Sắc mặt Anh Thiên Ngạo hiện tại rất lúng túng.
Trong khoảng thời gian này hắn nhận được không ít mời, đi mười lần có chín lần đều là muốn giới thiệu nữ nhân (chất nữ linh tinh) cho hắn, khiến cho hắn thực tức giận.
Anh Thiên Ngạo thích nữ nhân, nhưng hắn không muốn đến gặp, hơn nữa biết rõ ý đồ của đối phương là cái gì, cho dù đối phương đúng khẩu vị của hắn, hắn cũng nuốt không nổi.
Hắn cũng nói với Hàn Tử Hằng rất nhiều lần, nếu trực tiếp từ chối, Hàn Tử Hằng mỗi lần lại đùa giỡn hắn, nói là cuộc gặp quan trọng tuyệt đối không thể vắng.
Hôm nay cũng như vậy, bị xiêm áo một đạo, hắn thực hận không thể lập tức bóp chết Hàn Tử Hằng, nhưng hắn còn muốn bóp chết bản thân hơn, không có việc gì lại đi tin tưởng Hàn Tử Hằng làm gì?!
Hàn Tử Hằng này gần nhất chắc thật thiếu quản giáo!
“Đại thiếu gia... Thật sự thật có lỗi... Tiểu y nhà chúng tôi lập tức đi ra...” Cái trán trung niên nam tử điên cuồng đổ mồ hôi lạnh, hắn liều mạng lau mồ hôi, nếu nhìn sơ qua, cái áo hắn mặc đã ướt hơn phân nửa.
“Nếu thiên kim vội như vậy, tôi xem hôm nào hẹn lại đi.” Anh Thiên Ngạo đã bị chờ đợi nửa canh giờ, hắn thấy như vậy là nể tình lắm rồi, dù sao nếu đối phương xuất hiện cũng chỉ đổi lấy lời cự tuyệt hung hăng mà thôi, cần gì đợi lát nữa.
Nếu không phải Hàn Tử Hằng chết tiệt ngạnh kéo hắn đi, thì ngay cả một phút hắn cũng không chờ được.
Anh Thiên Ngạo đứng lên chuẩn bị rời đi, trung niên nam tử rất sợ hãi, chỉ có thể có ý định thất lễ đi theo giữ hắn lại.
Máu hắn mau dồn lên não, thật vất vả hẹn được Anh Thiên Ngạo, một cơ hội tốt cứ như vậy chuồn mất, bảo hắn sao có thể chịu được a?
Có vẻ do hắn cầu nguyện thật sự thành kính, ông trời rốt cục nghe lời hắn kêu cứu, ở một khắc cuối cùng làm cho nữ nhân xuất hiện.
“Tiểu y, con rốt cục đã tới!” Trung niên nam tử nhìn nữ nhân xuất hiện, vui vẻ thiếu chút nữa không kêu đi ra, hoàn hảo còn kịp.
Sắc mặt Anh Thiên Ngạo lại càng khó nhìn, còn kém vài giây là có thể thoát khỏi, thật sự là đáng chết tới cực điểm!
“Đại thiếu gia, đây là người cùng ngài đề cập qua, con của tôi, Lưu Y Nhân.” Nam nhân bên giới thiệu. Đối với mỹ mạo con gái nhà mình hắn không phải khoác lác, hắn tin tưởng chỉ cần Anh Thiên Ngạo vừa thấy, tuyệt đối sẽ thích, thông gia không thành vấn đề.
Anh Thiên Ngạo bất đắc dĩ bị Hàn Tử Hằng ấn trở về chỗ ngồi, cũng ngẩng đầu nhìn nữ nhân tên Lưu Y Nhân kia liếc mắt một cái.
Không thể phủ nhận, là một nữ nhân làm cho người ta kinh diễm, một đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi môi nhỏ nhắn, cả người tuy rằng tinh tế, bất quá bộ ngực lại hùng vĩ, đúng cái gọi là gương mặt thiên sứ dáng người ma quỷ.
Hàn Tử Hằng vừa thấy cũng hiểu được nữ nhân này quả là Thái Cực phẩm, y lập tức có thể đoán được trong lòng Anh Thiên Ngạo suy nghĩ cái gì, căn bản đây chính là khẩu vị của hắn a!
Tại sao y lại rõ ràng như vậy? Bởi vì cũng là khẩu vị của y a! ( Các ngươi bao giờ chả đấu đá nhau).
Hắn cùng Anh Thiên Ngạo thích chính là cùng một loại hình nữ nhân.
Tuy rằng thấy bọn họ có suy nghĩ lệch lạc như vậy thì thật đáng buồn, bất quá nam nhân mà, đương nhiên vẫn hy vọng nữ nhân tuổi càng trẻ càng tốt, dáng người càng nóng bỏng càng tốt, bộ ngực càng lớn càng tốt...
“Đại thiếu gia ngài khỏe... Trên đường tắc xe cho nên đến chậm... Thỉnh ngài đừng cùng Y Nhân trách móc...” Lưu Y Nhân nói, ánh mắt rưng rưng, giống như nếu Anh Thiên Ngạo mắng nàng thì sẽ rời vài giọt lệ cho hắn nhìn.
