Gánh vác
Hạ Tử Thần quay về đúng lúc cao điểm mọi người trở lại trường, khu ký túc xá có chút loạn, mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau. Tuy không có sự mong đợi khi rời khỏi trường vào kỳ nghỉ nhưng đã hai tháng không gặp bạn bè, mọi người vẫn rất vui mừng.
Hạ Tử Thần khi về nhà không mang theo nhiều hành lý, vậy nên khi quay lại trường cũng không mang gì nhiều, quan trọng vẫn là máy tính.
Mở cửa phòng, một luồng không khí lạnh ập tới, cảm giác không thoải mái. Qua một kỳ nghỉ rét lạnh, thời tiết khi khai giảng tuy đã dần chuyển ấm, nhưng hệ thống sưởi được cung cấp cũng không ấm hơn là bao, khí lạnh ẩm thấp không dễ gì tản ra, quả thực như bị giày vò. Nhưng không có biện pháp, trường học dù sao cũng không thể bằng trong nhà, chỉ có thể mặc thêm nhiều áo.
An Cảnh và Đường Huy còn chưa quay lại, Trầm Dịch Thành lại trở lại sớm hơn so với khi trước, đã sắp xếp hành lý xong. Thấy cậu đi vào, cười nói, “Đã quay lại rồi?”
“Vâng.” Hạ Tử Thần nhàn nhạt nói. Trước kia cậu rất thích ở một mình cùng Trầm Dịch Thành, cho dù không nói lời nào cũng không sao, nhưng hôm nay lại có một loại cảm giác không tự nhiên, chỉ hy vọng An Cảnh hoặc Đường Huy nhanh chóng quay lại.
Để máy tính lên bàn, Hạ Tử Thần kéo xuống tấm vải trắng phủ trên giường và trên bàn trước khi đi, mỗi kỳ nghỉ nếu không ở trong phòng, Hạ Tử Thần đều bịt kín mọi thứ lại, để tránh bị bám bụi. Khi quay về phòng thì thu gọn vải bọc lại, vứt vào máy giặt là được.
Trong phòng ngủ vẫn im lặng, Trầm Dịch Thành mở máy sưởi điện nhỏ, khí lạnh trong phòng nhanh chóng tiêu tan. Hạ Tử Thần rửa tay, lấy ra thảm điện trải lên giường, phủ chăn lên, cắp điện để làm ấm chăn, để buổi tối ngủ ngon hơn. Trong phòng ngủ, những thứ như máy sưởi điện hay thảm điện vân vân đều bị cấm sử dụng, để phòng ngừa hỏa hoạn. Nhưng các học sinh vẫn mang đến trộm dùng, dù sao trời lạnh như vậy, không dùng những thứ này cũng khó.
“Tử Thần, nghe An Cảnh nói cậu vào Thiên Phong Nhã Các?” Trầm Dịch Thành phá vỡ im lặng trong phòng.
“Vâng.” Tử khi rời bang, Hạ Tử Thần cũng không gặp Trầm Dịch Thành trong game, cùng lắm là nhìn thấy trong bảng bạn tốt mà thôi. Nhưng trong lúc đó cũng gặp không ít thành viên của Chiến Minh Điện, đối với tên bang hội xuất hiện trên đầu Trầm Khê, mọi người có kinh ngạc, cũng có thấu hiểu. Nhưng cậu đã gia nhập bang khác, cũng không phải đi giải thích cái gì.
“Còn giận chuyện ngày đó?” Trầm Dịch Thành ngồi trên ghế, chăm chú nhìn Hạ Tử Thần.
Hạ Tử Thần bỏ quần áo từ thùng vào tủ, như cười như không nói, “Em không giận.” Mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, Trầm Dịch Thành lại còn nghĩ cậu bởi vì giận mới rời bang, nghĩ có chút buồn cười.
“Ngày đó là anh không suy nghĩ chu đáo. Những trang bị khác của Phi Nhi không tồi, chỉ là vũ khí vẫn chưa kiếm được như ý. Vũ khí của cậu cũng so với vũ khí rơi ra kia kém không nhiều lắm, cho nên anh liền đưa luôn cho Phi Nhi.” Đây là lần đầu tiên Trầm Dịch Thành giải thích sau sự kiện kia, “Chúng ta là anh em, Phi Nhi là bạn gái anh, đứng ở giữa anh cũng không để ý được cả hai. Nhưng Phi Nhi là một cô gái, cậu nên nhường cô ấy một chút.”
