Ngày Quốc khánh được mong đợi từ lâu cuối cùng cũng đến, Tống Nhàn nhận được tin nhắn con trai gửi đến, anh sẽ về nhà sớm sau khi tan học vào giữa trưa ngày 30.
“Đi ra ngoài một tháng, đều gầy rồi.” Tống Nhàn lôi kéo con trai đánh giá từ trên xuống dưới, lại nói: “Mẹ với ba con thương lượng xong, đêm nay dẫn con đi ăn món gì ngon.”
“Vâng.” Đơn giản thu xếp dọn dẹp lại, căn phòng gần một tháng chưa ở vẫn như cũ sạch sẽ như mới.
Phòng ngủ vẫn luôn có người quét dọn, nhưng sẽ không dễ dàng di chuyển đồ của anh.
Giang Trì Chu thu hồi mấy phần tâm tư, trượt điện thoại, lướt nhìn đồng hồ.
Còn sớm.
Thời gian nghỉ lễ được tính từng ngày, đã đến lễ Quốc khánh, những học sinh bị dồn ép bởi việc học lại trở nên nhao nhao sôi động.
Hôm nay không có tiết tự học buổi tối, buổi chiều tan học là có thể xách cặp chạy lấy người.
Tuy rằng trường giảm bớt ngày nghỉ nhưng có thể thả lỏng ba ngày, ngẫm lại vẫn thoải mái.
Trong giờ giải lao, Nhan Hi nhìn chằm chằm vào lỗ tai Vệ Giảo Giảo, đôi khuyên tai bạc lấp lánh trên đó đã thu hút sự chú ý của cô nhiều lần.
Nhan Hi nghịch cây bút đỏ, nắp bút ấn vào gương mặt cô hiện ra một vết nông.
“Lỗ tai bà ổn không?” Cô hỏi đến.
Vệ Giảo Giảo giơ tay chạm nhẹ vào hai cái, “Không sao, đã bình phục, hai ngày nữa là có thể đổi khuyên tai mới.”
Mấy ngày trước, tai Vệ Giảo Giảo đỏ bừng đến trường học, cây châm xuyên qua tai lúc xỏ lỗ tai còn chưa thể lấy ra.
Vừa mới bắt đầu sợ nhiễm trùng nên thật cẩn thận, qua hai ngày thì đã gần bình phục.
Vệ Giảo Giảo không cảm thấy đau, còn khá hứng thú chia sẻ những thứ mới với Nhan Hi, “Tui cũng đã mua xong khuyên tai mới, bà xem.”
“Mấy kiểu dáng phức tạp này trường học không cho mang đúng không?” Nhan Hi lật xem hình ảnh, theo bản năng nhắc nhở.
Thấy Vệ Giảo Giảo giơ ngón tay lên, cô bỗng nhiên nhớ tới thói quen của người nào đó, “À, tui biết, bà thích sưu tập.”
Vệ Giảo Giảo che miệng cười, giơ ngón tay cái lên về phía cô, vẫn là bà hiểu tui.
Cô ấy lại nhìn chằm chằm lỗ tai Nhan Hi một cách cẩn thận, đột nhiên đưa ra kiến nghị, “Nếu không bà cũng đi xỏ lỗ tai đi? Hình tai bà rất đẹp, sau này mang khuyên tai, hoa tai đều thích hợp.”
Chủ đề liên quan đến ăn mặc, trang điểm giữa các cô gái vẫn quả thực không dứt.
Vốn hồi tốt nghiệp cấp 2 Nhan Hi đã từng động lòng, nhưng bước vào trong tiệm lại đột nhiên sợ hãi đau đớn.
Nghĩ đến trường cấp 3 có yêu cầu về ngoại hình của học sinh, xỏ lỗ tai cũng không thể đeo thứ xinh đẹp đa dạng nên dứt khoát chờ một chút.
Kéo dài, vứt chuyện ra sau đầu.
Hiện giờ nghe Vệ Giảo Giảo nhắc tới, những suy nghĩ chôn giấu trong lòng đều được đào ra, cô có mấy phần rung động.
“Để tui suy xét một chút.” Muốn xỏ lỗ tai, nhưng cô không chắc liệu mình có tạm thời lùi bước vì quá đau hay không.
