Tuyệt Đối Chung Tâm

Chương 22: Tuyệt đối chung tâm 22(H)




Lại hôn hôn huyệt khẩu ẩm ướt lần nữa, rồi nhổ vài ngụm nước bọt vào nơi đó, vươn ngón giữa tách huyệt khẩu để nước bọt dễ dàng đi sâu vào trong cúc huyệt.

“A a a....!!” Anh Húc Kì kêu ra tiếng, cảm giác rất đau đớn!

“Kỳ Kỳ... Thả lỏng một chút...” Ngón tay của hắn vừa tiến vào đã bị gắt gao hút chặt, khó có thể nhúc nhích, Anh Húc Kì thật sự rất chặt...

“Dực Hạo... Hay chúng ta... Đừng làm... Rất... Rất... Đáng sợ...” Anh Húc Kì hối hận, chỉ mỗi ngón tay thôi đã đáng sợ, vậy vạn nhất Trình Dực Hạo đem của hắn nhét vào trong cơ thể mình, cậu sẽ thế nào đây?

“Không... Tôi sẽ không dừng... Cậu nghe lời... Thả lỏng...” Sao có khả năng đến mức này còn buông tha? Vậy hắn vẫn luôn nhẫn nại đến giờ thì tính là gì?

Ngón giữa của hắn bắt đầu vói vào trong trừu động, ngón tay vốn bị hút quá chặt chẽ đã có thể thuận lợi ra vào, chắc dịch ruột non phân bố để bên trong mềm mại hơn nhiều đi, nhân lúc hắn thừa cơ vói thêm một ngón tay vào để bôi trơn.

Anh Húc Kì biết không thể ngăn cản được Trình Dực Hạo, chỉ có thể tận lực thả lỏng bản thân mặc hắn bài bố, nhưng dần dần, cậu thấy người trở lên kì quái, bị ngón tay hắn ra vào thôi lại khiến chỗ đó vừa nóng vừa ngứa, còn không hy vọng hắn rút ra, vì vừa rút ra cậu càng thêm khó nhịn.

Lúc sau Trình Dực Hạo dùng tới ba ngón tay vì cậu làm trơn, lúc rút ngón tay miệng cúc huyệt còn có chất lỏng dính dính chảy ra, bên trong cũng ấm áp mềm mại hơn rất nhiều.

Trình Dực Hạo biết, hắn đã có thể yên tâm tiến nhập.

“Kỳ Kỳ... Tôi muốn đi vào... Cậu nhẫn một chút...” Trình Dực Hạo lấy phân thân ra, chỗ đó đã sưng lên không ít, nhưng hắn vì mình bộ lộng để chỗ đó trở nên càng lớn càng cứng rắn hơn nữa.

Đến nỗi Anh Húc Kì nhắm mắt lại không dám nhìn, cậu không thể tưởng tượng được cảm giác  khi Trình Dực Hạo tiến vào hắn nơi đó như thế nào.

Trình Dực Hạo lại đem đầu gối cậu Anh Húc Kì đè xuống, khiến toàn lực dồn xuống trước ngực hắn, tư thế tuy rằng sẽ làm hắn có chút vất vả, nhưng thực thích hợp để tiến quân thần tốc.

Hiện tại, hắn đã có thể cầm đầu phân thân đã muốn đen tím hung mãnh đi vào.

Thực chất mỗi lần làm tình hắn sẽ mang mũ, cho dù là cùng Tần Hiên Tần cũng thế, nhưng nếu Anh Húc Kì là xử nam thì không có gì phải sợ.

Hơn nữa, hắn cũng rất muốn trong trạng thái không phòng hộ cùng cậu phóng túng một hồi.

“Đừng... A...!” Một cỗ đau đớn khó có thể nói đâm thẳng vào thần kinh Anh Húc Kì, cậu hút từng ngụm từng ngụm khí, ý đồ chậm lại cỗ cảm giác khó chịu.

Trình Dực Hạo thì tận lực chậm rãi đâm vào trong cơ thể cậu, đợi cho toàn bộ đi vào xong, mới chậm rãi giao động, một trước một sau ra vào trong cậu.

hoa huy*t co rút lại rất nhanh, cắn hắn vừa chặt vừa thoải mái, khiến hắn rất muốn liều lĩnh hoành hành, nhưng khi thấy cậu vì đau đớn mà ẩn nhẫn, cho nên dù muốn vẫn phải thả chậm tốc độ.

“Kỳ Kỳ... Có đau hay là thoải mái... Cũng kêu đi ra... Sẽ thấy dễ chịu hơn...” Trình Dực Hạo nói với cậu.

Anh Húc Kì gật đầu, cũng phát ra vài tiếng rên a a rất nhỏ.

Thanh âm đáng yêu kích thích thần kinh hắn, vốn nghĩ phải chậm một chút, nhưng vẫn không thể nhịn được lại gia tăng tốc độ va chạm.

Hắn thích cảm giác va chạm trong cơ thể nam nhân.

“Kỳ Kỳ... A...Cậu thật giỏi... Bên trong.... Thật thoải mái...” Trình Dực Hạo nói những lời làm người ta đỏ mặt tim đập. Hắn biết trong tình yêu, phải nói gì đó sẽ làm cho cả quá trình thêm phấn khích, đương nhiên sẽ càng thêm tuyệt vời hơn.

