Tuyệt Đối Chung Tâm

Chương 12: Tuyệt đối chung tâm 12




Trái tim Anh Húc Kì muốn nhanh nhảy ra ngoài, vừa rồi hình như cậu nhìn thấy chuyện không nên thấy...

Cậu cư nhiên gặp được... Trình Dực Hạo... Thật vui?!

Tuy vốn đã biết hắn chỉ thích nam nhân, nhưng khi thực tế nhìn thấy loại chuyện này, cậu vẫn cảm thấy khiếp sợ, nhớ lại hình ảnh vừa rồi, mặt cậu không khỏi đỏ lên.

Cho dù chỉ mới nhìn thoáng qua, cậu cũng đủ thấy diện mạo nam nhân trên giường kia, ách không, đó mới không phải nam nhân nha, vốn chính là một nam hài.

Nguyên lai hắn... Thích loại hình này?

Anh Húc Kì nhịn không được rùng mình một cái, bà nội ơi... Thật là đáng sợ!

Hôm nay Anh Dạ Mạc bồi Mộc Tín Xa xuất môn, còn mình cậu nhàn rỗi tới phát hoảng, ở nhà đợi chờ ngây ngốc một hồi, quyết định tới khách sạn của cậu -“Viễn Nghênh” dạo một vòng, tìm các tỷ tỷ tâm sự còn thú vị hơn ở nhà đếm ruồi.

Các tỷ tỷ chính là nhân viên phục vụ tiếp tân của khách sạn, rất được lòng cậu, vì dù sao người phỏng vấn chính là cậu, cậu chỉ là muốn  đi tới chỗ nào  đó vui chơi, thuận tiện nhìn xem có thể chiêu điểm hoa đào hay không.

Chỉ có điều kết cục vẫn bi thảm giống nhau, các nàng chỉ xem cậu là đệ đệ mà thôi.

Tới khách sạn, cậu lập tức chạy tới chỗ các tỷ tỷ thân ái, nhưng không biết có phải do cậu đã lâu không xuất hiện không, mà các tỷ tỷ cứ hết ôm lại sờ lại niết cậu, cư nhiên còn hỏi cậu có muốn ăn đường hay không?

Cậu thật sự muốn khóc, vì sao cậu phải mang một khuôn mặt búp bê chứ!! Luôn bị trêu đùa xem thành tiểu hài tử...

Bị các tỷ tỷ “Nhiệt tình” khoản đã một phen xong, cậu miễn cưỡng dựa vào một bên sofa nghỉ ngơi, có một câu không một câu cùng các nàng tán gẫu lên trời.

“Tiểu Kì, nghe nói cậu mới xuất ngoại phải không? Đi đâu chơi thế, có chơi vui không?” Tỷ tỷ A hỏi cậu.

“Đương nhiên rất vui nha, ừm... Hẳn là...” Tuy rằng nửa đường bị Anh Dạ Mạc ném lại, nhưng về sau lại gặp được Trình Dực Hạo, coi như không phải không có ai nói chuyện.

“Vậy... Có diễm ngộ được ai không hả?” Tỷ tỷ B hỏi.

“Nào có cái gì gọi là diễm ngộ? Nói đến cái này thật đau lòng...” Anh Húc Kì thở dài. Tỷ tỷ B đành phải sờ sờ đầu của cậu muốn cậu đừng đau lòng.

“Nói đến diễm ngộ, hôm nay có một vị khách đến đây rất cao rất tuấn tú nha! Xem, tôi có chụp được ảnh nè!” Tỷ tỷ C đột nhiên cười cười, nghĩ tới nam nhân kia, nàng liền trở lên say mê a.

Nghe tỷ tỷ C nói xong, mọi người xúm lại tranh nhau xem, sau đó tuôn ra một đống lời cảm thán.

Trong di động là một nam nhân hình dáng lịch sự, làn da hơi trắng, hiện tại bây giờ đang lưu hành loại hình mặt mày trắng trẻo nhỏ nhắn dễ nhìn này (?), hơn nữa thân hình lại cao, dáng người tỉ lệ lại chuẩn, chỉ cần tưởng tượng lúc rúc vào bên người hắn đã muốn chảy nước miếng.

“Tiểu Kì cậu cũng đến xem đi...” Tỷ tỷ A lôi kéo Anh Húc Kì đang ngồi ở sofa biểu tình không hề hứng thú.

“Không, em xem đàn ông làm gì, em muốn xem phụ nữ cơ!” Anh Húc Kì đảo cặp mắt trắng dã, đàn ông có đẹp trai cũng không được chứ?

Nhưng tỷ tỷ B đúng lúc đưa bắt tay bắt được cậu tới trước mặt, chỉnh đầu cậu bắt cậu nhìn.

Anh Húc Kì đành phải không tình nguyện liếc mắt một cái.

“Không tồi nha...” Kỳ thật cậu cũng không muốn xem kĩ người kia cao thấp ra sao, cũng chỉ là có lệ nhìn liếc mắt một cái thôi.

Có điều... Từ từ, vì sao lại cảm thấy có điểm nhìn quen mắt?

“Từ từ, đưa cho em xem lại...” Anh Húc Kì đưa tay giật điện thoại, cẩn thận nhìn lại khuôn mặt trong điện thoại khiến cậu nhìn có diểm quen thuộc.

Không thể nào? Đây không phải... Trình Dực Hạo?

