Tuyệt Đối Rung Động

Chương 30




Nhan Hi còn nhớ rõ lần trước nhìn thấy mẹ Thư Vũ là trong cuộc họp phụ huynh trước khi tốt nghiệp trung học cơ sở.

Mẹ Thư Vũ là một người phụ nữ mạnh mẽ, tóc ngắn LOB, áo sơ mi quần tây để lộ ra hết sự sắc bén, khí chất đều không giống với mẹ của các bạn học khác, đứng trong đám đông vô cùng nổi trội.

Ấn tượng của mọi người khắc sâu với bà ta, khí chất tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, năng lực cá nhân mạnh nhưng cảm giác…… Có hơi dữ.

Khi đó bọn họ đứng ở bên ngoài nhìn phụ huynh trong phòng học, thảo luận lung tung, Thư Vũ vẫn luôn im lặng.

Đã một năm trôi qua kể từ cuộc họp phụ huynh, nhưng ấn tượng của Nhan Hi với tình huống ngay lúc đó đặc biệt khắc sau.

Thư Vũ có thành tích nổi bật, khi các bậc cha mẹ khác khen ngợi con mình thì mẹ Thư Vũ lại keo kiệt lời tán thưởng.

Lúc ấy bọn họ cảm thấy đây đều là lời khách sáo giữa người lớn nhưng cũng không phải.

Cô nghe được mẹ Thư Vũ vô cùng nghiêm túc chất vấn Thư Vũ, “Vì sao qua lâu như vậy, vẫn không hề tiến bộ?”

Vĩnh viễn giữ nguyên tại chỗ, không có tiến bộ.

Lúc ấy cô đang đứng ở cửa sau của lớp, nghe những lời này của mẹ Thư Vũ thì cảm thấy hoang mang khó hiểu.

Hàng năm kiên trì trong top mấy của lớp đã không tệ lắm rồi, chẳng lẽ một hai phải thi đậu top 1 mới tính là tiến bộ ư?

Không hiểu được những người lớn đó, cô cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện bề trên dạy dỗ con cái nhà người khác, chỉ cảm thấy dì này dữ quá dữ quá.

Hiện tại nghĩ đến mẹ Thư Vũ, tuy rằng nhớ không rõ dáng vẻ nhưng luôn có một khuôn mặt vô cùng nghiêm khắc hiện lên trước mắt cô.

“Nghe nói Thư Vũ cũng bị mời phụ huynh.”

“Dù sao cũng là đối tượng trọng điểm được thầy cô chú ý.”

Bởi vì sau khi Thư Vũ bị kêu vào văn phòng, một tiết học cũng chưa trở về, cho nên cả lớp đều nhìn chằm chằm vào vị trí kia.

Ở trường học, một vài giáo viên phụ trách mời phụ huynh đến trường học để trao đổi về tinh hình của con họ cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, chẳng qua, một chuyến này của Thư Vũ đi có hơi lâu, những bạn học thân thuộc với cậu ngày thường kiểu gì cũng sẽ tò mò.

Sau tiết thứ hai, Thư Vũ được quý bà Thư tự mình đưa về, quý bà Thư ngẩng đầu đi trước, Thư Vũ đi theo phía sau, hai mẹ con cách xa nhau 1 mét, hình ảnh trông hết sức không hài hòa.

Nhan Hi đang theo Thẩm Tiếu Ngôn hóng gió trên hành lang, nhìn thấy Thư Vũ bình an không có việc gì trở về thì bọn cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngại quý bà Thư ở đây nên cũng không cố tình chào hỏi Thư Vũ.

Thấy Thẩm Tiếu Ngôn rướn cổ, Nhan Hi vội túm cô ấy về, lặng lẽ nhắc nhở, “Đừng để bị phát hiện.”

Có nghi ngờ có thể lén hỏi, cô hoàn toàn không muốn đối đầu với quý bà Thư, cho dù là một ánh mắt cũng cảm thấy áp lực tâm lý nghiêm trọng.

Nhưng cố tình sự thật không như cô mong đợi, quý bà Thư không trực tiếp rời đi, ngược lại đi về phía hai bọn cô.

Cháu chính là Nhan Hi ư?” quý bà Thư mang giày cao gót, khí thế tất nhiên áp đảo những học sinh trung học như bọn cô.

Cũng may đầu óc Nhan Hi linh hoạt, tùy cơ ứng biến, biểu cảm lập tức chuyển hóa thành nụ cười, “Dạ? Đúng vậy, dì biết con sao?”

Quý bà Thư không thể không xếp đặt nhưng bà ta không công khai trả lời, chỉ tiếp tục sắp xếp của mình, “Không biết bạn Nhan Hi chiều nay có thời gian không? Dì muốn mời cháu ăn một bữa cơm.”

