Từ trước tới nay, hắn vẫn cảm thấy tên em trai này rất khó ở chung, hiện tại cũng vậy, nhìn cậu đính lên khuôn mặt không cười nổi, không khí sắp đông cứng rồi a.
“Cậu không thể cười à?” Không khí thế này, sao mà nói chuyện nổi?
“Tôi muốn thế nào là tự do đi?” Trình Tường Vũ không cảm thấy như vậy thì có gì không thích đáng, mặt của hắn vốn vẫn thế, hơn nữa không tất yếu tự dưng bỏ ra cười.
“Được được, đúng là tự do của cậu...” Trình Dực Hạo nhún nhún vai, nghĩ, hay hắn cũng thử xem nhỉ.
Tuy trong ấn tượng Trình Tường Vũ so với hiện tại có chút thay đổi, nhưng hắn cũng đã quên hắn đến tột cùng là loại người gì. Lúc còn ở nhà, cái gì hắn cũng không cảm thấy hứng thú, cho dù là em trai, bất quá cũng chỉ là huyết thống thượng ràng buộc mà thôi, trừ điểm ấy ra, giữa bọn họ cái gì cũng không có.
“Anh muốn quyết định rời khỏi tổ chức sao?” Trình Tường Vũ hỏi. Trước đã cùng cậu đề cập qua nhiều lần, nhưng hắn cứ đẩy qua đẩy lại, sao bữa nay đột nhiên thay đổi tâm ý rồi?
“Không lẽ hôm nay cậu không giúp được tôi sao?” Trình Dực Hạo nói. Nếu như vậy thì thật không ổn, vì hắn có muốn nhưng chẳng còn có ai có thể giúp hắn.
“Nếu tôi đáp ứng anh, tôi sẽ nhất định hỗ trợ, anh nợ tôi một lần.” Cậu chỉ muốn xác nhận lại thôi, Trình Dực Hạo nguyện ý rời khỏi tổ chức là chuyện tốt nhất, với cậu mà nói.
“Vậy là được rồi, nhưng tôi có thể biết lý do tại sao cậu nguyện ý giúp tôi?” Trình Dực Hạo đề xuất nghi vấn của hắn.
Mặc dù có giấy xác nhận của cán bộ thì khi rời khỏi tổ chức tương đối dễ dàng, nhưng chỉ là tương đối, vạn nhất thành viên rời khỏi quay ngược lại cắn tổ chức, tỷ như để lộ bí mật, đến lúc đó cán bộ muốn phụ trách trách nhiệm rất không nhỏ.
Hắn cũng không cảm thấy lấy hắn cùng Trình Tường Vũ có giao tình gì, nên cậu ta sẽ không nguyện ý vô điều kiện giúp hắn.
“Lý do anh không cần biết, nhưng anh phải đáp ứng tôi một chuyện.” Trình Tường Vũ tự nhiên có tính toán, cậu mới không rảnh làm miễn phí không công, đến cái lý do chân chính, tên ca ca này cũng không cần phải biết.
“Ok... Nói đi.” Trình Dực Hạo nói. Hắn sớm đoán Trình Tường Vũ sẽ không nói cho hắn biết nguyên nhân, hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, cho dù thật sự nói, hắn cũng không tin tưởng nổi, a...
“Sau khi rời khỏi tổ chức, thỉnh anh dọn đến chỗ khác đi, sau này không được phép bước vào công ty một bước, còn có, cũng không được cùng Tần Hiên Tần lui tới.” Trình Tường Vũ nói ra điều kiện.
“A? Chỉ đơn giản thế sao?” Đây không khỏi quá dễ dàng đi? Hắn vốn tính toán sau khi rời tổ chức sẽ biến mất triệt triệt để để, đương nhiên cũng không tính toán lại cùng Tần Hiên Tần có bất luận liên quan gì.
“Chỉ vậy thôi. Chỉ cần ngươi có thể làm được, tôi sẽ giúp anh rời khỏi.” Trình Tường Vũ lại nói. Bởi vì đây là kết quả cậu muốn nhất.
“Cậu... Sẽ không ở sau lưng đâm tôi một đao đi? Taôi sẽ không phải vừa ra tổ chức sẽ chết chứ?” Trình Dực Hạo lại hỏi.
Loại điều kiện thế này căn bản không giống điều kiện đi? Hắn hoàn toàn không có bất luận tổn thất nào nha?
“Anh nếu sợ chết có thể không cần đi, tôi có thể làm như anh không có tới tìm tôi.” Trình Tường Vũ kích hắn, dù sao điều hắn băn khoăn không có khả năng sẽ phát sinh.
Bọn họ có thân phận gì?
