Tuyệt Đối Chung Tâm

Chương 29: Tuyệt đối chung tâm 29




Đáp ứng cùng Trình Dực Hạo kết giao xong, hai người chính thức nghênh đón hẹn hò lần đầu tiên.

Bởi vì Trình Dực Hạo được tiếp quản chức vị điều giáo sư Dạ Sắc, nên khá bận rộn, nên thời gian hai người cũng khác nhau, vì thế nên đêm nay là lần đầu tiên hẹn hò giữa hai người.

Bình thường hai người cũng gặp nhau, Anh Húc Kì cứ khoảng cách hai ngày đến gặp hắn, nói chuyện với hắn quên trời quên đất, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, thêm nữa cậu cũng không hy vọng Trình Dực Hạo quá mệt mỏi, vì thế sau khi gặp nhau xong cũng không sắp xếp hoạt động khác.

Hai người hẹn nhau ở quán kem gần Viễn Nghênh.

Hôm nay Anh Húc Kì ăn mặc có phần lịch sự, Trình Dực Hạo phát hiện đây là lần đầu nhìn thấy cậu mặc tây trang, rất ưa nhìn, làm cho người ta cảm thấy rất thành thục, vốn đang muốn khen hiếm khi thấy cậu có vị đàn ông, nhưng lại nở nụ cười tiến lên phá công.

Một người trời sinh khí chất, thật khó dựa vào trang phục bên ngoài che đi được nhỉ?

Anh Húc Kì chính là Anh Húc Kì, ngây thơ hoạt bát lại đáng yêu, cho dù cậu ở trong hắc đạo.

“Sao hôm nay câu mặc lịch sự thế kia? Cùng tôi hẹn hò có cần long trọng thế không?” Trình Dực Hạo đùa cậu, nhưng gu ăn mặc này đẹp tới khiến người ta không nỡ dời mắt a.

“Mới không có, anh nói lung tung, chỉ là vừa vặn có việc thôi.” Nụ cười trên mặt Anh Húc Kì nổi lên một vệt đỏ ửng, hắn làm gì lại dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu chằm chằm a...

“Tôi biết, hình như cậu nói đi tham gia hôn lễ, nhưng thật không ngờ cậu mặc tây trang lại đẹp thế a.” Tối hôm qua lúc cùng cậu buôn điện thoại, cậu có nói qua hôm nay phải đi tham gia hôn lễ rồi mới tới đây gặp mặt.

“Cũng tàm tạm, không quen cho lắm...” Anh Húc Kì kéo kéo cà vạt, cậu không thấy hảo cảm với bộ tây trang này cho lắm, ăn mặc nề nếp như này cậu chịu không nổi.

“Ha ha... Như vậy là đang mê hoặc tôi à...?” Trình Dực Hạo cười.

Anh Húc Kì ở trước mặt hắn kéo kéo cà vạt, lại khiến hắn kích động muốn đưa tay sờ cổ cậu.

“Anh... Anh lại nói linh tinh rồi...!” Anh Húc Kì vội vàng đem cà vạt đang kéo một nửa thít lại, nghe hắn nói cái gì kia thật đáng đánh a.

“Ha ha... Tại cậu hay bị xấu hổ thế thôi, chúng ta đã tiến lên một bước? Cũng nên quen cách nói chuyện của tôi chứ?” Nhưng chỗ hay xấu hổ này, chính là điểm đáng yêu của  Anh Húc Kì.

“Không thèm để ý tới anh...” Anh Húc Kì vùi đầu ăn kem, không thèm chấp khi Trình Dực Hạo như vậy, toàn dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu nói mấy từ linh tinh, tuy biết hơn nửa đều là nói dối, nhưng cậu chống đỡ không nổi.

Thứ càng đáng sợ hơn là, chỉ nghe điện thoại hắn gọi tới thôi, trong đầu lại hiện lên ánh mắt nóng bỏng cùng giọng điệu thành khẩn của hắn...

“Có muốn ăn thử kem của tôi không?” Trình Dực Hạo múc một miếng kem của mình đưa tới trước mặt Anh Húc Kì, nhớ lại mấy tháng trước, hai người đã từng trao đổi vị kem như vậy.

Đồ ngon trước mắt, Anh Húc Kì không nói hai lời há miệng nuốt vào.

“Tôi nhớ, ở chỗ này tôi bị tát một cái...” Anh Húc Kì đột nhiên nói ra.

“Nói tới chuyện này, hình như tôi đã quên nói xin lỗi cậu...” Trình Dực Hạo kinh ngạc khi cậu nhắc tới, mới nhớ lại lúc trước cậu bị Tần Hiên Tần hiểu lầm dẫn tới bị ăn một tát.

“Anh không càn áy náy với tôi a? Người ra tay lại không phải anh.”