Người trong game rất nhiều, bang hội cũng rất nhiều. Cái chuyện gọi là bang chủ phu nhân được hưởng ưu tiên cũng không phải hiếm thấy, ở một vài bang hội lớn, thậm chí còn phải cam chịu. Cho dù Hạ Tử Thần trước đó không gặp, nhưng xem trên diễn đàn cũng thấy không ít.
Có kiểu phân bố như vậy bởi vì có quan hệ với cách quản lý trong bang, cũng có liên quan đến mức độ được coi trọng. Có vài bang hội cảm thấy như vậy cũng tốt, cũng coi như vui vẻ hòa thuận, nhưng có vài bang lại thấy như vậy không công bằng. Thực ra cũng không có cái gì là tuyệt đối, mỗi người đều có ý kiến riêng của mình. So với trực tiếp đoạt trang bị, này đã là nể mặt rồi, ít nhất Trầm Dịch Thành còn bồi thường bằng tiền.
“Em thật sự không giận, cũng không đáng để tức giận.” Hạ Tử Thần đem thùng rỗng để lên nóc tủ, tiếp tục nói, “Em còn ở trong bang, loại chuyện như thế này về sau khó tránh được, em cũng không thể cùng một đám con gái so đo, không có ý nghĩa. Trò chơi là nơi mọi người chơi đùa, nếu chơi mà lại gặp phải những thứ phiền phức như vậy, không bằng đừng chơi nữa. Em hiện tại ở Thiên Phong Nhã Các rất tốt, cũng không ai ầm ĩ gây chuyện, em cảm thấy vui mừng là được.”
Cậu không thể chỉ bởi vì chút chuyện này mà không chơi nữa, không phải là quá nghiện, chẳng qua trò chơi là nơi cậu hoạt động trong lúc nhàn rỗi, không cần bởi vì người khác mà từ bỏ, bản thân cậu cũng thấy vui vẻ khi chơi.
Trầm Dịch Thành khẽ thở dài một cái, hắn không tìm thấy chút ‘để ý’ nào trên mặt Hạ Tử Thần, “Cậu không giận là được, đừng vì vậy mà cảm thấy bị tổn thương. Về sau mọi người vẫn là anh em.”
Hạ Tử Thần cười cười không nói gì. Từ khi quyết định buông tay, Hạ Tử Thần có thể rõ ràng cảm giác được biến đổi của cậu và Trầm Dịch Thành. Biến đổi này là từ cả hai phía, cho nên khi đã đi qua giao điểm, hai người bắt đầu đi những hướng khác nhau.
Mà những thứ đã bỏ qua cũng chỉ có thể tồn tại trong quá khứ, không thể quay lại, cho dù quay lại cũng không còn đơn thuần như trước nữa, cũng không vì sự biến đổi mà cảm thấy tiếc nuối.
Cho dù cảm tình của cậu đối với Trầm Dịch Thành đã biến thành tình cảm bạn bè bình thường, nhưng quan hệ của hai người cũng dần dần xa cách. Nhưng ở trong ngôi trường như xã hội thu nhỏ này, quan hệ giữa mọi người cũng tương đối phức tạp. Chỉ cần không can thiệp vào đối phương quá nhiều, sẽ không làm mọi chuyện trở nên căng thẳng. Điều ấy Hạ Tử Thần rất rõ, nếu cậu ngay cả đạo lý đó cũng không hiểu, về sau chỉ sợ không thể sinh tồn trong xã hội phức tạp hơn sau này.
Có lẽ như vậy là có chút giả dối, nhưng ai có thể cam đoan bản thân chưa từng dối gạt điều gì đó?
Đương nhiên, nếu về sau còn xảy ra chuyện được đằng chân lân đằng đầu như thế này, cậu tuyệt đối sẽ không nhượng bộ…..
Cuộc sống lại tiếp tục, trò chơi tự nhiên cũng tiếp tục, bốn người tuy hiện tại không ở cùng bang hội, nhưng có những vấn đề vẫn hiểu nhau.
