Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 19: Buông ra, đừng cắn




Hạ Sí bước đi vội vàng, không cho hai người kia có cơ hội ngăn cản, dẫn theo Pho Mát cùng nhau biến mất.

Để lại An Lan và Mục Minh Viễn đứng nhìn nhau.

Cái quái gì thế này?

Bọn họ vốn chính là hướng về phía Hạ Sí tới, kết quả Hạ Sí để lại nhà cho hai người bọn họ, còn mình thì lại đi rồi?

“Cô ấy muốn đến nhà bạn ở lại, cô ấy đi tìm bạn nào vậy?” Mục Minh Viễn nhìn chằm chằm cửa một lúc lâu, cho đến khi bóng dáng xinh đẹp kia hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.

Nhớ lại có một lần Hạ Sí nhắc tới một người và chuyện trong nước, An Lan lắc đầu: “Thời gian tôi đi theo Hạ Hạ vẫn luôn ở nước ngoài, chưa từng gặp được người bạn nào mà cô ấy quen biết ở trong nước. À không, tôi có nghe nói cô ấy có một cô bạn rất tốt ở thành phố C, là bạn cùng lớp đã quen biết nhiều năm.”

“Vừa rồi cô ấy cũng chỉ mang theo con mèo đó đi, chắc là đi tìm chủ nhân của con mèo đó.”

Suy nghĩ như vậy, suy đoán càng chuẩn xác hơn.

Nói đến chỗ này, An Lan lại không tránh khỏi muốn trêu chọc Mục Minh Viễn, “Mục thiếu gia, cậu cũng có can đảm gì cảm, Hạ Hạ đã đồng ý để cho cậu tạm ở lại đây, chính cậu là không biết cách nắm chắc cơ hội.”

Gần quan được ban lộc, rõ ràng là đã có cơ hội tốt để kéo gần khoảng cách, nhưng hết lần này đến lần khác lại không giữ được Hạ Sí.

Mục Minh Viễn nghẹn đến mức vẻ mặt cũng trở nên buồn bực, “Ngược lại tôi cũng muốn lắm chứ! Nhưng cũng không phải là chị không biết tính khí của Hạ Hạ!”

Những người quen thuộc đều biết, tính tình của Hạ Sí tuyệt đối không tính là tốt. Nhưng cũng không phải là loại tính xấu vô duyên vô cớ trêu chọc người khác, mà là không thích người khác can thiệp quá sâu vào lời nói và suy nghĩ của cô. Đặc biệt là khi cô đã xác định được chủ ý của mình, người khác còn nói đi nói lại bên tai cô nhiều lần, chắc chắn cô sẽ tức giận.

Giống như vừa rồi Hạ Sí khăng khăng dẫn theo Pho Mát rời đi, bọn họ khuyên bảo ở lại vài lần, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi.

Hạ Sí cũng không cho ai đưa mình đi.

Mục Minh Viễn chỉ còn cách đàn phải từ bỏ, lười nhác dựa vào sô pha, hai tay gối ra sau đầu, vui vẻ thoải mái nhấc chân lên bắt chéo, “Quên đi, qua hai ngày nữa tôi sẽ về nhà.”

“Về nhà?” An Lan bị kế hoạch bất ngờ này của anh ta làm cho mơ hồ.

“Quên nói cho chị biết, tôi là người thành phố C.” Hộ khẩu của anh ta ở thành phố C, bắt đầu đi du học ở nước ngoài mấy năm, đến mỗi dịp Tết Âm Lịch sẽ về nhà. Nghe nói Hạ Sí cũng ở thành phố C, anh ta còn mừng thầm một lúc lâu.

Mục minh xa bàn tay cùng đánh, nghĩ thầm tương lai rất dài một đoạn thời gian, đều phải lưu lại nơi này đối mặt trong nhà đám kia nhiệt tình trưởng bối…… Lải nhải.

*

“Meo~” Pho Mát một đường đi theo Hạ Sí về nhà, nó đã vô cùng quen thuộc với con đường đã đi lại rất nhiều lần này, có thể tự mình tìm chuẩn xác đường về nhà.

Hạ Sí có lưu lại dấu vân tay, cũng biết được mật khẩu, cho dù Thời Ngộ không có ở nhà, lúc nào cô cũng có thể vào nhà được.

