Văn Thính Ngữ chưa bao giờ làm nũng.
Nhưng con gái trời sinh mềm mại, giờ có làm nũng cũng khiến người ta không thể chối từ!
Khi cô gái ấy run rẩy núp vào lồng ngực cậu, Thẩm Lạc Bạch sao có thể nói lời hung dữ được nữa?
Cậu thật sự cho rằng Văn Thính Ngữ bị dọa, bèn thuận theo ý cô, cõng cô về nhà.
Đến cửa nhà, Văn Thính Ngữ chầm chậm móc chìa khóa trong túi ra.
Thẩm Lạc Bạch toan đặt cô xuống, Văn Thính Ngữ lại tóm chặt tay cậu không buông: “Chân tôi run.”
Thẩm Lạc Bạch: “…”
Văn Thính Ngữ là một cô gái rất kỳ lạ, dù cô có làm nũng tỏ ra yếu ớt cũng không õng ẹo như những cô gái khác, ngay cả nét mặt cũng chẳng giống.
Thế nhưng Thẩm Lạc Bạch không nói được câu từ chối.
Cậu không biết cảnh sang đường khi nãy có khiến Văn Thính Ngữ bị dọa sợ hay không, nhưng cậu thật sự đã hoảng hốt vô cùng.
Cậu không dám nghĩ nếu lúc ấy không phản ứng kịp hoặc cậu trễ một chút thôi, sẽ xảy ra chuyện kinh khủng đến nhường nào.
Vậy nên cậu chỉ có thể nghe theo lời Văn Thính Ngữ nói, từng chút một bị cô chỉ đạo, cuối cùng còn chiều theo ý cô vào đến tận phòng.
Văn Thính Ngữ đứng một lúc ở cửa.
Thẩm Lạc Bạch đã nhắn với Khưu Huệ Nghi rằng khả năng sẽ về muộn, Khưu Huệ Nghi nhắn lại tỏ ý đã biết.
Lúc này, Văn Thính Ngữ cầm hai cái cốc đến: “Cậu muốn uống gì?”
Thẩm Lạc Bạch ngước lên nhìn đăm đăm vào mắt cô hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi có bóng ma tâm lý trong lòng rồi.” Văn Thính Ngữ tỉnh bơ, vẫn cố bịa chuyện: “Giờ tôi thấy sợ lắm.”
“Văn Thính Ngữ, cậu có biết là, cậu không hề biết nói dối?”
Văn Thính Ngữ bặm môi, dù bị vạch trần cô vẫn thản nhiên như thường, ngược lại còn bắt được chỗ quan trọng: “Vậy sao? Chẳng phải cậu vẫn đưa tôi về đó ư?”
Thẩm Lạc Bạch: “Nếu cậu đã không sao thì tôi về đây.”
Văn Thính Ngữ dằn cái cốc trên bàn tạo thành tiếng vang.
Cô khom lưng, vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quần áo mùa hè mỏng thoáng, hôm nay Văn Thính Ngữ mặc áo lụa trắng, chất vải mềm mượt mát lạnh như nước. Nếu như cúi xuống, cổ áo rủ xuống tự nhiên cảnh xuân lộ ra.
Thẩm Lạc Bạch đột nhiên thấy cổ khô khốc.
Khả năng cậu đang cần một cốc nước.
Bầu không khí trong căn phòng vô cùng khác lạ, chợt tiếng Văn Thính Ngữ vang lên: “Cửa bị tôi khóa chặt rồi.”
Thẩm Lạc Bạch ngừng thở, chợt sờ vào cái cốc trước mặt.
Một cốc không có gì, một cốc đựng nước. Cậu cầm ngay lấy cốc có nước, ngẩng đầu uống cạn, như thể muốn mượn cốc nước lạnh kia dập đi ngọn lửa hừng hực bốc lên trong lòng.
Văn Thính Ngữ nhếch nhẹ môi: “Thẩm Lạc Bạch, có phải khi ấy cậu rất sợ hãi không?”
Giọng cô chắc nịch: “Cậu đang lo lắng cho tôi.”
“Cậu lo gì thế? Lo tôi gặp chuyện không may à?”
“Nếu như tôi có chuyện gì, sau này sẽ không có ai bám dính lấy cậu nữa.”
