Anh Húc Kì có loại hình rất dễ thu hút người nhìn, hơn nữa nó cũng không vì chuyện nhỏ nhặt nổi nóng, thế nhưng hành động cùng giọng điệu hiện tại rất khác so với bình thường; Anh Húc Kì coi như là người rất dễ dàng hoà mình vào đoàn người, như hành động tùy hứng làm nũng cũng chỉ có người trong Anh gia mới nhìn thấy, mà giờ nó thay đổi như người khác vậy.
Xem ra, quan hệ giữa nó cùng Trình Dực Hạo hẳn là rất quen thuộc!
Mọi người đều ngồi xuống.
“Trình Dực Hạo, tôi có chuyện muốn hỏi một chút.” Anh Mị Sí vừa vặn ngược lại khác hẳn Anh Lạc Ngưng, hắn không để ý cái chuyện vai vế nhỏ nhặt này, cho dù nhiều tuổi hơn hắn, hắn cũng chỉ gọi thẳng tên – tùy theo trình độ hắn kính ngưỡng mà định. Mà Trình Dực Hạo năm sinh cùng hắn, lại chỉ là một nhân viên, càng không có lý do tôn kính hắn.
“Nhị thiếu gia cứ hỏi.” Bản thân Trình Dực Hạo không vì như vậy mà thấy không thoải mái, ai kêu hắn cũng là người không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa, EQ hắn vốn rất tốt.
“Tôi nghe Lạc Ngưng nói, trong lúc thử việc biểu hiện rất tốt, nghe nói kinh nghiệm còn rất phong phú?” Anh Mị Sí hỏi.
“Nói kinh nghiệm phong phú cũng hơi kỳ quái, nhưng trong lúc thử việc không tính thời gian ngắn ngủi này thì đúng.” Không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy nhị thiếu gia này tới là muốn tìm hiểu quá khứ của hắn.
“Vậy trước kia đã từng làm ở đâu?” Anh Mị Sí lại hỏi hắn, cũng coi như cho hắn một cơ hội thẳng thắn cuối cùng, Anh Mị Sí đã sớm ra quyết định kỹ càng, nếu như hắn lại không thành thật nhận tội, sẽ không bàn gì nữa, cho hắn biến đi là xong.
Người ra sức giấu kín quá khứ, cũng không thích hợp ở lại Dạ Sắc, càng không thích hợp ở lại bên cạnh Lạc Ngưng.
“Thành thật mà nói, trước kia tôi ở trong một tổ chức ngầm – Ám, từng làm qua điều giáo sư.” Trình Dực Hạo nói.
Có ngốc cỡ nào, nhìn Anh Húc Kì theo tới cũng biết sẽ có chuyện này, hắn không nói thì cũng đã sớm lộ ra ánh sáng, cho dù không lộ ra ánh sáng, ở trước mặt anh trai cậu nói dối, vạn nhất ảnh hưởng tới sự phát triển của hắn cùng Anh Húc Kì sẽ không tốt.
“Vậy phỏng vấn lần trước tại sao không thẳng thắn nói ra?” Anh Mị Sí lại hỏi.
“Tôi sợ nói ra, cấp trên sẽ không muốn dùng tôi.” Trình Dực Hạo chưa quên, trên lý lịch ghi bối cảnh khá thuần khiết.
Nếu người nào đã nghe tới Ám, chắc chắn sẽ cho rằng đây là tổ chức ngầm vì tiền sẽ không chừa mọi thủ đoạn, trong tổ chức cũng có nhân viên chuyên trách gián điện, phụ trách thăm dò tin tức phe địch hoặc sẽ trà trộn vào lấy thông tin; hơn nữa, gia nhập Ám thì dễ, muốn toàn thân lui bước thì cực khó, vừa nghĩ thế xong, Trình Dực Hạo lại xuất hiện ở đây, rất dễ dàng khiến người ta nghi ngờ hắn xin vào Dạ Sắc là có mục đích.
Hắn đúng là có mục đích, nhưng không phải vì loại mục đích này.
“Coi như biết điều, vậy thì, mục đích khiến ngươi không tiếc ẩn giấu thân phận để vào Dạ Sắc là gì?” Anh Mị Sí đột nhiên phát hiện người đàn ông này đơn giản, hắn có thể đoán đúng ý đồ sau mỗi câu hỏi của mình, nhưng Anh Mị Sí cũng không phải kẻ tầm thường, ngồi chờ hắn lộ ra sơ hở.
“Cái này... Có chút...” Trình Dực Hạo do dự, hắn có nên nói không?
“Anh Dực Hạo, mời anh nói, ta hi vọng anh có thể thành thật nói lý do cho chúng tôi.” Anh Lạc Ngưng mở miệng.
Làm một người quản lý, cậu rất thưởng thức năng lực của Trình Dực Hạo, hơn nữa công quan trong quán cũng rất yêu thích hắn, nếu không phải lai lịch của hắn không rõ, cậu đã sớm ký hợp đồng với hắn.