Trở lại ngôi nhà quen thuộc, Pho Mát liền sải chân chạy đi tìm đồ chơi, Hạ Sí cũng không quản nó nữa.

Lúc trước bởi vì say rượu và bị bệnh, cô từng ở lại trong nhà Thời Ngộ hai lần, vô duyên vô cớ tìm không tìm được ở lại, không giống như lúc còn yêu đương thì có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ.

Dồn hết sức lực muốn đuổi người nọ một lần nữa, Hạ Sí chỉ đơn thuần muốn có nhiều thời gian ở cùng một chỗ với Thời Ngộ hơn, vì thế cô cố ý tìm hiểu từng cách một, sau khi sửa sang lại kết quả đại khái như sau:

Thứ nhất, không thể tùy tiện phát giận bất cứ lúc nào, vô cớ gây rối sẽ khiến cho người khác chán ghét.

Thứ hai, giữ lại đặc điểm tính cách riêng của mình, đồng thời, cũng phải học được cách dịu dàng và chu đáo.

Thứ ba, làm nũng yếu đuối, dễ dàng khơi dậy lòng trắc ẩn của đối phương nhất.

Thứ tư……

Cô cũng không phải là hoàn toàn tham khảo hướng dẫn trên mạng cung cấp, theo đuổi Thời Ngộ phải dùng bằng cả trái tim mình, nhưng cô cũng sẽ không bởi vì trở thành “bạn gái đủ tư cách” mà cố ý vứt bỏ niềm kiêu hãnh của mình.

Một người không thể kiên trì với bản thân thì sẽ mất đi sự quyến rũ trong tính cách của riêng mình, khi đó có thể Thời Ngộ sẽ càng không thích cô hơn.

Tất cả những điều này, Hạ Sí đã suy nghĩ rất rõ ràng.



Hôm nay Thời Ngộ tăng ca, nên lúc về đến nhà đã hơi muộn một chút.

Ngày thường trong nhà tối đen thì giờ đã sáng lên ánh đèn, anh vừa bước vào từ dưới tầng đã phát hiện ra rồi, sau khi mở cửa ra, tầm mắt dừng ở tủ giày bên cạnh, nơi đó bày một đôi bốt cổ ngắn màu vàng cam thuộc của con gái, mặt ngoài sạch sẽ.

Đèn trong phòng khách sáng choang, Thời Ngộ cố gắng giảm bớt âm thanh hết sức có thể, sau khi kiểm tra một vòng, ánh mắt dừng ở trên người cô gái đứng trước cửa tủ lạnh.

Cửa tủ lạnh mở ra, cô lần lượt cầm lấy từng món đồ vào trong tay, ước chừng là vì cầm quá nhiều nên bất tiện, có một vài món đồ trong tay rơi ra, Hạ Sí khom lưng xuống nhặt lên, lúc đứng dậy đã quên trên đỉnh đầu mình có có cửa tủ lạnh đang mở được một nửa.

“A ——”

Lúc cô đứng dậy đụng vào thứ gì đó, không phải là góc cửa tủ lạnh.

Một bàn tay chắn ở cạnh cửa tủ lạnh, Hạ Sí kinh ngạc quay đầu lại, “A Ngộ.”

Nhưng rất nhanh, lực chú ý của cô đã chuyển qua trên tay Thời Ngộ, tiện tay nhét từng món đồ trở lại tủ lạnh, nắm lấy bàn tay của Thời Ngộ lật qua lật lại xem xét, “Đụng vào có đau không?”

“Không có việc gì.” Thời Ngộ giơ ấn nhẹ vào đầu cô một cái, cũng không trách cô bất cẩn, chỉ ân cần dặn dò cô, “Về sau em chú ý một chút, nếu anh không có ở đây, đầu của em đã bị đụng vào rồi.”

“Chỉ là em đang nhặt đồ nên mới không chú ý tới.” Cô cũng không muốn mình phạm phải những điều ngu xuẩn hết lần này đến lần khác ở trước mặt Thời Ngộ, có vẻ như cô rất vô dụng.

Tâm tư của cô treo hết ở trên mặt, Thời Ngộ không cắm mãi chủ đề này không buông, vịn vào cửa tủ lạnh, hỏi cô: “Đang làm gì vậy?”

