Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 106




“Anh đừng chọc em khóc mà.” Đôi mi thanh tú của Tô Hà cố nén nước mắt, do tính tình kiêu ngạo nên mỗi khi cô khóc đều khiến người ta khiếp vía. Những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô phủ lên lòng bàn tay anh, rồi từ từ vuốt v e lên khuôn mặt: “Bà em nói, khóc ở bệnh viện sẽ không may mắn…”

Quý Như Trác dịu dàng ôm cô, thì thầm bên tai: “Anh không kiêng kỵ gì cả.”

Nói như vậy nhưng Quý Như Trác thật sự không nỡ để Tô Hà khóc, anh khẽ hôn cô bằng bờ môi mỏng lành lạnh, nụ hôn chân thật vô cùng, thậm chí vị thuốc đắng chát còn lặng lẽ thấm vào đầu lưỡi hai người. Hôn trong chốc lát, anh cắn nhẹ lên môi cô rồi nhanh chóng lui ra: “Quên uống nước mất rồi.” 

Tô Hà nếm được vị thuốc nhưng không hề chán ghét, lần này đổi lại cô hôn anh.

Cô học theo cách hôn nhẹ nhàng của Quý Như Trác, kề mặt lại gần cuốn lấy lấy lưỡi anh khiến nụ hôn này trở nên ướt át, khắp nơi đều lộ ra vẻ quấn quýt không rời, thỉnh thoảng cô không kìm được nặng nhẹ còn cắn phải môi anh.

Mà những lúc đó, anh chỉ dừng một lúc rồi nhanh chóng hôn đáp lại giống như đang xoa dịu cô, bàn tay mảnh khảnh của anh khẽ vuốt v e bả vai cô.

Anh nhẹ nhàng vứt bỏ chiếc áo vest đang khoác hờ trên người, chiếc váy cưới trắng như tuyết hoàn toàn lộ ra ngoài ánh sáng, kèm theo đó là xương quai xanh mịn màng xinh đẹp. Quý Như Trác lần theo đường cong lướt dọc xuống dưới, mang theo nhiệt độ nóng bỏng đè cô xuống giường.

Tay Tô Hà từ từ siết chặt lấy vạt áo bệnh nhân trong vô thức, không biết bản thân đã nằm trên giường bệnh từ lúc nào.

Bàn tay của Quý Như Trác dừng lại trên thắt lưng lụa trắng như tuyết quanh eo cô, hồi lâu không nhúc nhích.

Trong bầu không khí gần như tan vỡ này, ánh mắt Tô Hà ươn ướt, nhìn anh nghiêng người tiến lại gần, nơi chóp mũi xinh đẹp của cô đã ngửi thấy mùi thuốc còn sót lại, đợi vài giây sau, cô không nhịn được mở miệng hỏi: “Anh dừng lại hai lần rồi đấy, chỉ là l@m tình thôi mà, khó lựa chọn thế à?”

Đối phương còn muốn cười: “Anh không có sức.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tô Hà nghẹn lời, biết rõ Quý Như Trác đang nói giỡn nhưng cô nghe xong vẫn giơ bàn tay trắng nõn mảnh khảnh sờ lưng anh.

Nơi đầu ngón tay chạm đến là vải bông thấm đẫm mồ hôi dính vào da thịt.

Máy sưởi trong phòng bật hơi cao, Quý Như Trác lại đang kiềm chế h@m muốn của bản thân nên rất dễ đổ mồ hôi.

Tô Hà sờ một lát rồi nói: "Em thay giúp anh nhé?"

Quý Như Trác lắc đầu, giơ tay ôm chặt lấy người cô, áp trán vào một bên cổ cô: “Để anh ôm một lát đi, sau này không có nhiều cơ hội ôm em nữa.”

Hai tay Tô Hà khoác lên bờ vai anh, ánh đèn lạnh lẽo chiếu xuống khiến cô bỗng thấy đau nhói.



Tô Hà mặc chiếc váy cưới này một ngày một đêm thì cởi ra treo ở nơi dễ thấy nhất trong phòng để quần áo.

Không ai biết đến nó, giống như là bí mật của riêng cô, lặng lẽ tồn tại ở đây.

