Sau khi chụp màn hình gửi cho Giang Trì Chu, Nhan Hi quay đầu nhìn thoáng qua ba mẹ bên cạnh rồi đứng dậy trở lại phòng mình, bắt lấy gấu lớn nhào nặng một trận.
“Đêm giao thừa ở bên em Tiết làm gì thế hả? Còn để cậu ta chụp ảnh, xía!” Hai tay nhéo tai gấu, đem nó trở thành Giang Trì Chu.
Di động còn chưa nhận được tin nhắn mới, Nhan Hi liếc mắt một cái, bế gấu lớn lên, để hai chân nó uốn lượn, đỡ người gấu bự duy trì tư thế quỳ xuống, dựa vào đầu giường.
Sau đó, cô thuận tay cầm lấy bản nháp trên bàn sách, tiêu tiêu sái sái viết xuống ba chữ to “Giang Trì Chu” rồi xé xuống.
Cô lấy một chiếc kẹp tóc nhỏ, đặt tờ giấy mỏng trước người chú gấu lớn, tự tiêu khiển, cầm lấy điện thoại chụp ảnh.
“Tách tách”
Vừa mới chụp được hai tấm thì màn hình đột nhiên biến thành hiển thị có người gọi đến, Nhan Hi lười nhác bắt máy, “Alo? Ai đấy?”
“…… Chờ anh về.” Giang Trì Chu tạm dừng một giây, biết cô cố ý.
“Ôi chu choa, buồn ngủ quá, ngủ.” Nhan Hi vươn tay ngáp một cái, đi về phía con gấu lớn bên cạnh, tờ giấy mỏng viết tên “Giang Trì Chu” cũng bị đè ở phía sau.
“Chuẩn bị bao lì xì năm mới cho em.” Thời gian hiển thị ở góc trên bên phải của điện thoại mới 8 giờ rưỡi, hoàn toàn không có khả năng ngủ sớm, Giang Trì Chu không vạch trần cô, trực tiếp chỉ ra trọng điểm.
Nhan Hi kích động ngồi dậy, cướp lời chắc như đinh đóng cột: “Đột nhiên cảm thấy bản thân còn có thể kiên trì một chút!”
*
Nhà họ Ôn
Đêm giao thừa náo nhiệt lạ thường hoàn toàn trái ngược với không khí yên tĩnh trong nhà, ông cụ Ôn gần như không thể tự mình đi lại, ngày thường đều nằm trên giường hoặc là ngồi xe lăn do người khác đẩy.
“Hòa Tường, ba muốn ra bên ngoài nhìn xem.” Ông cụ Ôn giơ tay chỉ nơi sáng sủa nhất.
Nhìn gương mặt tang thương của ông cụ, Giang Trì Chu chậm rãi đẩy xe lăn lên đến sân thượng.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, ở trong lòng cụ Ôn, Giang Trì Chu hoàn toàn biến thành Ôn Hòa Tường, hiện tại nhìn thấy bạn đồng trang lứa sẽ không “Nhận sai” nữa, bởi vì ông chỉ nhận ra Giang Trì Chu.
“Trước kia lúc con ra ngoài đã nói đứng ở chỗ này là có thể thấy nơi con làm việc, vốn cảm thấy không xa, hiện tại người già rồi, đã đi không đặng.” Ông cụ Ôn nhìn bầu trời phía trước, thở ngắn than dài, “Nếu công việc của con không bận rộn đến thế thì thật tốt biết bao.”
Trong lúc “Con trai” rời nhà, cụ già chỉ có thể ngóng trông kỳ nghỉ phép của anh ấy, sớm một chút trở về.
Giang Trì Chu chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phương xa, những tòa nhà cao tầng theo thời gian biến hóa dần dần được xây lên ngăn cản tầm nhìn, anh đã không nhớ rõ khi chuyển đến vào chín năm trước trông như thế nào.
“Khụ khụ khụ.” Ông cụ Ôn bỗng nhiên bắt đầu ho khan, không giống với người trẻ tuổi, một tiếng ho khan của ông cụ đều cảm giác vô cùng phí sức.
Đặt tay trở lại xe lăn một lần nữa, Giang Trì Chu dùng giọng bình thản nói chuyện với cụ già, “Con đẩy người trở về.”
