Tuyệt Không Thể Tả

Chương 1: Chương 1





Thẩm Đạc mới từ doanh trại về, vừa bước chân vào cửa đã nhìn thấy Thẩm Đốc quân ngồi trên ghế sô pha, miệng ngậm tẩu thuốc, ánh mắt tia cánh cửa đã lâu lắm rồi, lúc anh vào đến cửa thì không kịp dời đi, bị anh tóm được.
Thế là Thẩm Đốc quân quay đầu sang nhìn bài vị trước mặt, bắt đầu, “A Trân ơi….”
Thái dương của Thẩm Đạc nảy lên, đứng ở cầu thang, nói: “Có gì thì nói.” Cứ động một chút là lại cầm bài vị của mẹ rồi gọi tên, người đã chết cũng bị ông gọi cho sống dậy.
Thẩm Đốc quân như được đặc xá, buông ngay bài vị xuống, trút bỏ hết những lời đã được kiềm nén bấy lâu như như trút đậu: “Hôn sự của con và nhà họ Tiết có phải là nên nhắc đến vào một ngày nhất định không?”
Nhìn vào Thẩm Đạc, cuộc đời của anh trừ quân đội ra thì kinh doanh chiếm gần như toàn bộ thời gian, đến nỗi chuyện hôn nhân cũng như câu nói của người xưa ‘cứ thế mà làm’, vậy nên với lệnh cha lệnh mẹ cũng không có cảm giác gì quá đặc biệt, thờ ơ đáp: “Tùy ý.”
Trên đời này, hai từ ‘tùy ý’ chính là khó tùy ý nhất, hơn nữa chuyện hôn nhân đại sự, há có thể tùy ý được? Thẩm Đốc quân nhăn tít mày lại, không thích cái điệu này của anh chút nào, nói: “Gì mà tùy ý? Là con cưới hay cha cưới?”
“Đã là con cưới, thì cha gấp làm gì.”
Thẩm Đốc quân vỗ đùi cái đét, nâng giọng: “Không phải cha gấp thay con sao! Thời buổi này heo trưởng thành không ít, cải trắng của con bị người ta hốt hết thì con phải làm sao?”
Thẩm Đạc không dám khen tặng cái miêu tả như này của Thẩm Đốc quân, vì như vậy chẳng khác nào đang ngầm nói anh là một con heo trưởng thành.

Nhưng anh lười đôi co, trả lời Thẩm Đốc quân, “Cải trắng đã trưởng thành cũng đâu ít, củ này bị hái thì có củ khác mọc lên.”
“Cải trắng nhiều, nhưng cải tốt thì ngàn dặm mới tìm được một, con đi tìm về một củ cải trắng rỗng ruột, cha không nhận!”
Chuyện hôn nhân của Thẩm Đạc và nhà họ Tiết, là do Thẩm Đốc quân và cụ già nhà họ Tiết định ra.

Thẩm Đạc bận việc quân đội, lại có rất nhiều việc cần quản lý, không rảnh phân thân ra mà tìm hiểu, lại thêm trước nay còn chưa được thấy qua vị hôn thê của mình nữa là.
Năm ngoái vốn đã định ra ngày làm lễ, nhưng vị hôn thê nào kia của anh đột nhiên lại chạy ra nước ngoài đặng học tập, người anh cả của cô ấy dẫn người đuổi suốt cả đêm nhưng chẳng thể bắt lại được.
Thẩm Đạc không phải thằng ngu, quậy tung thế kia cũng đủ hiểu người ta không hề muốn gả.