Ngoài việc để ý đến chuyện tách rời với thực tại, trong trò chơi Hạ Tử Thần cũng bắt bản thân phải cách xa một chút với Tàn Mặc Vô Ngân. Rất nhiều chuyện vô tình có thể xâm nhập và hòa vào cuộc sống, chờ đến lúc ý thức được chuyện đó sẽ tạo cảm giác áp bức, chỉ có thể lựa chọn tiến hoặc lùi, đứng ở tại chỗ chỉ là sự dừng lại tạm thời, không phải kết quả cuối cùng.
Cho nên trong lúc có thể ý thức được mình có thể rơi vào tay giặc, Hạ Tử Thần theo bản năng lựa chọn lui lại, cho dù trong lòng cậu dù muốn cũng không thể lui…..
Hạ Tử Thần không muốn phủ nhận cái gì, nhưng những việc đã qua nói cho cậu biết, mấy thứ này cậu không thể gánh vác được….. Không phải chỉ có một vấn đề tồn tại.
Trầm Khê không chờ Tàn Mặc Vô Ngân cùng làm phụ bản hàng ngày. Bỏ rơi Tàn Mặc Vô Ngân đến hai lần, hắn đại khái cũng cảm thấy có chút kỳ quái. hỏi Trầm Khê vì sao không đợi hắn.
Hạ Tử Thần có lệ nói, “Hiện giờ anh ở trong nước, không sai giờ, tổ đội đi làm hàng ngày rất dễ. Trong bang cũng có tổ chức.”
Không biết có phải Tàn Mặc Vô Ngân tiếp nhận lý do này rồi không, hắn không nhắc lại vấn đề này nữa.
Trong khoảng thời gian này, Kiếm Lang thu một đồ đệ nữ, nói là một người bạn nhờ. Cho nên một nhân vật còn chưa mãn cấp vào bang, mọi người cũng không nói gì, toàn bộ là vì cống hiến cho bang điểm phát triển bang hội.
Đây là lần đầu tiên Kiếm Lang nhận đồ đệ, Bách Thảo Chiết cũng giúp dẫn đi. Điệp Mộng Tâm Túy là trị liệu Thánh Tiên Cốc, tuy nói chuyện có chút …, nhưng ở cùng những người trong bang cũng không tệ, không mở miệng đòi trang bị, cảm giác là một cô gái hiền hòa bình thường.
Hạ Tử Thần ở bản đồ dã ngoại nhìn thấy Kiếm Lang và cô bé đó cùng làm nhiệm vụ, nhưng chỉ là nhìn thấy từ xa, không có tiếp xúc nhiều, cũng không quá để ý.
Trận chung kết và bán kết thi đấu PK hai người được tiến hành trong không khí náo nhiệt, trong quá trình thi, Trầm Khê và Tàn Mặc Vô Ngân đã gặp mấy thành viên Thiên Phong Nhã Các, nên cũng có chút khó khăn hơn. Cũng may Hạ Tử Thần tuy hết sức tránh xa Tàn Mặc Vô Ngân, nhưng sự ăn ý giữa hai người cũng không biến đổi.
Vòng bán kết cuối cùng, đối thủ của Trầm Khê và Tàn Mặc Vô Ngân là Vú Em Kiêu ngạo và Huyết Tinh Tham Lam cùng bang hội. Vú Em Kiêu Ngạo cùng Trầm Khê đều là trị liệu Tĩnh Ngưng Đường, Huyết Tinh Tham Lam là đao khách Vô Dạ Bảo, công bình thường nhưng huyết dày phòng ngự cao, thuộc loại chức nghiệp cận chiến (chiến đấu gần).
Hai người kia một đội, thực lực không thể khinh thường. DÙ sao có thể nằm trong top 4 cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, nên cẩn thận đối phó thì hơn.
Trong quá trình chuẩn bị, Hạ Tử Thần nhìn thấy người trong bang đang nói đến nhóm đi vào trận chung kết trong bảng B là Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết. Nói cách khác, nếu trận này bọn họ thắng, sẽ tranh quán quân với Kiếm Lang bọn họ.
Trầm Dịch Thành và Liên Phi Nhi ngay cả top 50 cũng không chen vào được, loại bọn họ là Vú Em Kiêu Ngạo cùng Huyết TInh Tham Lam. Đây cũng là chuyện trong dự kiến của Hạ Tử Thần, có thể đánh tới trình độ này đối với Liên Phi Nhi mà nói cũng coi như rất có tiến bộ.
