Tuyệt Đối Chiếm Giữ!

Chương 16




Sáng sớm hôm sau Ân Ngôn được Trần Nhâm đón đến công ty, còn đồ của cậu được hắn cho người đưa về nhà được sắp xếp.
Bước vào phòng làm việc Ân Ngôn liền nhìn thấy Giang Nghiêm Phong, cậu cúi người: "Chủ tịch!"
Sau đó cả hai ai làm việc náy.
Giang Nghiêm Phong thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Ân Ngôn.
Đến lúc ăn trưa đồ ăn được Trần Nhâm mang lên.
Ân Ngôn thuận miệng: "Cảm ơn."
Trần Nhâm nghe thấy câu này của Ân Ngôn trong lòng thầm sợ hãi, liếc nhìn thoáng qua Giang Nghiêm Phong, sau đó hắn lập tức rời đi.
Sắc mặt Giang Nghiêm Phong hoàn toàn không biết được tốt, đen xì như đích nồi.
Ân Ngôn dọn phần cơm của mình ra ngồi ăn, hoàn toàn không để ý đến Giang Nghiêm Phong.
Hai người ngồi ăn trong cùng một nơi nhưng Giang Nghiêm Phong thì bực bội không vui, còn Ân Ngôn thì đang ăn rất ngon miệng.
Đợi đến khi Ân Ngôn đã ăn xong đang dọn lại gọn gàng thì Giang Nghiêm Phong đi đến: "Em ăn cơm của tôi mà lại cảm ơn Trần Nhâm sao!"
Ân Ngôn lạnh nhạt: "Cảm ơn anh."
Câu cảm ơn hờ hợt này như châm thêm dầu vào lửa, lập tức làm Giang Nghiêm Phong phát hỏa: "Đối với kẻ khác thì dịu dàng, nhưng với tôi thì lạnh như băng, Ân Ngôn em thật to gan."
Ân Ngôn chịu không được: "Anh lại nổi giận vớ vẩn nữa rồi!"
Giang Nghiêm Phong một tay bắt lấy cổ tay Ân Ngôn một tay nắm tóc cậu: "Vớ vẩn sao? Em không biết nhận lỗi, còn nói tôi vớ vẩn, em đúng là đồ hư hỏng cần phải dạy bảo lại."
Ân Ngôn bị đau, một bên tay còn được tự do của cậu đưa lên đầu vịn lấy cổ tay của Giang Nghiêm Phong đang nắm tóc mình: "Đau, anh buông tay ra! Anh sao lại nổi điên nữa rồi."
Giang Nghiêm Phong cười lạnh: "Là em chọc tôi, em phải bị trừng phạt."
Sau đó Giang Nghiêm Phong nắm lấy tóc của Ân Ngôn lôi cậu vào phòng.
Ân Ngôn đau đớn hai tay vịn lấy cánh tay đang nắm tóc mình: "Tôi đau, Giang Nghiêm Phong! A... Buông..."
Đẩy mạnh Ân Ngôn lên giường, Giang Nghiêm Phong từ trên nhìn xuống, từ từ cởi đồ: "Bảo bối, em sao lại không dịu dàng với tôi vậy chứ?"
Ân Ngôn mặt trắng bệch, mắt thấy Giang Nghiêm Phong cởi đồ, cậu liền chạy ra hướng cửa, nhưng vì gấp gáp nên cậu vướng chân vào nhau mà té xuống, cậu cố nhịn đau định ngồi dậy, thì cảm thấy ở cổ chân có một lực lớn kéo mạnh, sau đó là một sức nặng đè cả người cậu xuống. Áo bắt đầu bị cởi ra.
Ân Ngôn hoảng hốt: "Này, đừng như vậy."
Giang Nghiêm Phong lật người Ân Ngôn lên bắt đầu cởi quần.
Ân Ngôn tay nắm lấy quần: "Đang ở chỗ làm. Anh mau dừng lại... Không được..."
Giang Nghiêm Phong ương ngạnh cưỡng ép cởi quần Ân Ngôn, kéo hai chân cậu lên làm lộ huyệt động, trực tiếp đi vào.
Ân Ngôn hai tay đẩy người Giang Nghiêm Phong, nhưng sự đau đớn bị xỏ xuyên bên dưới đã lấy đi toàn bộ sức lực của cậu: "A... Hức... A... A... Ư... Đừng... Ư... Ư..."
Giang Nghiêm Phong gương mặt thỏa mãn: "Đây là công ty của tôi, em là nhân viên của tôi, em phải nghe theo lời tôi."
Ân Ngôn tay vẫn để ở bụng của Giang Nghiêm Phong, cả người run lắc theo nhịp ra vào của hắn, trên trán đầy mồ hôi: "A... Ư... Làm ơn... Tôi... Biết sai... Rồi... Đừng ở... Đây... Ư... A... A... A... Á..."