Buổi chiều tan học, Nhan Hi chờ Tiêu Nhiễm.
Mấy ngày này tới nay, cô và Tiêu Nhiễm theo thói quen chờ nhau tan học, cho dù hôm nay không có tiết tự học buổi tối cũng ăn ý đi cùng nhau.
Hai chị em vừa nói vừa cười đi vào khu vực để xe đạp của học sinh, đột nhiên phát hiện xe đạp của mình bị một bóng người chiếm cứ.
Sau khi nhìn kỹ, cô còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, chạy nhanh đến, kinh ngạc vỗ vào vai anh, “Giang Trì Chu!”
“Ui……” Không có hình ảnh gặp nhau lãng mạn tốt đẹp như trong tưởng tượng, một cú đánh của Nhan Hi thật sự dùng lực, đập đầu vai anh hạ xuống một bên.
Giang Trì Chu trực tiếp kéo tay cô xuống, sau đó ném ra, “Xuống tay nặng như vậy, muốn mưu sát anh à?”
Nhan Hi sửng sốt vài giây, ngay sau đó cười to về phía anh, “Mười ngày nửa tháng không gặp, sao anh biến thành gà yếu vậy?”
Không có ý nhận sai, còn đặc ghét bỏ lui một bước ra sau, dường như đang nghi hoặc, ngay cả vỗ bả vai cũng chịu không nổi hả?
Giang Trì Chu tối sầm mặt, cả khuôn mặt đều nhăn lại, ngón tay bóp chặt gương mặt cô nhéo hai cái, “Nhan Hi, tốt hơn em nên ngậm miệng lại.”
Nhìn một màn náo nhiệt trước mắt, Tiêu Nhiễm thất thần trong giây lát, cụp mắt xuống, giấu cảm xúc kích động không dễ bị phát hiện trong đôi mắt rồi chậm rãi buông ngón tay đang đè trên tay lái ra.
Giữa người với người tồn tại một loại từ trường đặc biệt nào đó, đó là nơi cô ấy không thể tới gần.
Cô ấy lui xe đạp về vị trí cũ, đi đến cạnh Nhan Hi rồi nhẹ giọng nói: “Chị, em đột nhiên nhớ tới đã hẹn giảng đề với bạn học, em quên mất, bây giờ em trở về tìm bạn ấy.”
“Hả? Vậy giờ em không về sao?” Nhan Hi nhìn lướt qua, thấy xe đạp cô ấy đã khóa lại lần nữa.
Tiêu Nhiễm gật đầu, “Mọi người đi trước, em bên này xử lý xong sẽ về nhà.”
“Được, vậy em phải về nhà sớm một chút.” Tiêu Nhiễm luôn luôn si mê học tập, Nhan Hi không nghi ngờ chút nào với lý do cô ấy đưa ra.
Nghe được lời dặn dò, Tiêu Nhiễm lại gật đầu lần nữa, ngón tay trên mép dây đeo cặp dần dần siết chặt, xoay người rời đi.
Thời gian tan học, rất nhiều người lui tới, bóng lưng Tiêu Nhiễm nhanh chóng bị đám người bao phủ.
Cô ấy xách cặp sách thật chặt đi về phía khu dạy học lại phát hiện phía sau có người đi theo cô ấy.
Quang minh chính đại đi theo phía sau, Tiêu Nhiễm mẫn cảm nhanh chóng phát hiện được.
Cô ấy đột nhiên xoay người, gặp chính diện người nọ.
“Tiết Vân San?” Trong miệng tự nhiên thốt lên cái tên này, Tiêu Nhiễm nhíu mày.
Sau khi chia ban, bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy Tiết Vân San, cho dù là ngẫu nhiên gặp cũng sẽ coi như người xa lạ, cách thật sự xa, thậm chí đều không muốn gặp thoáng qua.
“Cậu đi theo tôi làm cái gì?” Tiêu Nhiễm đứng tại chỗ, lẳng lặng mà nhìn cô ta.
Tiết Vân San bị đâm thủng đã không phủ nhận cũng không lui lại, cô ta chủ động rảo bước tiến lên, đi đến trước mặt Tiêu Nhiễm, nhìn chăm chú vào đôi mắt trong trẻo kia rồi mở miệng nói: “Muốn nhìn cậu một chút xem là thực sự có việc hay là giả vờ tự nhiên.”