“Hòa Tường à……” Ông cụ híp mắt, “Ba còn nhớ rõ khi còn nhỏ con luôn thích quấn lấy ba, bảo ba dẫn con đi ra ngoài chơi, không biết bắt đầu từ khi nào mà hai chúng ta trở nên càng ngày càng xa lạ, khụ khụ khụ…… Ba đều đã rất lâu rồi chưa nghe thấy con kêu ba một tiếng ba.”
Người già rồi thì bắt đầu nhớ lại quá khứ năm xưa, đối với ông cụ Ôn mà nói, cảnh sum họp bên gia đình là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ông, cũng là ký ức quý giá được ghi tạc trong lòng, bất luận như thế nào cũng sẽ không quên đi.
Mà anh, lại bởi vì ân tình và hứa hẹn lúc trước mà bị vướng chân.
*
Tống Nhàn đi vào nhà họ Ôn thật sự như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than, sau khi thương lượng với chồng, Tống Nhàn cuối cùng cũng chủ động tìm Ôn Như Ý, “Chị Như Ý, em muốn thương lượng với chị chuyện này.”
“Chuyện gì thế?” Ôn Như Ý đang lặt rau trong phòng bếp, bà ta cũng không cần người khác hỗ trợ, phương diện đãi khách lễ nghĩa chu toàn khiến người ta không thể bắt bẻ.
“Về chuyện Giang Trì Chu con trai em.” Tống Nhàn nói.
“Trì Chu làm sao vậy? Là bên ba chị xảy ra chuyện gì sao?” Ôn Như Ý nhanh chóng dừng động tác lại.
“Không phải, là một chuyện khác.” Tống Nhàn nghiêm mặt.
“Ừ.” Ôn Như Ý tiếp tục việc trong tay, “Em nói đi.”
“Chị xem mấy năm nay nhà họ Giang bọn em cũng một mực tận tâm tận lực báo đáp, bao gồm chính Chu Chu.” Tống Nhàn hơi tạm dừng, tiếp tục nói: “Tình huống của cụ Ôn trong lòng người lớn chúng ta đều hiểu rõ, nhưng Chu Chu sang năm phải thi đại học, nếu còn giống như trước đột nhiên bị kêu tới thì thật sự không tiện.”
Bà biết mỗi lần con trai tới nơi này tâm trạng đều không tốt. Trước kia còn tốt, mấy năm nay nhà họ Ôn ngày càng gây áp lực tâm lý cho anh thêm trầm trọng, làm mẹ, bà không thể không màng đến tâm trạng của com.
“A Nhàn, lời này của em……” Ôn Như Ý vẫy vẫy tay, “Việc này bọn chị cũng không muốn thế, nhưng theo như lời em đã nói, tình huống của ba chị các em cũng biết đến, người làm con gái như chị cũng không thể trơ mắt nhìn ba bởi vì nhớ mong em trai mà tra tấn sức khỏe mình.”
Mỗi lần ông cụ Ôn muốn nhìn thấy con trai đều là bộ dạng đáng thương, người xa lạ thấy cũng không đành lòng, huống chi người hổ thẹn với nhà họ Ôn như bọn họ.
“Ý bọn em là thuê riêng một người tuổi tác xấp xỉ dáng người gần giống tới sắm vai này.” Tống Nhàn lần thứ hai đưa ra loại ý tưởng này.
Ôn Như Ý cụp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, “Ký ức của ba chị quả thực hỗn loạn, nhưng hiện giờ ông lại cho rằng là Giang Trì Chu, không tin, các em cũng có thể thử xem. Nếu biện pháp này hiệu quả, chị cũng không thể nói gì hơn.”
“Thật sự?” Chuyện có bước ngoặt, trong lòng Tống Nhàn vui vẻ.
“Đúng vậy.” Ôn Như Ý gật đầu, phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ, “Chị cũng biết các em kiên trì nhiều năm như vậy rất không dễ dàng, nếu không phải lúc trước các em chính miệng hứa hẹn tương lai sẽ coi cha mẹ chị như người thân chăm sóc bọn họ cả đời thì e là lúc ấy chúng ta cũng không qua được rào cản kia.”
Nói đến đây, trên mặt Ôn Như Ý nở một nụ cười chua xót, “Em trai chị là trụ cột của cả nhà, có đôi khi chị cảm thấy ba chị ông ấy như vậy cũng khá tốt, không cần như chúng ta nhớ kỹ những chuyện cũ thống khổ đó.”
Những lời của Ôn Như Ý đã đưa Tống Nhàn về chín năm trước.