“Em thấy anh muộn như vậy còn chưa về nhà, muốn tìm một vài món đồ làm bữa tối cho anh, lỡ như anh đói bụng, về đến nhà là có thể trực tiếp ăn cơm.” Hạ Sí đem tất cả nguyên liệu nấu ăn vừa rồi lựa chọn cho anh xem.

Cô ấy phải thể hiện những ưu điểm của mình trong mọi khía cạnh của cuộc sống, bằng không làm sao Thời Ngộ có thể cảm nhận được sự chu đáo của cô đây?

Biết được nguyên nhân, Thời Ngộ nhẹ giọng mỉm cười, “Không cần phiền phức như, đã ăn ở bệnh viện rồi.”

Có người nhớ nhưng đương nhiên rất tốt, nhưng mà, anh cũng không muốn để cho Hạ Sí lãng phí thời gian làm những việc này.

“À.” Hạ Sí có chút mất mát, lại không giúp được gì nữa rồi. Cô phát hiện ra, chỉ có mình yêu cầu Thời Ngộ, mà Thời Ngộ hình như chưa bao giờ yêu cầu cô phải đi làm cái gì đó.

Tâm tư Thời Ngộ rất tinh tế, phát hiện ra cảm xúc của cô gái khẽ thay đổi, lập tức sửa miệng: “Nhưng mà vẫn phải cảm ơn Tri Tri.”

Hạ Sí hơi bối rối một chút.

“Vì sao lại cảm ơn em?”

“Bởi vì Tri Tri làm cho anh biết, trong nhà vẫn còn có người quan tâm anh đã ăn cơm hay chưa.” Ngón tay ấm áp dừng lại trên tóc cô, dịu dàng vuốt ve từng sợi tóc đảo quanh người cô, nhưng mà sự chú ý của Hạ Sí đều tập trung vào phía trước, không cảm giác được động tĩnh trên đỉnh đầu mình.

Tâm tình của trở nên tốt đẹp hơn trong nháy mắt, hai tay nắm lấy cánh tay Thời Ngộ lung lay, vui mừng hỏi: “Vậy làm như vậy, anh sẽ vui vẻ sao?”

“Đương nhiên rồi.” Thời Ngộ trả lời không chút do dự.

“Mỗi ngày em sẽ đều đến nấu cơm cho anh!” Hạ Sí kích động xung phong nhận việc, thiếu chút nữa quên thức ăn do mình làm ra hoàn toàn không là gì trước tài nấu nướng tinh xảo của người nào đó!

Thời Ngộ không vội nói gì, ngược lại còn thâm ý nhìn chằm chằm cô, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, “Tri Tri định nấu món gì?”

“……” Đột nhiên bị vấn đề này làm khó, trong đầu Hạ Sí ong ong, các món ăn ngày thường đảo quanh trong đầu cô, nhưng mà bất kỳ những món ăn ngon có thể nhớ tên nhớ kỹ hương vị, đều không liên quan đến cô!

“Tuy rằng kỹ năng nấu nướng của em không quá thành thạo, nhưng mà, nhưng mà……” Nhưng cô đối với phương diện này, một chút thiên phú cũng không có. Nhiều năm như vậy, ngay cả một đĩa thức ăn nên cho bao nhiêu muối cũng không thể khống chế được.

Cánh môi đỏ hồng của Hạ Sí bị hàm răng cắn tạo ra một vệt trắng như phấn, Hạ Sí đang cảm thấy khổ sở vì kế hoạch thất bại của mình, vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng.

Đột nhiên người nọ duỗi tay ra, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng nhéo nhẹ cằm cô, ngón bàn tay chạm vào khóe miệng, “Buông ra, đừng cắn.”

Hàm răng trắng tinh ngay ngắn hơi lộ ra, đôi môi hơi mở ra, ánh mắt đen trắng rõ ràng dưới ánh đèn như xuất hiện một lớp sương mù mỏng, nhìn chằm chằm người ở trước mặt mình, trong lúc vô tình lộ ra sự hấp dẫn quyến rũ.

Đôi môi ấm áp ngọt ngào ấy, anh đã từng hôn qua, đương nhiên anh biết chúng hấp dẫn người khác đến nhường nào.