Những lời này……
Kết hợp với chuyện vừa rồi, Tiêu Nhiễm hiểu rõ trong lòng, nhưng cô ấy không biết Tiết Vân San có ý đồ xấu gì vào giờ phút này.
“Cảm giác nhìn người mình thích cãi nhau ầm ĩ với người khác, mà mình không thể chen chân, nhất định rất tồi tệ phải không?” Tiết Vân San nhìn chăm chú vào cô ấy, ánh mắt không rời trong giây lát, muốn vạch trần tâm sự hèn mọn của cô ấy.
Khẽ cắn răng, Tiêu Nhiễm tỉnh bơ thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
Nhưng mà Tiết Vân San không chịu trả lại sự thanh tĩnh cho cô ấy, ngược lại da mặt dày đuổi theo, “Tôi cũng tò mò, lá gan của cậu thật đúng là nhỏ, ngay cả can đảm tranh thủ vì mình cũng không có.”
Khinh bỉ, châm chọc, Tiêu Nhiễm hiểu hết ý nghĩa kẹp trong những lời nói đó.
Móng tay bấm chặt lòng bàn tay, cơn đau đớn tăng thêm trong phút chốc khiến cô ấy tỉnh táo thêm mấy phần, Tiêu Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng phản kích, “Cậu có can đảm, anh ấy để ý đến cậu sao?”
Cô ấy nhát gan, mềm yếu, nhưng tâm sự của cô ấy không phải nhược điểm cho người ta uy hiếp, lại càng không nên trở thành trò cười trong mắt người khác!
Ai cũng biết, lúc trước Tiết Vân San dính bên cạnh Giang Trì Chu, cuối cùng cũng không chiếm được chỗ tốt.
Nếu Giang Trì Chu chịu để ý, Tiết Vân San nơi nào còn sẽ chạy đến trước mặt cô ấy giả vờ giả vịt, châm ngòi thị phi.
Đột nhiên hiểu được đánh trả Tiêu Nhiễm như thay đổi thành một người khác, Tiết Vân San bị lời nói của cô ấy kích đến mức sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, từ đáy lòng cảm thấy không được tự nhiên.
Vốn cảm thấy tìm được “Đồng minh”, nhưng Tiêu Nhiễm nhiều lần đối nghịch với cô ta.
Thấy bộ dạng của Tiêu Nhiễm vẫn bình tĩnh như cũ, Tiết Vân San nghiến răng nghiến lợi trào phúng, “Ít nhất tôi quang minh chính đại hơn loại người lén lút như cậu!”
“Đâu giống cậu, lợi dụng chị mình tiếp cận anh ấy, cuối cùng lại chịu không nổi hình ảnh anh ấy ở bên người khác, chạy trối chết cứ như chó nhà có tang!”
Ngôn ngữ bén nhọn, sắc bén đâm thẳng vào trái tim, bởi vì tính cách Tiết Vân San cực đoan, vừa có bất mãn đã trút giận với người khác.
Ở trước mặt mọi người giả vờ nhu nhược, mà đối với người từng gặp qua gương mặt thật của cô ta thì lại làm càn lộ ra tính cách chân thật.
Nghe đến những lời méo mó sự thật này, Tiêu Nhiễm ngược lại càng thêm bình tĩnh, “Cậu muốn nghĩ như vậy, tôi cũng hết cách.”
Giảng đạo lý với người tự xem mình là trung tâm vĩnh viễn đều không nói thông, cô ấy không muốn lãng phí thêm thời gian.
“Tôi không tin cậu cam tâm như vậy, không tranh thủ vì mình chút nào!” Thấy Tiêu Nhiễm không muốn thừa nhận nỗi lòng của mình, Tiết Vân San càng muốn chọc thủng tầng mặt nạ ra vẻ hiền lành của cô ấy.
Nghe thấy mấy từ ngữ kích động này, Tiêu Nhiễm nặng nề thở dài, “Tiết Vân San, đừng uổng phí công sức nữa, anh ấy sẽ không thích cậu đâu.”