Khi thời tiết trở nên ấm áp hơn, nhà họ Tô lại giao cho cô một dự án. Tô Hà biết đây là bài kiểm tra mà ba cô dành cho cô, cô phải hoàn thành nó thì mới có thể ở lại thành phố Lịch. Thỉnh thoảng, cô sẽ lén lút phàn nàn với Quý Như Trác: “Ông già cứ thích làm khó em.”

Anh cười khẽ: “Em nói cách triển khai thử xem?”

Lúc này Tô Hà chuẩn bị đi đàm phán dự án nên không ăn mặc quá rực rỡ lòe loẹt, để tỏ ra thanh lịch, cô chọn một chiếc đầm lụa đen dài thêu hoa, ôm trọn vòng eo thon thả. Nhìn lên trên, khuôn mặt được trang điểm khéo léo đi kèm đôi bông tai tua rua càng khiến xương quai xanh trở nên chói mắt lạ thường.

Cô nói mình ăn mặc giản dị lịch sự như này, thế mà trong mắt của người phụ trách dự án Thịnh Thiên Vi lại biến thành mất hết thuần phong mỹ tục.

Quý Như Trác cụp mắt nhìn cô từ trên xuống dưới: “Xinh như vậy, sao lại thành đồi phong bại tục rồi?”

Tô Hà: “Không nói cho anh biết.”

Cô không nói, hẳn Quý Như Trác cũng sẽ không truy hỏi đến tận cùng.

Tô Hà đợi ở bệnh viện đến giây cuối cùng mới đứng dậy rời đi, tài xế và trợ lý Phỉ Trạch đi cùng đã chờ sẵn bên ngoài. Sau khi lên xe, cô còn chưa kịp ngồi yên thì nữ trợ lý ngồi gần nhất đã đưa tài liệu sang.

Giọng nói của Phỉ Trạch khá có sức hút, lúc anh ta thì thầm nghe rất gợi cảm: “Giám đốc Thịnh của dự án Thất Tư hơi nhẹ dạ cả tin, e rằng đối phương sẽ không có thái độ tốt với cô.”

Tô Hà uể oải dựa vào lưng ghế, ngón tay không ngừng lật tài liệu: “Tôi lại có tin đồn gì mới à?”

Phỉ Trạch kể lại bằng giọng điệu vô tư: "Hiện tại trong giới đang đồn cô bao dưỡng Quý Như Trác nhiều năm, thậm chí đối phương vào bệnh viện rồi mà cô vẫn nổi điên không chịu buông tha.”

Thật ra phiên bản được lan truyền còn quá trớn hơn, anh ta cắt bỏ phần đầu và phần đuôi để không chọc giận cô gái kiêu hãnh này.

Nữ trợ lý bên cạnh yếu ớt nói: “Giám đốc Tô luôn đi cùng anh Quý đến bệnh viện điều trị, những người đó đồn đoán lung tung, khăng khăng cho rằng cô mờ mắt trước sắc đẹp… Đến người bệnh cũng không tha.”

Thịnh Thiên Vi là một người theo chủ nghĩa truyền thống điển hình, đương nhiên sẽ không thích loại phụ nữ tính toán mọi cách chỉ vì một người đàn ông, gây ra nhiều chuyện ầm ĩ trong giới nhà giàu nhiều năm qua như Tô Hà.

Ngược lại gương mặt xinh đẹp của Tô Hà rất bình tĩnh, cô lại lật một trang tài liệu: “Nhận xét cũng khách quan đấy.”

Đúng là cô mờ mắt trước cái đẹp thật, bị sắc đẹp của Quý Như Trác quyến rũ, giá nào cũng phải chiếm được anh.



Việc bị Thịnh Thiên Vi đối xử lạnh lùng là điều khó tránh khỏi, Tô Hà đã chuẩn bị tâm lý từ lâu nên không thể hiện sự khó chịu ra mặt. Cô ngồi uống trà ngoài sảnh phụ, thỉnh thoảng sẽ có thư ký tới thay trà nóng cho cô, hỏi thăm thì chỉ nhận được một câu trả lời vô cùng chính thức.

… Giám đốc Thịnh đang bận, vui lòng đợi một lát. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phỉ Trạch nhìn Tô Hà buồn chán cầm điện thoại chơi ‘Rắn săn mồi’, không hề gấp gáp chút nào, giơ tay chỉnh lại chiếc cà vạt kẻ sọc được thắt cẩn thận.