“Dực Hạo... Anh mau nữa... Nhanh lên... Tôi khó chịu...” Anh Húc Kì đã hoàn toàn bị hắn dắt mũi, dục vọng thân thể đã sớm đánh bại lý trí yếu kém, quản câu có là nam nhân hay nữ nhân, cậu bây giờ đang cảm thụ thấy rất tuyệt, nhưng còn chưa đủ, còn muốn càng nhiều hơn mới được.

“Ân... Tôi sẽ cho cậu thoải mái đến chịu không được...” Trình Dực Hạo mỉm cười, hắn biết tiết tấu ôn nhu này không thỏa mãn được cậu, nếu Anh Húc Kì chịu đựng được, vậy hắn là có thể bạo gan đi làm.

Vừa nãy còn thong thả ôn nhu, hắn bắt đầu mãnh liệt đâm thẳng vào cậu một lần lại một lần, mà mỗi một lần tiến công dũng mãnh đều khiến Anh Húc Kì nhịn không được kêu ra tiếng.

Hắn đã sớm tưởng tượng, muốn hung hăng đâm tiến ở chỗ sâu nhất trong cậu, để cậu vì mình mà trở nên dâm loạn.

“A a... Hô... A... Ưm... Ha... A... Đừng dừng... A...” Đối mặt Trình Dực Hạo liên tiếp công kích, Anh Húc Kì chỉ cảm thấy càng ngày càng thoải mái, bên trong cậu vừa nóng vừa ngứa, căn bản không muốn Trình Dực Hạo dừng lại.

“A... Kỳ Kỳ... Bên trong cậu nóng quá.... Rất dễ chịu...”

Phản ứng của cậu thật sự quá tuyệt vời, để hắn không ngừng hưng phấn thêm lực công kích.

“Ừ... Anh cũng... Nóng quá... Lại đến...” Hiện tại trừ bỏ thỏa mãn muốn đem cơn nóng torng người bài trừ, những cái khác Anh Húc Kì không muốn quản.

Hai người duy trì tư thế đầu một thời gian, tuy trong phòng có điều hòa nhưng khi làm người bọn họ vẫn đầy mồ hôi, cả người dấp dính.

“Kỳ Kỳ... Tôi muốn... Bắn bên trong cậu... Có thể...?”

Không ngừng nâng cao kích tình rồi cũng đến cực hạn, Trình Dực Hạo bắt đầu muốn phóng thích khoái ý, hắn rút lại trút lý trí còn sót lại hỏi cậu, hăn muốn bắn bên trong không biết Anh Húc Kì đồng ý không?

“Nghi....? Ừm... Được... Anh bắn... Ưm...” Dù sao Trình Dực Hạo có làm cái gì, đều sẽ khiến cho mình thoải mái đi? Cậu cũng lười kháng cự... ( …)

Được Anh Húc Kì đáp ứng, Trình Dực Hạo lại công kích nửa ngày, mới có ý phóng thích tinh dịch nóng rực vào cậu.

Trong lúc hai người cùng nhau phóng thích, cũng nhịn không được kêu ra tiếng, song song nhận được thỏa mãn lớn nhất...

Trình Dực Hạo đem Anh Húc Kì ôm ở trên đùi, tay cầm phân thân cậu, Anh Húc Kì vừa phóng thích xong lần thứ hai, vô lực ôm cổ Trình Dực Hạo thở ra hơi.

“Thoải mái không...?” Trình Dực Hạo hỏi cậu, biết cậu nhất định rất thoải mái, nhưng vẫn muốn nghe từ chính miệng cậu nói ra.

“Ừa... Thoải mái...” Anh Húc Kì cũng rất thẳng thắn.

Nói thật ra, cậu không biết nguyên lai nam nhân làm với nhau sẽ thoải mái như thế.

“Vậy... Có thích tôi hay không...?” Trình Dực Hạo hỏi.

Hắn nghĩ, nếu Anh Húc Kì không bài xích cùng hắn làm tình, có phải hắn sẽ có cơ hội tiến vào trong tim cậu không?

Nhưng Anh Húc Kì không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Cậu là thật sự không biết.

Tuy cậu không hối hận cùng Trình Dực Hạo xảy ra tầng quan hệ này, nhưng muốn nói không hề để ý hắn là một nam nhân, nhưng lại không phải như vậy, dù sao đây là người cậu đã tin tưởng lâu dài, sao có khả năng vì một hồi kích tình liền lập tức nghĩ lại chứ? ( Kì Kì không dễ cưa đổ đâu >”<).

Nhìn Anh Húc Kì lắc đầu, dưới đáy lòng Trình Dực Hạo cũng chỉ có thể cười khổ.

Vẫn không được sao?

“A... Chúng ta đi tắm...” Thu thập cảm xúc mất mát, Trình Dực Hạo ôm Anh Húc Kì vào phòng tắm.

Có lẽ nếu muốn bắt được Anh Húc Kì, có lẽ cần phải ” cố gắng ” nhiều hơn?