Tạm thời không bắt bẻ, ngón tay véo vào hai gò má của cô gái bất giác tăng thêm chút lực, khiến cô phải nhíu mày.

Ngay lúc Hạ Sí sắp không chịu được nữa chuẩn bị lên tiếng, Thời Ngộ buông tay ra, không chút dấu vết lảng tránh ánh mắt vô cùng nóng bỏng kia, giọng điệu nghe ra có vẻ rất bình tĩnh, “Em đến đây từ lúc nào?”

“Chỉ…… Cách đây không lâu lắm.” Cô không quá chú ý đến thời gian, đoán chừng, chắc tầm một tiếng đồng hồ.

“Ừm.” Thời Ngộ cho rằng là cô đưa Pho Mát về nhà, cũng giống như lúc trước nói với cô, “Vậy bây giờ anh đưa em về nhà.”

Về nhà?

Như vậy làm sao được!

Thiếu chút nữa là Hạ Sí đã nhảy dựng lên!

Thật vất vả lắm cô mới tìm được lý do, chơi xấu la lối khóc lóc cũng phải vì chính mình mà tranh thủ cơ hội. Nhưng mà trong hướng dẫn nói, so với đùa giỡn ngang ngược, làm nũng yếu đuối càng dễ dàng đạt được mục đích hơn.

“Em em em, em còn có chuyện muốn thương lượng với anh.” Mới vừa buông tay ra, Hạ Sí lại quấn lấy.

Lúc còn yêu nhau, chuyện làm nhiều nhất chính là nắm tay và ôm, Hạ Sí thích khoác lấy cánh tay anh, dường như như vậy là có thể cùng thân mật với anh hơn một chút.

Hành vi bây giờ đều không phải là cố ý, chỉ là lúc trước đã dưỡng thành thói quen chưa bao giờ thay đổi, ở bên cạnh những người quen thuộc, sẽ luôn luôn có rất nhiều điều tùy ý.

Thời Ngộ hơi đảo mắt, chậm rãi đợi cô nói tiếp.

“Hôm nay, em có thể ở lại chỗ này không?” Khi bước đến gần, Hạ Sí phải luôn ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thẳng vào anh, nhưng cô vẫn thích nhìn khuôn mặt tuấn tú kia của Thời Ngộ.

“Làm sao vậy?”

“Chỉ là, nhà em có vài người bạn đến, em đã nhường phòng cho bọn họ, ở trong nhà không quá tiện, nên em liền đến đây.” Đã tìm được lý do hoàn hảo, còn nhân cơ hội này trôm lấy lời của Mục Minh Viễn ra nói, “Hơn nữa anh ở chỗ này một mình cũng thấy quạnh quẽ, anh để cho em ở lại vài ngày nha.”

Thời Ngộ hơi đảo mắt, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, “Tri Tri, ở cùng người khác giới, không tốt.”

Đây là ý tứ uyển chuyển từ chối?

Tính tình của cô hơi nổi lên một chút, Hạ Sí quyết đoán vứt chiến lược thấu hiểu ý từ của người khác ra sau đầu, phản bác lại anh nói, “Em trở về cũng phải ở cùng người khác giới mà thôi! Như vậy cũng được sao?”

“Bạn khác giới?” Thời Ngộ nhíu mày.

Phương pháp này có hiệu quả, Hạ Sí quan sát vẻ mặt của anh biến hóa, thêm mắm thêm muối bịa đặt, “Vâng! Còn không chỉ có một người!”

“Không chỉ có một người, tới tìm em làm cái gì?” Ánh mắt Thời Ngộ trở nên lạnh lùng, vẻ mặt cũng không còn bình tĩnh không chút gợn sóng như vừa rồi nữa.

“Ngủ…… nhờ?”

Hạ Sí cũng nghĩ đến từ này.

An Lan và Mục Minh Viễn, xem như là có tìm cô ở tạm, sau đó bị cô cưỡng ép “ngủ nhờ” đúng không?

“Bạn bè khác giới, vì sao lại đi tìm em ở nhờ?” Khuôn mặt Thời Ngộ không có chút cảm xúc gì hỏi cô.