Chẳng biết từ khi nào mà Văn Thính Ngữ đã ngồi cạnh cậu: “Nhưng khi ấy cậu ôm tôi, ôm rất chặt, như thể tôi chính là người mà cậu vô cùng để tâm.”
Cô cố tình nhắc lại, nhấn mạnh vào chỗ cậu để ý nhất.
“Văn Thính Ngữ!” Thẩm Lạc Bạch có thể nghe thấy tiếng tim đập mất kiểm soát của mình.
Dù là một bác sĩ, cậu cũng không có cách nào kiểm tra được tình trạng của mình bây giờ, cực kỳ không giống lúc bình thường.
Cơ thể Văn Thính Ngữ di chuyển, quỳ hai chân trên ghế sô pha, cánh tay thon dài quấn lấy tay Thẩm Lạc Bạch một cách tự nhiên, ghé vào tai cậu thì thầm: “Cái cốc cậu vừa mới uống kia là rượu.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai, như là lông vũ phe phẩy khiến lòng người cồn cào ngứa ngáy.
Thảo nào tâm trạng cậu khác lạ đến vậy.
“Cậu thực sự không thích tôi sao?”
Giọng cô gái cứ vờn quanh tai cậu, từ lỗ tai truyền vào tim, từng chữ từng lời khiến lòng cậu tê dại.
Thẩm Lạc Bạch tóm chặt cổ tay cô, lời nói còn dữ dội hơn vừa rồi: “Thính Ngữ! Bỏ tay ra!”
Văn Thính Ngữ đương nhiên sẽ không buông tay.
Tối nay Thẩm Lạc Bạch mất kiểm soát ôm cô, chính là sự chủ động đáp lại.
Chắc có lẽ tất cả mọi người đều không thể hiểu vì sao cô lại cứ nhớ nhung mãi Thẩm Lạc Bạch.
Chỉ có thể nói rằng, cái người mà ngay ánh mắt đầu tiên đã để lại ấn tượng khó phai thì không thể quên đi dễ dàng. Huống hồ trong khoảng thời gian quen nhau, cô đã dung túng để người ấy thành anh hùng trong lòng mình.
Ban đầu Thẩm Lạc Bạch chẳng đối tốt với cô là mấy, nhưng trùng hợp là hết lần này đến lần khác, cậu luôn xuất hiện ngay lúc cô cần giúp đỡ, và luôn đưa tay giúp đỡ cô.
Chuyện này đã đủ cho cô nhớ mãi không quên.
Sau lại khiến cô nảy sinh ý muốn giữ chặt cậu.
Rõ là Thẩm Lạc Bạch đang nắm chặt cổ tay cô, mà cô lại có thể nhân lúc lý trí cậu không tỉnh táo, dễ dàng tóm ngược lại.
Văn Thính Ngữ nắm lấy tay cậu đưa lên cằm mình, dời lên chóp mũi rồi đến đôi môi đỏ mọng: “Thật sự không thích tôi sao?”
Đủ rồi đủ rồi…
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhịp tim ấy đã nói cho cô biết đáp án.
Nụ hôn của cô, mỗi một cử chỉ, lời nói của cô đều như có như không trêu chọc cậu.
Hai người quấn lấy nhau trên sô pha tự lúc nào, hơi thở nóng ẩm đan vào nhau, triền miên vấn vít, cô nắm tay cậu lướt qua cằm xuống đến cái cổ trắng nõn nà, rồi mất hút nơi chỗ bí ẩn.
Cô đã không còn là người chủ động, người con trai kia chôn đầu vào cổ cô, môi răng kề cận da thịt.
Sau đó, Văn Thính Ngữ cố ý hà hơi vào tai cậu, khẽ khàng: “Không thích cũng phải chịu.”
Để tôi có được cậu là được rồi.
Cô không nói nửa câu sau, móc ra chiếc chìa khóa không biết lấy ở chỗ nào, hơi đung đưa trước mặt Thẩm Lạc Bạch: “Chìa khóa đây, nếu cậu muốn đi thì lấy nó mở cửa.”
