Tuyệt Đối Chiếm Giữ!

Chương 6




Ngày hôm sau, khi Ân Ngôn thức thì cũng đã giữa trưa, Giang Nghiêm Phong thì đi mất.
Ân Ngôn thay đồ tắm rửa, cầm điện thoại đi vào bếp, thì thấy một phần đồ ăn vẫn còn đóng gói.
Ân Ngôn nấu nóng lại rồi ăn nó giải quyết được cái bụng đói meo của bản thân.
Điện thoại trong túi treo lên.
Ân Ngôn: "Alo, Phương Tập mình nghe này."
Phương Tập: "Tiểu tử, cậu mất tích ở đâu từ hè đến giờ vậy?"
Ân Ngôn: "Mình ở nhà, lười biếng cả một mùa hè."
Phương Tập: "Chuẩn bị đi, tớ đến đón cậu, hôm nay làm liên hoan ở nhà lớp trưởng."
Ân Ngôn: "Ừ, mình biết rồi."
Ân Ngôn đi cùng Phương Tập đến tối mới về nhà, thật sự cậu không muốn về nhà chút nào.
Bước vào nhà đóng cửa, Ân Ngôn đã bị một lực đẩy mạnh lưng đập vào cửa, đầu choáng váng.
Môi bị hôn, Ân Ngôn mở mắt thì thấy gương mặt phóng đại của Giang Nghiêm Phong, cậu lấy tay cố đẩy hắn ra, nhưng không được.
Ân Ngôn: "Ưm... Ưm..."
Tay thì bị giữ chặt, bị hôn đến mức ngạt thở, đến khi được thả ra, Ân Ngôn mặt xanh lại mở lớn miệng để thở.
Ân Ngôn: "Anh lại nổi cơn điên gì nữa?"
Giang Nghiêm Phong: "Hôm nay em đi chơi có vui không?"
Ân Ngôn ngẩn người: "Cũng bình thường thôi, liên hoan kết thúc hè."
Ân Ngôn đi vào phòng bỏ ba lô xuống, lúc này đột nhiên nhớ đến một việc, quay người: "Anh vào nhà tôi bằng cách nào."
Giang Nghiêm Phong: "Đến ba mẹ em tôi còn tống đi được thì đừng nói đến cái ổ chuột này."
Ân Ngôn toát mồ hôi hột: "Anh đã ăn gì chưa, tôi gọi cho."
Giang Nghiêm Phong nắm lấy tay đang cầm điện thoại của Ân Ngôn. Giơ màn hình điện thoại của hắn lên, trong màn hình là một đoạn clip ghi lại cảnh cậu và bạn cậu liên hoan hôm nay.
Ân Ngôn nhíu mày, không nói gì, cậu rất không vui, bị người khác theo dõi ai mà vui cho được: "Buông, tôi đau."
Giang Nghiêm Phong mặt sắt lạnh: "Em vậy mà thoải mái để người khác động vào người mình. Em quên lần trước tôi nói với em rồi sao?'
Ân Ngôn nhớ lại lần trước cậu cùng Phương Tập nhắn tin hẹn đi về quê cậu ấy vài ngày, bị Giang Nghiêm Phong biết được, lần đó hắn có nói "Em là vợ tôi, không ai được đụng vào!"
Ân Ngôn bực mình: "Giang Nghiêm Phong, họ đâu làm gì tôi, chúng tôi đâu làm hành động gì ám mụi quá mức. Chỉ ngồi cạnh, choàng vai bá cổ, chơi vật lộn chút xíu."
Giang Nghiêm Phong bóp chặt tay Ân Ngôn: "Như vậy cũng không được!"
Ân Ngôn đau đớn: "Đau quá, Giang Nghiêm Phong thật sự rất đau đó."
Giang Nghiêm Phong ôm eo: "Tôi chỉ cầm tay em mà em đã từ chối rồi sao, em nhìn em, em đối với họ thoải mái như vậy."