“Tỷ tỷ, hắn tên là gì?” Hẳn sẽ không có khả năng đi? Nhưng... Vẫn nên xác định một chút thì hơn.

“Ừm, để tỷ xem lại.” Tỷ tỷ C dùng máy tính kiểm tra lại.

Những khách tới Viễn Nghênh, dựa theo thông lệ trước khi vào thuê phòng phải chụp ảnh, sau đó nhân viên sẽ đem tư liệu đưa vào máy tính, từ hệ thống trong máy tính sẽ công nhận thân phận sự ra vào của khách, nếu khách ở lại sẽ ở tầng một và tầng trệt, trong hệ thống sẽ phát ra âm thanh ra hiệu, bảo đảm sẽ có nhân viên đi lên phục vụ.

“Có, Trình – Dực – Hạo -” Tỷ tỷ C nói ngắt quãng từng chữ.

Thật sự là hắn?! Anh Húc Kì giật mình cực kỳ.

“Vậy... Tỷ tỷ, hắn ở phòng nào biết không?”

Không khỏi quá hữu duyên đi? Như vậy cũng có thể gặp lại được? Vậy cậu nhất định phải đi tìm hắn, cho hắn một kinh hỉ! Anh Húc Kì suy nghĩ.

“Đợi tỷ xem lại.” Tỷ tỷ C lại nhìn máy tính một lúc.

“Có... phòng 1023...” Tỷ tỷ C lập tức giúp cậu tra ra tư liệu.

“Cảm ơn nhé ~!” Anh Húc Kì vui vẻ chạy tới chỗ cửa thang máy, thuận tiện ở mua ở máy bán hàng tự động hai chai nước cùng nhau uống.

Các tỷ tỷ nhìn cậu hưng phấn rời đi, trong lòng không khỏi nghi hoặc, hai người bọn họ sẽ không nên...?

Đúng! Nhất định là như vậy! Xem tình trạng môn gia nhà cậu, chỉ biết một điều tiểu Kì nhất định cũng sẽ đi lên con đường này...

Rất ưu ái ở trong lòng các tỷ tỷ vì cậu bi ai một giây mặc niệm, rồi lập tức khôi phục thần sắc tiếp tục công tác.

Anh Húc Kì hưng phấn ấn chuông phòng 1023, quả nhiên nhìn được Trình Dực Hạo xuất hiện quản môn, vui vẻ đối hắn nói một tiếng Surprise, rồi lại nhìn Trình Dực Hạo vẻ mặt thừ người ra.

Ha ha ha, có dọa được hắn. Anh Húc Kì vui vẻ cực kỳ.

Cậu nguyên bản muốn nói đi vào bên trong nói chuyện sẽ tự nhiên hơn, mới trực tiếp lướt qua đối phương đi vào, nhưng nếu cậu cẩn thận một chút, sẽ phát hiện có hai đôi giày ở dưới chân...

Sau đó, cậu thấy được hình ảnh không nên xem.

Lại sau đó, bởi vì quá mức kinh sợ, cậu đành phải nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Đợi cho tới khi chạy khỏi khách sạn cậu mới giật mình phát giác vì sao cậu muốn chạy trốn nhỉ?

Cậu rốt cuộc đang lẩn trốn cái gì?!

*-*-*-*-*

Anh Húc Kì tỉnh táo lại, cảm thấy vừa nãy hành động hơi thất thố, hơn nữa cũng là cậu quá mức lỗ mãng không thông tri trước cho Trình Dực Hạo, mới có thể gặp được chuyện trên, mà cậu lại thất lễ đi chạy trốn, thật sự áy náy với Trình Dực Hạo.

Cho nên cậu đi trở về khách sạn, kêu mấy tỷ tỷ giúp cậu nhắn vài tin cho Trình Dực Hạo.

Ngày hôm sau, cậu ở quán cà phê chờ Trình Dực Hạo tới.

Trình Dực Hạo đẩy cửa thủy tinh ra, trên cửa có chuỗi Phong Linh tinh xảo, ra vào sẽ phát ra tiếng vang, Anh Húc Kì vừa nghe thanh âm vang lên lập tức quay đầu nhìn, là Trình Dực Hạo đến, cậu hướng hắn vẫy vẫy tay, đối phương cũng thấy cậu.

Trình Dực Hạo ngồi xuống, cùng Anh Húc Kì đánh tiếng chào hỏi, không biết vì sao, hắn cảm thấy có cỗ không khí xấu hổ ở giữa hai người trong lúc đó lên men.

“À ừm... Ngày hôm qua... Thật sự là rất có lỗi...” Anh Húc Kì gãi gãi đầu, trước vẫn nên vì ngày hôm qua thất lễ giải thích thì hơn.

“Cũng không có gì.” Trình Dực Hạo ở mặt ngoài bình tĩnh thì nói vậy, nhưng nội tâm lại hơi khẩn trương.

Ngày hôm qua bị Anh Húc Kì kinh hỉ biến thành hắn về sau vô pháp cùng nam hài kia làm, đầu hắn lúc ấy chỉ luôn một mực nghĩ phải giải thích với cậu thế nào, lại không biết liên lạc với cậu làm sao. Cũng may ơ quầy tiếp tân có điện báo nói Anh Húc Kì có nhắn lại cho hắn, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Bất quá, sao cậu biết tôi ở đó?” Trình Dực Hạo tò mò, hắn nghĩ thế nào cũng không thể chỉ là ngẫu nhiên ở khách sạn gặp nhau đi? Lại còn gặp ở phòng?