“Chắc là bởi vì bọn họ mới từ nước ngoài trở về, chưa kịp làm quen với hoàn cảnh, cho nên chỉ nghĩ đến liên hệ với người quen trước……” Lời này của Hạ Sí cũng không phải là nói dối, chính cô cũng cho rằng là như vậy.

An Lan và Mục Minh Viên, một người nhớ công việc, một người muốn ăn chơi vui vẻ.

Hiện tại sắc trời đã tối, Thời Ngộ cũng không tiện đi gõ cửa điều tra xem những người bạn khác giới đó rốt cuộc là người nơi nào, chỉ là nắm lấy bàn tay Hạ Sí vừa mới buông ra một lần nữa, dẫn cô đi vào phòng cho khách đã từng ở mấy lần trước, “Nếu ở trong nhà không tiện, tạm thời em cứ ở chỗ này đi.”

“Anh đồng ý cho em ở lại sao?” Hạ Sí nghe được rõ ràng, mới vừa rồi trong lòng còn không vui bây giờ đã tan biến không còn lại gì.

“Ừ.”

Anh đáp.

Có lẽ không còn câu trả lời nào vừa đơn giản vừa thú vị hơn âm thanh này nữa.

Cảm xúc đến rồi đi rất nhanh, Hạ Sí không đợi được nữa tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch, “Nhưng mà em còn chưa xác định được thời gian cụ thể, có thể sẽ không chỉ có một đêm đâu?”

“Có thể.” Lần này anh trả lời ngay lập tức không chần chừ nữa.

“A Ngộ anh thật tốt!” Niềm vui vẻ cô gái được bộc lộ rõ ràng không che giấu chút nào, tâm tư nhỏ của cô biểu lộ rõ ràng trên mặt, thoạt nhìn liền rất dễ lừa gạt. Nhưng trên thực tế, một mặt “yếu đuối” như vậy của cô, người bình thường đều rất khó nhìn thấy được.

Khóe môi Thời Ngộ hơi nhếch lên có ý cười.

Anh thật sự tốt sao? Chỉ là khi đối mặt với cô, sẽ không nhịn không được mềm lòng mà thôi.

Huống hồ, cô nương kia luôn biết cách “cậy sủng mà kiêu”, chỉ cần đưa cho cô một cây sào, cô sẽ biết cách tự mình leo lên trên.

*

Ngày hôm sau, Hạ Sí thức dậy sớm, vốn đây là thời gian để tập luyện, nhưng nghĩ đến An Lam và Mục Minh Viễn conf ở nhà nên không trở về.

An Lan có gọi điện thoại cho cô, hỏi cô ở đâu, Hạ Sí thẳng thắn trả lời ở nhà bạn, nhưng không nói cho bọn họ biết, hai nhà cách nhau cùng lắm cũng không quá trăm mét.

Ai biết được liệu Mục Minh Viễn và An Lan có tìm đến cửa hay không? Nhưng cô không muốn có người quấy rầy cơ hội khó lắm mới có được này.

Nhưng đến giữa trưa, Hạ Sí vẫn trở về tiếp đãi hai người bọn họ.

Vali màu đen được đặt ở cửa, Mục Minh Viễn đã quyết định rời đi, nhưng anh ta còn nhớ rõ tối hôm qua đã nói dối với Hạ Sí la mình không có chỗ ở lại, vì thế che giấu sự thật mình là người thành phố C.

“Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy ra bên ngoài tìm khách sạn ở sẽ thích hợp hơn.” Mục Minh Viễn nói.

“Đừng!” Hạ Sí vội vàng qua đi qua giữ vali của anh ta lại, cố gắng giữ chặt, “Cậu về nước một chuyến cũng không dễ dàng gì, nhà tôi thật tốt, rộng rãi sáng sủa, chất lượng nhà ở cao cấp, giao thông ra vào thuận tiện……”

Có thể nghĩ ra được chỗ tốt cô đều nói ra hết, hy vọng Mục Minh Viễn có thể ở lại.

“……” Mục Minh Viễn trầm mặc nửa ngày, đột nhiên dùng một loại biểu tình cảm động khó có thể diễn tả được nhìn cô chăm chú, trầm giọng mở miệng nói, “Hạ Hạ, không ngờ là cậu lại luyến tiếc không nỡ bỏ tôi như vậy.”

