Bàn tay dày rộng nâng nửa bên má cô, cảm giác mất trọng lực đột nhiên khiến cô mở mắt ra, hí mắt hai lần, “Buồn ngủ quá.”
Ngáp một cái be bé, cô mơ mơ màng màng tựa vào bên cạnh lòng bàn tay Giang Trì Chu, nhưng cô cảm thấy không thoải mái, hai chân duỗi thẳng đến chỗ trống bên cạnh, đầu gối lên trên đùi anh, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Cách vật liệu may mặc cũng có thể cảm nhận rõ ràng được độ ấm kia, sau khi nhân vật trong trò chơi chết đi sống lại, Giang Trì Chu sớm đã không còn tâm trí thao tác.
Ánh mắt anh dừng lại ở khuôn mặt có đường nét thanh tú, cuối cùng tập trung vào nốt ruồi mỹ miều bên cánh mũi, trước mắt hiện lên cảnh tượng đêm giao thừa đó, cái chạm thân mật ngắn ngủi ấy để lại dấu vết mãi không thể xóa nhòa trong lòng anh.
Sau những đêm trằn trọc khó ngủ đó, anh sẽ vô số lần hồi tưởng lại, khắc sâu những ký ức nông cạn trong đầu vào trái tim mình.
Anh đã không nhớ được bắt đầu từ khi nào Nhan Hi đã đi vào giấc mộng, trong mộng đã không còn tình cảnh bọn họ vừa gặp mặt nhau đã véo nhau đối địch.
Gần trong gang tấc, anh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở vững vàng khi cô bé ngủ, hương hoa oải hương quanh quẩn chóp mũi, anh cầm lòng không đậu cúi đầu, trong mắt có gợn sóng.
Nhan Hi nằm nghiêng người, cổ áo thun rộng thùng thình mở ra hé lộ cảnh xuân trước ngực.
Sững sờ một lát, anh lập tức nhắm mắt lại, thu hồi tất cả tư tâm.
Anh kéo tấm chăn mỏng bên cạnh cô đắp lên người cô, hai chân lại không dám tùy ý lộn xộn, duy trì tư thế như cũ, ngồi vào khiến hai chân tê dại.
Nhìn thấy cô coi chân mình như gối đầu, còn đang tìm kiếm tư thế thoải mái nhất, Giang Trì Chu gần như sắp không thể kìm được ngọn lửa bùng lên trong người.
“Thật đúng là……” Yên tâm với anh.
Không biết qua bao lâu mới nhớ tới chiếc điện thoại bị đánh rơi bên cạnh, vân tay không có cách nào nhận dạng, anh lại quen thuộc mật mã, anh mở khóa bằng cách trượt ngón tay trên màn hình vài lần.
Trò chơi đã tự động rời khỏi giao diện chiến trường, tin nhắn nhắc nhở của hệ thống là do anh treo máy mà bị báo cáo.
“Chậc……”
Chờ bé con này tỉnh lại nhìn thấy tin nhắn báo cáo thì nhất định lại muốn giày vò anh.
*
Căn phòng lờ mờ sáng, lúc Nhan Hi tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường, bên cạnh trống trơn, không có gấu lớn vây quanh, không phải phòng cô.
Trong tay nắm chiếc chăn bông điều hòa màu đen và trắng, Nhan Hi chậm chạp một lát mới nhớ tới đây là phòng ngủ của Giang Trì Chu.
Cô ngủ khi nào thế?
Nguầy nguậy đầu, giơ tay vỗ nhẹ, hai chân di chuyển đến mép giường, đôi dép lê màu vàng nhạt được đặt ngay ngắn dưới đất.
Anh hình như còn cẩn thận hơn trong tưởng tượng của mình.
Rèm cửa sổ chắn ánh nắng bên ngoài, Nhan Hi đưa tay vén lên, ánh sáng trong nhà cực tốt, lập tức trở nên thông thoáng sáng ngời.
Trong nhà rất an tĩnh, ba Giang công tác bận rộn và mẹ Giang ra ngoài cũng chưa về nhà, Nhan Hi đỡ tường đi đến phòng khách thì thấy người trên sô pha nằm.
Cô chiếm phòng ngủ của Giang Trì Chu, bản thân Giang Trì Chu ngủ sô pha, loại đãi ngộ này…… Thật đúng là hiếm thấy.