Sau năm phút chuẩn bị, hai đội được truyền tống vào phụ bản, sau đó màn hình hiện lên mười giây đếm ngược. Cửa lớn mở ra, bốn người bay lên lôi đài ở trung tâm.
Vú Em Kiêu Ngạo liền định thân Trầm Khê, Hạ Tử Thần lập tức loại bỏ trạng thái định thân, cấp cho bản thân hồi máu liên tục, sau đó lại bị Huyết Tinh Tham Lam giữ lại. Thi đấu PK thì đánh vú em trước là đúng, trị liệu một khi đã ngã, có thể đối phó được với DPS.
Trầm Khê không còn kỹ năng giải trạng thái định thân, Tàn Mặc Vô Ngân vọt tới bên cạnh Trầm Khê, thả kỹ năng quần công, khiến cho hai người đang lẩn tránh kia bị quét mất một nửa ống huyết, Vú Em Kiêu Ngạo lao ra khỏi phạm vi quần công, Tàn Mặc Vô Ngân đồng thời dùng trạng thái khóa chân đối với Huyết TInh Tham Lam, làm cho hắn không thể chạy thoát được, chỉ có thể đứng tại chỗ chịu đánh. Vú Em Kiêu Ngạo thấy thế lập tức giải trạng thái cho Huyết Tinh Tham Lam, cũng kéo lượng huyết cả hai người lên. Nhưng khi cô thêm huyết nhóm, thời gian Trầm Khê bị định thân cũng qua, trở tay định thân Vú Em Kiêu Ngạo, cũng không khách khí thả công kích. Tuy công kích của trị liệu không tốt lắm nhưng đối phó với trị liệu huyết mỏng vẫn có hiệu quả.
Đánh xong Vú Em Kiêu Ngạo, Trầm Khê không đánh quá mức, cấp cho Tàn Mặc Vô Ngân bình hồi huyết lớn, lại thêm hai bình hồi huyết liên tục, lại dùng hồi huyết liên tục kéo lượng huyết của bản thân lên.
Huyết Tinh Tham Lam sau khi giải trừ định thân thì chạy đi, Tàn Mặc Vô Ngân không chạy theo mà quay sang đánh Vú Em Kiêu Ngạo, nhưng đối phương phản ứng cũng nhanh, lập tức quay lại, cùng đánh nhau với Tàn Mặc Vô Ngân. Hạ Tử Thần thêm huyết cho Tàn Mặc Vô Ngân, cũng không quên tiếp tục đánh Vú Em Kiêu Ngạo.
Vú Em Kiêu Ngạo chỉ có thể dựa vào kỹ năng thêm huyết nhóm để khống chế lượng huyết, dù sao với lượng sát thương của Tàn Mặc Vô Ngân, không thể kéo đường huyết lên hơn được nữa, rất có thể một bạo kích liền nằm.
Đánh qua hai phút, đội của Trầm Khê tuy không tổn hại gì nhưng vẫn không chiếm được lợi ích nào. Tuy Tàn Mặc Vô Ngân vẫn che chở cho Trầm Khê, nhưng Huyết Tinh Tham Lam đánh một chiêu bộ phát lên người Trầm Khê, lượng huyết cũng tụt rất nhanh.
Lại kéo dài thêm một lúc, Tàn Mặc Vô Ngân có lẽ cũng đã hết kiên nhẫn.
[Đội ngũ] Tàn Mặc Vô Ngân: đi theo.
[Đội ngũ] Trầm Khê: 1.
Bởi vì hai người không dùng YY, để trao đổi tiện hơn, đánh chữ sẽ rắc rối nên dùng một số để hai bên đều hiểu. Đồng ý hoặc đã hiểu được ý của đối phương, dùng số ’1′ để làm dấu hiệu, đơn giản lại tiện lợi.
Sau đó, Tàn Mặc Vô Ngân chuyển mục tiêu lên người Vú Em Kiêu Ngạo, đuổi theo đánh cô. Vú Em Kiêu Ngạo đành phải dùng khinh công trốn đông trốn tây, để tránh công kích của Tàn Mặc Vô Ngân. Hạ Tử Thần công nhận vị trí chạy của Vú Em Kiêu Ngạo không tệ, nhưng nếu muốn bỏ rơi lại Tàn Mặc Vô Ngân cũng không phải dễ.