Hạ Sí mím môi, hàm răng cắn thành một đường, khóe miệng tạo thành một đường vòng cung cứng đờ gật đầu, “Đúng vậy, không sai! Dù sao chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, chắc chắn phải sắp xếp cho cậu thật thỏa đáng!”

Chỉ trong nháy mắt, cảm xúc của Mục Minh Viễn tăng vọt.

Nếu như Hạ Hạ quan tâm đến anh ta như vậy, đương nhiên anh ta muốn rèn sắt khi còn nóng để làm một vài chuyện!

Nhìn ra được ý đồ giữ người ở lại của Hạ Sí, Mục Minh Viễn liền mượn chuyện này để “uy hiếp”, “Vậy không được đâu, nếu mà cậu không chuyển về, tôi cũng sẽ không ở được.”

“……” Đề tài lại vòng lại ban đầu.

“Hạ Hạ cậu suy nghĩ kỹ đi, cậu trở về, tôi sẽ tiếp tục ở lại đây, nếu cậu không trở về, tôi sẽ lập tức rời đi!”

“Thật sự?” Hạ Sí hơi nheo mắt, xác nhận lại lần nữa, “Không có con đường nào để thương lượng được nữa?”

Mục Minh Viễn bày ra vẻ mặt cự tuyệt, nghiêm túc gật đầu, “Không có!”

“À.” Biểu cảm trên mặt Hạ Sí trở nên lạnh lùng, ngay sau đó buông vali ra, “Vậy cậu cứ đi đi.”

Mục Minh Viễn: “……”

Đây là vì mình quá cứng rắn? Nhưng anh ta còn chưa bắt đầu lừa gạt gì nữa!

An Lan trốn ở một bên xem kịch, lén lút bật cười.

Dòng suy nghĩ của hai người này căn bản không ở trên cùng một kênh, cũng không biết trao đổi với nhau như thế nào!

Bất luận như thế nào, Mục Minh Viễn đã quyết định rồi.

Hạ Sí không trở về, anh ta ở lại cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng về nhà xử lý tốt chuyện bên này trước, sau đó cũng thuận tiện tạo ra nhiều cơ hội hơn.



Tiễn đi Mục Minh Viễn đi xong, Hạ Sí và An Lan lại đi vào trong nhà lần nữa.

“Hạ Hạ, hiện tại em không cần đi ở nhờ nữa.” Đến bây giờ, An Lan vẫn cho rằng chuyện cô chú ý chính là sự tồn tại của người “khác giới”.

Hạ Sí nghiêng đầu, “Ai nói không cần a, cần chứ! Em rất cần đó!”

“Cái gì?” An Lan ngẩn người, bà chủ đây là đang tính toán làm gì vậy? Cô ấy hoàn toàn không thể hiểu được.

“Chẳng lẽ em ra ngoài không phải là bởi vì Mục Minh Viễn sao?”

“Không phải.” Hạ Sí thành thật lắc đầu.

Hạ Sí nhìn thấy Pho Mát, ánh mắt của cô chợt lóe lên, mới xuất hiện chủ ý này.

Kết quả rất không tồi.

Nhưng mà chuyện lo lắng chính là Thời Ngộ đột nhiên đến thăm, đến lúc đó phát hiện ra trong nhà cô cũng không có người bạn khác giới nào, sẽ cho rằng đó là cô bịa đặt lung tung.

Tuy nhiên, cô thật sự đã bịa đặt ra câu chuyện ở trước mặt Thời Ngộ, nhưng cũng không phải là cố ý lừa gạt!

“Vậy vì sao em cứ một hai phải sang nhà bạn ở nhờ một đêm?” An Lan khó hiểu hỏi.

“Em có việc phải làm.” An Lan là trợ lý của cô, từ trước đến nay đều nghe theo sự sắp xếp của cô, Hạ Sí không ngại tiết lộ một vài chuyện. An Lan sẽ không phải là loại người nói ra những lời nói không đáng tin cậy giống như Mục Minh Viễn, nói không chừng, về sau còn có thể giúp cô một vài chuyện.

“An Lan, chị còn nhớ rõ, chị đã từng hỏi em nguyên nhân vì sao mỗi đêm đều ôm một tấm ảnh đi vào giấc ngủ không?”