Lời mời “Thể mệnh lệnh” không mang chút tình cảm nào khiến Nhan Hi bối rối, cô nghĩ thầm mẹ Thư Vũ này thật sự cũng coi như là một người phụ nữ chuyên nghiệp, dùng loại giọng điệu này mời một học sinh vị thành niên như cô ăn cơm ư?

Này…… Cô cũng không có đam mê tự ngược, ăn cơm với người lớn có tính cách mạnh mẽ này quả thực là tra tấn.

Ha ha, dì công việc bận rộn, con không chậm trễ thời gian quý báu của dì.” Nói không chừng những người lớn lõi đời khéo đưa đẩy trong xã hội chỉ giả vờ khách sáo, Nhan Hi không coi là thật.

Dì mời cháu, tất nhiên là đã sắp xếp xong thời gian.” Ngụ ý của quý bà Thư là không chậm trễ.

Nhan Hi:?

Người cô cũng sắp choáng váng, nghe lời này không giống ý tứ giả vờ khách sáo vói cô mà dường như là một hai phải mời cô ăn một bữa cơm……

Xin đừng lo lắng, dì chỉ muốn hiểu biết một chút tình huống có liên quan đến Thư Vũ với bạn Nhan Hi thôi.” mạch suy nghĩ của quý bà Thư rõ ràng, cố ý làm rõ quan hệ, “Rốt cuộc, các cháu là bạn cấp hai, không phải sao?”

Quý bà Thư thẳng thắn nguyên do, Nhan Hi ngó trái ngó phải, cuối cùng gật đầu.

Mẹ!” Thư Vũ vừa rồi đã đi vào bỗng nhiên xuất hiện ở cửa lớp, thấy hình ảnh quý bà Thư và Nhan Hi nói chuyện với nhau thì trực tiếp tiến lên, dùng thân thể ngăn cách tầm mắt giữa hai người

Cậu chờ đợi hai tiếng ở văn phòng, khi trở về thì thất thần, ngồi vào chỗ, tâm trạng lại không có cách nào lắng đọng lại.

Cậu xem nhẹ cảnh tượng bên ngoài lớp học, mãi cho đến khi nghe thấy bạn học nhắc tới “mẹ Thư Vũ” và “Nhan Hi”, cậu đột nhiên ngẩng đầu thì phát hiện mẹ đang nói chuyện với Nhan Hi.

Lạch cạch…” Thư Vũ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trực tiếp lao ra, ngay cả ghế cũng hất nghiêng xuống đất.

Đột nhiên con nhớ tới còn có một chuyện muốn nói với mẹ.” Thư Vũ không khỏi phân trần bảo vệ Nhan Hi ở phía sau, kéo ra khoảng giữa cô và mẹ.

Thấy rõ vẻ mặt nóng lòng sốt ruột và sự bảo vệ kia, ánh mắt quý bà Thư hơi đọng lại, đáy mắt nhiều thêm chút cảm xúc.

Bạn Nhan Hi, buổi chiều tan học gặp.” Quý bà Thư lướt qua tầm mắt của con trai, quyết định thời gian với Nhan Hi.

Chuông vào học vang lên không đúng lúc, áp đảo giọng của Thư Vũ, cậu muốn ngăn cản Nhan Hi thực hiện giao hẹn nhưng Nhan Hi trái lại an ủi cậu, “Làm sao vậy, dì mời tớ ăn cơm, cậu còn nhỏ mọn nữa.”

“Ý tớ không phải vậy!” Thư Vũ cố gắng hết sức để giải thích cho mình.

Tớ biết tớ biết, bạn Thư Vũ rất rộng lượng sao.” Nhan Hi cười pha trò với biểu cảm nhẹ nhàng, trông thật sự không coi chuyện này ra gì cả.

Sắc mặt Thư Vũ không vui.

“Được rồi, cậu giúp tớ nói một tiếng với dì, mẹ tớ kêu tớ về nhà sớm một chút, chỉ có thể phụ ý tốt của dì.” Cô hiểu được xem mặt đoán ý, biết Thư Vũ không muốn để cô đến nơi hẹn, có lẽ là lo lắng người học cấp hai như cô sẽ nói ra một ít chuyện không tiện để phụ huynh biết đến.

Tuy rằng cô sẽ không, nhưng Thư Vũ lo lắng như vậy, cô vẫn không đi mới tốt.

Dù sao, Thư Vũ là bạn của cô, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, mẹ Thư Vũ lại không phải, sau này đoán chừng cũng sẽ không gặp mặt nhau, từ chối cũng sẽ không xấu hổ.