Anh Thiên Ngạo trầm tĩnh vài giây, hắn nhìn nữ nhân tên Lưu Y Nhân này, toàn thân cao thấp mặc kệ hắn thấy thế nào, đều thực hợp khẩu vị, có điều, cho dù có hợp cũng chỉ có thể buông tha đi?
Hắn chán ghét phiền toái, cho nên hắn cũng không cùng nữ nhân chính thức kết giao, chỉ như qua đường mà thôi, nhưng nữ nhân trước mắt lại riêng muốn tới trói trụ hắn, hắn sao có thể nuốt trôi? Đến lúc đó nếu cùng hắn dây dưa không rõ hắn sẽ thảm.
Hàn Tử Hằng ở một bên, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, nhìn Anh Thiên Ngạo kia trương ra vẻ mặt tâm động lại không dám hành động, đã sớm ở trong lòng cười vài lần.
Hàn Tử Hằng kỳ thật cũng không phải cố ý băt hắn tới tham gia loại hẹn hò này, có điều địa vị Anh Thiên Ngạo mới vừa củng cố, đạo thượng rất nhiều người muốn hướng hắn dựa hơi, cho dù Anh bang không tính toán tiếp thu bang phái bên ngoài, cũng phải cùng một bang phái thành lập quan hệ, như vậy về sau mới làm việc tốt.
Y cùng Anh Thiên Ngạo thương lượng qua, muốn đem sự nghiệp làm được so với hiện tại càng lớn hơn nữa, so với thời đại Lí Khiêm càng lớn hơn mới được.
Cho nên, cho dù y biết Anh Thiên Ngạo chán ghét trường hợp này, cũng chỉ có thể hống liên tục lừa bắt hắn quẳng tới, ít nhất, người ta mời không thể thất lễ, về sau gặp mặt mới nói chuyện tốt, về phần xã giao, kỳ thật Anh Thiên Ngạo chỉ cần nói không phải loại hình hắn thích là được, cảm tình nam nữ không thể miễn cưỡng, thì ai dám nói gì.
Bất quá nhìn khuôn mặt hiện tại của hắn, chỉ biết hắn tâm động, đừng nói hắn, ngay cả y còn tâm động, thật muốn lập tức đem nàng cởi sạch làm nàng.( ặc, thế chỉ XXOO thôi chứ yêu thì sao hử)
“Tôi không tức giận.” Anh Thiên Ngạo nói.
“Đại thiếu gia, không biết ngài vừa lòng Tiểu Y nhà chúng tôi không?” Trung niên nam tử xoa xoa tay, hắn cảm thấy Anh Thiên Ngạo nhất định sẽ vừa lòng.
“Hoàn hảo.” Anh Thiên Ngạo khác thường không nói không thích mà nói hoàn hảo, chứng minh hắn thật sự có điểm động tâm.
“Y Nhân cám ơn đại thiếu gia.” Lưu Y Nhân nghe Anh Thiên Ngạo không chán ghét mình, rốt cục nở nụ cười.
“Vậy đại thiếu gia, không bằng lão nhân gia tôi đi trước, ngài cùng Tiểu Y một chỗ nói chuyện.” Trung niên nam tử rất sợ kéo dài Anh Thiên Ngạo lại thay đổi tâm ý, chạy lấy người, tổng để hai người bọn họ một chỗ nói chuyện.
Anh Thiên Ngạo cũng chưa nói gì, trung niên nam tử liền ly khai.
Hàn Tử Hằng vốn ở trong lòng cười trộm, nhưng y không ngờ tới sự tình lại phát triển trở thành như vậy, hiện tại căn bản cười không nổi.
Hay là Anh Thiên Ngạo muốn đến thật sự? Y nghĩ đến dựa vào cá tính của hắn, nhất định sẽ không cự tuyệt.
Không biết vì sao, Hàn Tử Hằng bắt đầu cảm thấy trong lòng có hơi là lạ.
Anh Thiên Ngạo kỳ thật cũng có chút choáng váng, hắn hoàn toàn không biết vừa nãy mới nói gì, làm cái gì, chờ hắn hoàn hồn, cũng chỉ còn lại Lưu Y Nhân.
Điều duy nhất hắn có thể giải thích cho bản thân, tám phần là do hắn bận rộn quá, không thời gian hảo hảo phát tiết, kết quả trước mặt lại xuất hiện Lưu Y Nhân hợp khẩu vị hắn như vậy, hắn nhất định là hoảng hồn mới để đối phương lưu lại.
“Đại thiếu gia, xin hỏi chúng ta hiện tại nên làm cái gì?” Lưu Y Nhân sợ hãi hỏi. Nàng cảm thấy Anh Thiên Ngạo thoạt nhìn tuy rằng thực nghiêm túc, chính là loại nam nhân uy vũ, làm cho nàng rất có cảm giác an toàn, nếu hắn cũng thích nàng thì tốt rồi
Anh Thiên Ngạo hiển nhiên không biết tâm tư của nàng, nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, đầu lại cúi thấp xuống. Nếu nàng là nữ nhân bình thủy tương phùng ( người qua đường), hắn nhất định không nói hai lời đem nàng ngoạn ngoạn, nhưng mà, tình hình này cũng chỉ có thể buông tha..