Còn nhớ rõ khi còn nhỏ, cô và Giang Trì Chu bất hòa, cho dù là cùng nhau giả bộ ngoan ngoãn ở trước mặt cha mẹ thì cũng sẽ thuận tiện một xíu biểu hiện thật sự rõ ràng.
Khi đó được mẹ Giang nhiệt tình mời đến nhà chơi, mang cô tới phòng tìm Giang Trì Chu, Giang Trì Chu trực tiếp làm trò trước mặt Tống Nhàn ngăn cô trước cửa phòng ngủ, dữ dằn cảnh cáo, “Không được đặt chân vào phòng anh!”
Cùng kiểu, nếu không phải người lớn hai nhà tới lui, ngay cả cửa nhà mình cô cũng sẽ không để Giang Trì Chu rảo bước tiến lên một bước.
Không biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi.
Mặc dù, còn chưa được giải thích chi tiết.
Có người nói theo sự gia tăng của tuổi tác, đã từng là bạn thân cũng sẽ dần dần ly tán, sự khác biệt về giới tính giữa nam và nữ là bức tường không thể công phá, sẽ kéo khoảng cách của bọn họ ra.
Nhưng không ai nói cho cô “Kẻ thù” đánh túi bụi khi còn nhỏ có lẽ theo tuổi tác tăng lên sẽ càng thêm thân cận, như thể đã từng không được cho phép đặt chân vào vùng riêng tư, hiện giờ lại có thể dễ dàng chiếm hữu.
Di động được đặt trên bàn trà ở phòng khách, sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của Giang Trì Chu, cô cố ý thả nhẹ bước chân chậm rãi tới gần, dép lê giẫm dưới đất gần như không phát ra âm thanh.
Không khí hài hòa yên bình, trông mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp, di động ở nơi giơ tay là có thể với tới, cô duỗi tay lấy……
“A…” Kiềm nén hồi lâu cũng không có động tĩnh gì lớn, thấy sắp đạt được mục đích, nhón mũi chân không đứng vững, lòng bàn chân trượt, một tiếng “ầm” ngã vào sô pha.
Đập vào sô pha không quan trọng, mấu chốt là không nghiêng không lệch nhào vào trên người Giang Trì Chu, điều này thật sự muốn chết!
Đột nhiên bị trọng lực tập kích, người vốn còn đang nửa mộng nửa tỉnh đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt trấn tĩnh, “Canh anh ngủ, nhào vào trong ngực à?”
Đầu óc anh chuyển động rất nhanh, tựa như không hề bị tình trạng đột ngột này hù dọa một chút nào.
Nhan Hi nuốt nước miếng xuống: “…… Hiểu lầm.”
Một sự hiểu lầm rất lớn.
Sô pha không tính là hẹp, nhưng bây giờ tư thế của cô cực kỳ kỳ quặc, mũi chân dùng một chút lực sẽ trượt về phía sau, đôi tay đã không có cách nào vươn về phía trước.
Muốn đứng dậy lại không biết nên đặt ta ở chỗ nào để mượn sức, sợ nhấn xuống một cái là Giang Trì Chu lại phải gặp nạn.
Thể lực chống đỡ hết nổi, đôi tay vươn thẳng run lên, sắp duy trì không được, “Anh mau giúp em đi mà!”
“Vừa đến đã cho anh chuyện để làm, trước nói hai câu lời hay nghe một chút coi.” Giang Trì Chu không chút hoang mang nằm ở đàng kia, không có chút ý tứ giúp đỡ nào.
“Xía, biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.” Tư thế nam dưới nữ trên, Nhan Hi gấp đến độ đỏ mặt, tựa như muốn lấy máu, “Em không chống đỡ nổi……”
Vừa dứt lời, cánh tay dài của Giang Trì Chu đã duỗi ra, đôi tay nắn lấy vòng eo nhỏ, cuối cùng cũng thay đổi tư thế cứng đờ của cô.
Cánh tay run rẩy cuối cùng cũng chống đỡ không xong, hai chân Nhan Hi nhũn ra gần như quỳ gối bên sô pha.
“Em chỉ muốn lấy điện thoại của em về thôi mà.” Cảm giác cú ngã vừa rồi là một tư thế yêu cầu cao độ, mệt đến mức cô thở dốc.
Điện thoại hoàn hảo trở về vị trí cũ, lại nghe được người nọ cay độc với cô, “Lấy cái điện thoại mà làm ra tiếng động lớn như vậy.”