“Lạc Ngưng, em chỉ cần đợi là được, để anh hỏi.” Anh Mị Sí nhẹ nhàng cầm tay Anh Lạc Ngưng, lúc nghe giọng nói của cậu khiến hắn suýt chút thổ huyết, Lạc Ngưng có thể đừng ôn nhu với những người không liên quan được không hả? Bây giờ không phải là đang hỏi chuyện sao!
Anh Lạc Ngưng hiểu rõ ý của hắn, đành nhu thuận gật đầu, đem không gian để cho hắn phát huy. Được Nhị ca kiêm người yêu bên cạnh, cậu vĩnh viễn bị bảo vệ quá độ.
Hai người hỗ động với nhau xem ở trong mắt Trình Dực Hạo vốn yêu thích đàn ông, luôn cảm thấy có cỗ quái dị không nói thành lời, nhưng không được a? Bọn họ không phải anh em sao? Trình Dực Hạo thấy kinh hoảng đối với suy nghĩ của mình.
“Ừm... Thành thật mà nói, tôi là vì Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ là lý do khiến tôi tìm mọi cách ở chỗ này.” Trình Dực Hạo thẳng thắn thừa nhận.
Thật sự không muốn ở trước mặt Anh Húc Kì bị ép nói ra, nhưng hắn vẫn lựa chọn nói, dù sao điều này cũng chỉ nói sớm, hay muộn mà thôi.
“Có ý gì? Vì Kỳ Kỳ?” Anh Mị Sí hơi nheo mắt lại, bắt đầu tỏa ra một luồng khí tức nguy hiểm.
“Vâng, thẳng thắn mà nói, tôi muốn theo đuổi Kỳ Kỳ. Sau khi rời khỏi tổ chức, tôi đã nghĩ, vẫn chỉ có ở đây, tôi mới có thể tới gần thế giới của Kỳ Kỳ một chút, vì thế tôi mới chọn che giấu, tôi không muốn cơ hội tốt này trốn mất.” Trình Dực Hạo một mạch đem suy nghĩ của hắn nói ra rõ ràng, biểu hiện vô cùng thành khẩn chân thành.
Anh Lạc Ngưng nghe hắn nói xong thì kinh ngạc, cậu không ngờ Trình Dực Hạo có ý này với Kỳ Kỳ, cũng nhìn qua Anh Húc Kì xem thử, phát hiện người cậu cứng đờ, nhưng đầu lại cúi xuống, không nhìn rõ vẻ mặt.
Anh Mị Sí im lặng nửa ngày, ở trong đầu sắp xếp mấy chuyện xảy ra gần đây lại.
“Sẽ không phải, gần đây gửi một đống quà cho Kỳ Kỳ chính là ngươi chứ?” Anh Mị Sí hỏi.
Anh Mị Sí nghĩ trong lòng, nếu như đó chính là hắn, vậy thì rắc rối to rồi.
Hắn cũng không để ý xuất thân hay tính cách của Trình Dực Hạo, so sánh quá khứ của Anh Mị Sí với Trình Dực Hạo có thể bừa bãi ngang nhau, nhưng đại ca lại là chuyện khác, với cái quá khứ này của hắn, đại ca chắc chắn sẽ chặn đứt.
Vì sao hắn lại nghĩ xa tới thế hả? Đó là vì hắn biếtTrình Dực Hạo cùng Kỳ Kỳ sẽ không chỉ đơn giản là quan hệ bạn bè thuần khiết, chuyện khác hắn không dám nói, nhưng đối với chuyện tình cảm này, luôn luôn là thứ nhạy cảm trong Anh gia.
Nhất cử động gần đây của Kỳ Kỳ hắn đã sớm hoài nghi, mà giờ nghe Trình Dực Hạo nói xong còn ngồi ở kia cứng đờ người, nghĩ thế nào thì chuyện này không hề đơn giản.
Nhưng, tứ đệ trì độn sẽ xử lý Trình Dực Hạo thế nào?
“Không sai, là tôi.” Trình Dực Hạo gật đầu.
“Chuyện ngươi thích Kỳ Kỳ, tôi nghĩ vẫn nên từ bỏ đi, không thể được.” Ngược lại chỉ là tình yêu tuổi trẻ, vẫn sớm nên để hắn thấy rõ, không được tiếp tục dây dưa với Kỳ Kỳ.
“Không! Mặc kệ là ai nói, tôi cũng không từ bỏ.”
Xem ra, qua cửa các anh trai này rất khó. Nhưng bất luận thế nào, hắn không muốn từ bỏ, huống hồ giờ vẫn chưa phải lúc để từ bỏ?
“Chỉ bằng ngươi cũng muốn chạm Kỳ Kỳ? Ngươi có tin ta sẽ giết ngươi không?” Anh Mị Sí mở miệng uy hiếp, xem ra rất nghiêm túc.
________________
Ngáp~ Anh công hãy vượt môn quan tới đón Kỳ Kỳ nào.
Đại boss còn ở phía sau~