“Anh ấy có người mình thích……”
Là Nhan Hi.
Nó đã có từ rất lâu trước kia rồi.
Nguyên nhân là vì cô ấy đã nhìn thấu điểm này, cho nên từ lúc bắt đầu đã nhận lấy kết cục.
“Ồ, quang minh chính đại, chờ Nhan Hi biết được tâm tư của cậu, đến lúc đó xem cậu xong đời thế nào!” Mỗi câu nói của Tiêu Nhiễm đều đang kích thích Tiết Vân San, cô ta không rõ vì sao Tiêu Nhiễm có thể ngụy trang tốt đến như vậy!
Cô ta không muốn thừa nhận sự thiện lương của người khác, cố chấp lấy tư duy của bản thân để cân nhắc thế giới này.
Chuyện cho tới bây giờ, Tiêu Nhiễm đối mặt với cô ta như nhìn thấy vai hề nhảy nhót, trong lòng không hề sợ hãi.
Cô ấy có thể kiên định nói cho Tiết Vân San rằng, “Tôi có thể, vĩnh viễn không để cho bọn họ phát hiện ra bí mật này.”
Có vài lời nói không nhất định phải nói ra, giấu ở trong lòng là được.
Theo đuổi một người, nhìn từ xa như vậy đã đủ rồi.
*
Ngày nghỉ đầu tiên, chuyện đầu tiên Nhan Hi phải làm là hoàn thành bài tập về nhà, chỉ có như vậy, thời gian còn lại cô mới có thể yên tâm chơi.
Ngày nghỉ hôm sau, Nhan Hi online chơi game, bởi vì lúc đến trường không có cơ hội chạm vào.
Trong game có hoạt động online vào lễ quốc khánh cùng tết Trung thu, Nhan Hi rất thích trang sức chính thức của ngày lễ, muốn lấy được nó trong thời gian nhanh nhất.
Giang Trì Chu đã gửi tin nhắn hỏi cô làm cái gì, Nhan Hi nhanh chóng đáp: 【 Trong game 】
Giang Trì Chu ở nhà đăng nhập vào tài khoản game của mình, quả nhiên nhìn thấy avatar của Nhan Hi, nhưng bản đồ vị trí cho thấy là đang ở tổ đội PK trên sân thi đấu.
Anh vẫn luôn chờ, từ buổi sáng đến giữa trưa, Nhan Hi vẫn luôn trong tổ đội PK với người ta.
Anh trò chuyện riêng hỏi nguyên nhân, qua vài phút, Nhan Hi kết thúc xong một ván mới gõ chữ trả lời: 【 Cần hàng trăm vật phẩm để đổi trang sức cho các hoạt động ngày lễ, tích lũy hằng ngày quá chậm, tổ đội PK thắng cho nhanh. 】
Vừa mới bắt đầu là người trong bang hội mời cô cùng nhau, đến bây giờ, đạo cụ đã tích lũy được một nửa.
Đợi đồng đội rời đi, Nhan Hi mở danh sách ra, thấy avatar Giang Trì Chu vẫn treo sáng như cũ, vì thế click mở tin nhắn riêng mời anh vào tổ đội.
Giang · công cụ người · Chu: “Thiếu đồng đội mới đến tìm anh, anh là công cụ bằng người hả?”
Sau khi vào đại học, hai mươi mấy ngày bọn họ không gặp nhau, còn nghĩ rằng Nhan Hi có thể giở ra trò gì nên lấy game có lệ anh!
Trong lòng anh Giang không vui lắm, đánh mấy ván bèn bỏ gánh không làm.
Chưa đến một phút, Nhan Hi trực tiếp chạy từ nhà mình vào nhà hàng xóm, giáp mặt hỏi anh, “Chu Chu, vì sao anh không chơi?”
“Hôm nay không muốn chơi.” Giang Trì Chu lười nhác nhấc tay lên, máy tính đã trở lại giao diện mới bắt đầu.
“A a a, nhưng em muốn đổi trang sức.”
“Tự mình làm hằng ngày.”
“Làm hằng ngày quá chậm, chúng em chỉ nghỉ ba ngày, làm không xong!” Hoạt động ngày lễ có hạn chế thời gian, cô từng bảo đảm với cha mẹ đến trường sẽ không chơi game.