Kể từ khi Tô Hà khăng khăng muốn ở lại thành phố Lịch, anh ta đã được Tô Thành Nghiệp thuyên chuyển qua đây, bên ngoài là thư ký đi theo Tô Hà giúp cô giải quyết một số rắc rối trong công việc nhưng thật ra trong người còn có nhiệm vụ khác.

Nếu Phỉ Trạch muốn được thăng chức tăng lương, anh ta phải khuyên cô quay trở lại thành phố Lạc.

Nhìn Tô Hà bị đối xử lạnh lùng nhưng vẫn có thể thay đổi tính tình kiêu ngạo của mình, biến thành dáng vẻ bình tĩnh lười biếng như bây giờ, anh ta biết rõ rất khó để thuyết phục được cô.

Vốn tưởng bọn họ sẽ ngồi đó đến tối mịt, nào ngờ tách trà nóng vừa nguội thì có người bước vào: “Giám đốc Tô, mời cô vào trong.”

Trò ‘Rắn săn mồi’ trên điện thoại di động của Tô Hà vẫn chưa chết, đầu ngón tay cô dừng lại nửa giây, ngạc nhiên hỏi: “Nhanh thế à?”

Thịnh Thiên Vi chịu gặp cô là nhờ có chủ tịch tập đoàn Ngu Thị tới nói giúp.

Lúc đi lên căn phòng trang nhã trên lầu, Tô Hà vô tình nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest xanh được cung kính tiễn ra ngoài. Hai người chạm mặt nhau, cô còn chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông kia đã đỡ kính mắt, chủ động giơ tay chào hỏi: “Gần đây sức khỏe của Như Trác thế nào?”

Tô Hà vươn bàn tay trắng nõn ra bắt tay đối phương chừng nửa giây rồi rụt lại, cười nói: “Khá tốt, làm phiền chủ tịch Ngu lo lắng cho anh ấy.”

Thái độ của chủ tịch Ngu khá hiền hòa: “Tôi vẫn đang đợi bệnh của cậu ấy tốt hơn thì mời đến nhà xem giúp mấy đồ quý trong phòng.”

Quý Như Trác rất nổi tiếng trong giới giám định đồ cổ, rất nhiều người giàu sang phú quý xếp hàng đến xin anh xem xét.

Rõ ràng anh đã mời chủ tịch Ngu đến đây, cứu Tô Hà khỏi cảnh lúng túng bị người ta thờ ơ.

Sau khi chào hỏi vài câu đơn giản, Tô Hà đứng nguyên tại chỗ chờ đối phương đi xa.

Phỉ Trạch nói: “Quý Như Trác này tinh tế thật đấy.”

Tô Hà thuận miệng oán trách một, tuy anh đang nằm viện nhưng vẫn ghi nhớ lời cô nói trong lòng.



Nhờ ơn của ai đó, thành kiến ​​​​của Thịnh Thiên Vi đối với Tô Hà cũng tan biến đi rất nhiều, dự án cũng dễ đàm phán.

Thời gian ký kết hợp đồng là nửa tháng sau, tại một quán trà trong câu lạc bộ tư nhân.

Thịnh Thiên Vi là một người phụ nữ mạnh mẽ, mái tóc ngắn qua tai làm nổi bật đường nét lạnh lùng trên gương mặt, thậm chí cũng không thoa son môi. So với đối phương nhạt nhẽo, Tô Hà ở phía đối diện lại có vẻ xinh đẹp động lòng người. Cô đã thay chiếc đầm lụa đen thành một chiếc đầm ánh kim thắt eo, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo vest rộng thùng thình, cổ tay đeo vòng ngọc trai tinh xảo, tôn lên làn da trắng ngần.

Thịnh Thiên Vi ngồi trên ghế sô pha, nhìn cô cầm bút ký từng nét tên mình như cô gái nhỏ.

Lúc đang bàn bạc, đối phương bỗng lên tiếng: “Lần đầu tiên cô đến gặp tôi, có năm người địa vị cao trong giới đã gọi cho tôi nói đỡ.”

Tô Hà dừng bút, nhìn thẳng vào mắt của Thịnh Thiên Vi.

