Tuyệt Đối Tập Trung

Chương 14




Nhất chu tiền. Mộc Tuyển Bang.

Không khí nơi này có chút ngưng trọng. Trên mặt đất có hai người đang quỳ, hai người này tay bị trói sau lưng, trên người cũng có không ít vết thương, thậm chí còn lưu lại máu.

Ngồi ở trước mặt bọn họ đúng là Mộc Tín Xa, bên cạnh còn có hai thủ hạ của y.

Mộc Tín Xa hôm nay, một đầu tóc dài bó lại, phủ áo da màu đen, da khố, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn cùng bình thường không giống nhau,lạnh lùng dị thường, trong mắt tựa hồ còn lẻn một mạt tàn nhẫn, hắn vắt chân, lấy một bộ tư thái cao ngạo nhìn hai người quỳ gối trước mắt.

“Người đâu?” Mộc Tín Xa mở miệng, ngữ khí không hề có độ ấm.

“Chúng ta... Thật sự không biết... Bang chủ...” Một gã nam nhân trong đó mặt bị đánh sưng lên, cho nên nói có chút cố hết sức.

“Không biết? Ngươi vừa mới nói ba chữ không biết?” Mộc Tín Xa cười, loại này là rất lạnh.

“Bang chủ... Thỉnh ngài tha cho chúng ta đi... Chúng ta thật sự không biết a...” Một gã nam tử khác cũng mở miệng, hắn thảm hại hơn, răng nanh mất hai.

“Các ngươi biết tính ta, dám theo ta nói không biết, sẽ có cái kết cục đều biết?” Mộc Tín Xa nâng cằm hờ hững nhìn bọn họ, bọn họ hiện tại là ở trước mặt y nói dối?

“Bang chủ... Van cầu ngài đừng giết ta... Cho dù giết chúng ta... Chúng ta vẫn không biết a...” Hai người đều sợ hãi, bọn họ sao lại không biết tính cách chủ tử nhà mình?

Mộc Tín Xa, năm ấy mười chín tuổi coi như làm bang chủ Mộc Tuyển Bang, nhìn bề ngoài mềm yếu nhưng lại che dấu lòng dạ thô bạo, dám làm trái người của y cơ hồ cũng không thể sống được, mà bị y nhìn chúng, căn bản trốn đều trốn không thoát.

“Phải không? Nếu thật sự không biết, vậy các ngươi cũng không có giá trị gì.” Mộc Tín Xa ra hiệu, đội ngũ bên người hiểu được ý tứ của y, thẳng tắp hướng đến hai người trên mặt đất kia.

“Không cần a... Bang chủ... Không cần...”

Người nọ càng là tới gần, hai người lại càng là khẩn trương, xem ra thật sự cũng bị giết.

“Đúng rồi, ta quên nói một việc...” Mộc Tín Xa đột nhiên đứng lên.

“Thê tử các ngươi còn trẻ, tiểu hài tử hình như còn nhỏ đi? Thật đáng thương, ta quyết định cho bọn họ chịu nỗi khổ tương tư này, các ngươi đi trước, tối nay bọn họ đi .” Mộc Tín Xa cười cười.

Hai người nghe y nói như thế đều bị dọa đến choáng váng, tuy rằng biết y thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng không nghĩ tới ngay cả nữ nhân, tiểu hài tử cũng không buông tha, không khỏi sợ người này!

Chính là Mộc Tín Xa nếu nói như thế, liền tỏ vẻ y thật sự sẽ làm như vậy...

“Ta đã biết... Ta nói... Cầu ngài không cần đối bọn họ xuống tay...” Cuối cùng, một gã nam nhân trong đó thuyết phục.

Nam nhân nói ra tình báo Mộc Tín Xa muốn, Mộc Tín Xa bên nghe bên tự hỏi cái gì.

“Chỉ có vậy?” Mộc Tín Xa hỏi. Tình báo ít như thế?

“Chỉ có vậy... Thật sự không hề giấu diếm nói cho ngài... Thỉnh ngài buông tha vợ con của ta đi...”

“Đương nhiên, ta nói sẽ giữ lời, sẽ bỏ qua vợ con các ngươi, cho nên hai người các ngươi, hẹn gặp lại,.” Mộc Tín Xa lại cho nhóm y một mạt cười, chính là không khí lúc này giống như nháy mắt đông lại.

Sau khi Mộc Tín Xa rời đi, đầu hai người bị đao vung lên, rơi xuống đất.