Nhất là mấy năm liền ăn uống bên trời Tây, mang theo tư tưởng mới về nước thì càng không bằng lòng với cái thỏa hiệp ‘hợp đồng miệng’ do trưởng bối làm ra, vậy nên anh càng không để bụng đến hôn sự này.
Nhưng cha anh lại nhớ mãi không quên, lúc nào cũng chú ý hướng đi của vị hôn thê ấy, đến nỗi lúc nào đối phương về nước cũng đi hỏi cho rõ ràng.
Thẩm Đạc không khỏi bức bối: “Việt Châu đâu thiếu gia đình quý tộc, không phải nhà họ Tiết là không thể ư.”
Thẩm Đốc quân lại vỗ đùi, kể lể con nhà người ta tốt nhường nào, cuối cùng còn dựng ngón cái, khen: “Con nghĩ đi, người ta xuất thân là gia tộc Trung y danh giá, vênh váo chưa? Thời buổi bây giờ, người học Trung y còn được bao nhiêu? Đều chạy đi học Tây y hết, không có chút tư tưởng phát huy truyền thống Trung Hoa chúng ta, sính ngoại, thế thì không được!”
“Cha chữa bệnh hay tìm con dâu?” Thẩm Đạc không hiểu ông khoác lác những thứ này thì có liên quan gì đến chuyện hôn nhân của mình.
“Đấy là tiện đường.” Thẩm Đốc quân trở mình liếc anh, ngại anh không chịu thông.
Thẩm Đạc hào phóng đáp: “Vậy nạp thiếp cho cha đi!”
“Thằng thúi này!” Thẩm Đốc quân mắng mỏ, thấy anh vẫn thẳng sống lưng đứng ở đằng ấy, ngay cả cảm xúc cũng không có, cảm giác có nói với anh nữa chỉ tổ hao phí nước miếng, lại nâng bài vị trên bàn trà lên, “A Trân ơi…”
“Được rồi, hôm nào con sẽ hẹn gặp người ta.” Thẩm Đạc không kiên nhẫn nỗi, nhấc chân đi lên lầu.
Bấy giờ Thẩm Đốc quân mới trả bài vị về bàn thờ.
Lúc này, Tiết Diệu Dẫn ở nhà cũng đang chịu sự phê bình giáo dục của anh cả mình, về nước được một tháng nhưng không ngày nào là được yên tĩnh.

Lúc đầu cô còn không kiên nhẫn, đến bây giờ nghe riết rồi tai cũng đóng kén, tự động miễn dịch.
Tiết Chính Dương lăn lăn hai quả cầu sắt trong tay, thấy Tiết Diệu Dẫn nằm liệt trên sô pha nhàn rỗi, nhìn thế nào cũng không thuận mắt, nghiêng đầu quở trách: “Từ lúc em về, không ăn thì ngủ, heo còn không dễ chịu bằng em, em không sợ tứ chi thoái hóa ư.”
Rồi, rồi, bắt đầu rồi đấy! Tiết Diệu Dẫn âm thầm trợn mắt, lột xơ quýt trong tay: “Ai nói, tốt xấu gì thì heo cũng không bị như em, nghe ‘kinh tụng’ mỗi ngày.”
Tiết Chính Dương nhìn chăm chăm cô thật lâu, thấy cô không có tí dao động nào, không khỏi nhụt chí.

Yết hầu lăn vài cái, rốt cuộc hắn cũng không nhịn nỗi nữa, thử thăm dò: “Em về lâu thế rồi, ít nhiều gì cũng nên đi thăm Thẩm Đốc quân một lần chứ, dẫu sao cũng là trưởng bối của em.”

