khóe môi Thẩm Đạc run run như là cam chịu, trong lòng rất muốn không thừa nhận, ảo não quá thể.
Tuy rằng hai người chầm chậm tiến đến cùng một mục tiêu, nhưng dẫu gì thì Tiết Diệu Dẫn cũng chỉ đồng ý với hôn ước miệng của bậc cha chú mà thôi, vậy nên mọi chuyện đều thuận lý thành chương cả.
Thẩm Đốc quân cứ sợ cải trắng mà ông mơ ước bị con heo khác cuỗm mất, vậy nên mấy ngày trước đã thương lượng với Tiết Chính Dương, trước tiên để cả hai đính hôn, nếu không có chuyện bất ngờ nào thì mùa xuân năm sau sẽ chính thức cử hành hôn lễ.
Tiết Diệu Dẫn cũng dở khóc dở cười với sự kỳ lạ này của Thẩm Đốc quân, nhưng lại không phản đối.
Cửa hàng trang sức này là một thương hiệu rất lâu đời, vậy nên nhiều người mới chơi trang sức đều ưu tiên chọn nó, có đôi khi sẽ chật kín không còn số vào cửa.
Không thể không nói, Thẩm Đạc đúng là rất có tầm ảnh hưởng mới có thể khiến bọn họ thiết kế ra tất cả mẫu mã cho anh.
Tiết Diệu Dẫn nhìn những hộp nhung tơ đựng nhẫn, có hoàng kim, có đá quý, thậm chí còn có những hạt to bằng quả trứng chim bồ câu được mọi người săn lùng rất nhiều, không khỏi líu lưỡi.
Có câu cửa miệng ‘cao gả thấp cưới”, với hôn sự này có lẽ Thẩm Đạc đã chịu thiệt thòi lớn rồi, mười cái nhà họ Tiết cộng lại cũng không đủ nữa là.
Tuy rằng nhà họ Thẩm được đặt song song với bốn đại gia tộc nhưng họ không hề có quan niệm dòng dõi, trong mắt cha con Thẩm Đốc quân càng là thế, vậy nên mới kết thân với nhà họ Tiết, một gia tộc quẳng tám cái sào cũng không dính nổi đến giới thương nghiệp.
Thẩm Đạc không biết trong lòng Tiết Diệu Dẫn nghĩ như thế nào, chỉ kiên nhẫn đứng cạnh bên nhìn cô chọn nhẫn, có đôi khi sẽ đáp lại câu hỏi ‘đẹp không’ của cô.
Phụ nữ trời sinh có niềm yêu thích với trang sức, vậy nên Tiết Diệu Dẫn nhìn cái nào cũng đẹp, nhất thời không thể chọn được, lại nhớ đến bữa tiệc tối này, sợ ảnh hưởng đến thời gian nên cứ mãi nhìn đồng hồ trên tường.
Thẩm Đạc lên tiếng: “Em cứ xem từ từ, đừng bận tâm đến những chuyện khác.”
Tiết Diệu Dẫn giương tay nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, khó xử: “Nếu anh đã đồng ý đến bữa tiệc rồi thì cũng không thể thả bồ câu với họ được.”
“Không phải là lần đầu, không sao cả.”
Tiết Diệu Dẫn nghe được sự kiêu ngạo chiếm gần hết giọng điệu của anh, không khỏi nheo mi, thầm đồng tình với người lạ nào kia.
Mười ngón tay của Tiết Diệu Dẫn đều đeo nhẫn, cố ý để lộ nét do dự: “Em thấy cái nào cũng đẹp cả, phải làm sao đây?”
Mặt Thẩm Đạc còn không đổi sắc, đáp: “Chọn một chiếc dành cho hôm đính hôn, còn lại em cứ để đeo từ từ.”
Gia cảnh của Tiết Diệu Dẫn không tệ, nhưng không đến nỗi muốn gì thì phải có cho bằng được, không khỏi thầm than quá sảng khoái luôn.