“Làm hằng ngày không xong, đổi không được trang sức, vậy đâu có chuyện gì liên quan tới anh? Anh cũng không cần.” Giang Trì Chu liếc cô, ánh mắt hơi lạnh nhạt, trong đôi mắt sâu thẳm toát ra chút ánh sáng.
Anh không muốn mình là một người bạn cùng chơi đùa vui cười ở trong mắt Nhan Hi.
Ngửa đầu nhìn chàng trai cao hơn mình rất nhiều kia, Nhan Hi hơi mím môi, không hiểu sao lại cảm thấy hơi tủi thân, “Không đánh thì không đánh, tự em tìm đồng đội chơi!”
Bàn tay nắm chặt xẹt qua không trung, Nhan Hi căm giận xoay người rời đi, để lại cho anh một bóng lưng.
Về nhà lao đầu vào phòng ngủ, nắm tay đấm lên trên bàn, nhìn chằm chằm giao diện trò chơi, giận dữ lên tiếng: “Biết chơi game cũng không chỉ một mình anh! Ai thèm!”
Từ nhỏ đến lớn, số lần Giang Trì Chu từ chối chơi game với cô nhiều đến nỗi không đếm được, nhưng trước kia gặp được loại tình huống này, cô hoàn toàn sẽ không có loại cảm xúc uất ức này, chớp mắt là có thể tìm được những trò chơi mới lạ khác.
Nhưng hiện tại, hình ảnh xuất hiện trong đầu đều là ánh mắt Giang Trì Chu nhìn cô…… Thật lâu chưa thấy được, cô thế nhưng hơi khổ sở.
Không đánh nổi game nữa, buông lời hung ác nói mình sẽ tìm đồng đội khác, kết quả lại chẳng có tâm trạng chiêu mộ.
Đang chuẩn bị rời khỏi, vừa lúc thấy nhóm bang hội trong game nhảy ra tin nhắn mới: 【 Mượn số lượng lớn acc mang bạn lên hạng, có ông lớn nào có lòng tốt cho mượn acc không? Trang bị miễn phí nha! 】
Kỹ năng người nọ cần vừa vặn là môn phái của cô, nhìn có đạo cụ để lấy, Nhan Hi vội trò chuyện riêng qua đó.
Ngay sau đó, hai bên vui sướng đạt thành hiệp nghị.
Giao phó trò chơi, Nhan Hi nhẹ cả người.
Bài tập đã sớm được hoàn thành, còn lại một ngày rưỡi có thể nằm xuống ngủ, nhưng Nhan Hi cảm thấy ngủ tương đối lãng phí thời gian, “Phải tìm chút chuyện khác để làm thôi.”
Đột nhiên nhận được hình ảnh Vệ Giảo Giảo gửi đến, là ba đôi hoa tai, “Chị em ơi, giúp tui chọn đê, mua mẫu nào?”
Bằng phong cách thưởng thức của bản thân, Nhan Hi đề cử kiểu lá cây màu vàng trong đó.
Nhận được sự dẫn dắt từ Vệ Giảo Giảo, cuối cùng cô cũng nghĩ ra được chuyện để làm, “Đúng vậy, ra ngoài, xỏ lỗ tai!”
Nhưng nếu một mình cô đi thì sao?
Không khả thi cho lắm, cô không dám.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên ứng cử viên số 1, Nhan Hi lập tức lắc đầu, lắc rơi hình ảnh kia.
Mới vừa cãi nhau xong, hẹn cái gì mà hẹn.
Ngẫm lại, Tiêu Nhiễm về nhà còn chưa quay về, Nhan Hi lập tức liên hệ với những người bạn ham chơi nhất trong danh sách bạn bè.
Vệ Giảo Giảo rất thích mua sắm trực tuyến và còn phải gấp rút làm bài tập về nhà.
Thẩm Tiếu Ngôn ăn cơm với người trong nhà, không hẹn được.
Học sinh giỏi không thích hợp.
Còn có một số người thường chơi chung có thể hẹn gặp nhưng cô không muốn lắm.
Đột nhiên cảm thấy bên cạnh hơi quạnh quẽ.