“Có điều, đây là lần cuối cùng. Nếu hôm nay cậu ra khỏi cánh cửa này, Văn Thính Ngữ tôi thề tằng, đời này sẽ không bao giờ quấy rầy cậu một phút một giây nào, coi như chúng ta chưa từng quen biết.”
Đây là lần thứ hai cô buông lời đe dọa, thậm chí còn dứt khoát quyết liệt hơn ba năm trước!
Giây phút này, Thẩm Lạc Bạch đâu còn vẻ mặt lạnh nhạt như thường ngày, vành mắt đỏ lên: “Văn Thính Ngữ, cậu đừng ép tôi.”
“Tôi không ép cậu, tôi chỉ đang giúp cậu nhìn rõ trái tim của mình.”
Sự thật đã chứng minh, cô thắng.
Cô vẫn luôn biết được bản thân mình muốn gì.
Người con trai nghiến răng, cuối cùng nổi nóng: “Phòng ngủ ở đâu?”
Văn Thính Ngữ chỉ tay về một hướng, Thẩm Lạc Bạch bế thốc cô lên đi vào.
Cơ thể rơi xuống chiếc giường mền mại, đệm lún xuống, Thẩm Lạc Bạch bóp chặt eo cô, dục vọng như thiêu đốt.
Mồ hôi mướt mát, vào lúc đau nhất, móng tay Văn Thính Ngữ bấm vào vai cậu tạo thành vết hằn. Nước mắt tuôn rơi vì đau nhưng miệng cô lại nở nụ cười.
“Thẩm Lạc Bạch, vừa nãy tôi lừa cậu đấy.”
“Cái cốc cậu uống không phải rượu, là nước.”
Vậy nên, từ đầu đến cuối cậu vẫn tỉnh táo, vì tôi mà u mê!
Ngày hôm sau.
Thẩm Lạc Bạch còn biết chăm sóc hơn so với suy nghĩ của cô, dù sau khi tỉnh lại cơ thể có chỗ không thoải mái, nhưng trên người lại sạch sẽ khoan khoái, quần áo đã được thay bộ khác.
Động tác của Văn Thính Ngữ rất nhẹ nhàng, dường như không quấy rầy đến chàng trai đang ngủ say bên cạnh.
Cô lấy hai bộ quần áo cho vào vali, xách đến cửa. Tìm chiếc chìa khóa tối qua để rơi trên ghế sô pha, nhưng thật ra chiếc chìa khóa này không phải chìa khóa cửa.
Chìa khóa bị cô tiện tay để dưới gầm bàn uống nước, vì chẳng qua đó là chìa khóa sơ cua của phòng cô, dù Thẩm Lạc Bạch có cầm thật thì cũng thể mở nổi cửa nhà!
Văn Thính Ngữ gõ một hàng chữ ngắn ngọn trên điện thoại, nhấn nút gửi đi, đoạn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nửa tiếng sau, cô đã ngồi trên tàu cao tốc đến thành phố C.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Văn Thính Ngữ đến đây, người đầu tiên cô liên lạc chính là Ngu Trĩ Nhất.
Biết tin cô đến, Ngu Trĩ Nhất vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hỏi nguyên nhân cô cũng chỉ nói: “Tớ đến du lịch.”
Ngu Trĩ Nhất tin lời cô, hai ngày này sửa soạn đưa cô đi dạo mấy chỗ. Thế nhưng trong lòng cô ngổn ngang tâm sự, cũng chẳng có tâm tình đi chơi.
Ngu Trĩ Nhất cũng để ý thấy cô không ổn, lựa một chỗ thư thái lại yên tĩnh để tâm sự: “Thính Ngữ, chuyện của cậu có thể nói qua một chút không?”
Văn Thính Ngữ nhìn cô, vuốt vuốt điện thoại, mãi lâu sau mới thở ra một câu: “Tớ ngủ với cậu ta rồi.”
“…” Ngu Trĩ Nhất giật mình: “Ngủ bình thường hay là ngủ ấy ấy kia?”
Văn Thính Ngữ liếc cô: “Tớ không phải Thời Dịch.”
Cô thật sự khâm phục Thời Dịch, là một người con trai tràn trề sức lực, hừng hực sức sống, 18 tuổi mới tỏ tình mà có thể nhẫn nhịn đến giờ chưa làm gì Ngu Trĩ Nhất.