Mộc Tín Xa lại tới Tây Khu, khoảng cách lần trước đến bái phỏng Anh Lạc Ngưng đã qua một tháng.

Chính mình cùng Anh Dạ Mạc cũng đã một tháng không gặp, không biết ngày đó rời đi, hắn sẽ ra sao ? Y cũng không có quên nam nhân này làm cho y hứng thú.

Mộc Tín Xa lại đến Tây Khu, là bởi vì y đang tìm một người, mà kỳ thật một tháng trước đến thăm Anh Lạc Ngưng cũng là vì mục đích giống nhau.

Đại khái nhất định là duyên phận tốt? Quản lí Bất Lạc Thành cư nhiên chính là Anh Dạ Mạc, trùng hợp này làm cho y đều muốn cười, không cần dùng nhiều tâm tư là có thể nhìn thấy đối phương, ông trời thật sự là đối y thật tốt quá.

Chính là, sự tình lại ngoài ý liệu của y.

Còn chưa nói đến chính sự, đã bị Anh Dạ Mạc lạnh lùng cự tuyệt một phen,thật đúng là làm cho y muốn cười, nhưng là cười bất đắc dĩ.

Thật không nghĩ tới hắn chán ghét y thành như vậy?

Hiểu được chính xác là làm phiền hắn, một chút kẽ hở cũng không cấp cho mình, vô luận dùng thế công nhu tình hay là dùng thế công nước mắt, Anh Dạ Mạc một chút cũng không xem ở trong mắt.

Vì vậy, y sẽ không bởi vì điều này mà lùi bước.

Kỳ thật y vốn cũng không muốn Anh Dạ Mạc như vậy, nhiều lắm chỉ có thể xưng được với có hứng thú, nhưng bị đối phương một lần lại một lần cự tuyệt, y thật là muốn thắng tâm hứa sẽ không để bị thua.

Y nhất định phải làm cho nam nhân này khuất phục mình.

Bất quá, lần này đến Tây Khu dù sao vẫn là có chuyện phải xử lý, nếu ôn chuyện không thoải mái như vậy, trong vòng ngắn hạn y vẫn là an phận, vạn nhất đối con mồi kích thích quá … Sẽ có thể không tốt.

Một bước lui mười bước tiến, loại chiêu thức này y thật sự thuần thục.

Y lúc này đến Yây Khu, là vì tìm một người.

Những năm gần đây, y chưa từng quên người kia, nếu không phải người kia, cũng không có y hôm nay.

Ta nhất định phải tìm được ngươi.

Nghĩ đến y,ánh mắt Mộc Tín Xa liền thay đổi. Người nọ đúng là ca ca y, Mộc Tín Vọng.

*-*-*-*-*-*

Vài ngày sau, Mộc Tín Xa lại tới Bất Lạc Thành, nhưng lần trở lại này y học thông minh, làm cái hẹn trước.

Tuy rằng ngay từ đầu vẫn là bị từ chối mấy lần, nhưng y là vì chính sự mà đến, hơn nữa Anh Thiên Ngạo đối y từng có hứa hẹn, cho nên Anh Dạ Mạc không thể cự tuyệt.

Bởi vậy đêm nay, Anh Dạ Mạc cuối cùng đáp ứng gặp y.

Lần đầu tiên nhìn thấy tóc Mộc Tín Xa bó lại, Anh Dạ Mạc cảm thấy được có điểm không quen, hắn bộ dáng này thoạt nhìn làm cho người ta khó có thể gần gũi, tuy rằng hắn cũng không tính toán cùng y gần gũi nhiều.

Ánh mắt Mộc Tín Xa hôm nay thoạt nhìn cũng không giống, có điểm lãnh đạm, không giống trước đều là cố ý câu dẫn hắn, ngược lại nếu lướt quá mắt y, y sẽ quăng hắn đến nơi nào đó.

“Ta hôm nay đến, là hy vọng ngươi có thể giúp ta lưu ý người này.” Mộc Tín Xa đưa tấm ảnh chụp cho Anh Dạ Mạc xem.

Anh Dạ Mạc tiếp nhận tấm ảnh, tấm ảnh là một gã nam tử, thoạt nhìn ba mươi tuổi, khuôn mặt có chút tiều tụy, nhưng không giống nhân vật đơn thuần, ít nhất theo ánh mắt nam nhân kia, vẫn là nhìn ra được có một cỗ khí phách, đây là trực giác của hắn.

“Y là ai vậy?” Anh Dạ Mạc hỏi.