Ân Ngôn la thất thanh, bởi vì Giang Nghiêm Phong đột nhiên tăng lực đạo, thúc vào vô cùng mạnh.
Giang Nghiêm Phong mạnh mẽ sát nhập: "La đi, cứ la thỏa thích đi, không có ai vào đây đâu, bảo bối."
Ân Ngôn đau đớn ngửa cổ lên, há miệng thở dốc: "A... A... A... Hức... Ư... A..."
Sau một trận kịch liệt, Giang Nghiêm Phong ôm chặt lấy người bên dưới run nhẹ người, "Hừ" một tiếng, xuất toàn bộ vào người Ân Ngôn.
Giang Nghiêm Phong thở dốc, từ từ ngồi lên, nhìn xuống Ân Ngôn, phân thân của hắn vẫn còn ở trong người cậu.
Ân Ngôn cả người đỏ hoe, mồ hôi ướt đẫm, cả người run rẩy, đôi môi hồng mộng nước, đôi mắt ngấn nước. Đầu cậu nghiêng sang một bên, nước mắt lăn dài.
Giang Nghiêm Phong thưởng thức mỹ cảnh đột nhiên nhớ ra: "Vừa rồi em nói, em biết sai rồi, vậy bây giờ em nói tôi nghe em sai chỗ nào."
Ân Ngôn giọng hơi khàn: "Tôi đã không dịu dàng với anh, anh không thích tôi tiếp xúc với người khác nhưng tôi lại cảm ơn Trần Nhâm."
Giang Nghiêm Phong gật đầu: "Ừm, em thật giỏi, tôi sẽ thưởng cho em."
Nói xong Giang Nghiêm Phong bế Ân Ngôn.
Ân Ngôn nằm trong vòng tay Giang Nghiêm Phong mặt trắng bệch lắc đầu: "Đừng mà... Tôi không cần... Cầu anh..."
Đặt Ân Ngôn nằm trên giường, Giang Nghiêm Phong động thân, đem phân thân to lớn của mình đưa vào trong người Ân Ngôn một lần nữa.
Ân Ngôn đau đớn nhắm mắt, há miệng thở dốc: "Á... Ặc... A... Hu hu..."
Giang Nghiêm Phong hôn khắp mặt Ân Ngôn : "Sao lại không cần chứ, đây là phần thưởng mà..."
Thật ra Giang Nghiêm Phong thừa biết Ân Ngôn không muốn làm loại chuyện này, nhưng mà hắn muốn, vừa rồi cậu trả lời chính xác thì sẽ là phần thưởng còn nếu trả lời sai thì sẽ là trừng phạt
Ân Ngôn nức nở lắc đầu né tránh Giang Nghiêm Phong đang muốn hôn môi mình.
Giang Nghiêm Phong đưa tay cố định đầu Ân Ngôn không cho cậu né tránh mình nữa, hôn thật sâu lấy cậu. Sau đó hắn bắt đầu động thân ra vào.
Ân Ngôn mệt mỏi nằm im chịu đau, bất lực để Giang Nghiêm Phong thỏa mãn dục vọng.
Giang Nghiêm Phong trêu ghẹo phân thân của Ân Ngôn khiến cho nó cương cứng: "A... Đừng... Giang Nghiêm... Phong... Không... Cần... A... Hu... Ư..."
Nhận thấy Ân Ngôn muốn xuất, Giang Nghiêm Phong bóp chặt phân thân của cậu, không để cho cậu thỏa mãn.
Ân Ngôn mắt hướng xuống nhìn tay Giang Nghiêm Phong đang nắm chặt lấy phân thân của mình, hai tay cậu đưa xuống nắm tay hắn: "Ặc... Ư... Cầu anh... Buông... Khó chịu... A..."
Giang Nghiêm Phong cười nửa miệng: "Chưa được!"
Ân Ngôn vừa bị xỏ xuyên ở hậu huyệt phía sau, vừa bị đau căng ở đằng trước thật khổ sở cầu xin: "Ư... Cầu... Xin... Anh... A... Hu... Hu..."
Giang Nghiêm Phong sung sướng tận hưởng khoái cảm mà tiểu cúc hoa của Ân Ngôn mang lại cho hắn, tiểu cúc hoa này bình thường đã nóng bỏng, chặt chẽ, hôm nay vì phía trước không thoải mái bị bí bách nên nội bích càng thêm mẫn cảm co thắt càng mãnh liệt hơn.
Giang Nghiêm Phong hưởng thụ từng trận co thắt, từng đợt khoái cảm mất hồn. Khi nhìn thấy Ân Ngôn sắp không chịu được thì cho cậu xuất.
Ân Ngôn nhăn mặt cong người, rên lớn, xuất ra trên tay Giang Nghiêm Phong: "A... Á... Á..."
Thân thể Ân Ngôn run rẩy mền nhũn, thiếp đi.
Còn Giang Nghiêm Phong tiếp tục chơi đùa trong người cậu đến khi xuất ra lần nữa.