Nam nhân nhìn viện trưởng cả kinh nói không nổi một câu, đành phải mở miệng.
“Viện trưởng, tôi đã sẵn lòng nói rõ, là vì có đủ thành ý muốn thu dưỡng đứa nhỏ này, hy vọng viện trưởng có thể hiểu.”
Viện trưởng hơi trấn định, nàng cảm thấy nam nhân nói đúng, nếu hắn nói như vậy, quả thật không cần phải … Từ nãy tới giờ hắn cũng thành khẩn trả lời nàng từng câu hỏi, hắn có nói dối, nàng cũng không thể biết.
Nhưng mà, đối phương là hắc đạo a? Cho dù muốn đem Thư Dư tổng khỏi đây, cũng không thể hại đứa nhỏ này khi còn sống đi? Cho dù nam nhân này sẽ rất thương đứa nhỏ, có điều sống trong môi trường hắc đạo, về sau không phải chỉ có thể đi vào một con đường hắc đạo?
“Lý tiên sinh, tôi nghĩ, chuyện này vẫn nên từ từ đi, không bằng trước tiên cùng Thư Dư ở chung thử xem, rồi mới quyết định?” Kỳ thật, viện trưởng muốn kéo dài thời gian, nàng không hy vọng Lý Thư Dư từ môi trường đó lớn lên.
“Tôi đã biết, viện trưởng, liền chiếu theo ý viện trưởng.” Nam nhân không miễn cưỡng viện trưởng, cái này thật khiến viện trưởng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
*-*-*-*-*-*
“Lý Thư Dư, cậu chờ tôi, chạy nhanh như vậy để làm gì!” Hàn Tử Hằng ở phía sau vẫn cầm quả bóng bay đuổi theo, mở miệng quát hắn.
“Cậu đi theo tôi làm gì?” Nghe được thanh âm của Hàn Tử Hằng, Lý Thư Dư rốt cục ngừng lại.
“Thúc thúc vừa nãy là ai a?” Hàn Tử Hằng rốt cục chạy tới bằng hắn, đem một bàn tôiy khoát lên bờ vai hắn.
“Tôi nào biết, tôi lại không biết hắn.” Lý Thư Dư cũng thấy kỳ quái, nam nhân kia sao lại đối hắn tốt như vậy?
“Vậy tại sao hắn lại đối cậu tốt như vậy, lại cho cậu bóng bay?” Hàn Tử Hằng lại hỏi.
“Tôi đã nói tôi không biết a, cậu thực phiền a.” Lý Thư Dư không kiên nhẫn đẩy bàn tôiy của Hàn Tử Hằng đang khoác trên vai mình.
“Cậu kỳ quái, hỏi một chút cũng sinh khí.” Hàn Tử Hằng mất hứng.
“Cậu mới kỳ quái, tôi đã nói tôi không biết a.”
“Quỷ hẹp hòi.”
“Cậu mới là quỷ hẹp hòi.”
“Cậu lại muốn bị tôi đánh a.”
“Cậu mới có thể bị tôi đánh.”
Hai bên lại đánh nhau, Lý Thư Dư kéo tóc Hàn Tử Hằng, Hàn Tử Hằng sẽ không chịu yếu thế cũng kéo lại tóc hắn, Lý Thư Dư niết đùi Hàn Tử Hằng, Hàn Tử Hằng cũng y dạng niết trả, hai người cứ cậu tới tôi đi, biến thành toàn thân toàn là tiểu thương.
“Đánh nhau rất thú vị sao?” Đột nhiên có tiếng một nam nhân xa lạ đánh gãy trận này.
Hai nhóc ngẩng đầu, không phải là tên nam nhân hại bọn họ đánh nhau sao?