Khi đó, đứa con trai cưng quý giá nhất của họ tìm được đường sống trong chỗ chết, con trai duy nhất của nhà họ Ôn lại bất hạnh bỏ mạng. Lòng thành áy náy và muốn báo ân đã thúc đẩy một nhà ba người bọn họ dọn đến gần đó, trịnh trọng hứa hẹn sau này sẽ thay thế Ôn Hòa Tường hiếu kính cha mẹ anh ấy, nâng đỡ anh chị em của anh ấy.
Khi đó bọn họ cảm thấy con trai mình còn sống, trả giá này đó không đáng kể chút nào, dù sao đây cũng là bọn họ mắc nợ nhà họ Ôn.
Nhiều năm như vậy trôi qua, bọn họ không quên đi dự định ban đầu, bao gồm chi phí chữa trị bệnh cho ông cụ Ôn cũng gánh vác một phần. Tiền có thể giải quyết vấn đề bọn họ tuyệt đối không keo kiệt, nhưng bà không thể để con trai mình bị nhốt ở nhà họ Ôn.
Chờ đến sang năm, Giang Trì Chu nhất định phải rời khỏi nơi này.
Tuy trong lòng thương cảm cho ông cụ gần đất xa trời kia nhưng bà cũng muốn nhẫn tâm một lần, ích kỷ một hồi!
Trở lại bên cạnh chồng, Tống Nhàn nói tin tức tốt này cho đối phương, “Nhà họ Ôn cuối cùng cũng đồng ý, người chúng ta tìm lúc trước, anh mau chóng liên hệ với cậu ấy lại đây thử xem.”
“Anh sẽ sắp xếp.” Ba Giang nghe xong, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Tới gần giờ cơm, Ôn Như Ý đi vào phòng của ông cụ, thừa dịp ông cụ chú ý, bà ta ở bên cạnh Giang Trì Chu nói đến những đề tài khác.
“Trì Chu, sang năm con chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba phải không?” Ôn Như Ý ngẫu nhiên nhắc tới việc học, hỏi thăm hướng đi của anh.
“Đúng vậy.” Mặt Giang Trì Chu không gợn sóng.
“Vậy con có tính toán gì không? Có muốn thi trường nào hay không?” Tống Nhàn truy hỏi.
“Xin lỗi, đây là kế hoạch của cháu.” Kế hoạch cá nhân không thể tùy tiện nói cho người khác nghe.
Ôn Như Ý miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Vậy được, cố gắng thi cử, đại học C ở thành phố mình cũng không tệ lắm.”
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua gương mặt người bên cạnh, mặt Giang Trì Chu không đổi sắc phụ họa, “Đúng là rất không tệ.”
Nghe được lời này, trong lòng Ôn Như Ý thoải mái hơn nhiều.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tiết Vân San đã trở về từ nhà ba ruột, vừa thấy Giang Trì Chu thì vui vẻ chào đón, “Anh Trì Chu, hôm nay……”
Ý thức được ông ngoại ngồi ở bên kia, Tiết Vân San nhanh chóng che miệng lại, không hề gọi cái tên kia.
Cô ta biết Giang Trì Chu hơi không muốn để ý đến mình nhưng cô ta cũng không định từ bỏ, bởi vì bọn họ còn có rất nhiều thời gian có thể ở chung.
Nhưng thái độ của Giang Trì Chu cũng sẽ khiến cô ta hơi không thoải mái, trong lúc vô tình thấy anh nở nụ cười hiếm có với điện thoại, thậm chí còn ghi âm giọng nói từ “về” trong tin nhắn, trong lòng Tiết Vân San đột nhiên nảy sinh một kế.
Thừa lúc Giang Trì Chu không chú ý, cô ta giơ điện thoại lên nhanh chóng chụp được một tấm ảnh, bởi vì sợ anh phát hiện nên chỉ có thể chụp được sườn mặt.
Sau khi hoàn thành tất cả những điều này, Tiết Vân San tìm được QQ của Nhan Hi từ trong nhóm lớp và gửi riêng qua đó.
Cô ta biết những người xung quanh Nhan Hi kia vẫn luôn có địch ý với cô ta.
Không phải tự xưng là quen biết Giang Trì Chu lâu nhất, tình cảm tốt nhất sao? Nếu Nhan Hi thấy đêm giao thừa Giang Trì Chu ở bên cô ta thì nhất định sẽ tức giận đến mức sôi máu lên mất!
Ngẫm lại cũng cảm thấy thú vị.