Đúng là đặt cô gái nhỏ lên đầu quả tim, làm gì cũng muốn chuẩn bị tốt nhất, may mà Ngu Trĩ Nhất vẫn lớn lên theo đúng kế hoạch của cậu, lỡ như xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, chắc Thời Dịch phát điên mất!
Mấy năm trước cô cổ vũ Ngu Trĩ Nhất bày tỏ tâm ý, nhưng thực ra điều khiến Ngu Trĩ Nhất có thêm can đảm không phải lời cổ vũ của cô, mà là cảm giác an toàn tuyệt đối Thời Dịch mang lại.
Sau cùng Ngu Trĩ Nhất hỏi cô có hối hận không, cô không chút nghĩ ngợi nói luôn đáp án, hơn nữa còn rất chắc chắn.
Chuyện đó cũng không phải một phút bốc đồng của cô, cô biết nguyên nhân Thẩm Lạc Bạch một mực từ chối, nếu không có gì kích thích thì cậu ta vẫn cứ đứng yên một chỗ chần chừ.
Cô đã từng buông bỏ, nhưng giờ cô trưởng thành rồi.
Văn Thính Ngữ đến thành phố C ba ngày, đã không muốn ra ngoài quá nhiều, Ngu Trĩ Nhất lại kéo cô đi chơi trốn thoát khỏi mật thất.
Có cô tham dự vừa đủ một đội sáu người.
Cô chẳng để ý chủ đề mật thất gì đó, có điều nhiệm vụ đặc biệt kia khiến cô thấy hứng thú.
Nhiệm vụ ấy yêu cầu phải ôm hôn 10 giây mới có thể nhận được chìa khóa qua cửa tiếp theo.
Vậy nên khi Ngu Trĩ Nhất chọn chủ đề, cô cũng khéo léo dẫn dắt cô bạn chọn chủ đề ấy để cả đội cùng chơi.
Các cô mua vé trên mạng, Văn Thính Ngữ chụp ảnh vé đăng lên tường nhà, đồng thời để tên cả chủ đề mật thất.
Mật thất này khá khó chơi, nhưng đội chơi tập hợp toàn cao thủ nên thành công qua cửa.
Điện thoại để trong tủ đồ khóa lại, đến khi lấy ra, Văn Thính Ngữ liếc nhìn một cái rồi lặng lẽ tắt đi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy ngay Thẩm Lạc Bạch đang ngồi ở bàn uống nước, đôi mắt màu hổ phách kia đẹp biết bao.
Mọi người đang thảo luận về mật thất nên không để ý xung quanh.
Văn Thính Ngữ lấy ra một thỏi son màu retro trong túi xách, cầm điện thoại làm gương, cẩn thận tô lên môi, như là đang trang điểm lại.
Khớp tay cầm cốc của Thẩm Lạc Bạch thoáng chốc trắng nhợt vì dùng sức, như thể chỉ một giây sau cậu sẽ không kìm được xông ra đưa cô đi.
Văn Thính Ngữ mượn cớ đi vệ sinh, nhưng cô lại đi về hướng ngược lại.
Thẩm Lạc Bạch ép cô lên tường: “Ai hôn em?”
Văn Thính Ngữ giơ tay đẩy cậu ra nhưng không có tác dụng, thế là cô cũng mặc kệ: “Chơi trò chơi mà thôi.”
Câu trả lời thản nhiên này nhóm lên ngọn lửa trong lòng Thẩm Lạc Bạch, cậu thô lỗ lấy tay lau đi lớp son trên môi cô.
Đôi mắt cậu hằn đỏ, bàn tay ghìm vào cổ trắng nõn của cô: “Là em trêu chọc tôi trước!”
Sáng hôm đó, khi cậu tỉnh lại đã không còn bóng dáng người kia, tìm khắp các phòng cũng không thấy cô.
Sau đó kiểm tra điện thoại mới thấy tin nhắn Văn Thính Ngữ để lại: [Tôi đi xa rồi, đừng nhớ]
Đừng nhớ?
Sao có thể!
Cô từng bước từng bước dụ cậu vào tròng, khiến cậu mất đi sự bình tĩnh, làm ra chuyện không thể quay đầu.