Tàn Mặc Vô Ngân đuổi theo Vú Em Kiêu Ngạo, Trầm Khê đi theo ngay sau Tàn Mặc Vô Ngân, Huyết Tinh Tham Lam tất nhiên muốn giết Trầm Khê trước cho nên đuổi theo đằng sau Trầm Khê.
Vú Em Kiêu Ngạo chạy trước, bị Tàn Mặc Vô Ngân đánh, chỉ có thể thêm huyết cho bản thân, Trầm Khê lại thường đánh cô một chút, xem như liên tiếp gặp nạn. Huyết Tinh Tham Lam đuổi theo Trầm Khê, Trầm Khê cũng không thể không để ý lượng huyết của mình, cũng may Tàn Mặc Vô Ngân lúc này không giảm huyết nhiều, cậu lại gần Tàn Mặc Vô Ngân, thêm huyết sẽ tiện hơn.
Quần công của Đoạn Uyên Môn xem như là số một trong tất cả chức nghiệp, hơn nữa quần công này tập trung vào mục tiêu là những người chơi, không cần lo lắng mất mục tiêu. Trầm Khê cùng đội với hắn, tất nhiên sẽ không bị thương, mà Huyết Tinh Tham Lam ở sau Trầm Khê lại không có vận khí tốt như vậy, đuổi gần quá sẽ bị quần công của Tàn Mặc Vô Ngân kết thúc luôn, mà xa thì lại đánh không tới Trầm Khê, dù sao đao khách cũng là cận chiến.
Trầm Khê bị Huyết Tinh Tham Lam định thân, liền tự mình giải trạng thái. Có lúc bởi vì đang thêm huyết, giải trạng thái muộn, Tàn mặc Vô Ngân sẽ dùng trường tiên kéo người đến bên cạnh, sau đó định thân Vú Em Kiêu Ngạo, chờ Vú Em Kiêu Ngạo giải trạng thái, Trầm Khê đã sớm giải định thân của mình, sau đó tiếp tục cục diện như trước.
Vú Em Kiêu Ngạo bởi vì cách hai người mới là bạn cùng đội, đối với quần công của Tàn Mặc Vô Ngân, cô cũng chỉ có thể dùng thêm huyết nhóm. Thêm huyết nhóm tốt ở chỗ là lượng trị liệu cao, nâng lượng huyết nhanh. Nhưng chỗ không ổn là rất tốn lam dược. Một lần thêm huyết nhóm tốn 10% lam dược, nhưng không dùng không được. Đối với sát thương dị thường của Tàn Mặc Vô Ngân, hòi huyết liên tục có khi cũng không đủ dùng.
Cứ như vậy đến cuối cùng, Vú Em Kiêu Ngạo chỉ còn lại có 5% lam dược. Có thể thêm liên tục hồi huyết, nhưng kỹ năng hồi huyết lớn cùng thêm huyết nhóm đều không dùng được nữa.
Tàn Mặc Vô Ngân lập tức thừa thắng xông lên, cùng Trầm Khê giữ lấy Vú Em Kiêu Ngạo, Tàn Mặc Vô Ngân bắt đầu công kích tại chỗ. Huyết Tinh Tham Lam biết tình huống không ổn, nhanh chóng công kích Trầm Khê. Lam dược của Trầm Khê lúc này còn đủ, sử dụng thêm huyết nhóm kéo huyết của mình và Tàn Mặc Vô Ngân lên.
Sau hai lần tăng huyết, Vú Em Kiêu Ngạo ngã xuống, hai người hợp lực đánh Huyết Tinh Tham Lam. Không có trị liệu thêm huyết, Tàn Mặc Vô Ngân cuốn lấy hắn, không để cho hắncó chỗ để chạy trốn, nửa phút sau, Huyết Tinh Tham Lam cũng ngã xuống trên đài.
Hệ thống thông báo đội Trầm Khê và Tàn Mặc Vô Ngân thắng.