Cầm điện thoại trong tay, Tiết Vân San đứng cúi đầu cười nhìn điện thoại, độ sáng của màn hình chiếu lên gương mặt cô ta một tầng ánh sáng.
Đột nhiên, thứ trong tay bị lấy ra khiến Tiết Vân San đột nhiên không kịp phòng ngừa, “Anh? Anh Trì Chu anh làm gì vậy?”
“Đừng cố gắng khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, tôi tới nơi này không liên quan đến cô.” Sắc mặt Giang Trì Chu không vui, cảnh cáo cô ta đừng dùng ý đồ xấu.
Tiết Vân San sửng sốt, gộp lại sự việc trước sau thì đã đoán ra được ý tứ của Giang Trì Chu, “Hoá ra là cái này…… Nhanh như vậy nó đã đến chất vấn anh ư?”
“Anh Trì Chu giao thừa hằng năm anh đều tới nhà của em, nó không biết sao?” Cô ta còn tưởng rằng Nhan Hi tự tin biết bao, không ngờ nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn.
“Có liên quan gì đến cô sao?” Giang Trì Chu áp điện thoại vào bệ cửa sổ bằng một tay rồi trầm giọng nói, “Tiết Vân San, đừng tự cho là thông minh.”
“Vì sao?” Vào khoảnh khắc anh xoay người, Tiết Vân San đột nhiên xông lên trước, dang hai tay ngăn anh lại, “Chúng ta cũng quen biết chín năm, cho dù thời gian ở chung không nhiều bằng nó nhưng chúng ta quen biết trước!”
Trong mắt Tiết Vân San, rõ ràng mình mới là người có quan hệ sâu sắc nhất với Giang Trì Chu.
“Chín năm ư?” Trên môi Giang Trì Chu hiện lên một tia giễu cợt, “Cô không họ Ôn, cũng chẳng có chút liên hệ nào với tôi.”
Trong mắt anh, Tiết Vân San và người qua đường bình thường có gì khác nhau đâu, nhiều lắm là, một người qua đường có số lần gặp mặt hơi nhiều một chút.
Vô tình đẩy cánh tay đang chắn đường của Tiết Vân San ra, Giang Trì Chu tránh qua bên cạnh, trở lại góc không người, gọi qua dãy số được nhớ kỹ trong lòng.
Còn chưa chờ anh chủ động mở miệng thì đã nghe thấy người ở đầu bên kia điện thoại đang hờn dỗi xíu, có thể thấy được là hơi tức giận nhưng có thể dỗ dành được.
“Chờ anh về.” Chỉ cần ứng phó xong bà Ôn và ông cụ Ôn, anh sẽ rời khỏi cái nơi khiến người ta cảm thấy hít thở không thông này.
*
Bao lì xì sớm đã sớm được chuẩn bị kỹ càng, vốn dĩ anh định ngày mai mới đưa nhưng tối nay anh phải làm sớm hơn.
Sau khi về đến nhà, Giang Trì Chu trực tiếp chạy về phía phòng ngủ, động tác thuần thục kéo ngăn kéo ra, lấy ra bao lì xì tươi đẹp kia.
Đi theo cha mẹ thăm viếng thân thích bạn bè, anh không chỉ không cần đưa mà thậm chí còn có thể nhận được rất nhiều.
Chỉ phần tiền mừng tuổi độc nhất vô nhị này, anh cam tâm tình nguyện đưa, nếu đối phương không nhận thì anh mới có thể đau đầu.
Lấy đồ xong, Giang Trì Chu đứng ở hành lang gọi điện thoại cho Nhan Hi, “Ra đây, anh đợi em ở cầu thang.”
Trước khi cúp điện thoại, anh còn bổ sung: “Mặc dày chút, chúng ta đến sân thượng.”
Để bảo vệ an toàn cho khách, xung quanh sân thượng đều được xây tường cao che chắn, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời không.
Trong thành phố ít sao, sắc trời tối nay cũng hoàn toàn không tốt, có gió lớn trên sân thượng, mới vừa đi ra ngoài thì mái tóc dài của Nhan Hi đã rối bù trong không khí.
“Nơi này lạnh quá.” Cô rút chân về.
“Em ở lại đây là được.” Giang Trì Chu kéo cô về hàng hiên, nơi này có thể ngăn cản hoàn toàn gió lạnh thấu xương, nhưng chính anh vẫn đứng ở bên ngoài để mặc cái lạnh xâm nhập.
“Anh có gì muốn nói với em sao?” Cô cảm giác được Giang Trì Chu hơi không thích hợp, đột nhiên nhớ tới đêm giao thừa mỗi năm, anh dường như không được vui vẻ cho lắm.