“Nhớ rõ.” An Lan gật đầu, nhớ lại quá khứ, “Khi đó em nói, người trong tấm ảnh là bạn trai cũ của em.”

“Trí nhớ của chị rất tốt, cho nên hiện tại em có thể nói cho chị biết, em đã tìm được anh ấy rồi.” Khi cô nhắc đến người đàn ông đó, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa sáng rực rỡ đến lạ thường.

Trong lòng An Lan lộp bộp.

Sao Mục Minh Viễn vừa mới rời đi, tình địch mạnh nhất trong lịch sử liền xuất hiện!

Đang muốn mở miệng nói, lại nghe Hạ Sí nhắc nhở.

“An Lan, không được nói cho những người khác biết nha.” Giọng điệu Hạ Sí nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt nhìn cô ấy lại mang theo vài phần thâm ý.

Không thể làm những chuyện trái với ý nguyện của Hạ Sí, An Lan gật đầu, không nghi ngờ quyết định của cô.



Mục Minh Viễn đăng hai tấm ảnh lên, đều là ảnh tự sướng. Thường xuyên cập nhật vòng bạn bè, anh ta rất biết tìm góc độ trong những tấm chụp ảnh tự sướng của mình, cho nên chúng trông đẹp hơn người thật.

Lướt đến lúc đó, Hạ Sí tiện tay nhấn like.

An Lan ngồi bên cạnh thỉnh thoảng cũng sẽ lướt điện thoại di động, cách màn hình cảm thấy buồn thay cho anh ta, nhưng vừa rồi cô ấy đã cam đoan, không thể nói ra với bất kỳ ai.

An Lan ở trong nhà, nhưng ngoại trừ những đồ dùng cần thiết, còn lại cô ấy sẽ không đụng vào.

Ở trong phòng khách hơn mười phút, hệ thống sưởi mới bật lại không có tác dụng gì, An Lan nhìn lại mấy lần, không phát hiện được gì, đành phải nói cho Hạ Sí: “Hạ Hạ, hệ thống sưởi ấm trong phòng này hình như bị hỏng rồi?”

“Để em bảo quản lý bất động sản đến kiểm tra.” Hạ Sí cũng nhìn không hiểu, hai người không phải là người chuyên nghiệp, cũng chỉ có thể làm như thế.

Lúc chạng vạng, Hạ Sí ăn xong bữa cơm An Lan nấu rồi mới rời đi.

Tối nay cô có một lớp dạy múa, phải đi đến phòng huấn luyện. An Lan muốn đi cùng cô, nhưng bị Hạ Sí uyển chuyển từ chối, “Hiện tại em chính là giáo viên dạy cho học sinh, chị đến đó cũng rất nhàm chán.”

“Vậy buổi tối chị lái xe đến đón em?” Trước kia An Lan phụ trách chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của Hạ Sí nên giờ cũng đã dưỡng thành thói quen.

“…… An Lan, ở đây không phải là nước ngoài.”

Cô muốn nhắc nhở An Lan, vừa về nước còn chưa chuẩn bị xe.

Cuối cùng, An Lan chỉ có thể từ bỏ.

Mấy ngày gần đây nhiệt độ đã giảm xuống dưới 10 độ C, sau khi lớp học kết thúc, Hạ Sí đi từ trong tòa nhà ra run rẩy. Cô vốn đã sợ lạnh, càng không muốn trong lúc gió lạnh thấu xương như vậy còn phải đi đến ga tàu điện ngầm, dứt khoát phất tay bắt một chiếc taxi, trực tiếp lái xe vào Thủy Mộc Thanh Uyển.

Lúc này trực tiếp đi đến nhà Thời Ngộ.

Anh đã trở về.

Bước vào trong nhà, Hạ Sí mới tìm lại được sự ấm áp, nhưng mà vẫn nhịn không được dậm chân, “Lạnh quấ.”

Nghe được có động tĩnh, Thời Ngộ xuất hiện rất nhanh, nhìn thấy cô không ngừng xoa xoa đôi tay, khí lạnh cả người còn chưa tan.

“Mới từ bên ngoài trở về?”