Thật ra Thịnh Thiên Vi không thích người phụ nữ xinh đẹp ngây thơ trước mặt này lắm, chỉ vì đối phương tốt số nên có thể tùy tâm tùy ý làm bất cứ chuyện gì. Cô ấy lẩm bẩm: “Tôi cũng không rõ tại sao những người này lại gọi cho tôi.”

Tô Hà mím môi.

Lại nghe thấy Thịnh Thiên Vi nói tiếp: “Cô rất may mắn, ở thành phố Lạc có Tô Nghiệp Thành che chở, ở đây lại có Quý Như Trác bệnh tật sắp chết đến nơi cũng muốn rải đường cho cô.”

Quý Như Trác đâu chỉ có như vậy, mỗi khi Tô Hà có dự án ở thành phố Lịch, anh đều lén sử dụng các mối quan hệ trong giới của mình nhờ người ta giúp đỡ cô.

Thịnh Thiên Vi cũng chỉ mới nghe nói gần đây, vì vậy cô ấy hơi tò mò về Tô Hà: “Tôi thấy mối quan hệ giữa hai người không xấu xa như bên ngoài đồn đại, bọn họ nói cô uy hiếp ép buộc Quý Như Trác bán sắc đẹp.”

Tô Hà không thể trả lời câu hỏi này, bởi vì ban đầu cô có được Quý Như Trác là nhờ bản hợp đồng giá trên trời kia.

Thấy cô im lặng, Thịnh Thiên Vi dừng chủ đề này tại đây.

Hợp đồng đã được ký kết, lúc gần đi, cô ấy lại nói: “Mặc dù khả năng nhà họ Tô chấp nhận Quý Như Trác khá thấp nhưng biết đâu được, nếu sau này hai người có cơ hội tổ chức lễ cưới thì nhớ gửi cho tôi một tấm thiệp mời nhé.”

Tô Hà đã mặc váy cưới rồi nên cô không quá cố chấp với đám cưới nữa.

Đang ở bên ngoài, tốt nhất vẫn nên mỉm cười thật tươi.

Sau khi xong xuôi mọi việc, ánh đèn bên ngoài đã bắt đầu rực rỡ, cả thành phố trở nên náo nhiệt.

Tô Hà không vội quay lại bệnh viện để báo tin vui, khi đi ngang qua một con phố đông đúc, cô kêu Phỉ Trạch đi bộ cùng mình dọc theo hàng cây ven đường đến phía nam. Hai người đi khoảng bốn mươi phút là có thể nhìn thấy bệnh viện loáng thoáng trước mặt.

Dưới hàng mi đen xinh đẹp của cô ẩn giấu một nỗi niềm khó tả, cô bất ngờ thốt lên: “Tôi muốn quyên góp tiền xây một cây cầu.”

Phỉ Trạch: “Xây cầu?”

“Ừm, ngay phía trước.” Tô Hà giơ đầu ngón tay trắng nõn, lướt qua dòng người đông đúc trước mặt nhẹ nhàng vẽ một cái, hé môi nói: “Xây một cây cầu gần bệnh viện, làm việc thiện tích phúc cho Quý Như Trác.”

Cô giao chuyện này cho Phí Trạch, hít sâu một hơi: “Càng nhanh càng tốt.”

Năm nay mới trôi qua một nửa mà giấy báo bệnh tình trở nên nguy kịch của Quý Như Trác đã gửi tới hai lần rồi.

Tô Hà không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất, chỉ xếp tài liệu thành từng chồng trước mắt, đêm khuya không ngủ được thì thức làm việc. Thế nhưng cô chẳng đọc được một chữ nào, cảm xúc cứ dâng trào lên rồi nghẹn lại ở cổ họng, nước mắt nương theo hàng mi cong rơi xuống.

Cô đã học được cách khóc trong im lặng, không thích bị nhìn người khác nhìn thấy, trong người luôn chuẩn bị sẵn khăn giấy.

Lúc giấy báo nguy kịch của Quý Như Trác gửi tới lần thứ ba, đó là vào một ngày mùa hè như thiêu đốt.

Khương Nùng nhìn anh nằm trên giường bệnh, cơ thể như bị bào mỏng thành một tờ giấy, khuôn mặt điển trai tái nhợt không còn chút máu hiện lên dưới ánh mặt trời ngoài cửa sổ, vẻ ngoài anh tuấn bị bệnh tật vô tình giày vò càng làm lộ rõ tình trạng bệnh.