Có điều sống ở giai cấp tầm trung quen rồi, ngay cả tiêu xài cũng thuộc trình độ của lớp giai cấp này, Tiết Diệu Dẫn nào dám chấp nhận độ xa xỉ như thế, chỉ cười cười rồi nghiêm túc chọn lựa.
“Hai chiếc này, chiếc nào đẹp hơn?” Tiết Diệu Dẫn đeo hai chiếc ở hai ngón áp út, thấy Thẩm Đạc nhìn sang liền duỗi tay đến trước mặt anh.
Thẩm Đạc nhìn mười ngón tay thon dài nho nhỏ trước mắt, theo bản năng niết đầu ngón tay cô, cái chạm ấy tựa như xúc cảm khi được chạm vào hòn ngọc trơn bóng, chồi non nho nhỏ trong lòng khoét đất chui lên và hừng hực sức sống, cành lá háo hức bứt ra, toàn thân không một nơi nào là ổn cả.
Thẩm Đạc nhanh chóng buông tay ra, chỉ vào chiếc nhẫn nạm ngọc bích bên tay phải của cô, giương mắt nhìn thoáng qua cô rồi rời đi: “Cái này không tệ, rất hợp với làn da của em.”
Tiết Diệu Dẫn rụt tay về nhìn nhìn, vừa lòng gật đầu, “Vậy chọn nó đi.”
Thẩm Đạc thấy cô chọn xong thì hỏi cô còn muốn chọn chiếc khác nữa không.
Tiết Diệu Dẫn sợ anh xúc động lên lại sai người mang mấy bộ vòng tay, dây chuyền, khuyên tai như này ra, vội vã lắc tay nhắc anh sắp sửa đến giờ rồi, sau đó rất tự nhiên vòng tay vào trong khuỷu tay của anh.
Trước kia đã có không ít lần Tiết Diệu Dẫn đi cùng Thẩm Đạc, khoác tay chỉ là lễ phép bình thường, nhưng Thẩm Đạc bất chợt nhận ra thế nào mà lại kỳ quái, anh muốn giơ tay lên nhưng không biết nên đặt nơi nao.
Lần đầu tiên xuất hiện sự rối rắm và nghi hoặc trên gương mặt không chút gợn sóng nào của Thẩm Đạc, nếu người ngoài mà nhìn vào chắc hẳn sẽ tặc lưỡi bảo lạ cho mà xem.
Từ khi nào mà vị Thiếu Soái núi băng này lại có nhiều biểu cảm đến thế?
Có điều, Thẩm Đạc vẫn là Thẩm Đạc, rối rắm qua đi cũng tự nhiên ứng phó, dù trong lòng sóng to gió lớn thì ngoài mặt vẫn nhịn được mà thôi.
Tiết Diệu Dẫn nào biết lòng anh đang xảy ra cuộc chiến giữa thần và dân, nhận thấy anh là một hũ nút thì mình chủ động một tí cũng không sao, vậy nên mọi hành động của cô đều thân mật vừa đủ, ví dụ như khoác tay, hay túm vạt áo Thẩm Đạc gì đấy.
Thẩm Đạc lại thấy mỗi một hành động của cô tựa như đang trêu ghẹo nơi đầu quả tim anh vậy, vừa khẽ khàng vừa mơ hồ, làm anh dần mất hồn mất vía.
Nhân lúc Tiết Diệu Dẫn đi toilet, Thẩm Đạc uống hai hớp rượu đè lại cơn xao động trong lòng, đưa mắt nhìn bóng đêm lộng lẫy ánh đèn bên ngoài cửa sổ nhà hàng, gương mặt anh in bóng trên cửa kính, không rõ biểu cảm.
Thẩm Đạc ngây ngốc nửa buổi, đến lúc sực tỉnh mới nhận ra Tiết Diệu Dẫn vẫn còn chưa quay về, nhíu mày.