Nhan Hi đều có một ý tưởng hoàn chỉnh.

Nhìn chăm chú vào cặp mắt trong trẻo kia, lời mắc kẹt ở cổ họng được nuốt xuống toàn bộ, Thư Vũ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn như cũ không có cách nào nhẹ nhõm một xíu.

*

Chuyện từ chối ăn cơm này là do Thư Vũ chuyển lời cho mẹ, quý bà Thư nghe xong thì im lặng vài giây, “Là con không muốn để nó đến gặp mẹ.”

“Mẹ, con đã sớm nói với mẹ rồi, chuyện của con không liên quan đến cậu ấy!” sắc mặt Thư Vũ tái nhợt, giọng điệu lại rất kiên định.

“Vậy à?” Quý bà Thư quay đầu lại với ánh mắt sắc bén trực tiếp dừng trên người chàng trai đang ngã lòng kia, một lớp sương giá phủ lên gương mặt đẹp lạnh lùng kia, “Nếu con thông minh một chút, che giấu tâm tư của mình cho tốt thì có lẽ mẹ sẽ tin tưởng mọi thứ không liên quan đến nó.”

Một tay đè lại trán, Thư Vũ nhắm mắt lại, nhịp thở không thể ổn định.

Ánh đèn sắc lạnh đang chiếu rọi trên đầu phản chiếu một tầng màu xám bạc, ánh sáng từ đèn chiếu sáng trong phòng phác họa ra dáng người cao gầy của cậu, hiện ra cơ thể càng ngày càng thêm ốm yếu.

Nếu ảnh chụp kẹp trong sách không bị mẹ phát hiện, như vậy quý bà Thư sẽ không biết đến sự tồn tại của Nhan Hi, càng sẽ không phái người đi điều tra cô, thậm chí muốn mặt đối mặt nói chuyện với cô.

Dựa theo tính tình độc tài chuyên chế hung hăng của mẹ, cậu không thể xác định mẹ sẽ nói gì với Nhan Hi hoặc là để lộ ra cái gì để Nhan Hi biết.

Nhưng cậu không thể để chuyện như vậy xảy ra, phải che giấu những suy nghĩ không thể lộ ra ánh sáng của mình.

Bởi vì mối liên hệ yếu ớt cực kỳ khiến cô từng đồng tình tha thiết với “Thư Vũ yếu thế”, một khi biểu hiện giả dối được duy trì lâu dài bị đánh vỡ thì cậu và Nhan Hi ngay cả bạn bè bình thường cũng chẳng thể làm.

Cậu biết, Nhan Hi chỉ chấp nhận những gì làm cho cô vui vẻ, những thứ khác khiến cô sinh ra cảm xúc không tốt, cô nhất định sẽ bài xích!

“Lần thi cuối kỳ này, nếu con không thể khôi phục đến trạng thái trước kia, như vậy mẹ bảo đảm, mẹ sẽ gặp mặt nó một lần nữa!” Quý bà Thư dùng giọng điệu bình dị, chôn chặt một nỗi phiền muộn trong lòng người con trai mình.

Giao quyền lựa chọn cho cậu, dù kết quả như thế nào cũng là “Lựa chọn” của cậu.

“Con đã nói rồi, con thay đổi cũng không liên quan đến cậu ấy!” Thư Vũ cất giọng nhấn mạnh.

“Con cho rằng mẹ sẽ tin tưởng những lời này sao? Kỳ nghỉ hè năm ngoái con đã rất nghe lời khi ra nước ngoài với mẹ, cuối cùng mới đòi mẹ chiếc xe đạp, nói cái gì mà nếm thử trải nghiệm mới.” Quý bà Thư nhếch khóe môi cười lại lộ ra tí châm chọc, “Bây giờ nghĩ lại, đó cũng là vì nó ư?”

Đứa con được sinh ra bởi tên đàn ông cặn bã bắt cá hai tay thế nhưng là đứa si tình, mới 17 tuổi đã bắt đầu vì đứa con gái bên ngoài chống đối mẹ.

Nghĩ lại, đó là sự thất bại của bà ta.

Quý bà Thư không muốn nghe lời giải thích từ miệng cậu nên xoay người rời đi.

Trở lại phòng, Thư Vũ ngồi trước bàn học, động tác thuần thục lấy ra bình thuốc từ trong ngăn kéo mới khiến bản thân dễ chịu một chút.

Trong giấc mơ, cậu lại về tới ngày chân chính quen biết nhau.

Bạn cùng lớp mang tâm lý thù ghét người giàu, cố tình cô lập cùng với những lời đồn đãi khó nghe, ngay khoảnh khắc cô gái rực rỡ như đóa hoa hướng dương xuất hiện, tất cả đều biến mất không thấy.