Nhưng vào lúc này cô lại bỏ đi, chỉ để lại một cái tin cụt lủn, còn bảo cậu đừng nhớ?
Thời điểm cô đăng chủ đề mật thất, cậu là người đầu tiên nhìn thấy, từ chủ đề ấy dò ra địa điểm, chẳng ngờ còn đọc được những bình luận lộn xộn nhưng đều chung một điểm.
Ôm hôn 10 giây?
Đại để là bị sự ghen tuông che mờ lý trí, cậu lập tức xin nghỉ với thầy giáo, sớm hôm sau tới thành phố C.
Gọi điện cho cô không được, cậu chỉ có thể đích thân tìm đến.
Cuối cùng lại nhìn thấy cô và người khác “cười nói vui vẻ”, trông tốt đẹp hết sức.
Thẩm Lạc Bạch tức nổ phổi!
Người con gái này cũng khá lắm!
“Văn Thính Ngữ, giờ hối hận đã muộn rồi.” Đây không phải lời khuyên, là lời cảnh cáo của cậu.
Ngay khi cậu đang gian nan nhẫn nại nhượng bộ, cô lại ngang ngược đánh chiếm thành trì của cậu, san bằng pháo đài. Nếu giờ cô nói không thích mảnh đất này, muốn bỏ bê chỗ này là không thể được!
Thẩm Lạc Bạch ép cô vào tường, sau đó còn thật sự ăn son môi cô.
Ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, Ngu Trĩ Nhất đi tìm cô bạn.
Văn Thính Ngữ đập đập tay cậu, giọng nói vẫn bình thản: “Tôi đi trước.”
Thẩm Lạc Bạch đương nhiên không muốn cho cô đi.
Vị trí giữa hai người bỗng thay đổi, người bám dính không buông lại thành Thẩm Lạc Bạch.
Văn Thính Ngữ nén nụ cười, tay đặt lên vai áo cậu vuốt phẳng hai cái, nhướn mày nói: “Tôi sẽ chờ cậu ở đằng sau.”
Rốt cuộc Thẩm Lạc Bạch bằng lòng thả người.
Trò chơi kết thúc, sáu người trong đội cũng đường ai nấy đi.
Văn Thính Ngữ rũ tay áo, xoay gót nhấc bước, đi chưa được bao xa đã nhìn thấy Thẩm Lạc Bạch. Cậu đứng lẫn trong đám người nhưng cô chỉ cần liếc mắt là nhận ra.
Văn Thính Ngữ dạo bước đến trước mặt cậu, hơi ngửa lên: “Chúng ta đi đâu?”
Nghiêng đầu, cho cậu một sự lựa chọn thẳng thắn: “Nhà nghỉ không?”
Thẩm Lạc Bạch giần giật mi mắt, nét mặt mất tự nhiên, nhất là khi nghe được cô nói đi nhà nghỉ.
Văn Thính Ngữ ngoảnh mặt sang một bên.
Ngày trước không biết được suy nghĩ của cậu, giờ lại cảm thấy cái người Thẩm Lạc Bạch này chẳng có gì khó đoán.
Cậu luôn dùng vẻ ngoài lạnh lùng của mình để ngụy trang như thể thờ ơ với tất cả mọi thứ, nhưng sự thật là những thứ cậu có được không nhiều, mà còn luôn trốn tránh.
Không biết trong lòng Thẩm Lạc Bạch vòng vèo mấy trăm con đường, cuối cùng lại chỉ nói: “Ăn cơm chưa?”
Văn Thính Ngữ: “…”
Sợ quá đi!
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô vẫn cùng đến quán cơm với Thẩm Lạc Bạch, lúc sóng vai đi, hai người gần nhau đến mức đung đưa tay là có thể chạm vào tay đối phương.
Ánh mắt Thẩm Lạc Bạch không tự chủ chuyển từ đằng trước xuống cánh tay để thả bên người, ngón tay tự nhiên khum khum, cứ bước đi là lại chạm vào tay nhau.
Cuộn chặt bàn tay, kìm nén bản tính của mình.