Hạ Sí gật đầu, “Ừm, hôm nay có lớp dạy múa được xếp vào buổi tối.”

Thời Ngộ nâng hai bàn tay của cô lên, nhẹ nhàng che lại, giống như nắm phải một khối băng. Anh không khỏi nhíu mày nói, “Ra ngoài nhớ phải đeo găng tay, mũ cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, quần áo mặc thêm vài cái nữa.”

“Anh nói thế, em ra khỏi nhà mà giống như chuyển nhà vậy!” Tất nhiên, đó là một phép ẩn dụ phóng đại.

“Như thế nào trở về? Bên ngoài rất lạnh, buổi tối đi lại ở bên ngoài gió lạnh như vậy không tốt.” Thời Ngộ lải nhải không dứt.

“Em cũng sợ lạnh, cho nên đã bắt taxi đi về, cảm giác thật xa xỉ.” Bởi vì khoảng cách không xa, giá cả so với tàu điện ngầm đắt hơn gấp năm lần, đối với người đi học đi làm bình thường mà nói, như vậy thật sự rất xa xỉ.

“Em nên lái xe đi.” Trên đường có thể tránh được rất nhiều mưa gió.

Hạ Sí lắc đầu, “Nhưng từ lúc em trở về cũng chưa mau xe, quá phiền phức, ngày thường cũng không lái xe.”

Thời Ngộ muốn gì đó nhưng lại thôi, “Quên đi, về sau nếu em cần, có thể trực tiếp lấy xe anh đi.”

“Thật sao? Vậy em sẽ không khách khí đâu nha!” Lái xe hay không không quan trọng, quan trọng là cô lại được lợi từ Thời Ngộ.

Bên ngoài trời rất lạnh, Thời Ngộ thúc giục cô đi thay quần áo. Bọn họ không phải là tộc người thức đêm, chuyện rửa mặt áo quần làm tới làm lui, cho đến khi kết thúc thì cũng đã gần đến thời gian nghỉ ngơi.

“Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”

Hai người chúc nhau xong, Hạ Sí đóng cửa phòng lại, nhưng lại không nằm lên giường.

Cô đi qua đi lại ở trong phòng, sau đó đèn tắt, người nằm trong bóng tối vẫn tỉnh táo mở to mắt nhìn điện thoại di động.

Đương nhiên, hành động lần này của cô cũng không phải là vì chơi điện thoại di động, mà là bởi vì…… Nằm lên giường sẽ dễ ngủ gà ngủ gật, mà cô muốn kiên trì hoàn thành kế hoạch nhỏ của mình.

Bóng đêm càng thêm nồng đậm, trời đêm đông giá rét, dương như không thể nhìn thấy được ánh trăng, một mảnh đen kịt, còn có cảm giác yên lặng đến tiêu điều. Hạ Sí ôm lấy cánh tay, trong người hình như còn mang theo hơi ấm được ngâm mình trong bồn tắm nước nóng.

Một tiếng sau, Hạ Sí lén lút mở cửa ra, cô quen thuộc với nơi này, tắt công tắc sưởi ấm trong phòng.

Cô làm cho mái tóc hơi lộn xộn, cởi áo khoác ngủ dày dặn ra, chỉ để lại một chiếc áo duy nhất, giống như vừa mới rời giường, dẫm lên dép lê đi đến trước cánh cửa quen thuộc.

“Cốc cốc cốc ——”

Thời Ngộ còn chưa hoàn toàn đi vào giấc ngủ, có người gõ cửa, anh liền nghe được động tĩnh. Trong nhà chỉ có hai người, không cần suy đoán thân phận người tới, Thời Ngộ trực tiếp xốc lên chăn, đứng dậy đi về phía cửa.

Cửa phòng mở ra, còn chưa có động tác, một cơ thể mềm mại đã nhào vào trong lòng ngực, cánh tay mềm mại quấn quanh thắt lưng người đàn ông, mang theo âm thanh hít mũi khi bị cảm lạnh, “Hệ thống sưởi ấm phòng em hỏng rồi, em lạnh quá!”

——————–

Tác giả có điều muốn nói:

Hôm qua có người để lại tin nhắn nói… Muốn nhìn bộ dáng A Ngộ dịu dàng, tôi bổ não một chút, hai má nóng lên.