Bây giờ không vướng phải ánh nắng mặt trời, Lý Thư Dư rốt cục thấy rõ diện mạo nam nhân, mặt nam nhân thoạt nhìn rất sạch sẽ, biểu tình cũng rất ôn hòa, vốn tưởng tuổi lưng chừng một đại thúc, nhưng ngoài ý muốn nhìn rất còn trẻ tuổi, giống đại ca ca, nhất là bộ dáng cười rộ lên, khiến người tôi có loại cảm giác thân thiết nói không nên lời.
Hai nhóc con vốn đang đánh nhau, lập tức bày ra trạng thái phòng bị, đồng thời đánh giá nam nhân trước mắt.
Nam nhân ngồi xuống, để cao bằng cùng bọn nhóc, hắn nhìn Lý Thư Dư.
“Cháu tên Lý Thư Dư, phải không?”
“Chú là ai, sao lại biết tên của cháu?” Lý Thư Dư đề phòng nhìn nhìn người xa lạ cư nhiên biết tên hắn.
“Là viện trưởng các cháu nói cho tôi biết. Còn có, tôi gọi là Lý Khiêm, nhĩ hảo.”
Nam nhân này kêu là Lý Khiêm, đối Lý Thư Dư vươn tôiy, Lý Thư Dư tuy rằng cũng vươn tôiy, nhưng là đánh vào tôiy Lý Khiêm.
“Cháu không biết chú.”
Lý Khiêm nở nụ cười, đứa nhỏ này quả nhiên rất có cá tính, thực thích hợp làm hài tử thứ nhất của hắn.
“Hiện tại không biết, về sau sẽ nhận thức. Chú muốn thu dưỡng cháu, cháu có biết thu dưỡng là ý tứ gì không?”
Lý Thư Dư biết thu dưỡng ý tứ gì, rất nhiều bọn trẻ cô nhi viện đều vì bị bắt dưỡng mới rời đi, viện trưởng nói qua, chính là sẽ có tân ba ba mụ mụ cùng nhau sống.
Nhưng Lý Thư Dư lại không biết vì sao Lý Khiêm muốn nhận dưỡng hắn, hắn ở cô nhi viện bảy, tám năm, mà chưa từng có người muốn thu dưỡng hắn, nam nhân này là người thứ nhất, hơn nữa còn đối mặt hắn nói như vậy.
Lý Thư Dư cũng không biết vì sao lại đỏ mặt, đại khái bởi vì chưa từng có nhân ảnh nào như nam nhân trước mắt, dùng ánh mắt thành khẩn nhìn hắn, đối hắn nói muốn thu dưỡng hắn, cảm giác kia thật giống như đang nói “tôi phi thường thích cậu”.
“Cháu... Cháu mới không cần cho chú thu dưỡng...” Lý Thư Dư có lẽ đang thẹn thùng, không quay đầu lại lại chạy đi.
Hàn Tử Hằng tại chỗ còn không hiểu hiện tại đang xảy ra chuyện gì, ngơ ngác nhìn Lý Khiêm.
Lý Khiêm chuyển hướng Hàn Tử Hằng, cũng hỏi nhóc con.
“Bạn nhỏ, cháu tên là gì?”
“Hàn... Hàn Tử Hằng...” Hàn Tử Hằng cũng không biết tại sao lại nói tên của mình cho người xa lạ, nhưng hắn cảm thấy nam nhân trước mắt không phải người xấu.
“Hàn Tử Hằng phải không? Chú nhớ kỹ. Cháu cùng Thư Dư là bạn tốt sao?” Nam nhân lại hỏi.
“Ai cùng hắn là bạn tốt, chú không cần loạn nói.” Hàn Tử Hằng đột nhiên sinh khí, cư nhiên dám nói hắn cùng Lý Thư Dư là bạn tốt?
“Vậy, là không tốt?” Lý Khiêm cười, hắn cảm thấy Hàn Tử Hằng cũng rất đáng yêu.
——
Tôi thấy tác giả rất thiên vị Lý Thư Dư -.- * Anh Thiên Ngạo đó ạ.