Ân Ngôn thật bó tay với hắn: "Họ đâu có... Ay da..."
Còn chưa nói hết câu đã bị Giang Nghiêm Phong quăng lên giường: "Không nói nhiều, vợ không ngoan phải chịu phạt."
Nói xong liền xé đồ Ân Ngôn.
Lúc này điện thoại của Giang Nghiêm Phong reo lên, hắn nhìn điện thoại, rồi lấy cái áo của Ân Ngôn vừa rồi bị hắn xé đem buộc hai tay cậu lại. Sau đó hắn ngồi trên người cậu để phân thân ngay miệng Ân Ngôn.
Giang Nghiêm Phong: "Ngậm lấy!"
Ân Ngôn thấy hắn để phân thân ngay mặt mình, còn bảo cậu ngậm lấy thì miệng mím chặt, giẫy giụa không ngừng, nhưng hai tay bị trói, phía trên bị đè, không thể di chuyển được.
Giang Nghiêm Phong nhìn điện thoại đã tắt lại treo thêm lần nữa. Lại sốt ruột, một tay bóp lấy lỗ mũi của Ân Ngôn, bóp được một chút, Ân Ngôn vì không thở được nên hơi hé miệng, Giang Nghiêm Phong lấy tay còn lại bóp hàm Ân Ngôn ép cậu mở miệng ra, sau đó trực tiếp đưa phân phân vào miệng Ân Ngôn.
Giang Nghiêm Phong: "Không được cắn, em mà cắn tôi sẽ làm cho ba mẹ em không còn răng để ăn cháo."
Ân Ngôn vừa định cắn, nghe xong liền bỏ ý định đó.
Giang Nghiêm Phong mở loa ngoài: "Ba."
Ân Ngôn không nghe cuộc hội thoại đó bởi vì lúc này Giang Nghiêm Phong miệng thì trả lời điện thoại mà tay thì đang nắm lấy đầu Ân Ngôn chuyển động để phân thân của mình ra vào miệng Ân Ngôn.
Giang Nghiêm Phong rất nhẹ nhàng di chuyển đầu Ân Ngôn, cứ như vậy đến khi nghe xong điện thoại.
Ân Ngôn vẫy vẫy hai chân xuống giường tỏ ý phản đối: "Ưm... Ưm..."
Giang Nghiêm Phong từ trên nhìn xuống: "Từ trước đến nay tôi chưa từng bắt em khẩu giao, nên hôm nay em học đi. Sau này còn dùng đến."
Động tác tay Giang Nghiêm Phong đột nhiên nhanh hơn, phân thân đi vào sâu bên trong cuống họng Ân Ngôn.
Giang Nghiêm Phong: "Động đầu lưỡi đi."
Ân Ngôn nhắm mắt lại, mỗi một lần đi vào cậu ngửi thấy mùi nam tính đặc trưng của phân phân, lông ở bộ phận đó đâm vào mặt cậu.
Thấy Ân Ngôn bị ngạt thở nên Giang Nghiêm Phong lấy phân thân ra cho cậu thở.
Miệng vừa được giải thoát Ân Ngôn liền lấy sức mà thở, thở hết sức lực.
Mắt thấy Ân Ngôn lấy lại được dưỡng khí đủ rồi, khi Ân Ngôn còn đang mở miệng Giang Nghiêm Phong liền đưa phân thân vào miệng cậu một lần nữa.
Ân Ngôn đập hai chân xuống giường: "Ưm... Ưm..."
Giang Nghiêm Phong: "Tối hôm nay em phải làm cho tôi xuất bằng miệng nhỏ của mình, thì tôi sẽ tha cho nó."
Ân Ngôn nghe xong kinh hoàng, cậu thầm nghĩ làm sao có thể chứ, miệng cậu có khi nào sẽ rách luôn không.