[Bang Hội] Vú Em Kiêu Ngạo: ứng phó với đại thần cùng Trầm Khê quá khó khắn, đuổi theo đánh tôi a. Người ta rất mảnh mai a QAQ
[Bang Hội] Hoa Hướng Dương: ách, nghĩ lại đi. Ở trong mắt đại thần chỉ có Trầm Khê mới là mảnh mai, cậu thì không.
[Bang Hội] Vú Em Kiêu Ngạo: anh anh anh, Trầm Khê mới không mảnh mai, cô ấy lại có thể dùng kỹ năng công kích đơn đánh tôi! Lam dược của tôi đều rỗng rồi!
[Bang hội] Huyết Tinh Tham Lam: =.= , cũng không tính toán trước, vừa thấy đại thần liền làm giảm lam dược luôn.
[Bang hội] Vú Em Kiêu Ngạo: vốn gặp đại thần đã căng thẳng rồi, chạy trốn còn không kịp, còn muốn thêm huyết, không chú ý.
[Bang Hội] Tam Kiến Chung Tình: bại bởi đại thần cũng không mất mặt.
[Bang Hội] Vú Em Kiêu Ngạo: đúng thế.
[Bang Hội] Hoa Hướng Dương: nói như vây, trận chung kết là đại thần cùng Trầm Khê đánh với bang chủ và Bách Thảo?
[Bang Hội] Nhất Quý Trán Lạc: khẳng định là đáng để xem!
[Bang Hội] Phiên Nhiên Khởi Vũ: không thể vào xem thì chỉ có thể xem ghi hình lại trận đấu!
[Bang Hội] Hoa Hướng Dương: cầu ghi hình lại!
…..
Ra khỏi trận đấu, xác định thời gian thi chung kết, hai người quay về chủ thành, để lại một đám người chờ đợi trông mong đại thần bên ngoài đấu trường.
“Ngày mai nghỉ ngơi cho tốt, có lẽ sẽ phải đánh rất lâu với Kiếm Lang bọn họ.” Tàn Mặc Vô Ngân gửi đến mật tán gẫu.
“Ừ.’ Hạ Tử Thần lên tiếng, “Tôi đi tới chỗ tín sứ nhận thư rồi sẽ out.”
“Được, tôi cũng out đây. Ngủ ngon.” Tàn Mặc Vô Ngân nói.
“Ngủ ngon.”
Gửi đi những lời này xong, Tàn Mặc Vô Ngân đã logout, biến mất bên cạnh Trầm Khê. Hạ Tử Thần nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, trong lòng cảm giác có chút trống rỗng…..
Nhấn vào tín sứ, bên trong có mười bức thư chưa đọc, tất cả đều là Tàn Mặc Vô Ngân gửi, mỗi thư đều là mưởi tảng đá thuộc tính tốt.
Nhìn mười bức thư ngoài đá chẳng có một chữ nào, Hạ Tử Thần khẽ thở dài một cái. Cậu biết Tàn Mặc Vô Ngân đã cảm giác được cậu đang tránh hắn, cho nên mới không trực tiếp giao dịch, mà dùng cách này để gửi đồ cho cậu.
Từ khi quen biết Tàn Mặc Vô Ngân, đối phương đã vì cậu mà làm nhiều việc, nhiều đến nỗi Hạ Tử Thần cũng không nhớ rõ. Cho dù là khi cậu xa cách Tàn Mặc Vô Ngân, hắn cũng không bởi vậy mà lạnh nhạt với cậu, tựa như cái gì cũng không thay đổi…..
Lặng lẽ nhận đá, Hạ Tử Thần chạy đến thương khố, lấy ra toàn bộ tài liệu màu cam có phẩm chất cao còn dư lúc trước, lại đi mua một vài tài liệu màu tím cao cấp. Chế tạo những vật dụng bổ sung tốt nhất có thể sử dụng hiện giờ cho Tàn Mặc Vô Ngân, những thứ này đều là vật phẩm vĩnh cửu, thêm vào trang bị được xác định có thể tăng thuộc tính trang bị.
Hạ Tử Thần biết Tàn Mặc Vô Ngân không thiếu tiền mua mấy thứ này, nhưng bản thân chỉ có thể làm những thứ này, xem như trao đổi công bằng.
Chế tạo xong, nhìn tiền trong túi, Hạ Tử Thần nhếch miệng – lúc này thật đúng là táng gia bại sản…..