Nhan Hi: “……”
Đương sự tỏ vẻ: Hối hận, chính là hối hận.
Nếu đi thêm hai bước nữa thì sẽ không xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.
Thấy trên mặt cô không ngừng biến đổi biểu cảm tuyệt vời, Giang Trì Chu đã hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của cô, thuận thế ngồi dậy, lưng dựa vào sô pha, lười nhác khoanh tay, “Đương nhiên, nếu người nào đó cố ý nhào vào trong ngực, anh cũng sẽ không cự tuyệt.”
“…… Thu hồi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu anh đi.” Bằng không cô sẽ không nhịn được xuất ra một cú đấm nhỏ.
“Em cho rằng anh suy nghĩ cái gì?” Giang Trì Chu khàn giọng ném vấn đề lại, cũng nghĩ rằng cô sẽ không đáp lại.
Cơm cũng ăn, ngủ cũng đã ngủ, hiện tại khoảng cách đến bữa tối còn một khoảng thời gian, ngại với bầu không khí vi diệu này, trong lòng Nhan Hi đã quyết định chú ý trốn chạy.
Kéo cửa ra định đi, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng la: “Nhan Hi.”
“Có chuyện mau nói.” Cô cứng cổ, không quay đầu lại.
Một người ngừng ở hành lang, một người đứng ở cạnh cửa, nhìn chăm chú bóng lưng kia, đôi mắt sâu thẳm nổi lên ánh sáng, anh mở miệng nói: “Qua năm ngày nữa, anh sẽ trưởng thành.”
Hoá ra là lời nhắc sinh nhật.
Cánh môi khẽ nhếch lên, Nhan Hi nhỏ giọng đáp lại: “Biết rồi nè.”
Sinh nhật 18 tuổi biểu đạt ý nghĩa trưởng thành về mặt pháp luật, dù sao cũng phải có ý nghĩa.
*
Hôm Giang Trì Chu 18 tuổi, ba Giang đã mạnh tay đặt mười mấy bàn trong một khách sạn tốt nhất gần đó.
Bản thân anh không thành vấn đề, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt quả thực có thể làm sôi động bầu không khí, khiến sinh nhật này có vẻ ý nghĩa lạ thường.
Ôn Như Ý dẫn theo Tiết Vân San tiến vào bữa tiệc, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vai chính trong đám người.
“Mẹ, anh Trì Chu ở bên kia.” Tiết Vân San nắm chặt hộp quà trong lòng, hơi gấp không chờ nổi.
Nhà họ Ôn đã chuẩn bị quà tặng, mà chính cô ta lại đơn độc chuẩn bị một phần, tràn đầy tấm lòng.
“Anh Trì Chu, sinh nhật vui vẻ.” Hộp quà của Tiết Vân San cũng không lớn nhưng trông rất khéo léo, có lẽ nơi đó chứa đựng một phần quà không tệ.
“Cảm ơn, nhưng tôi không nhận quà của bạn đồng trang lứa.” Giang Trì Chu nói thẳng lời chối, lý do còn không tìm ra lỗi.
Ngày thường chơi chung đều là con trai nên không để bụng đến nghi thức xã giao này, chờ đến sinh nhật của người anh em nào đó thì trực tiếp hẹn nhau đi ra ngoài ăn chực một bữa, sau đó mọi người cùng nhau AA.
Tựa như hôm nay, bọn họ mời khách, những người lớn kia sẽ tặng quà, tụi Tống Phi Dương lại không cần.
Bị giáp mặt cự tuyệt, mặt mũi của Tiết Vân San hơi không nén được giận, biểu cảm yếu ớt như thể nói thêm một câu nữa cũng có thể khiến cho người ta tủi thân đến khóc.
Giang Trì Chu dời mắt, không có chút xíu ý thương tiếc.
“Trì Chu, sinh nhật vui vẻ.” Vì hóa giải sự xấu hổ, Ôn Như Ý đưa ra túi quà màu đen, Giang Trì Chu nói lời cảm ơn, sau khi đôi tay nhận lấy thì đặt quà ở giữa, không nhìn nhiều thêm một cái.