Thế nhưng Văn Thính Ngữ lại nắm lấy tay cậu, còn đặt câu hỏi: “Cậu có cảm thấy hai người nắm tay nhau đi trên đường như là đang hẹn hò không?”
Thẩm Lạc Bạch lặng lẽ thở dài.
Lúc ăn cơm, bàn của bọn họ rất yên tĩnh, thế nên nghe rõ mồn một câu chuyện tình cảm của hai cô nữ sinh bàn bên, một người trong đó nói hơi to hỏi: “Hẹn hò với người mình thích thì làm chuyện gì khá có ý nghĩa nhỉ?”
Văn Thính Ngữ nghe đến nỗi lỗ tai như muốn dựng thẳng, động tác gắp thức ăn cũng chậm lại, chiếc đũa chọc vào đáy bát.
Thẩm Lạc Bạch chợt gắp một viên bánh nếp vào bát cô: “Ăn cái này đi.”
Văn Thính Ngữ dời mắt, nhìn vào trong bát, dùng đũa gắp viên bánh nếp trắng mềm mượt mà đến gần môi.
Lúc đang muốn hé miệng cắn một miếng, khóe mắt thoáng thấy Thẩm Lạc Bạch ở phía đối diện bèn cố gắng giảm biên độ hé miệng nhất, chỉ cắn lấy một nửa.
Bờ môi đỏ thắm nổi bật so với sắc trắng của viên bánh.
Sau đó mới từ tốn nhai nuốt.
Cô hỏi Thẩm Lạc Bạch: “Cậu muốn biết đáp án của câu hỏi vừa nãy không?”
Thẩm Lạc Bạch ngừng lại động tác.
Văn Thính Ngữ nhìn thẳng cậu chẳng kiêng dè, trả lời rành rọt: “Được ở cùng người mình thích thì làm chuyện gì cũng có ý nghĩa.”
“Giống như bây giờ.”
Thẩm Lạc Bạch chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải một cô gái bình tĩnh, lạnh lùng, kiên cường như vậy.
Mỗi một cử chỉ, mỗi một câu nói của cô đều khiến cậu đắm chìm.
Hai người không có hứng dạo phố nên cuối cùng đi về nhà nghỉ.
Văn Thính Ngữ đã ở đây ba ngày, căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, gần như không có đồ đạc vứt lung tung bừa bộn.
Bởi vậy có thể thấy được người ở đây cũng rất chú ý vệ sinh.
Chỉ có hai người họ trong căn phòng, xung quanh yên lặng, có nói chuyện cũng thuận tiện. Văn Thính Ngữ ngồi ở đầu giường, hai chân khép lại theo đúng tư thế ngồi của phái nữ.
Thẩm Lạc Bạch kéo ghế ngồi đối diện cô, mở miệng nói trước: “Chuyện đêm hôm đó, tôi rất xin lỗi.”
Hai tay cô vốn đặt trên đầu gối, nghe Thẩm Lạc Bạch nói chuyện, ngón tay khẽ cử động: “Lời này của cậu chẳng khác gì câu mà đám đàn ông cặn bã hay nói…”
Thẩm Lạc Bạch nghiêm mặt: “Tôi đã chịu trách nhiệm về chuyện mình làm, thế nhưng Thính Ngữ, người phải thật sự suy ngẫm chính là em.”
“Ừm.” Văn Thính Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, cái gật như có lệ, căn bản không để ý đến.
Thẩm Lạc Bạch đối với bộ dáng chẳng thèm để tâm này của cô quả thật là…vừa giận vừa bất lực.
Cô đã ổn trọng hơn ba năm trước, bây giờ Thẩm Lạc Bạch đối mặt với cô luôn có cảm giác không biết làm thế nào.
“Em mong muốn tôi làm gì?” Cậu hỏi.
Văn Thính Ngữ ngước mắt, chăm chú nhìn cậu: “Tôi mong muốn? Cậu chưa từng tự nghĩ sao?”
Cô nói thêm: “Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm, dù sao cũng là tôi chủ động.”
“Em là con gái.” Thẩm Lạc Bạch vẫn cảm thấy cô bị thiệt thòi.
“Mấy hôm trước thôi.” Văn Thính Ngữ nhắc nhở: “Tuổi của tôi có thể đi đăng ký kết hôn được rồi.”