“Lúc đó rất muốn che cho cậu, thế nhưng tôi sợ Hiên Tần sẽ càng tức giận, cho nên mới không đứng về phía cậu, vì thế tôi rất xin lỗi...” Trình Dực Hạo bất đắc dĩ cười, không thể bảo vệ Anh Húc Kì, thì không phải đàn ông đáng tin tưởng.

“Thật là, đều đã qua a, lẽ nào... Anh còn nghĩ tới hắn?” Anh Húc Kì vốn đã không thèm để ý, lại nghe Trình Dực Hạo gọi tên Hiên Tần kia thân mật như vậy, một trận không thoải mái nảy lên trong lòng.

“Sao tôi lại nghĩ tới hắn! Tôi chỉ thích cậu! Trong đầu chỉ có cậu mà thôi!” Trình Dực Hạo kích động, hắn đã thật vất vả mới làm Anh Húc Kì đáp ứng kết giao, hắn cũng không muốn Tần Hiên Tần lại tới làm xấu chuyện tốt!

“Được rồi... Anh... Anh nói lớn tiếng quá rồi...” Anh Húc Kì không ngờ Trình Dực Hạo lại nói lớn tiếng, làm tất cả khách trong cửa hàng đều nhìn về phía bọn họ, nên cậu chỉ có thể cúi đầu ăn kem che đi xấu hổ.

“Vậy... Công việc vẫn tốt chứ...?” Anh Húc Kì chuyển đề tài nhanh chóng, nếu không cậu sợ Trình Dực Hạo lại nói mấy từ kì quái.

“Công việc? Rất tốt a. Ở Dạ Sắc so với Ám thoải mái hơn nhiều.” Trình Dực Hạo nói.

Hắn cảm thấy tốt lắm, trước đây có các vụ hắn phải ôm tới bốn, năm cái vào người, thân thể hắn lại không phải làm bằng sắt, nên sẽ tìm người dưới trướng hắn ôm hộ, nhưng toàn bộ hành trình hắn vẫn phải đứng ra chỉ đạo bên cạnh.

Nếu so với Dạ Sắc thì Ám tàn bạo hơn, công quan không bị cưỡng chế tiếp khách, tuy trương trình phương diện này vẫn phải học, nhưng các kĩ năng này công quan tự mình quyết định, quyền quyết định ở trên người bọn họ. Mà đại đa số đều vẫn muốn tiếp khách, dù sao tiếp khách mới kiếm được nhiều tiền, mà tiền khách boa còn được nhiều hơn, tới bảy phần đều rơi vào trong tay Anh Lạc Ngưng, chỉ có tiền mà khách trả cho quán thì được trả sáu phần, mà phần lớn công quan xin vào là vì kiếm tiền, đương nhiên các kỹ xảo vẫn phải tôi luyện thành thạo, mới có thể lấy lòng khách.

Hắn cảm thấy thoải mái, vì những công quan ở đây chủ yếu làm để duy sinh, nên rất nhanh sẽ tham gia dễ dàng, hắn không cần hao nhiều khí lực trên người bọn họ, hiệu quả nhanh chóng đạt được.

Anh Húc Kì suy nghĩ một chút, ngẩng đầu hỏi hắn.

“Anh rất yêu thích công việc như vậy?”

“Cũng không phải tôi ghét, nhưng cũng không hẳn quá thích...” Trình Dực Hạo bất đắc dĩ cười, ai kêu hắn chỉ có thể làm thế?

“Có thể cùng người khác làm anh rất vui vẻ a..” Anh Húc Kì cảm giác mình lại không vui, Trình Dực Hạo rõ ràng chính là loại người thích đến chỗ cùng người khác linh tinh mà!

Trình Dực Hạo sửng sốt nửa ngày, hắn cảm thấy Anh Húc Kì đêm nay khác với mọi ngày?

“Kỳ Kỳ, lẽ nào cậu đang ghen phải không?” Đây là hắn đưa ra được kết luận, hay do hắn nghĩ nhiều?

“Ai ghen?! Tại sao tôi muốn ăn dấm?!” Lúc này, đổi lại Anh Húc Kì kích động, giọng của cậu lại khiến đoàn người trong quán liếc mắt.

Cậu xấu hổ cúi đầu. Ai, cậu đang làm cái gì thế này?

Trình Dực Hạo cười khẽ, trong lòng Anh Húc Kì đang suy nghĩ cái gì đều viết hết trên mặt, cậu có khẩu thị tâm phi cũng che giấu không được.

“Kỳ Kỳ... Có phải cậu hi vọng tôi nghĩ công việc này...?” Trình Dực Hạo hỏi cậu.

“Tôi chưa nói cái gì...” Anh Húc Kì rất muốn nói là đúng, không sai, nhưng mà, Trình Dực Hạo muốn làm gì cậu can thiệp được sao?

“Nhưng hình như cậu ghen khi thấy tôi giam một chỗ với đám công quan kia...Không phải sao?” Trình Dực Hạo lại hỏi.