Nhan Hi dựa vào đầu giường, vùi mặt vào người chú gấu mềm như bông.
Làm cái gì cũng không có sức, vẫn là rất khó chịu.
Bên cạnh.
Nhìn người nọ trong game vẫn luôn ra ra vào vào PK trong bản đồ game, Giang Trì Chu nắm con chuột, cũng tức muốn nổ phổi.
Cho dù không có anh, Nhan Hi chơi thế nào thì chơi như thế đấy, không chịu ảnh hưởng dù chỉ một chút.
Chỉ có một mình anh giận dỗi.
Con nhóc kia, lúc dỗ người vui vẻ là thật sự chữa khỏi, lúc khiến người ta tức giận cũng thật sự tức giận đến mức tâm can tì vị của anh đều đau.
Màn hình điện thoại di động bên cạnh đột nhiên phát ra ánh huỳnh quang, thông báo chú ý đặc biệt vừa đăng một trạng thái mới.
Nắm bên hông, kẹp điện thoại vào phía trước bàn phím, click mở theo nhắc nhở: 【 chuẩn bị đi xỏ lỗ tai, có chị em nào hẹn đi cùng hông? 】
Ánh mắt rơi vào trạng thái mới của Nhan Tiểu Hi, Giang Trì Chu hơi híp mắt.
Xỏ lỗ tai?
Tiêm một phát phải khóc một buổi, còn dám đi xỏ lỗ tai?
Ai cho cô lá gan!
Một phút sau, cửa nhà họ Nhan vang lên tiếng đập cửa rầm rầm.
Nhan Hi kéo cửa ra, hai con người có sắc mặt không tốt đối mặt, giọng điệu đều rất cương.
“Nhan Hi!”
“Làm gì!”
“Đây là có chuyện gì?” Anh giơ điện thoại lên, chạm vào màn hình hai lần và chỉ vào bài đăng kia.
Đầu cô thò lại gần nhìn sang, Nhan Hi thuận thế trả lời: “Thì anh nhìn thấy đó, em vừa mới chuẩn bị ra ngoài đấy.”
Giang Trì Chu cụp mắt nhìn, quả nhiên thấy cô đang vác ba lô trên vai.
“Tiêm cũng kêu đau, em cũng không sợ xỏ lỗ tai khóc chết đi sống lại à.”
“Liên quan gì đến anh? Lại không phải bảo anh xỏ.”
Cô cố ý trả lại cho anh câu “Đâu có chuyện gì liên quan tới anh, anh cũng không cần” vừa nãy.
Không đúng, anh đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Bởi vì định ra ngoài, Nhan Hi thay trang phục ra ngoài, còn thu dọn ba lô.
Nhưng vừa rồi cô vẫn luôn pk trên sân thi đấu trong game.
Lấy ra điểm mấu chốt trong từ muôn vàn vạn lũ u sầu, Giang Trì Chu nhíu mày, “Em ở chỗ này, vậy ai đăng nhập vào game?”
“Bang hội mượn acc.” Chân tướng được buột miệng thốt ra.
Giang Trì Chu: “……”
Đột nhiên phá án.
“Em muốn đi xỏ lỗ tai với ai?”
“Không ai.”
Ngụ ý, còn chưa hẹn được ai à?
Vậy cô nhất định không dám đi một mình.
Không hề hỏi nhiều, Giang Trì Chu từ từ đút tay vào túi, xoay người đi về nhà mình.
Lại đột nhiên cảm giác được sau lưng có một bàn tay vươn ra túm quần áo anh.
“Anh đi với em nhé.”
“Dựa vào cái gì?”
“Không đi thì thôi, chúc em may mắn đi, hy vọng em bình an trở về.” Cô miêu tả bản thân thật sự thảm, cho dù chuyện đó còn chưa phát sinh……
Giang Trì Chu duy trì sự im lặng, tiếp tục đi về phía trước.
Nhan Hi đứng phía sau nghiến răng nghiến lợi, mười ngón uốn lượn thành móng vuốt, điên cuồng cào về phía anh, cuối cùng chống nạnh hai tay rống về phía trước: “Giang Trì Chu, anh mà đi nữa em sẽ khóc cho anh xem!”
Quả nhiên, người nọ ngừng tại chỗ, “Anh trở về tắt máy tính.”