Bởi vì anh mời rất nhiều bạn cùng tuổi, người tới lui tương đối lẻ tẻ, Giang Trì Chu không định hao phí thời gian với Ôn Như Ý, Ôn Như Ý lại dường như xem không hiểu sắc mặt, “Con biết ông bà nội đi lại bất tiện nên không có tới, nhưng bọn họ cũng đều nhờ dì chúc con sinh nhật vui vẻ.”
Ông bà nội……
Từ nhỏ đến lớn, cho dù lúc thời điểm cảm thấy áy náy nhất, anh đều dùng họ xưng hô với đối phương, nhưng mấy năm nay, Ôn Như Ý cứ như thật sự muốn biến anh thành người nhà họ Ôn……
“Cảm ơn.” Thu hồi tâm tư, Giang Trì Chu lại lần nữa nói lời cảm ơn, giọng điệu bình thản không có chút tình cảm nào.
Thấy con trai bị “Vây khốn”, Tống Nhàn nhanh chóng lại đây giải vây, “Chị Như Ý, mọi người đến đây, mau dẫn San San qua đây ngồi đi.”
Tống Nhàn chỉ phương hướng, dẫn đôi mẹ con này qua đó, sau đấy xoay người, lặng lẽ cầm tay con trai, lấy đó trấn an.
Thật ra ngay từ đầu bà hoàn toàn không định mời người nhà họ Ôn, nhưng Ôn Như Ý chủ động gọi điện thoại tới hỏi chuyện này.
Ngại với mối liên hệ đặc thù của hai nhà, bà đương nhiên không có khả năng trực tiếp từ chối người nhà họ Ôn nên đành phải theo lời Ôn Như Ý mời họ tới tham gia.
Người lớn tự động tụ tập với nhau, trò chuyện về con cái nhà mình, từ học tập cho tới công việc, chỉ cần quay chung quanh con cái, những người lớn ấy luôn có vô vàn điều muốn nói.
Có khiêm tốn, cũng có cố ý khoe khoang, bất luận ngoài miệng nói cái gì thì trong lòng vẫn thiên vị con nhà mình nhất.
Đến phiên người trẻ tuổi cùng tuổi bên này, nhóm Tống Phi Dương ầm ĩ cắt bánh kem.
Bánh kem xa hoa mười tám tầng được đẩy ra, mọi người vỗ tay ồn ào, “Anh Giang, bánh kem màu hồng này không tệ ha.”
“Mẹ tao sắp xếp.” Bày trí tiệc sinh nhật là sở thích của Tống Nhàn, trong lúc bố trí cũng dò hỏi ý kiến của nhân vật chính trong tiệc sinh nhật, nhưng hai cha con đều tỏ vẻ không có dị nghị, mặc cho Tống Nhàn tùy ý sắp đặt.
Thế cho nên cái bánh kem 18 tuổi này biến thành màu hồng ngàn tầng lãng mạn……
Ăn là không có khả năng ăn đàng hoàng rồi, ngay trước mặt phụ huynh còn có thể tem tém, không có người lớn nhìn, bọn họ bắt đầu điên cuồng vui đùa.
Cho dù Giang Trì Chu ra tay mạnh mẽ, cũng chưa thể tránh thoát khỏi đợt công kích của bánh kem.
Tiết Vân San muốn tham gia vào, còn chẳng có ai động chạm đến cô ta thì đã bắt đầu che mặt, “Hôm nay là sinh nhật anh Trì Chu, các anh đừng bắt nạt anh ấy quá.”
Lời này khiến những người bên cạnh đều vui vẻ, Nhan Hi ước lượng miếng bánh kem trong tay kia, nói giỡn với người bên cạnh, “Nếu tớ ném sai người thì làm sao đây ta.”
“Đứng ở bên này, chả phải mọi người đều ngầm thừa nhận cách chơi sao?” Thẩm Tiếu Ngôn nhún vai, ngăn cản Tiết Vân San, “Bạn Tiết à, đừng dựa gần quá, người bạn được cưng chiều yếu ớt, đến lúc đó bị va chạm, chúng tôi chịu trách nhiệm không nổi đâu.”
Lúc này, Nhan Hi chuẩn bị đánh lén đã tới gần phía sau Giang Trì Chu, chưa chờ cô xuất kích, bên cạnh bay tới một miếng bánh kem đập vào khóe mắt cô, “A…”
Cô nheo mắt mới miễn cưỡng thấy rõ người nọ, Nhan Hi siết chặt nắm tay, “Hạ Tân Thừa ông chết chắc rồi!”