Tiết Diệu Dẫn biết trong lòng anh trai đang nghĩ đến điều gì, bĩu môi: “Không phải người thân hay bạn bè gì, em đi chỉ tổ gây ngại ngùng thôi.”
“Có gì mà xấu hổ, tương lai không phải người một nhà sao.”
“Đừng nói với em, chữ bát tuy có một nét phẩy, nhưng một nét mác kia còn không biết như thế nào đấy, anh đừng bảo em phải mặt nóng dán mông lạnh.” Tiết Diệu Dẫn nằm trên tay vịn sô pha, tựa như một chú mèo con biếng nhác nheo mắt phe phẩy đuôi.
Tiết Chính Dương hướng dẫn từng bước: “Vậy nên mới bảo em đến Phủ Đốc quân thăm thú đấy thây, có khi lại gặp được Thẩm Thiếu soái, đến lúc ấy còn không phải là tiện nói chuyện yêu đương nữa sao.”
“Nào có chuyện một cô gái mới lớn như em chủ động đi đến trước cửa chứ, anh là anh ruột em đấy à?”
Tiết Chính Dương chậc lưỡi: “Cả ngày nghe em ca bài ca trào lưu tư tưởng mới, bình đẳng giới, sao bây giờ lại quan trọng nam trước nữ sau thế này, nói thế nào em cũng có cái lý mới thế?”
“Chuyện này không giống!”
“Không giống chỗ nào!”
Tiết Diệu Dẫn nhất thời không nói nên lời, liền xua tay giả vờ ngớ ngẩn đặng lừa qua chuyện: “Nói với lão già trung y như anh anh cũng không hiểu, em không nói với anh nữa!”
Tiết Chính Dương quyết không sờn, thì lại nghe gác cổng vào báo: “Cậu chủ, cô chủ, Thẩm Thiếu soái đến.”
Hai anh em vừa nghe thì đều mất hồn, Tiết Chính Dương tiện đà nở nụ cười: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, em nói xem như nào đây?”
Tiết Diệu Dẫn nhấp môi, nghiêm túc nói: “Người xưa có câu, các cô gái chưa xuất giá thì không nên gặp đàn ông xa lạ, vậy nên em tránh mặt đây!” Tiết Diệu Dẫn dứt lời đã nhanh chóng chạy bay ra ngoài.
Tiết Chính Dương tức giận đến ngứa răng, la cô toàn ngụy biện.
Có vẻ Thẩm Đạc vừa đi ra ngoài tiện đường ghé sang, vẫn mặc một bộ quân phục hiên ngang và mạnh mẽ, chẳng qua còn thêm một chiếc áo khoác đen, cổ áo dựng đứng lên càng tôn nên hình dạng gương mặt sắc bén, khí chất nghiêm nghị, khí khái hào hùng.
Tiết Diệu Dẫn chạy ra ngoài nhưng không về phòng mình, dán mặt vào một cây cột ở phía sau tiền sảnh, vừa lúc được thấy Thẩm Đạc từ cửa lớn đi vào trong, dưới tư cách là một người đứng ngoài nhìn vào, thì thật sự rất hâm mộ.
Mấy bà vợ lẽ trong nhà nghe nói Thẩm Đạc đã đến, cũng đến nơi Tiết Diệu Dẫn nhìn trộm mà ngó xem, còn không quên thảo luận ríu rít.
“Diệu Diệu sao em không ra, trốn ở đây nhìn lén làm gì?”
“Diệu Diệu vẫn là gái mới lớn, đương nhiên là thẹn thùng rồi.”