“Em đi với anh.” Trong khoảnh khắc, Nhan Hi nở nụ cười trên mặt cất bước đuổi theo, chạy đến bên cạnh anh.
Giang Trì Chu cụp mắt lườm cô, “Trở về thay giày.”
Cô cúi đầu nhìn, gót chân nhỏ đạp trên dép đong đưa hai cái rồi ngoan ngoãn chạy về, “Đúng ha, em ở nhà chờ anh.”
Thấy cô bé lon ton mang dép lê “Lộc cộc” chạy về nhà, khóe môi anh chàng cong lên không chỗ nào có thể che giấu nụ cười.
Bọn họ có thể sẽ một lời không hợp mà cãi nhau, cũng có thể ở hòa giả trong giây lát.
Nhưng đó cũng không chỉ là một cách thỏa hiệp.
Thừa dịp Giang Trì Chu không chú ý, Nhan Hi dùng điện thoại bằng một tay, lén xóa quyền riêng tư cài đặt chỉ một người có thể thấy được.
Tốc độ ra ngoài của đa số con trai cực nhanh, Giang Trì Chu là một trong số đó.
Nhan Hi đã hỏi qua Vệ Giảo Giảo địa chỉ xỏ lỗ tai trên mạng, hiện tại có thể trực tiếp gọi xe qua đó.
Giang Trì Chu: “Biết đi chỗ nào không?”
Nhan Hi: “Bệnh viện á.”
Giang Trì Chu: “Ừm, vậy không sai.”
Khi còn nhỏ và thiếu hiểu biết, có vài người trực tiếp đến cửa hàng trang sức để xỏ lỗ tai, lần đầu tiên Nhan Hi đi là trong tiệm.
Sau đó mới ý thức được cho dù là xỏ lỗ tai, cũng nên đi nơi chính quy.
Lúc cô tới bệnh viện thẩm mỹ tràn ngập ý chí chiến đấu, người đi thẳng không lùi, khi bước vào cửa bắt đầu lùi bước.
Cô muốn xỏ, lại sợ đau.
“Nhan Hi, em còn rất biết tra tấn người.” Giang Trì Chu bất đắc dĩ cười.
Nhan Hi phồng má, “…… Con gái yêu cái đẹp, cũng sợ đau, thông cảm một chút.”
Bản chất của con gái là yêu cái đẹp, sợ đau cũng phải, giữa hai bên sẽ xảy ra xung đột cũng là chuyện thường có.
“Chân em đều đang run lên nè.” Nhan Hi vẫn luôn nói thầm không ai nghe, đôi tay ôm chặt lấy cánh tay của Giang Trì Chu.
“Rất muốn xỏ sao?” Anh hỏi.
“Muốn……” Muốn là thật sự muốn, sợ là thật sự sợ.
Lúc cô do dự, đột nhiên nghe thấy giọng điệu kiên định của Giang Trì Chu, “Xỏ đi.”
Nhan Hi ngửa đầu, va vào ánh mắt anh trên không trung, đôi mắt nâu sâu thẳm lắng đọng lại khiến người ta tin phục.
Cụp mắt ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn, trong lòng Giang Trì Chu đã có quyết định, đầu lưỡi đảo qua răng hàm sau, chậm rãi mở miệng: “Anh xỏ với em.”
Xác định vị trí lỗ tai và đánh dấu.
Súng bấm lỗ tai đã khử trùng được cắm vào lỗ tai, lúc xuyên qua, anh không rên một tiếng, ngay cả mày cũng chẳng nhíu lấy.
Giang Trì Chu chỉ xỏ lỗ tai bên trái, Nhan Hi lập tức dò hỏi, “Có đau hay không á?”
“Không có cảm giác gì.” Chỉ là lúc xỏ qua lỗ tai thì có cảm giác đau đớn trong tức khắc.
Giang Trì Chu chưa thay đổi nét mặt, ngoại trừ lỗ tai sưng đỏ thì không nhìn ra thay đổi gì khác.
Sau khi anh xỏ xong thì đến phiên Nhan Hi.
Vừa rồi, nghe anh nói muốn xỏ lỗ tai với mình, phản ứng đầu tiên của Nhan Hi là cự tuyệt, nhưng Giang Trì Chu rất kiên trì.