Có lẽ, có liên quan đến bí mật mà cô không biết kia.
“Hôm nay ảnh Tiết Vân San gửi cho em là sự thật, anh ở nhà cô ta, nhưng không phải ở bên cô ta.” Giang Trì Chu giải thích ảnh chụp trước tiên để cô an tâm.
Nhan Hi phồng má lên, gật đầu.
“Anh biết, từ lúc Tiết Vân San xuất hiện, em vẫn luôn tò mò anh và cô ta có quan hệ gì.”
“À há.” Biết còn nói, nói cũng không giải thích nghi ngờ cho cô!
“Mỗi lần em đều sẽ hỏi, nhưng lúc em không có được đáp án, sẽ nghĩ như thế nào?” Trong một năm này, mỗi khi Nhan Hi hỏi về mối quan hệ của Tiết Vân San và anh, anh đều sẽ phủ nhận, tuy rằng là lời nói thật, nhưng nếu đổi thành người khác, e là cứ luôn níu lấy việc này không bỏ.
Nhan Hi thì khác, cô không chiếm được đáp án trong một lần thì lần sau gặp sẽ tiếp tục hỏi, dù cho luôn không chiếm được đáp án thì cũng sẽ không thực sự gây rắc rối với anh
“Em nghĩ đấy là bí mật của anh, không thể tùy tiện nói cho người khác biết.” Cô nghĩ tới, nhưng nhanh chóng có thể khơi thông tháo gỡ tâm trạng.
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Giang Trì Chu hơi ngoài ý muốn.
“Vậy bằng không thì sao?” Giang Trì Chu có thái độ gì với Tiết Vân San, cô thấy rõ ràng, có lẽ thật sự có bí mật gì đó không thể cho ai biết, nhưng còn chưa khiến cô nhận ra được sự uy hiếp, cho nên, cô có thể yên tâm.
“Anh kể cho cô nghe một câu chuyện.” Cả người Giang Trì Chu đón cảm giác lạnh lẽo từ bên ngoài, trở lại hành lang, đứng nhìn cô từ phía đối diện.
Lần đầu tiên có mong muốn được bày tỏ bí mật được giữ kín trong lòng nhiều năm, anh bắt đầu nhớ lại cái quá khứ khiến người ta hít thở không thông kia.
Một chuyện ngoài ý muốn chín năm trước khiến anh gánh chịu áy náy cả đời, cố tình, ngay cả phản kháng cũng không có đạo lý.
Bởi vì “thay Ôn Hòa Tường chăm sóc người nhà” là hứa hẹn lúc chính bọn họ đưa ra.
“Nhan Hi, anh sẽ rời khỏi nhà họ Ôn.” Chuyện xưa đến cuối cùng, Giang Trì Chu không có ý định chịu khuất phục suốt, anh sớm đã có kế hoạch rời đi.
Anh nói cho Nhan Hi, “Chờ đến khi thi đại học kết thúc, anh sẽ đến một thành phố mới.”
Sang năm là kỳ thi đại học, anh muốn ngắm nhìn thế giới bên ngoài và rời xa nơi này.
Đứng ngoài hành lang, mặc quần áo trên người dày cộm nhưng Nhan Hi vẫn cảm thấy toàn thân ớn lạnh như cũ.
Mới vừa tìm về suy nghĩ trong câu chuyện xưa nặng nề thì nghe nói anh phải rời khỏi, đến một thành phố mới, rời xa nơi này, cũng bao gồm…… tất cả những người ở đây sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên như thế nào đáp lại câu chuyện của anh, Nhan Hi theo bản năng nhíu mày, “Anh thiếu bọn họ, đã sớm trả hết.”
“Anh là Giang Trì Chu, không phải những người khác.” Lời nói ra biến thành sự ủng hộ, ngón tay giấu trong tay áo chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, “Anh nên đi con đường mà mình muốn.”
Cúi đầu không nhìn anh mới có thể nói ra lời nói hào phóng này, người Nhan Hi căng cứng, hàm răng cắn chặt đến khi môi dưới trở nên trắng bệch
Trong đầu kêu loạn, lại đột nhiên cảm giác được bàn tay anh vẫn luôn được đặt trên đầu, bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, “Cho nên anh muốn hỏi một chút, em thích nơi nào?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Chu: Tất cả kế hoạch cá nhân của anh, đều có liên quan đến em.