*

Biết được bí mật Thư Vũ uống thuốc từ trong miệng Tiêu Nhiễm, Nhan Hi cũng không vọt thẳng truy hỏi nguyên nhân, mà là bàn bạc kế hoạch học tập với nhóm người học sinh giỏi.

“Chẳng phải gần đây chúng ta đều đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ sao? Dứt khoát kêu Thư Vũ cùng, nền tảng của cậu ấy không tệ, thành tích trượt xuống hơn phân nửa là do học hành chểnh mảng, vậy nếu mọi người ngồi ôn tập cùng nhau, bầu không khí học tập có thể kéo theo tính tích cực.”

Lứa tuổi 15-16 tuổi, xuất phát điểm tương đối đơn giản, thấy bạn bè sa đọa thì muốn giúp cậu, kéo cậu một cái.

Mọi người không có dị nghị, bọn họ bắt đầu hành trình ôn tập nhóm.

Mỗi buổi chiều tan học ôn tập cùng nhau, nhưng ngẫu nhiên cũng có tình huống đặc biệt, ví dụ như……

Trong tiết cuối cùng, giáo viên mới vừa kêu “Tan học” thì lòng bàn chân của Nhan Hi và Thẩm Tiếu Ngôn như được bôi dầu chạy không thấy tung tích.

Phát hiện động tĩnh, Tiêu Nhiễm vội vàng giải thích với Thư Vũ bên cạnh, “Chị của tôi nói hôm nay họ phải đến hiệu sách trước cổng trường đoạt mua truyện tranh gì đó, bảo chúng ta từ từ thu dọn rồi qua đó tìm họ.”

“Được.” Thư Vũ đồng ý, bắt đầu thu dọn bài tập hôm nay.

Lúc đang kéo cặp sách, một bình nhỏ màu trắng không cẩn thận rớt ra ngoài, Tiêu Nhiễm nghe thấy tiếng động thì theo bản năng cúi đầu xem, lại thấy Thư Vũ khẩn trương nắm cái bình vào lòng bàn tay.

Từ trước đến nay không có thói quen chủ động đặt câu hỏi dáng vẻ Tiêu Nhiễm chần chờ, vào lúc cậu vươn tay bỏ vào cặp sách thì cố ý hỏi một câu: “Đó là cái gì?”

“Chỉ là một cái bình nhỏ.” Thư Vũ nhếch khóe môi nhưng nhìn như thế nào cũng không nhìn thấy nụ cười ngày xưa.

*

Chớp mắt đã đến cuối tháng sáu.

“Anh Giang, nghe nói gần đây thằng Thư Vũ kia luôn ở cạnh nhóm chị Hi, mày bình tĩnh như vậy sao?” Tống Phi Dương ôm bóng rổ trở về từ sân thể dục, nhớ tới hình ảnh vừa mới thấy, cuối cùng cũng biết vì sao gần đây tâm trạng của Giang Trì Chu hết sức hỏng bét.

Tuy rằng Thư Vũ và Nhan Hi không ở riêng với nhau, nhưng dưới cái nhìn của họ, những người khác đều ở trạng thái tự động che đậy, tiêu điểm của sự chú ý càng nổi bật.

“Tống hóng hớt, mày mà hỏi nữa, cẩn thận bị răng rắc.” Từ Du đột nhiên xông ra từ bên cạnh, làm ra động tác cắt cổ.

Thật ra cũng không phải diệt khẩu, nhưng chọc giận Giang Trì Chu nhất định sẽ bị chỉnh.

Tống Phi Dương thấy đỡ thì thôi, qua một lát mới cảm thấy bầu không khí quá yên tĩnh, lại nhoài ra nửa người, thử dò xét đưa ra đề nghị, “Nếu không gọi chị Hi qua đây, chúng ta cũng thể hiện cảm giác tồn tại ở trước mặt chỉ.”

“Em ấy đang chuẩn bị thi cuối kỳ, đừng quấy rầy em ấy học tập.” Giang Trì Chu im lặng cuối cùng cũng mở miệng, cuốn sách trong tay đã lâu chưa lật trang.

Mấy ngày gần đây anh đều không cố tình đi tìm Nhan Hi, bởi vì anh hiểu biết Nhan Hi ngày thường nhìn lười nhác nhưng khi cô đặt ra mục tiêu, cô sẽ cố gắng hết sức để đạt được.

Thật sự giống như nghỉ hè năm cấp hai ấy bị thư thông báo trúng tuyển của anh kích thích, thề phải thi đậu trường trung học số 1 tới tìm anh…… Ganh đua cao thấp.

Rất may mắn, anh đã đánh cuộc đúng, cô làm được.