Kết hôn…
Chủ đề nhạy cảm này.
Thẩm Lạc Bạch có lẽ đã đoán được cô đang nghĩ gì, nhưng cậu không thể dễ dàng nói ra.
Văn Thính Ngữ luôn táo bạo hơn cậu nghĩ, cô hỏi: “Nếu tôi muốn nói, mong cậu cưới tôi, cậu có đồng ý không?”
Thẩm Lạc Bạch gật đầu không do dự, với giọng điệu chắc chắn, “Đồng ý.”
“Vậy là đủ rồi.” Cô vươn một ngón tay ra móc vào ngón tay của Thẩm Lạc Bạch, “Hôm nay cậu không uống nước cũng không uống rượu.”
Ngón tay cô mơn trớn yết hầu đang nhô ra của cậu, người vốn đang ở trên giường nay lại lên đùi cậu.
Hàng loạt câu từ mà Thẩm Lạc Bạch đã chuẩn bị trước khi đến đều bị cô làm xáo trộn.
Lòng bàn tay rực lửa áp vào bụng dưới của cô, Thẩm Lạc Bạch nghiến răng nghiến lợi nói lời cảnh cáo bên tai cô: “Không được chạy nữa.”
“Tôi không chạy.” Tiếng cười của người con gái vang ra từ cổ họng, hoàn toàn chiếm trọn trái tim cậu.
Cơ thể gắn kết khăng khít rồi đến linh hồn cũng quyện vào nhau, từ giường ngủ đến phòng tắm, lý trí bảo rằng phải có chừng mực nhưng cơ thể không ngừng bùng lên lửa cháy.
Dù sao thì, say mê trong lúc tỉnh táo là thứ gây nghiện.
——
Lần này Văn Thính Ngữ giữ lời, không chạy nữa mà vẫn nằm bên cạnh cậu.
Sau cơn mê, kế hoạch trong lòng cậu trở nên kiên định hơn.
Cậu biết tâm tư của mình với Văn Thính Ngữ, nhưng từ đầu đến cuối đều kiềm chế, mỗi khi cậu rung động, những người bên ngoài kia sẽ luôn cho cậu một đòn cảnh cáo, giống như ba năm trước.
Những quyển vở ghi chép, những cuốn sách cậu thích, đồ ăn vặt và nước uống thỉnh thoảng lại xuất hiện trong ngăn bàn… Trong suốt những năm cấp ba, bên cạnh cậu luôn có bóng dáng của Văn Thính Ngữ.
Có điều, nếu cô không nói, cậu cũng sẽ không đề cập đến.
Sau này cô nói ra nhưng cậu lại không dám trả lời.
Thời trung học, cậu được ông bà ngoại của Văn Thính Ngữ cưu mang, hai người đã chăm sóc cậu rất chu đáo, thậm chí còn chủ động liên lạc với Văn Bân trong những ngày thi đại học và để cậu tạm thời ở nhà họ Văn trong hai ngày.
Lúc đầu cậu từ chối.
Nhưng không biết Văn Thính Ngữ nghe được tin tức ở đâu, đích thân đến tìm cậu.
“Thẩm Lạc Bạch, cậu đến ở nhà tôi đi, kỳ thi đại học là quan trọng nhất.”
“Đến lúc ấy, chúng ta cũng có thể giám sát lẫn nhau để tránh những trường hợp không mong muốn”.
Không phải câu đầu tiên khiến cậu dao động, mà là câu cuối cùng.
Kỳ thi đại học là quan trọng nhất, cậu muốn chăm sóc cô nên mới đến ở nhà họ Văn.
Ngày tháng ít ỏi đếm được trên đầu ngón tay ấy lại là những ngày mà cậu được ở gần cô nhất
Đêm sau khi xong, Văn Thính Ngữ về nhà từ buổi liên hoan, cô uống rượu còn cắn cậu.
Có thể cô đã quên
Cô cắn cậu, nhưng cậu đã không kìm được mà hôn cô
Bởi vì cậu biết rõ sẽ không có người nào khác giữ cậu trong lòng ba năm như cô, trọn ba năm.