“Có gì đâu mà thẹn chứ, bây giờ đều là tôn trọng tự do yêu đương, nam theo nữ, hay nữ theo nam cũng chỉ là bình thường thôi.”
“Đúng thế đúng thế, nhìn nhiều vào, để xem chỗ nào không ổn thì còn bứt ra đương lúc còn sớm.”
……
Tiết Diệu Dẫn nhìn chăm chú bóng dáng của Thẩm Đạc, mãi đến lúc anh vén rèm đi vào, mới đứng thẳng người dậy, vuốt cằm suy tư: “Một nhân vật như Thẩm Thiếu soái đây, chắc hẳn đã đứng trong ngàn vạn bụi hoa, lá không dính thân nhỉ?”
Nhóm vợ lẽ ngày thường không có chuyện làm, chỉ đi mua sắm chỗ này, đánh bài chỗ kia, vậy nên mấy chuyện lớn nhỏ trong thành phố Việt Châu này cứ như nằm lòng.
Bà Năm nói: “Thật ra chưa từng nhìn thấy bên cạnh Thẩm Thiếu soái có một tấm hồng nhan tri kỉ nào, ngoại trừ vị họ Tần, có điều năm ngoái đã lấy cậu chủ nhà họ Hàn, còn nghe kể đã đi Bình Châu rồi.”
Những người khác đều gật đầu phụ họa, bà Tư đột nhiên nhớ đến, xua tay: “Không đúng, không đúng! Mọi người có nhớ không, Thẩm Thiếu soái và Tưởng Cửu gia có mối quan hệ không bình thường cho lắm.”
Phàm là chuyện liên quan đến Thẩm Đạc, dù Tiết Diệu Dẫn không cố ý tìm hiểu, nhưng cũng nghe được lắm câu chuyện đây đó, nhưng chuyện này thì lần đầu nghe qua, không khỏi tò mò: “Không lẽ bà Tưởng ấy là mối tình đầu của Thẩm Thiếu soái chăng?”
“Không phải đâu, em nghĩ xem một nhân vật như Thẩm Thiếu soái, có khi nào cho phụ nữ mặt mũi không? Nhưng lúc mà Tưởng Cửu gia và vợ anh ta kết hôn, Thẩm Thiếu soái còn đặc biệt đi tặng quà chúc mừng.”
Về chuyện này thì Tiết Diệu Dẫn có biết, nhưng nghi hoặc: “Hồng Môn và Võ Đang thế lực ngang nhau, Thẩm Thiếu soái và Tưởng Cửu gia cũng qua lại không ít mà, vậy thì đi tặng quà chúc mừng cũng đâu có gì là lớn?”
“Kỳ ở chỗ Thẩm Thiếu soái và bà Tưởng cơ, có một bà lớn hay đánh bài với chị, chồng bà ấy cũng là một nhân vật có tiếng tăm, lần đó cũng ở đấy, tận mắt nhìn thấy Thẩm Thiếu soái đến chúc mừng bà Tưởng, nhưng lại không thèm thăm hỏi gì Tưởng Cửu gia.”
Bà Năm lại tiếp lời bà Tư, “Nói đến đây, tôi lại nhớ đến chuyện gửi tặng này.

Ngày Diệu Diệu về nước, Thẩm Thiếu soái vốn định đi đón nhưng giữa đường lại nhỡ hẹn ấy? Tôi nghe đâu là hôm ấy Tưởng Cửu gia cũng ở đó, không biết đã xảy ra chuyện gì nên Thẩm Thiếu soái phải đi theo giúp đỡ đó.”
Tiết Diệu Dẫn nghe xong, trong đầu đã tưởng tượng ra một tuồng kịch nhà giàu, khá hưng phấn, mà không hề để ý đến chuyện Thẩm Đạc chính là vị hôn phu của mình.
Thẩm Đạc chưa từng làm chuyện vô công, tuy rằng không gặp được Tiết Diệu Dẫn, nhưng vẫn để lại mấy tấm vé đi xem ở Bất Dạ Thành, hẹn mọi người ngày mai đến xem kịch.
Tiết Chính Dương phe phẩy vé, nói Thẩm Đạc làm việc rất tuyệt.
Tiết Diệu Dẫn từ bên ngoài đi vào, vội hỏi: “Sao rồi, sao rồi? Các anh nói gì thế? Anh không phải lại bán em đi nữa đấy chứ?”
Tiết Chính Dương cầm vé đập nhẹ lên đầu cô, “Nói gì đấy!”
Tiết Diệu Dẫn không cố phản kích lại, lật tấm vé ra, hầm hừ: “Quả nhiên anh lại đi vớ bở của người ta rồi!”
“Đúng là không có chí lớn! Trong mắt em, anh là kẻ bán đi em gái mình chỉ với một tấm vé à?” Tiết Chính Dương nói lời chính nghĩa, không chờ Tiết Diệu Dẫn nhếch môi đã cân nhắc rồi chêm thêm một câu, “Ít ra cũng phải thêm mấy tấm nữa chứ.”