Là ca ca cậu không biết mà thôi, từ yến hội hai năm trước tổ chức mừng người mới gia nhập, cán bộ cao cấp cùng nhân viên tất cả đều biết chuyện bọn họ là huynh đệ, cho nên trước mắt cha cậu, không ai dám lộn xộn bọn họ, cho dù hắn không đến tìm cậu hỗ trợ, vẫn có thể toàn thân trở ra.
“Ta có việc phải đi, vậy... Kính nhờ cậu.” Đích xác, có gặp chuyện không may hay không cũng phải rời khỏi tổ chức mới biết được.
Sau khi Trình Dực Hạo rời đi, Trình Tường Vũ cảm xúc mới tương đối thả lỏng, cậu muốn Trình Dực Hạo rời khỏi, đương nhiên là có lý do của cậu.
Nhưng cậu sẽ không nói cho hắn biết.
Sau khi cùng Trình Tường Vũ nói qua, thật không ngờ chỉ sau hai tuần, hắn đã rời khỏi tổ chức.
Ngày đó rời khỏi, hắn rất kinh ngạc với Tần Hiên Tần cư nhiên một câu cũng không có nói, như vậy ngược lại khiến hắn có chút bất an, không biết được Tần Hiên Tần có thể gây lên chuyện gì hay không?
Hắn cũng nghe được Tần Hiên Tần chính mồm nói “Cậu đi đi, Cậu tự do.” Những lời này.
Hơn nữa lúc ấy Trình Tường Vũ cũng ở đấy, hắn cảm thấy không chừng cậu ta đã có phương pháp làm cho Tần Hiên Tần không thể không khuất phục đi? Những loại người như bọn họ, có một ít thú đoạn trong người là điều bình thường.
Nếu đã thoát khói, cũng nên suy nghĩ làm việc gì đó thực tế hơn.
Mấy năm nay hắn kiếm không ít tiền, tuy chỉ dưới trướng người ta, nhưng tiền tổ chức trả khá cao, trừ đi những khoản linh tinh, hắn vẫn còn khá nhiều, vả lại lúc trước trộm một ít của ba ba hắn nên tiền còn dư không ít, thêm một thêm, dùng cả đời cũng không phải thành đề.
Tuy rằng kinh tế không phải lo lắng, nhưng hắn vẫn muốn làm chút gì đó, tùy theo lòng mình sống qua ngày.
Hắn muốn theo đuổi Anh Húc Kì, để cậu thích hắn, muốn cùng hắn trả qua cả đời.
Từ lần tách ra lần đó, hắn vẫn luôn tích cực triển khai thế công theo đuổi, điện thoại, tin ngắn hiển nhiên không thể thiếu, còn thường thường mua một đống đồ ngọt Anh Húc Kì mang qua cho cậu, còn kèm cả hoa tươi.
Hắn không kỳ vọng Anh Húc Kì sẽ lập tức bị hắn đả động, nhưng chỉ muốn Anh Húc Kì không cự tuyệt hắn, hắn sẽ tiếp tục theo đuổi.
Đây là lần đầu tiên hắn muốn có được một người như vậy, hắn phi thường quý trọng tâm tình mình, hắn không muốn phải xin lỗi tâm mình.
Đến nỗi với công việc mới, đại khái hắn đã nghĩ ra ý tưởng, vì càng muốn tiếp cận thế giới của Anh Húc Kì, nên hắn muốn làm như vậy…
********
Anh Húc Anh Húc Kì vui vẻ ăn đồ ngọt, những người khác thì dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu.
“Kỳ Kỳ... Ăn chậm một chút đi... Còn rất nhiều mà...” Anh Lạc Ngưng nói, nhìn cậu ăn tới như vậy, ở đây cũng không có người cướp với cậu, có thể từ từ ăn a.
Mỗi ngày gần đây, đều có đồ chuyển phát nhanh tới Anh Húc Kì, nội dung không chỉ có đồ ngọt, mà có bánh ngọt, các loại bánh, lại kèm theo bó hoa, hết thảy ở trong mắt mọi ngườ i đều cảm thấy tò mò, thật không ngờ cũng có người theo đuổi lão Tứ nhà họ.
“Tên kia thật là có tâm a...” Anh Dạ Mạc tuy biết đối phương rất dụng tâm, nhưng vừa nghĩ tới tên kia là tên ăn Tứ ca, vẫn đối hắn không có nhiều hảo cảm.
“Sao vậy? Chẳng lẽ Mạc Mạc biết đối phương là ai?” Anh Mị Sí từ trong miệng Anh Dạ Mạc nghe ra dấu vết, cho nên hỏi.
“Không, em không biết.” Anh Dạ Mạc nghĩ nghĩ suýt nữa vạ miệng, hẳn vẫn nên cẩn thận...
Trừ hắn ra, không ai khác biết tên tặng hoa là ai, chớ nói gì hắn còn đối Anh Húc Kì làm ra việc như vậy, mà đây đương nhiên là Anh Húc Kì yêu cầu hắn không được nói ra ngoài.