Anh đợi thêm một lát nữa rồi mới nhấc chân đi về hướng toilet.
Nhân viên nữ phục vụ của nhà hàng thấy anh thì sửng sốt, vội vã cúi đầu nhỏ giọng nói: “Trong toilet có một vị Tiểu thư họ Tiết, bảo tôi đến tìm Thiếu Soái.”
Thẩm Đạc phỏng đoán Tiết Diệu Dẫn chắc đã gặp phải chuyện gì khó xử rồi, nhanh chân đi về hướng toilet.
Nữ phục vụ thấy anh dừng bước, vội đi lên đẩy cửa ra, nói: “Bên trong không có ai khác đi vào đâu ạ.”
Thẩm Đạc gật đầu, bấy giờ mới bước vào.
Sàn cẩm thạch trơn loáng in bóng ánh đèn trần nhà, toilet to như thế dường như không một bóng người.
Thẩm Đạc nhìn thoáng qua, đi đến hai bước nữa rồi đứng ở một lối đi nhỏ, “Diệu Diệu?”
Âm thanh trầm khẽ rất nhanh vang lên trong phòng, lại cực kỳ tự nhiên.
Thẩm Đạc mãi chìm trong suy nghĩ rằng Tiết Diệu Dẫn có chuyện gì rồi chăng, mà quên khuấy đi mất chuyện bản thân trước kia rất khó mà thốt lên cách xưng hô này.
Tiết Diệu Dẫn ló đầu ra khỏi một căn phòng nhỏ, như một chú sóc.
“Em ở đây này!”
Thẩm Đạc đi đến, thấy cô khẽ cắn môi, đôi mắt lấp lánh mông lung có chút ảo não, như đang oán giận mà lầm bầm: “Đều tại tay cầm cửa của anh đấy, váy hỏng mất rồi.”
Thẩm Đạc hiểu ra, cởi áo khoác quân phục trên người mình xuống đưa sang.
Tiết Diệu Dẫn nhìn anh, nở nụ cười cảm kích, khép cửa lại mân mê một hồi lâu, đến lúc đi ra ngoài còn không ngừng nhìn chung quanh, sợ rằng không cẩn thận bị phát hiện mất.
Thẩm Đạc nhìn phần đùi trắng nõn chợt lóe qua dưới lớp quân phục, phần xẻ tà của sườn xám vốn đã cao rồi nay còn nhếch lên trên, anh phải rời mắt sang vách tường bên cạnh.
“Lên lầu trên của nhà hàng ngồi trước, tôi sai người lấy đồ đến cho em.”
Dáng vẻ này của Tiết Diệu Dẫn cũng không còn cách nào đi vào trong đại sảnh, nghe thế thì gật đầu theo anh đi ra ngoài.
Sàn cẩm thạch không biết bị đọng vài giọt nước tự lúc nào, vì không thể thấy rõ cũng chẳng ai đến quét dọn, Tiết Diệu Dẫn giẫm một chân lên chạm phải, lòng bàn chân trượt đi thiếu điều ngã lăn xuống.
Cũng may Thẩm Đạc phản ứng mau lẹ, duỗi tay kéo cô vào lòng, giây sau đã nghe thấy tiếng xoạt, theo phản xạ nhìn sang chiếc sườn xám xẻ tà của cô.
Vì ngửa ra sau, áo khoác quân phục trên người Tiết Diệu Dẫn cũng bị hất ra một nửa, để lộ đôi chân trắng nõn sau chiếc tà váy bây giờ gần như xẻ ra làm đôi.
Thẩm Đạc chỉ liếc nhìn một cái rồi dùng áo khoác bọc lại cả người cô, gần như là nửa ôm cô đi ra ngoài.
Trong đầu Tiết Diệu Dẫn ngập tràn sự xấu hổ, bước chân Thẩm Đạc dồn dập bước vội không ngừng, đi lên trên lầu.