Tiết Diệu Dẫn dẫu môi: “Nói trước nhé, ngày mai em sẽ không đi đâu, anh tự đồng ý thì anh tự mà đi.”
Tiết Chính Dương ra vẻ con trẻ không thể dạy được mà nhìn cô, nói: “Tiếc thay cho một năm ra nước ngoài của em, không học được phép xã giao thông thường à? Bây giờ đâu đã lấy đao chỉa vào em bắt ép em đi lấy chồng, em cứ gặp người ta trước đã, biết đâu vừa mắt thì sao nào? Còn nữa, cũng có thể xem xét tính tình của đối phương, nếu không hợp thì có thể đuổi đi sớm mà, miễn cho về sau đánh vợ.”
Hắn nói lý lẽ rất rõ ràng, Tiết Diệu Dẫn không có cách nào phản bác được, nghĩ đến nghĩ lui vẫn thấy nếu chuyện này mình không tự xuất trận, thì không có cách nào giải quyết được, chỉ đành căng da đầu đồng ý.
Tiết Chính Dương thấy bản thân đã khuyên được cô rồi thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tiết Diệu Dẫn vẫn nhớ đến những chuyện mà các bà vợ bàn luận, thấy chuyện này khả năng thất bại sẽ cao hơn thành công, thật tình đi chỉ uổng công thôi.
“Dựa vào trực giác của em, chuyện này không sao thành được, đến lúc ấy có thất bại thì anh cũng không được trách em đâu đấy.”
Tiết Chính Dương không thèm cho cô mặt mũi, thẳng thừng: “Anh thấy trực giác của em còn yếu lắm.”
“Thật mà!” Tiết Diệu Dẫn ngồi xuống bên cạnh hắn, nói về những phân tích của mình, “Theo em được biết, người đàn ông mà có ánh trăng sáng là khó nắm nhất, huống hồ chi Thẩm Đạc mặt lạnh như thế, có khi đến hè, trong phủ Đốc quân không cần dùng quạt đâu.”
“Em ra nước ngoài một năm, vậy mà cũng thăm hỏi rõ ràng quá nhỉ, ngay cả chuyện người ta có ánh trăng sáng hay không cũng biết.”
Tiết Diệu Dẫn cũng lười vặn lại những lời chế nhạo của Tiết Chính Dương, giọng nói chắc nịch: “Chuyện này liên quan đến hạnh phúc của đời em đấy, em không cẩn thận một chút được à? Còn anh đấy, anh cứ chiếu theo tiêu chuẩn của ông nội thôi, còn đối phương đen trắng thế nào cũng không rõ.”
Tiết Chính Dương nói không lại cô, không biết cô nghe từ đâu mấy chuyện vặt vãnh ấy, vậy nên cũng không tin lắm: “Em đó, muốn biết thì tìm nơi đứng đắn mà hỏi, mấy cái chuyện vô căn cứ mà cũng tin.”
“Sao lại vô căn cứ được, em nghe nói mối quan hệ giữa Thẩm Đạc và bà Tưởng của Tưởng Cửu gia rất quái dị đấy!”
Vừa dứt lời, Tiết Chính Dương càng không tin, “Bớt nói bừa lại đi, trước đây vợ Tưởng Cửu gia còn đến nhà chúng ta bốc thuốc, là anh khám mạch cho đấy.

Thẩm Thiếu soái tuy quen biết người ta, nhưng anh lại thấy không giống như em nói đâu, em đừng có mà đoán non đoán già.”
“Ồ? Anh đã gặp qua bà Tưởng ư?” Tiết Diệu Dẫn vừa nghe là hứng thú lại nổi lên, lắc lư cánh tay hắn muốn hóng hớt.
Tiết Chính Dương buồn bực: “Rốt cuộc là em có hứng thú với ai đấy hả?”
Tiết Diệu Dẫn đầy hùng hồn, lý lẽ: “Em không có hứng thú với ai hết, em chỉ có hứng thú với chuyện quá khứ thôi.”
Tiết Chính Dương đẩy cái trán của cô ra, vô cùng khinh bỉ cái vẻ mặt hưng phấn đầy tò mò vì hóng hớt của cô.