Tai bay vạ gió, điều này không giống với tính chất bôi kem trên mặt.
“Không phải, vừa rồi cái kia thật sự ngoài ý muốn!” Hạ Tân Thừa sắp khóc, cậu ấy vốn muốn tấn công Tống Phi Dương, ai ngờ bánh kem bay sai vị trí.
Bà nội nhỏ này cũng không phải là con nhỏ từng dễ bị bắt nạt, phàm là chọc tới cô, chạy tới bên tai phụ huynh thổi gió, cậu phải gặp nạn!
Nhan Hi bị bánh kem che kín đôi mắt, Hạ Tân Thừa nhanh chóng lại đây xoay chuyển tình huống bất lợi, giơ tay còn chưa đụng tới mặt cô thì cổ tay đã bị người ta bóp chặt.
Sắc mặt của nhân vật chính vừa rồi tùy ý bọn họ giày vò rất khó coi.
Thiếu chút nữa đã quên mất, tên này ghen tuông không ít, thiếu chút nữa đã chạm vào điểm mấu chốt của Giang Trì Chu.
Khóe môi mím chặt thành một đường, Hạ Tân Thừa nhanh chóng lui về phía sau, “Tao sai rồi, tao sẽ sửa sai.”
Tránh ở phía sau Tống Phi Dương, Hạ Tân Thừa còn đang xin được an ủi, “Giang Trì Chu sẽ không vì chuyện ngoài ý muốn vừa rồi mà trả thù tao chứ?”
“Nhưng khó mà nói chắc được.” Tống Phi Dương lắc đầu, gương mặt dính kem giả vờ thâm trầm.
“Không thể nào, chúng ta là anh em từ nhỏ đến lớn mà mạy!” Hạ Tân Thừa nỗ lực tự an ủi, không có gặp rắc rối.
Nhưng mà Tống Phi Dương cũng không định trấn an trái tim của cậu, học làm động tác đẹp trai lau sạch kem nơi chóp mũi, đưa cho Hạ Tân Thừa một ánh mắt có ẩn ý khác, “Nó vì Nhan Hi, có chuyện gì mà không làm được?”
Hạ Tân Thừa: “……”
Bà nội cha nó năm đó không nên để Giang Trì Chu đi hất đổ Yakult của Nhan Hi!
Lau sạch lớp kem còn dư, từ chân mày đến lông mi đều dính màu trắng, Nhan Hi cảm giác không thoải mái, hiện tại mở to mắt hơi khó khăn, chỉ có thể dùng một con mắt để nhìn.
“Đi.” Giang Trì Chu kéo cô rời đi, đi về phía WC, trên đường không buông tay ra.
Nhà vệ sinh nam và nữ riêng biệt nhưng có bồn rửa tay công cộng bên ngoài rất tiện lợi.
Đặt hai tay dưới cảm biến, cô vốc lấy nước sạch rửa mặt, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy lại. Cô nhìn vào gương để chắc chắn rằng khuôn mặt của mình sạch sẽ, lông mày và lông mi cũng phải sạch.
Giang Trì Chu bên cạnh hai ba phát đã lau sạch kem trên mặt, giọt nước trượt xuống gương mặt, dọc theo cằm nhỏ giọt, không hiểu sao lại có thêm sức hấp dẫn.
Nghe thấy tiếng nước bên cạnh dừng lại, anh mới hỏi: “Rửa sạch chưa?”
“Hẳn là rồi, anh giúp em nhìn xem.” Nhan Hi ngẩng đầu lên để anh hỗ trợ kiểm tra, hai mắt mở to, lại bắt gặp ánh mắt khó hiểu.
Ánh mắt này khiến anh không biết làm thế nào, môi mỏng hơi mím lại, không có cách nào bình tĩnh để kiểm tra giúp cô nên chỉ nói với cô: “Nhắm mắt lại.”
Nhan Hi một lòng chờ đợi kiểm tra không có bất luận dị nghị gì đã nhắm mắt lại, hàng mi dài mảnh mai hơi cong lên, lúc nhắm mắt cong thành hai vòng cung nhẹ.
Cằm nâng lên theo động tác ngửa đầu, cánh môi màu hồng đối lập, từ góc nhìn của anh ……
Như là đang đòi hôn.
Tác giả có lời muốn nói: Chu Chu nhất định sẽ đòi Hi Hi quà ~