Những suy nghĩ ăn sâu trong đầu khiến cậu nảy sinh tham vọng, thật ra người có thể nắm quyền chủ đạo trong mối quan hệ này chưa bao giờ là cậu.
Một ngày sau sự việc đó, Văn Bân đến tìm cậu. Chẳng cần dùng đến những lời lẽ, lý do mỹ miều để cảnh cáo uy hiếp, chỉ cần nhẹ nhàng nói ra vài câu.
“Tuy các cụ có câu “không hỏi xuất thân anh hùng”, nhưng ít nhất cậu phải đứng đủ cao trước đã.”
“Thành thật mà nói, nếu cậu yêu Thính Ngữ, cậu có thể cho con bé cái gì?”
“Tiền? Thời gian? Hay là đôi ba câu nói sáo rỗng?”
Tiền, cậu không thể cho, thời gian, cậu cũng không cho nổi.
Thời gian của cậu được dùng để kiếm tiền, có một số thứ không nên lưu luyến nữa.
Vì vậy, cậu đã bỏ đi.
Sau đó, ông ngoại của Thính Ngữ gặp chuyện không may, họ gặp nhau trong bệnh viện. Lần này, cậu đã nhẫn tâm đẩy cô ra xa mình.
Văn Thính Ngữ đến thành phố Hằng, còn cậu ở lại đây.
Cậu ta phải chịu trách nhiệm, bị giam cầm ở nơi này.
Đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy mình kém cỏi, cảm thấy mình không xứng đáng nên đã cho cô toàn quyền lựa chọn, luôn chừa một lối thoát cho cô.
Khi Văn Thính Ngữ tỉnh dậy, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn.
Cô lấy tay vỗ vỗ gương mặt, nằm ườn trên giường ngáp dài, không muốn dậy nhưng cũng không ngủ được.
Cứ đến sẩm tối, trái tim cô luôn trống rỗng. May thay khi cô quay người lại, vừa hay nhìn thấy một người khác trong phòng.
Thẩm Lạc Bạch đặt thức ăn xuống trước mặt cô và giải thích: “Tôi sợ em sẽ đói.”
Vậy nên đã gọi sẵn đồ ăn bên ngoài.
Văn Thính Ngữ muốn nói rằng cô không đói, nhưng đầu óc cô quay cuồng, từ mà cô thốt ra lại trở thành: “Đúng vậy, dù sao cũng tiêu hao không ít sức lực.”
Thẩm Lạc Bạch: “…”
Người con gái này nói chuyện đen tối không ai bằng, nhưng cô ấy không bao giờ nói những lời thô tục, câu nào câu nấy đều “chất lượng”.
Thẩm Lạc Bạch giúp cô mở hộp cơm, nhưng mình không ăn.
“Có để ý nếu tôi hút thuốc không?”
“Cậu cũng biết hút thuốc à?”
“Thỉnh thoảng.” Chỉ là trong lòng có quá nhiều chuyện, lúc buồn bực sẽ muốn giải tỏa đôi chút.
Văn Thính Ngữ gật đầu: “Hút đi.”
Mặc dù vậy, Thẩm Lạc Bạch vẫn đứng cách ở chỗ thông gió và cách xa cô nhất.
Cô không hề đói nên chỉ ăn vài miếng, sự chú ý của cô tập trung vào Thẩm Lạc Bạch.
Văn Thính Ngữ đột nhiên đứng dậy, đi tới gần cậu, nhắm ngay điếu thuốc trong tay cậu, “Tôi cũng muốn thử.”
Thử xem thứ này có thực sự kỳ diệu như vậy không?
Thẩm Lạc Bạch tránh tay của cô, cau mày dạy dỗ: “Hút thuốc không tốt.”
“Cậu tiêu chuẩn kép thế.” Cô không chịu tuân theo, vẫn tiếp tục với lấy điếu thuốc.
Thẩm Lạc Bạch nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô sang chỗ khác ngồi xuống, dập tàn thuốc, ném vào gạt tàn.
Văn Thính Ngữ định đứng dậy thì lại bị đè xuống, ngồi yên vị.
Nét mặt Thẩm Lạc Bạch trở nên nghiêm nghị, ngay cả giọng điệu cũng nghiêm túc, “Tôi có chuyện muốn nói với em.”