Cứ ra vào như vậy không biết bao lâu, cuối cùng Giang Nghiêm Phong cũng đạt đỉnh, hắn trù động mỗi lúc một mạnh cuối cùng, ở trong miệng Ân Ngôn xuất ra.
Giang Nghiêm Phong giữ lấy đầu Ân Ngôn mặc cho cậu giẫy giụa, xuất toàn bộ vào trong miệng Ân Ngôn.
Ân Ngôn sau khi được thả ra, nghiêng đầu muốn ói.
Giang Nghiêm Phong: "Nuốt hết vào, nhã ra một giọt, tôi lại làm một lần nữa."
Ân Ngôn mặt không còn tí máu, nghe vậy lấy tay đã được cởi trói bụm miệng cố gắng nuốt vào.
Ân Ngôn nuốt xuống hết đang định thần lại thì Giang Nghiêm Phong kéo cậu lại, tách hai chân cậu ra mạnh mẽ đâm vào.
Ân Ngôn la lên: "A... Ặc... A..."
Giang Nghiêm Phong lấy khăn giấy lau mặt đầy mồ hôi của Ân Ngôn, rồi hôn khắp người Ân Ngôn.
Ân Ngôn: "Anh... Đã nói... Tối nay chỉ cần làm anh... A... Xuất bằng... Ư... Miệng thì sẽ tha... Cho tôi... Ư... Mà..."
Giang Nghiêm Phong: "Tôi nói là tối hôm nay em phải làm cho tôi xuất bằng miệng nhỏ của mình, thì tôi sẽ tha cho cái miệng nhỏ phía trên thôi."
Nghỉ một lúc Giang Nghiêm Phong lại nói: "Còn miệng nhỏ phía dưới thì làm sao có thể bỏ qua, em cũng biết tôi mà, một lần không thể thỏa mãn tôi."
Ân Ngôn: "Ư... Lương... Ư... Lẹo..."
Giang Nghiêm Phong nghe vậy cười tươi: "Vợ à, em quên tối nay em phải chịu phạt sao, dám để người khác động vào người. Tội lớn như vậy mà muốn tôi tha cho dễ dàng."
Ân Ngôn: "A... Chậm... Tôi... A... A..."
"Bập... Bập... Bập..."
"A... A... Hức... Đau... Ặc... A..."
Khắp phòng đều vang ra tiếng va chạm da thịt và tiếng thở mạnh cùng tiếng rên chẳng biết là khoái cảm hay đau đớn, có lẽ là cả hai.
Giang Nghiêm Phong đạt cao trào.
Ân Ngôn: "Đừng... ra... bên trong."
Giang Nghiêm Phong nghe vậy cười lạnh rút phân thân ra ép buộc đưa vào miệng Ân Ngôn: "Nút vào hết."
Ân Ngôn khóc nức nở, miệng ngậm phân thân cổ họng khó chịu cố gắng nuốt thứ trắng đục đó lần thứ hai trong một buổi tối.
Giang Nghiêm Phong nhìn Ân Ngôn đang mệt mỏi thở dốc, cố gắng không nôn ra lạnh lùng tuyên bố: "Sau này nếu không xuất ở phía dưới thì xuất miệng nhỏ phía trên."
Ân Ngôn: "Không... Xin anh..."
Giang Nghiêm Phong bế Ân Ngôn lên để chân cậu kẹp eo mình một lần nữa đưa phân thân đi vào người Ân Ngôn.
Ân Ngôn lắc đầu: "Không... Muốn... Tư thế... Này... A... A... Hức..."
Ân Ngôn rất sợ tư thế này, nếu cậu không bám vững vào người Giang Nghiêm Phong thì phân thân đó sẽ đi vào rất sâu, rất khó chịu.
Nhưng Ân Ngôn từ đầu đến cuối vẫn phải thuận theo Giang Nghiêm Phong mà thôi.
Đem đó Ân Ngôn bị Giang Nghiêm Phong làm khắp phòng từ giường xuống đất rồi lên bàn, rồi vào tới phòng tắm.