Lúc này đây, bất luận là như thế nào cô cũng sẽ không lâm trận bỏ chạy nữa.
Cô ngồi ở chỗ kia, hai mắt nhắm nghiền, chỉ phải nắm chặt cánh tay Giang Trì Chu đưa qua mới có thể được an ủi.
Khoảnh khắc chiếc hoa tai xuyên qua, Nhan Hi hét lên.
Giang Trì Chu trở tay nắm lấy cô, lực tay trên lưng tăng thêm, “Không sao, rất nhanh là ổn rồi.”
Bác sĩ có tay nghề cao, bấm lỗ cả hai tai theo quy trình thao tác chuẩn.
Lúc rời đi, Nhan Hi quả thật là khóc lóc đi ra ngoài, vừa đi vừa lau nước mắt.
“Em xem em kìa, vừa đỏm dáng vừa muốn khóc.” Giang Trì Chu kiên nhẫn dỗ một hồi lâu, “Xỏ xong thì tốt rồi, chờ thêm mấy ngày nữa khôi phục thì sẽ không đau nữa.”
“Vì sao anh muốn, muốn ủng hộ em xỏ lỗ tai ạ……” Nhan Hi thút tha thút thít, nói chuyện đứt quãng.
Không phải cô chỉ trích mà là thật sự nghi hoặc, muốn biết lần này vì sao Giang Trì Chu sẽ đồng ý.
Bởi vì lần đầu tiên lúc nghe nói cô muốn xỏ lỗ tai, Giang Trì Chu còn khá chế giễu cô nhát gan, nhất định không dám xỏ.
Lần đó bị anh nói trúng rồi……
Lần này anh không những không cười nhạo, còn cùng nhau chịu trận với cô.
Lỗ tai gợi lên chuyện cũ, ước chừng là nghĩ đến một chuyện, Giang Trì Chu nhỏ giọng trần thuật, “Không phải hồi tốt nghiệp cấp hai em đã nghĩ tới sao.”
Anh còn nhớ rõ, khi đó Nhan Hi bởi vì sợ hãi, trên đường đã “Đào tẩu” khỏi cửa hàng trang sức, lại cảm thấy đáng tiếc.
Cô mua kẹp tai để tự an ủi mình, không cần xỏ lỗ tai cũng có thể mang hoa tai, nhưng cấp ba không cho phép đeo hoa tai một cách lộ liễu, huống hồ mang kẹp tai thời gian sẽ ép tới lỗ tai đỏ lên.
Nhan Hi đành từ bỏ trang sức kẹp tai.
Sau đó mỗi lần nhìn thấy trang sức xinh đẹp, cô sẽ thuận miệng nói một câu: “Nếu lúc trước dũng cảm một chút xỏ lỗ tai thì có thể mua khuyên tai xinh đẹp này rồi.”
Cô cảm thấy, nếu lúc ấy xỏ, đau cũng đau qua.
Kết quả kéo tới kéo lui, cuối cùng chẳng nhắc đến chuyện xỏ lỗ tai.
Hiện giờ nhắc lại chuyện xưa, nếu nhớ mãi không quên, còn không bằng cổ vũ cô can đảm thử một lần.
Nghe xong lời giải thích của Giang Trì Chu, Nhan Hi hiểu trong lòng: Hoá ra là như vầy.
Anh thật sự đều ghi tạc mỗi một câu của cô trong lòng……
Bỗng nhiên cảm thấy cảm giác đau đớn biến mất, nước mắt cũng được gạt đi, cô vẫy tay với Giang Trì Chu, “Chu Chu, anh cúi đầu.”
Hoài nghi nhìn chằm chằm cô, Giang Trì Chu hơi cúi đầu.
Nhan Hi dời ngón tay xuống dưới, “Thấp thêm một chút.”
Anh lặng lẽ mím môi và làm theo.
Giây tiếp theo, hương thơm của thiếu nữ quanh quẩn, xúc cảm mềm mại dừng ở tai phải anh.
Tác giả có lời muốn nói: Bất luận là người có tính cách gì đều có thể dịu dàng tinh tế, bởi vì đó là bản năng để yêu một người.